Tốt, Em Nói Đó

Chương 63



Hàn Dĩ Nặc sửng sốt một chút, nửa ngày cũng không phản ứng được Hạng Dập đang nói cái gì.

“Cậu có ý gì? Cái gọi là [cậu đúng đi?] là gì? Tôi là cái gì?” Hàn Dĩ Nặc nghi hoặc hé mắt, hơi cúi đầu nhấp một ngụm rượu.

Hạng Dập cắn môi, do dự hai lần, âm thanh ép xuống thấp: “ý của tôi là… quên đi, không có gì.”

Hàn Dĩ Nặc có chút kỳ quái nhíu mày lại, quay đầu đi không muốn tiếp tục hỏi, đem chiếc chén cùng hai chai rượu đặt xuống rồi đưa người qua cầm lấy cái chén trong tay Lộ Phi: “Anh Phi, chúng ta đừng uống nữa, bỏ đi. mọi người đều quay đầu sang nhìn cậu đấy. Lát nữa coi chừng có người chạy đến tặng cho cậu hai cái que sắt vào người bây giờ.”

Lữ Khinh Hồng uống hơi nhiều nhưng thần trí vẫn có thể duy trì tỉnh táo, cười ngây ngô hai tiếng mới đứng dậy kéo cánh tay Lộ Phi lại chẳng khác gì giơ tay bắt một con gà đem hắn nâng lên: “Đi thôi, cùng nhau về nào, đừng ở chỗ này xấu hổ mất mặt. cả nhóm con gái đều quay đầu nhìn sang bên này đấy, biết đâu được có đối tượng tương lai của tôi trong ấy, nhân duyên của ông đây còn chưa thành đã bị cậu dọa chạy thì chết dở.”

“Tôi muốn nôn.” Lộ Phi uống một mặt hồng hào, mơ mơ màng màng cả người dán trên bả vai Lữ Khinh Hồng.

“FML, cậu dám nôn, tôi sẽ đưa hết cho cậu nuốt trở lại.” hai người kẻ đẩy kẻ đi đi ra ngoài cửa, nếu không có Hàn Dĩ Nặc cùng Hạng Dập giúp đỡ thì một hàng ghế nhựa hai bên đường có thể làm cho bọn họ chân nam chân chiêu đá nhau.

Chờ Hàn Dĩ Nặc tắm rửa sạch sẽ mùi vị ớt bột thịt nướng từ phòng tắm đi ra thì đèn chính phòng ký túc đã tắt, trong phòng cực kỳ yên tĩnh.

Ba người có lẽ cũng đã ngủ, thi thoảng còn nghe thấy Lộ Phi vươn mình lầm bầm nói mớ vài ba câu. Hắn đi tới sân thượng mở cửa để tán hết mùi rượu, sau đó không tự chủ được đứng ngoài cửa bắt đầu sững sờ.

Trước đó hắn lo ăn cơm nên cũng chỉ uống một chén, lúc này lại tỉnh táo vô cùng.

Hạng Dập nói câu: “Cậu đúng đi.” thời điểm hắn đang tắm cuối cùng cũng phản ứng được ý của người kia.

Cậu là đồng tính luyến ái đi?

Hàn Dĩ Nặc nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài lòng có chút loạn.

Hắn từ đáy lòng vẫn không cảm giác bản thân là một người đồng tính luyến ái chân chính. Dùng từ văn nghệ chút để giải thích chính là, hắn yêu một người, nhưng người kia trùng hợp là một người đàn ông mà thôi.

Ngoại trừ Nghiêm Đông Kỳ, cho dù là một nhóm cao ráo đẹp trai cởi hết quần áo ở trước mặt hắn lắc lư phỏng chừng hắn muốn cứng lên cũng không được.

Thế nhưng khi nghe Hạng Dập hỏi đến vấn đề này, tự nhiên bản thân rõ ràng như nhìn thấu được cái gì đó, phỏng chừng là chuyện hắn không hề thích mấy người con gái kia.

Cái này vẫn rất thần kỳ.

Hàn Dĩ Nặc cúi đầu đánh giá bản thân một phen, chẳng lẽ trên trán hắn dán mác “Ông đây không thích con gái” sao?

Không nghĩ tới Hạng Dập một kẻ ủ rũ, im lặng còn rất ẻo lả đàn bà thế mà ánh mắt lại sắc bén không tưởng được.

Bản chất của việc không thích con gái này, thực ra có người biết hay không cũng không quan trọng. dù sao hắn cũng không có ý định dính lứu đến người khác, hắn chỉ muốn mỗi mình Nghiêm Đông Kỳ mà thôi.

Nhưng nếu người khác hiểu biết chính xác vấn đề này thì thực sự phiền toái. Đúng như Nghiêm Đông Kỳ nói, có cả khối người không thể tiếp thu được người đồng tính luyến ái, tự mình không thừa nhận bản thân là đồng tính cũng vô dụng, chỉ cần người khác biết hắn yêu đàn ông thì ánh mắt của mọi người nhìn hắn sẽ có bao nhiêu khác thường.

Nếu vì chuyện này mà hắn không thể tốt nghiệp thì đây mới thực sự là vấn đề phiền phức.

Hơn nữa nếu bạn cùng phòng biết chuyện này, mọi người không ngại thì còn tốt, nếu như chú ý thì việc sống chung với nhau 4 năm đều sẽ khó chịu.

Hàn Dĩ Nặc thấp giọng hít một hơi, đem hai tay ép vào má vỗ vỗ hai cái.

Có điều Hạng Dập hỏi hắn câu này là có ý gì? Muốn tìm người cùng loại sao? quả thực có bệnh.

Hắn chán ghét việc bản thân bị người khác xen vào chuyện riêng tư của mình.

Hàn Dĩ Nặc nghiêng người ngả về bệ cửa sổ, lấy ra điện thoại di động nhìn thời gian, đã đến mười một giờ rưỡi.

Liền quyết định gọi điện thoại cho Nghiêm Đông Kỳ.

Điện thoại vang lên hai tiếng đã có người tiếp nhận: “Ách, Dĩ Nặc à.”

“Anh hai.” Hàn Dĩ Nặc nghe thấy âm thanh trước sau như một có chút lười biếng của Nghiêm Đông Kỳ liền không tự chủ được thanh tĩnh lại: “Anh làm gì thế?”

“Anh giờ có thể làm gì, này không phải đang chờ điện thoại của em đó sao?” Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười.

“A, chỉ muốn gọi điện thoại cho anh, em đang ở trong ký túc xá, bên này đang sắp xếp lại đồ dùng.” Hàn Dĩ Nặc báo cáo việc ban ngày làm: “Sáng sớm ngày mai bắt đầu huấn luyện quân sự. Nhưng mà em có nghe qua dự báo thời tiết, mấy ngày nay phỏng chừng sẽ mưa vài ngày.”

“Vậy thì tốt. ký ức của anh đối với màu da từ đợt huấn luyện quân sự đợt trước của em còn chưa phai đây này. Lúc ấy mở cửa đã nghĩ ngay đến em mới đi diễn làm bao công xử án ấy chứ.” Đàn ông đầu giây bên kia tâm tình có vẻ không tệ, âm thanh mỉm cười trêu chọc hắn.

Hàn Dĩ Nặc cũng cười theo: “Lần này sẽ không, em đã có kem chống nắng rồi.”

“Mọi người trong ký túc xá đã gặp hết rồi chứ? tính cách thế nào?” Nghiêm Đông Kỳ “Ừ” một tiếng rồi hỏi.

Hàn Dĩ Nặc suy nghĩ một chút: “Vẫn tốt, chúng em xế chiều hôm nay đi ra quán ăn. Tính cách cả ba đều tốt, cũng không có chuyện gì đặc biệt. một người Đông Bắc, một người Thiên Tân, còn một người hình như ở phía Nam, em cũng không hỏi củ thể.”

“À, thế cũng tốt. đối xử tốt với mọi người một chút, đừng có từ sáng tới tối như ông lão mặt mày lạnh nhạt tựa như hoa trên núi cao thế, bọn em còn phải ở với nhau 4 năm đấy.” Nghiêm Đông Kỳ không yên lòng căn dặn một câu.

Hàn Dĩ Nặc theo bản năng gật gật đầu, sau đó mới phản ứng lại câu nói của Nghiêm Đông Kỳ liền ”Ừ” một tiếng: “Em lúc nào là tựa hoa trên núi cao. Nói thế nào đi nữa nhìn cũng giống cỏ khô chứ?”

“Cỏ thì cứ cỏ đi, chỉ cần cùng với bạn cùng phòng sống chung cho bọn họ cảm nhận tình nghĩa ấm áp như mùa xuân từ em là được rồi.” Nghiêm Đông Kỳ ở đầu bên kia cũng mỉm cười: “Được rồi, không nói nữa. nghe em nói thế anh cũng an tâm, đi ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai em không phải còn phải đi huấn luyện quân sự sao.”

“Anh hai…” Hàn Dĩ Nặc mím mím môi: “Anh nhớ em không?”

Nghiêm Đông Kỳ nghe thấy âm thanh truyền đến lại cười cười hai tiếng: “Trưa nay anh vừa mới đem em đi, lúc này em còn hỏi như thế?”

“Thế nhưng em rất nhớ anh.” Hàn Dĩ Nặc thấp giọng lầm bầm một câu.

“Được rồi…” Nghiêm Đông Kỳ vừa cười: “Em đã nhớ anh như thế thì anh cũng miễn cưỡng nghĩ em đang yên ổn sống tốt. không nhiều lời nữa, em ngủ đi, muốn anh hai ở trong mơ còn nghĩ đến em hả.”

Hàn Dĩ Nặc “Ừ” một tiếng còn chưa nói tạm biệt, Nghiêm Đông Kỳ gần như cúp điện thoại.

Thanh niên đem điện thoại di động cầm trong tay một lúc rồi xoay xoay trong tay một lúc, hắn còn đang bận tâm chuyện có người phát hiện hắn là gay đây, việc cấp bách bây giờ còn phải giúp anh hai hắn giác ngộ hơn mới được.

Hàn Dĩ Nặc “Sách” một tiếng, nghĩ đến quãng thời gian sau này khiến hắn thực sự muốn điên rồi.

__________________________________

Nghe nói sinh viên J đại năm đầu đều có thời gian hai tuần lễ để huấn luyện quân sự, nhưng khóa mới này có vận may tốt đến không thể tốt hơn, thời tiết mấy ngày hôm nay mưa dầm liên tục, thời gian cho mục huyến luyện đã giảm bớt xuống 12 ngày, đến tận ngày báo danh tập hợp thì bầu trời sáng chói cùng ánh mặt trời sáng lạn dâng cao.

Sau một ngày huấn luyện và nghỉ ngơi thì sinh viên bắt đầu chính thức nhập học. Buổi tối trước đó Lữ Khinh Hồng cùng Lộ Phi đều có chút kích động không thể yên giấc.

Vốn mọi người đều cân nhắc lúc tiến vào cổng trường đại học có thể nhìn thấy nữ sinh quần áo tung bay trên đường, tùy tiện hạ bút thành văn có thể khiến bản thân kết thúc cuộc đời hai mươi năm độc thân của mình, kết quả không nghĩ tới sinh viên đợi liên tục mười mấy ngày cũng chỉ có thể thấy mấy gã nam sinh như mình râu ria xồm xàm đụng mặt nhau trên đường lớn.

Các học trưởng lúc ấy còn mở miệng với tân sinh viên, ở trong đợt huấn luyện quân sự nam sinh với nữ sinh đều tụ họp với nhau ca hát giao lưu làm quen, năm nay cũng bởi vì mưa lớn nên cơ hội gặp gỡ con gái cũng tan thành mây khói.

Cứ thế Lữ Khinh Hồng cùng Lộ Phi lại một đêm không thể chợp mắt.

“Ai, tôi nói cho các cậu này, nghe nói năm nay học viện ngoại ngữ có mấy cô em gái đặc biệt xinh đẹp.” âm thanh Lữ Khinh Hồng nghe vào có chút hèn hạ hề hề.

“Có thật không? Vậy khóa này của chúng ta mấy cô em gái thế nào? Có xinh không?” Lộ Phi từ giường bò dậy, đầu hướng về Lữ Khinh Hồng đang nằm trên giường đối diện.

“Anh Phi, cậu có thể tỉnh lại được rồi đấy. Mấy cô gái có thể học ngành kiến trúc thì thực lực phải thật sự trâu bò, mấy em mềm mại không xương cũng không học ngành này đâu.” Hàn Dĩ Nặc có chút mệt mỏi, nghe cuộc đối thoại của hai người có chút ầm ĩ, lười biếng mở miệng một câu.

Lữ Khinh Hồng nằm tầng trên ở giường Hàn Dĩ Nặc, nghe thế liền trở tay vỗ chăn: “Cậu có thể đừng dội nước lạnh cho anh em được không. Tôi đây không học ngành kiến trúc thì thôi, ông giờ đến việc tìm bạn gái cũng không có đối tượng?”

Âm thanh của Hạng Dập ở trong bóng tối nghe không nhỏ như thế, cũng không biết có phải vì bản thân không bị mệt mỏi hay không: “Anh Phi, anh Lữ, hai người có phải quá để tâm chuyện này hay không, tôi đang yên lành ngon giấc cũng bị mấy lời của các cậu đánh thức rồi.”

Lộ Phi phản bác: “Lạy anh đó đại ca, giờ việc tìm em gái là quan trọng nhất, thời đại học có ai lại không tìm mấy cô gái để nói chuyện tâm sự chứ?”

Hạng Dập không nói thêm lời nào.

Hàn Dĩ Nặc xoay người mặt hướng vào tường: “Anh Phi, không phải chứ, chúng ta có thể biểu hiện bản thân là người vô dục vô cầu chút được không? Nhìn qua khát khao như thế thì chẳng phải dọa người ta chạy mất. hơn nữa tay trái tay phải có phải bị phế đi đâu, nhìn xem còn đem cậu đến nghẹn.”

“Cái rắm a, ông đây là người nông cạn như thế sao? Ông đây chỉ khát khao về phần tâm linh thôi.” Lộ Phi thẳng thắn từ trên giường bật dậy, thanh âm nghe vào thực sự đanh thép.

Ba người còn lại rất không tử tế bật cười.

Hàn Dĩ Nặc giễu giễu nói: “Chỉ khao khát về mặt tâm linh thôi? Thân thể một chút cũng không? Thực sự không sao?”

Âm thanh Lộ Phi lập tức yếu dần, cách nửa ngày mới mở miệng: “Vẫn ổn. Không phải đặc biệt khát cầu, nếu có thể bù đắp một chút thì đương nhiên tốt nhất còn gì.”

Sau đó mấy cô em gái ngành kiến trúc đã thành công đem sự cơ khát không nghiêm trọng lắm của Anh Phi chèn ép trở lại.

Ngày đầu tiên đi học 4 người đã đồng thời đi chậm, vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc liền hướng phòng học chạy đến. Tiết 1 là giờ giao lưu tọa đàm, ở gần cầu thang phòng học đi vào. Lúc cả bốn người cùng đến đều thấy tất cả sinh viên đang chèn ép nhau trước mặt. hơn hai phần ba số sinh viên đều không phải con gái.

Hàn Dĩ Nặc nhanh chóng quét qua một vòng, mấy cô gái trong này cũng không quá nổi bật, Anh Phi này phỏng chừng giờ thực sự muốn khóc.

Đúng như dự đoán, Lộ Phi ở đàng sau thấp giọng nói một câu: “FML!!”

Ba người đều quay đầu lại nhìn hắn.

“Anh Nặc, tiểu Dập, anh Lữ, ông già này giờ đang đứng trước bờ vực thẳm, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền.”

Tháng chín đền đến tháng mười, hơn nửa thời gian đều dành cho huấn luyện quân sự, thời gian còn lại cũng không học được bao nhiêu, nháy mắt đã đến tháng mười một.

Mấy ngày nghỉ trước Nghiêm Đông Kỳ đã đánh điện gọi cho hắn, lúc nhận được điện thoại hắn còn kinh ngạc, bình thường trừ lúc hắn gọi cho Nghiêm Đông Kỳ ra thì Nghiêm Đông Kỳ một cú cũng không gọi cho hắn.

Mỗi lần như thế bản thân đều có chút tức giận bất bình, trước còn nói nhớ hắn đây, không ngờ đó cũng chỉ là lời nói ngoài miệng đôi ba câu đùa của người kia mà thôi.

“Anh hai?” Lộ Phi đi ra ngoài lấy nước, Lữ Khinh Hồng ra sân chơi bóng rổ, trong phòng chỉ có hắn cùng Hạng Dập hai người.

“Dĩ Nặc, làm gì thế?”

Âm thanh trong điện thoại của Nghiêm Đông Kỳ rất ôn hòa, khiến hắn đột nhiên thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc, thật giống như đã rất lâu rồi chưa nghe qua. Hắn cùng Nghiêm Đông Kỳ đã một tháng rồi không gặp nhau, xa nhau thời gian dài như vậy cũng là lần đầu tiên.

Hắn bị âm thanh này dội đến khiến tâm một trận khó chịu, cắn răng đem tinh thần nín trở lại: “Không làm gì cả, em đang ở ký túc xá.”

“Hai ngày nay em còn có lớp không?”

Hàn Dĩ Nặc đạp thẳng cái ghế trước mặt lùi xa một bước: “Em nghĩ, ngày mai học cả ngày, sáng ngày kia cũng học.”

“Vậy cũng được, ngày kia anh rảnh, anh lái xe đến đón em.”

“Không cần đâu, em ngồi tàu về được rồi.” Hàn Dĩ Nặc có chút gấp, lái xe đến đây tận 5 tiếng, đây chẳng phải sẽ mệt chết sao.

Nghiêm Đông Kỳ bên kia tựa như nở nụ cười: “Vậy em mua được vé tàu chưa?”

“Vẫn chưa, em đang cân nhắc định mua một vé.” Hàn Dĩ Nặc từ trên ghế đứng lên, ở trong phòng đi qua đi lại mấy bước.

“Vậy Hàn thiếu, em có thể tỉnh lại được rồi, ngày hôm nay em muốn mua vé ngày kia thì đã sớm hết sạch rồi.” Nghiêm Đông Kỳ đầu dây cười đến vui vẻ: “Em giờ còn có cái gì để nói không?”

Hàn Dĩ Nặc ngẩn người: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Có thể làm sao? Không phải anh nói sẽ đến đón em đi sao? Hơn nữa đã tháng mười một rồi, thời tiết dần chuyển lạnh, anh mang cho em chăn dày đến đó, bằn không nếu thời tiết đột nhiên thay đổi lại phiền phức, nhỡ may em bị cảm làm sao bây giờ.”

Hàn Dĩ Nặc quay đầu đi tới trên ban công, Hạng Dập quay đầu nhìn hắn khiến hắn có chút khó chịu.

“Vậy được. anh ngày kia đến đây.”

Hàn Dĩ Nặc vừa nghĩ hai ngày nữa có thể thấy được Nghiêm Đông Kỳ thì tâm có chút kích động khó khống chế, sau khi cúp điện thoại nhịn không được cười ngây ngô hai tiếng mới xoay người đi vào ký túc xá.

“Anh trai cậu?” Hạng Dập quay đầu nhìn hắn.

Hàn Dĩ Nặc gật gật đầu: “Ừm.”

“Hai ngươi quan hệ rất tốt nhỉ.” Hạng Dập nở nụ cười.

Hàn Dĩ Nặc thật bất đắc dĩ, tên nhóc này từ sáng tới tối cũng quá bận tâm đến chuyện của mình, suy đoán chẳng khác gì mấy kẻ phá án, liền tùy tiện gật đầu: “ừm, rất tốt.”

“Tôi thấy lúc anh trai gọi điện thoại thì cậu đều có chút khác thường, giọng điệu vẻ mặt không giống nhau lắm.” Hạng Dập đối với thái độ trả lời lấy lệ của hắn cũng không để ý lắm, tiếp tục xoay người mở miệng hỏi.

Hàn Dĩ Nặc nghe xong lời này ngẩn người: “Thật không? thực sự rõ ràng như thế?”

Hạng Dập liếc mắt nhìn hắn, gật gật đầu: “Đặc biệt rõ ràng. Giọng điệu cùng vẻ mặt đều rất… Nói thế nào, rất ôn nhu.”

“Không nhìn ra cậu còn rất quan tâm tôi.” Hàn Dĩ Nặc nghe xong lời nói của hắn liền dừng một chút, sau đó kéo cái ghế ra rồi ngồi trở lại bàn đọc sách.

Hai người không nói lời nào.

Hàn Dĩ Nặc đang từ website trường tìm một bộ phim để xem, trên mặt mang tai nghe. Đang lúc xem chăm chú liền nghe âm thanh lạch bạch của dép lê đang hướng về hắn đi tới.

Hắn đưa tay tạm dừng, kéo tai nghe xuống, vừa ngẩng đầu thì thấy Hạng Dập đang đứng trước mặt hắn.

“Cậu làm gì thế, dọa chết người.” Hàn Dĩ Nặc kinh ngạc nhíu mày.

“Hàn Dĩ Nặc, cậu yêu thích đàn ông, đúng không?” Hạng Dập hơi mím miệng, gắt gao tập trung vào đôi mắt của Hàn Dĩ Nặc.

Hàn Dĩ Nặc trong lòng run lên, người trước mặt một bộ dạng phi thường xác định khiến hắn không muốn phủ nhận.

Họ đã thành tâm thành ý đặt câu hỏi thì mình đây phải có lòng từ bi nói cho họ biết là đúng rồi.

Hàn Dĩ Nặc từ trên ghế đứng lên, hắn so với Hạng Dập đều cao hơn một cái đầu, nhìn qua tương đối có tính áp bức. hắn khều khều môi, mang theo ý tứ mỉm cười không rõ: “Cậu không phải đã nhìn ra rồi hay sao, còn hỏi tôi làm gì?”

Hạng Dập mím môi, một lát lại cắn cắn môi không nói một lời.

“Đúng, tôi yêu thích đàn ông. Cho dù thế đi nữa thì cậu có phải thấy mình thành thầy bói đoán chuẩn nên đặc biệt có cảm giác thành công hay không?” Hàn Dĩ Nặc cười gằn một tiếng, hai tay vòng trước ngực ngiêng người dựa trên thành bàn.

Âm thanh Hạng Dập rất nhỏ: “Tôi chỉ là muốn hỏi một chút.”

“Không phải chứ, người anh em, tôi thấy cực kỳ khó chịu, không lẽ vì tôi không cùng với bọn anh Lữ tán gẫu về con gái nên cậu liền nghĩ tôi yêu thích đàn ông?” Hàn Dĩ Nặc thả lỏng thân thể, đôi chân dài bắt chéo nhau, tuy rằng trên người hắn mặc bộ quần áo thể thao nhưng hơi thở vẫn tràn đầy bức bách.

Ánh mắt Hạng Dập liếc về bên cạnh, không chút dễ chịu nói: “Chính là cảm giác, có lẽ là cảm giác của đồng loại đi.”

Hắn nói đến hai chữ “Đồng loại” thì tầm mặt lại dời qua trên người Hàn Dĩ Nặc, đảo qua đảo lại.

“Ồ.” Hàn Dĩ Nặc mang theo ý cười gật gù: “Cuối cùng cậu cũng coi như hỏi ra được rồi, tâm tình có phải đặc biệt khoan khoái?”

Hạng Dập có chút lúng túng: “Tôi không có ý gì khác… tôi chỉ là…”

“Cậu chỉ là cái gì?” Hàn Dĩ Nặc nhíu nhíu mày, hắn thật sự không ưa kiểu người ngượng ngùng ẻo lả như Hạng Dập: “Cậu hiện tại đã hỏi xong, có thể cho tôi xem nửa bộ phim điện ảnh còn lại không?”

Hạng Dập tựa hồ chưa từ bỏ ý định: “ý của tôi là, tôi cũng giống như cậu, tôi cũng… tôi cũng không yêu thích con gái.”

Chút ý cười của Hàn Dĩ Nặc đều biến mất, Hạng Dập mỗi lần nói ra đều chọc vào nơi riêng tư của hắn, cái cảm giác này cực kỳ không tốt, khiến hắn theo bản năng mà nói ra những lời sắc bén: “Đại ca, cậu có ý gì, ý của cậu là tôi nên cùng cậu ôm đầu khóc rống [gặp nhau muộn màng] hay thế nào?”

Hạng Dập nhíu mày, nhìn qua có chút không vui: “Cậu có cần nói như thế không? Tôi cũng không có ác ý gì, chỉ là muốn hỏi một chút mà thôi.”

“Cậu không có ác ý gì mà để vấn đề này trở thành trâu bò như vậy, nếu còn có ác ý thì chẳng phải tôi đây đã bị cậu đâm chết rồi hay sao!!” Hàn Dĩ Nặc từ trên bàn ngồi dậy, một lần nữa ngồi trở lại ghế: “Cậu thích là chuyện của cậu, tôi yêu thích đàn ông là chuyện của tôi, hai ta đều có thể hòa bình cùng tồn tại, đừng can thiệp vào chuyện riêng của nhau, đươc chứ? Cậu không phải là hỏi tôi rồi sao. tôi hiện tại đã trả lời xong vấn đề của cậu, giờ có thể cho tôi an tâm xem xong bộ phim không?”

Hạng Dập cắn cắn môi, chậm rãi xoay người đi về bạn học của mình.

Hàn Dĩ Nặc một lần nữa mở lại bộ phim đang xem nhưng nhìn nửa ngày cũng không thể đi vào, vốn tâm tình đang vui sướng vì sắp được thấy Nghiêm Đông Kỳ bị mấy câu của Hạng Dập vùi dập cho tan thành mây khói.

Yêu thích đàn ông thì làm sao chứ?

Phiền chết rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.