Tốt, Em Nói Đó

Chương 40



Hai anh em nhìn nhau một chút sau đó rất hiểu ý người cùng nghiêng đầu dời đi tầm mắt. không khí trong phòng nhất thời tràn ngập lúng túng không cách nào lưu thông.

Đột nhiên chuông cửa vang lên.

“Anh đi mơ cửa” Nghiêm Đông Kỳ thấp giọng nói một câu, cấp tốc đứng dậy ra khỏi phòng, trong lòng quả thực cảm kích sắp khóc lên, mẹ nhà hắn, lớn đến từng tuổi này chưa từng thấy chuông cửa vang đúng lúc như thế.

Hắn thấy lúng túng mới lạ nha, đều là đàn ông mà, sượt sượt lẫn nhau sờ sờ một hồi có gì ghê gớm, lúc còn học mấy đứa nam sinh còn so to so bé, căn bản cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng giờ thay bằng Hàn Dĩ Nặc lại khó chịu như thế.

Thế nhưng hắn lại nghĩ nghĩ, dù sao ai mà ấn lên thằng nhỏ của em trai thì cũng đều xấu hổ đi. Nghiêm Đông Kỳ miễn cưỡng dùng lý do này thuyết phục bản thân, cảm thấy bình tĩnh không ít mới phù một hơi đi mở cửa.

Bác sĩ đứng phía ngoài nhìn Nghiêm Đông Kỳ mở cửa liền lễ phép nở nụ cười, giơ tay đỡ kính mắt rồi chậm rãi mở miệng: “Anh Nghiêm, xấu hổ, trên đường có chút chuyện nên đến hơi trễ, bệnh nhân ở nơi nào?”

Nghiêm Đông Kỳ nhìn bác sĩ đứng ở cửa sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười đem tới gian phòng của Hàn Dĩ Nặc, thời gian đóng mở cửa cũng trong nháy mắt, Hàn Dĩ Nặc đã mơ mơ màng màng ngủ, xem ra thân thể thực sự không thoải mái, cả người đã tự động hôn mê.

Trước đó Nghiêm Đông Kỳ đã đem tình huống của Hàn Dĩ Nặc nói trước nên bác sĩ chỉ đo nhiệt độ rồi quay đầu nói với Nghiêm Đông Kỳ: “Ba chín độ năm, chỉ cần truyền hai chai dịch rồi uống ít thuốc sẽ không sao.”

Hắn tùy tiện lấy hai bình thủy tinh rồi châm kim tiêm vào, dùng cồn cùng bông thành thạo muốn đâm vào cánh tay của Hàn Dĩ Nặc.

Nghiêm Đông Kỳ nhìn động tác lưu loát của hắn mà sợ hết hồn, vội vã ngăn cản: “Chờ một chút, cậu chỉ như thế rồi đâm cho hắn?”

“Vậy ý của cậu là… không thể đâm như thế thì tôi phải làm thế nào, không lẽ đầu tiên phải thêu dệt văn nghệ văn gừng rồi chúc mừng một lúc sao?” bác sĩ dở khóc dở cười: “Anh Nghiêm, anh sao thế, không tin tôi à?”

“Không, không phải không tin cậu, tôi chính là… ai u, cũng không có gì.” Nghiêm Đông Kỳ có chút xấu hổ, bản thân cũng không biết ngăn cản đến tột cùng là muốn làm gì, chẳng qua nhìn kim tiêm quá nhọn, hắn nhìn qua có chút không nỡ xuống tay: “Đâm, đâm đâm, đâm đi, tôi ra ngoài tìm cho cậu cái cần treo bình.”

Chờ đến khi Nghiêm Đông Kỳ cầm quần áo ném hết lên salong, đem giá áo bưng vào phòng ngủ thì bác sĩ đã đem kim tiêm đâm vào rồi, giờ có chút hồi máu nên ống truyền dịch trong suốt trên tay của Hàn Dĩ Nặc có chút hồng hồng.

“Chuyện này là sao à?” Nghiêm Đông Kỳ vội vàng đem giá áo đặt bên cạnh rồi đi tới trước mặt Hàn Dĩ Nặc.

Bác sĩ trẻ tuổi có chút bất đắc dĩ quay đầu liếc Nghiêm Đông Kỳ một chút: ”Hồi máu, cậu chưa từng thấy à?”

Nghiêm Đông Kỳ quả thực thấy mình quá sốt sắng cho Hàn Dĩ Nặc, cảm giác có hơi kỳ quái, lúng túng khụ khụ hai tiếng, im lặng chuyển giá tới đầu giường lấy bình trên tay bác sĩ cận thận hơn cả cẩn thận treo lên.

“Được rồi, cho hắn ngủ đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Bác sĩ đứng lên, vỗ vai Nghiêm Đông Kỳ thấp giọng mở miệng.

Nghiêm Đông Kỳ gật gật đầu, hai người rón rén đến phòng khách sau mới mở miệng: “Tiểu Tôn, ngày hôm nay thực sự đã làm phiền cậu, tuyết rơi lớn như vậy còn gọi cậu tới một chuyến.”

“Không có chuyện gì…” bác sĩ họ Tôn khẽ mỉm cười: “Ngược lại phòng khám buổi trưa cũng không có nhiều người.”

“…” Nghiêm Đông Kỳ do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Tôi thấy bình thuốc cũng lạnh, sợ truyền hai bình thì cánh tay sợ sẽ tê mà khó chịu, cậu xem có thể để một túi chườm nóng dưới cánh tay hắn được không?”

Bác sĩ thoáng sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười: “Anh Nghiêm, không nhìn ra anh em các cậu quan hệ lại tốt như vậy.”

“Tôi giờ không thể không ngắt lời cậu được sao, hắn ngủ mơ màng như vậy, cậu ở chỗ nào thấy anh em chúng tôi quan hệ tốt, ít nói nhảm, cậu có thể nói ra câu hỏi của tôi không.” Nghiêm Đông Kỳ bởi vì chuyện Hàn Dĩ Nặc sinh bệnh đã gấp đến sùi bong bóng rồi, đâu còn tâm tư cùng người này nói linh ta linh tinh nữa.

“Đương nhiên như thế là tốt nhất. chờ lúc chuyền hết chai thuốc thì cậu đem kim rút ra đổi bình mới, tôi nhìn hắn là nóng sốt đến mất nước, hơn nữa cũng không ăn gì, cậu chuẩn bị đường gluco bù vào, cứ chia đường với nước mà pha, tôi còn để cho cậu ít thuốc lại, là tôi lấy ở phòng bệnh đến, hai ngày nay cho hắn uống, phỏng chừng chỉ vài ngày là không sao rồi.” bác sĩ trẻ tuổi nở nụ cười, ung dung thong thả nói.

Hắn dừng một chút rồi bổ sung hai câu: “Chờ khi hắn tỉnh lại thì nấu ít cháo rồi cho hắn ăn.”

Nói xong lại lộ ra một nụ cười bỡn cợt: “Cậu biết nấu cháo không, có cần tôi ở lại dạy cho cậu không vậy?”

“Phí lời, ông đây còn nấu cơm lúc cậu đang còn mặc áo yếm đấy, cậu vào nhà tôi ăn cơm thì chỉ cần một tháng cậu sẽ phục tùng.” Nghiêm Đông Kỳ cười nhạt hừ một tiếng, nghiêng đầu liếc hắn một cái: “Đừng nói mấy cái vớ vẩn như nhế, tiền thuốc thang thế nào, đến khám bệnh tại nhà rồi chí phí thuốc, cậu nói một con số đi.”

Thầy thuốc kia nở nụ cười: “Cậu nếu cho tôi ở lại nơi này ăn hai bữa cơm thì tiền thuốc thang miễn phí toàn bộ.”

“Đừng dùng bài này, cậu nói bao nhiêu tiền đi, tôi thanh toán cho cậu rồi về sớm một chút, tuyết rơi càng lúc càng nhiều…” Nghiêm Đông Kỳ nhẹ nhàng nhíu mày, hắn lúc này mới nhớ tới người tên là Tôn này, mọi người vẫn gọi hắn là “Tiểu Tôn”Nên trong điện thoại di động mình lưu là bác sĩ Tiểu Tôn.

Nếu như hôm nay không phải vì quá sốt ruột thì Nghiêm Đông Kỳ tuyệt đối không gọi tiểu tử này đến nhà.

Hai người quen biết ở quán bar thứ hai của hắn, lúc ấy đứa bé này rất thanh tú, ở quán rượu có mấy kẻ cường tráng hung thần ác sát bao quanh muốn thu phí bảo hộ, Nghiêm Đông Kỳ thấy không hợp mắt liền gọi bảo an đuổi đi sau đó đem người mang vào.

Kết quả thường xuyên qua lại nên thành thân quen, tiểu tử này nhìn qua nhã nhặn thanh tú còn rất dễ nói chuyện, cả khi giải trí đến lúc làm việc đều có tinh thần quy luật, Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy cũng vui vẻ nên mới thành bạn bè.

Thế nhưng hắn vốn nghĩ hai người là quan hệ bạn bè không tồi, kết quả sự tình phát triển đến mức kinh khủng làm hắn nửa ngày cũng không tiêu hóa nổi.

Bởi vì Tôn Thả Ngôn đưa ra tỏ tình cho hắn.

Không sai, chính là tỏ tình.

Không uống rượu không nói thật lòng, hăn đứng ở cửa quán rượu, đôi mắt tràn đây nghiêm túc trong sáng, đặc biệt thành khẩn nói: “Anh Nghiêm, tôi yêu cậu, cậu hiểu loại yêu nào đi. tôi muốn cùng cậu ở một chỗ, cả đời với nhau.”

Nghiêm Đông Kỳ sắp khóc lên, lão tử quả thực không hiểu cậu nói là loại yêu nào.

Hắn không hề bài xích đồng tính luyến, ai yêu thích nam thì yêu, yêu nữ thì yêu nhưng cốt yếu là đừng có dính lứu đến hắn. Thân thể của hắn còn muốn trao đổi đẩy đưa với mấy em gái mềm mại, còn chưa đến nỗi muốn phao đàn ông.

Sau đó… cũng không có sau đó, quan hệ của hai người vì chuyện này mà cấp tốc hạ nhiệt độ, chưa nói đến chuyện ăn uống ca hát hay mời nhau uống rượu, tùy tiện nói chuyện thôi cũng đã lúng túng rồi.

Một thời gian sau Tôn Thả Ngôn vẫn không hết hi vọng, có chuyện hay không có chuyện đều ám chỉ vài lần với Nghiêm Đông Kỳ, trêu trêu chọc chọc. Sau đó hắn phát hiện cho dù hắn làm thế nào thì Nghiêm Đông Kỳ cũng không đáp lại vì thế hắn cũng từ bỏ hi vọng.

Chuyện này cũng đã rất lâu rồi, Nghiêm Đông Kỳ trước đây gọi hắn là “Tiểu Tôn” hiện giờ ngay cả tên hắn thế nào cũng quên. Trong điện thoại di động người mang họ Tôn còn đến trăm tám mươi cái, hậu tố bác dĩ thì cũng có mười, hai mươi cái, không nghĩ tới lại trùng hợp như thế, hắn vẫn nhớ mình có một người bạn làm bác sĩ mở phòng khám tư ở gần đây, không ngờ chủ nhân ở đó lại là tiểu tử này.

Bác sĩ Tôn muốn quỵt cơm nhưng bị cự tuyệt vẫn không chút tức giận, mỉm cười đẩy kính mắt: “Cậu vẫn như vậy, một chút dịu dàng cũng không có.” Sau đó mở miệng báo bảng giá.

Nghiêm Đông Kỳ đem tiền thanh toán, theo phép lịch sự vẫn tiễn hắn tới cầu thang máy, trong lúc chờ hai người cũng không nói chuyện, chỉ trầm mặc nhìn con số đỏ nhấp nháy trên mặt tường thang máy mà thôi.

“Chuyện kia…” bác sĩ trẻ tuổi đánh vỡ không khí, âm thanh mang theo ý cười: “Nghiêm Đông Kỳ, tôi thấy bản thân vẫn rất yêu thích cậu, cậu không thể suy nghĩ một chút sao?”

Thang máy “Keng” một tiếng, Nghiêm Đông Kỳ mới lấy lại tinh thần nhúc nhích một chút, lúc này mới lên tiếng: “Không được, tôi cảm thấy hai chúng ta vẫn làm bạn bè thì tốt hơn. Hơn nữa, tôi thấy tôi yêu thích phụ nữ hơn nhiều.”

Hắn chăm chú nhìn bác sĩ Tôn vào thang máy, mang theo một nụ cười khách khí lịch sự.

Tôn Thả Ngôn tiến vào thang máy rồi xoay người lại, theo thói quen đẩy kính mắt nhìn Nghiêm Đông Kỳ, sau mới mỉm cười mang ý tứ sâu xa: “Thật sao? tôi nghĩ không hẳn vậy.”

“Cái gì?” Nghiêm Đông Kỳ nghe không hiểu lời nói của hắn, truy hỏi một câu.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, bác sĩ trẻ tuổi không nói lời nào, nụ cười giảo hoạt mà hời hợt dần dần biến mất ở cửa thang máy.

Nghiêm Đông Kỳ hơi nhíu nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Có bị bệnh không.” Sau đó cũng không nghĩ nhiều, xoay người trở về nhà. Hắn còn băn khoăn phải cho Hàn Dĩ Nặc lúc ăn cháo như thế nào, chờ hắn tỉnh dậy rồi nói.

Chuyền dịch đến hơn hai giờ, nhưng Hàn Dĩ Nặc vẫn ngủ đến trời đất đen kịt, không hề có dấu hiệu tỉnh lại, Nghiêm Đông Kỳ thấy đôi lông mày đang nhíu lại của Hàn Dĩ Nặc hơi dãn ra, phỏng chừng thuốc đã có hiệu quả.

Hắn vốn đưa tay vào dò trong ổ chăn xem hắn có toát mồ hôi hay không, do dự một lúc cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà chạy khỏi phòng Hàn Dĩ Nặc.

Chờ Hàn Dĩ Nặc tỉnh lại đã đến hoàng hôn.

Lúc ngủ mơ màng nên hắn biết có người vào thay kim cho hắn, cũng không biết có phải vì sốt hay không, ngay cả kim châm vào hắn cũng trì độn mà không cảm thấy đau đớn, cả người chỉ muốn ngủ.

Thân thể giờ đã tốt hơn, cả người ra mồ hôi giờ nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều, đau đầu choáng váng lúc sáng giờ cũng biến mất hơn nửa nhưng người cố gắng nửa ngày cũng không lôi ra được tí sức lực nào, yếu ớt đến hoảng.

Từ trong chăn xoay người mấy cái, trên người mồ hôi dính dính khó chịu đến đòi mạng, phòng phòng lại tối đen. Hàn Dĩ Nặc ngây ngốc trong chốc lát rồi hướng mặt ra cửa gọi: “Anh hai.”

Bởi vì ốm lên không nói ra được chút sức nào, âm thanh vừa nhỏ lại khàn khàn, đang chuẩn bị hắng giọng gọi lần nữa thì âm thanh Nghiêm Đông Kỳ từ xa truyền tới: “Ai ai ai, anh ở đây, cuối cùng em cũng tỉnh.”

Hắn nghiêng đầu nhìn Nghiêm Đông Kỳ như Porsche đi vào, ngồi ở mép giường rồi mở đèn, sau đó đưa tay sờ trán của hắn: “Sốt đã lui rồi, còn khó chịu không?”

“Không chút sức lực nào.” Hàn Dĩ Nặc nhẹ nhàng nhấp miệng dưới, tội nghiệp nhìn Nghiêm Đông Kỳ.

Nghiêm Đông Kỳ lại đặt tay trên trán hắn sờ tới sờ lui, đem ông dịch bỏ trên bàn rồi đem nhiệt kế cho Hàn Dĩ Nặc: “Khẳng định không có sức, cả ngày cũng chưa ăn cái gì, giờ có đói bụng không?”

Hàn Dĩ Nặc bé ngoan đem nhiệt kế nhét vào trong ***g ngực, Nghiêm Đông Kỳ nói chưa dứt lời, hắn đã cảm thấy dạ dày đói bụng đến đau đớn, liền gật gật đầu: “Đói bụng.”

Nghiêm Đông Kỳ nghe thế có vẻ rất vui vẻ, bàn tay đặt trên đỉnh đầu nhẹ nhàng vỗ vỗ, khuôn mặt được ánh sáng vàng nhạt chiếu qua, Nghiêm Đông Kỳ cúi đầu nhìn thanh niên, anh tuấn như thần tiên, ánh mắt hết sức ôn nhu mừng rỡ: “Cảm thấy đói bụng là tốt rồi, anh còn sợ em không đói bụng đây. em cứ nằm trên giường, anh ra làm chút gì cho em ăn, đừng hất chăn ra, anh bưng đến, em chờ một chút.”

Cũng không lâu sau thì người đàn ông bưng một khay đi vào, hắn cúi người đặt khay trên tủ đầu giường, nhìn cặp nhiệt độ xong mới yên lòng, thấp người ngồi xuống bên giường nhẹ nhàng đỡ Hàn Dĩ Nặc ngồi xuống sau đó lót một chiếc gối sau lưng của hắn.

Hàn Dĩ Nặc nhìn chằm chằm bát cháo, cảm thấy nước miếng trào ra như thủy triều.

“Anh hầm cháo gà cho em, sau sợ bị sốt không có mùi vị nên thêm rau trộn sứa và bỏ thêm vài giọt giấm ăn, em bình thường cũng không thích cái này sao. anh còn thêm quả mâm xôi, củ từ vào nữa, cũng không biết em muốn ăn mặn hay ăn ngọt nên tùy tiện làm một chút, em còn muốn ăn gì, anh hai làm cho em ăn.” Nghiêm Đông Kỳ đem bát đầu giường đưa tới trước mặt Hàn Dĩ Nặc.

Khóe miệng Hàn Dĩ Nặc nhẹ nhàng nhếch lên, trong lòng mừng thầm, cảm giác bản thân bị ốm lần này quả thực con mẹ hắn đáng giá. Bình thường Nghiêm Đông Kỳ vẫn ôn nhu với hắn, thế nhưng tuyệt đối không phải ôn nhu như thế nàu, đó là ánh mắt vừa thân thiết vừa đau lòng, khiến Hàn Dĩ Nặc cao hứng đến tìm không ra phương hướng.

“Anh hai, em muốn anh đút cho em ăn.” Hàn Dĩ Nặc thật vất vả mới ngăn chặn được lòng của mình sắp bay lên, cũng không phát hiện được cái miệng không khống chế được đã phát ra lời nói như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.