Nghiêm Đông Kỳ cả người cứng ngắc, đầu óc trống rỗng, sững sờ đứng trước cửa, cánh tay thậm chí còn duy trì tư thế vừa nãy khi xoay người đóng cửa lại, ở giữa không trung dừng lại.
Em trai cao to kiên cường của hắn vào giờ phút này còn đang mặc bộ âu phục màu trắng để tham gia hôn lễ của Chu Hải vào sáng nay, đẹp trai rạng người như bạch mã vương tử như bước ra từ trang sách.
Mà bảo bối bạch mã vương tử em trai của hắn giờ khắc này đang dùng sức mạnh muốn ghìm chết hắn, một tay ôm chặt eo, tay kia trói đàng sau gáy, đôi mắt nhắm chặt, môi áp vào bờ môi của hắn.
Môi của người thanh niên cực nóng lại mềm mại, mang theo hương rượu nhàn nhạt, tâm thần có chút nôn nóng dùng khóe môi áp vào gò má của hắn. Thậm chí còn được voi đòi tiên lè lưỡi, ý đồ muốn vói vào cái miệng đang đóng chặt.
“Nghiêm Đông Kỳ, em yêu thích anh.” Môi thanh niên dao động đến bên lỗ tai của hắn, dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn vành tai, âm thanh mơ hồ còn mang theo một tia than thở.
Thanh âm kia nhẹ nhàng rơi vào tai của Nghiêm Đông Kỳ lại giống như sấm nổ chấn động đến mức màng nhĩ hắn tưởng chừng đang ong ong vang lên.
Trong nháy mắt hắn còn hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không, nếu không phải vậy thì làm sao có thể xuất hiện một tình huống vô nghĩa như thế này được.
“Hàn Dĩ Nặc!!” đến lúc đôi môi của thanh niên lướt qua chiếc cổ mềm mại bắt đầu hút khí Nghiêm Đông Kỳ rốt cục không thể không đối mặt với hiện thực, nhanh chóng phục hồi tinh thần. Hai tay chặn ***g ngực của hắn, dùng sức đẩy một cái: “Anh ***”
Thân thể Hàn Dĩ Nặc theo nguồn sức mạnh này mạnh mẽ va vào tủ giày đối diện, một tiếng đụng chạm nặng nề theo đó vang nên, thanh niên trầm thấp cúi người thống khổ rên rỉ.
Nghiêm Đông Kỳ phản xạ có điều kiện lập tức xông tới đỡ hắn một cái: ‘Dĩ Nặc, em không sao chứ? Va vào chỗ nào rồi?”
Thanh niên dùng tay ấn vào chỗ đau, ngẩng đầu nhìn về phía Nghiêm Đông Kỳ, ánh mắt bởi vì uống say mà không cách nào điều chỉnh tiêu điểm, đáy mắt có chút mê mang, đầy mặt oan ức bất mãn.
“Con mẹ nó, em thực sự muốn điên, mấy ngày không ở cùng nhau em đều học được thói uống rượu tìm đường chết thế này rồi.” Nghiêm Đông Kỳ đứng tại chỗ đỡ trán hít một hơi, cũng không thể nhìn thấy mà mặc kệ, chỉ có thể tạm thời đè xuống cái hôn triền miên ẩm ướt nóng ấm lúc nãy làm hắn vừa chấn động vừa kinh sợ. Sau hắn mang cánh tay Hàn Dĩ Nặc gác lên vai mình, nửa đỡ nửa ôm thanh niên hướng về phòng ngủ.
Chờ đến khi dàn xếp xong giường chiếu cho Hàn Dĩ Nặc, cả người Nghiêm Đông Kỳ đã đầy mồ hôi. Hắn xoa eo đứng bên giường nhìn chằm chằm Hàn Dĩ Nặc đang ngủ say như chết mới xoay người đi tới phòng tắm rửa ráy.
Cho dù nỗ lực như thế nào để quên đi, cho dù hắn cố gắng làm bộ bình tĩnh đem Hàn Dĩ Nặc trở về phòng, nhưng chỉ cần động tác trên tay hạ xuống thì đầy đầu Nghiêm Đông Kỳ đều hiện lên nụ hôn ở cánh cửa lúc nãy.
Còn có một câu nói mơ hồ nhưng vô cùng liên quan đủ khiến toàn bộ thần kinh của Nghiêm Đông Kỳ chẳng khác nào lăn một vòng trong chảo mà nổ bùm bụp: “Nghiêm Đông Kỳ, em yêu thích anh.”
Cái câu này mẹ nó thực sự phá hoại.
Nghiêm Đông Kỳ một tay chống vào vách tường phòng tắm, tùy ý để nước nóng từ vòi hoa sen chảy xuống đầu.
Còn không bằng hắn trực tiếp đập đầu trên thành cầu chết đi.
Bất luận dùng suy nghĩ tư duy nào đi nữa hắn đều không thể lý giải được câu nói kia của Hàn Dĩ Nặc có ý gì, căn bản không rõ ràng tột cùng mẹ nó có bao nhiêu ý tứ, càng không thể nào tin tường được cái câu “Em yêu thích anh” giải thích thành ý nghĩ “yêu thích anh” dạng kia.
Nhưng tư duy của hắn căn bản không thể khống chế hướng tới một cảm giác hắn thấy vô nghĩ nhưng phảng phất như đó là lối suy nghĩ đúng đắn, đến chuyện vắt chân lên chạy so với cái này còn thoải mái hơn.
Đời này Nghiêm Đông Kỳ đã sống hơn hai mươi năm bôn ba, cho tới bây giờ cũng chưa thấy đốt não thế này.
Càng nghĩ tâm càng loạn, càng nghĩ càng không dám tìm hiểu sâu, thân thể đứng trong làn nước nóng có chút cứng ngắc, cảm giác hô hấp bây giờ còn đang kinh hồn bạt vía, chỉ mới nhấc tay nhấc chân có thể nghe thấy âm nhanh rắc rắc vang lên.
Hiện giờ hắn hi vọng nhất chính là Hàn Dĩ Nặc uống quá nhiều, những hành động này đều vô ý thức, cũng hi vọng câu “Em yêu thích anh” khiến hắn lo lắng kinh hoảng kia chỉ là thói quen ôm ấp quan tâm bình thường thôi.
Ngay cả cái hôn vô nghĩa kia, Nghiêm Đông Kỳ giơ tay sờ môi, sau đó vốc nước vỗ vào mặt, lùi về sau hai bước tựa vào mặt tường lạnh lẽo nơi phòng tắm, nước nóng ào ào tuôn xuống mặt, ngực, hai tầng cảm xúc nóng lạnh căn bản không thể khống chế được tâm tình hỗn loạn bây giờ của mình.
Tốt nhất thằng bé này sáng sớm ngày mai khi rời giường đều không thể đứng lên. Bao gồm cả cái hôn vô nghĩa cùng câu nói không thể lý giải được “Nghiêm Đông Kỳ, em yêu thích anh.”
Nghiêm Đông Kỳ cứng ngắc đứng một lúc, mạnh mẽ cắn răng nhịn xuống ý nghĩ vọt vào phòng Hàn Dĩ Nặc lay tỉnh, đánh thẳng vào mặt của hắn rống to: “Con mẹ nó câu kia của em có ý gì”
Sau đó hắn bỗng nhiên như khởi động được biến hóa siêu cấp, một quyền đánh thẳng vào tường phòng tắm, lẳng lặng cảm thụ sự đau đớn kịch liệt truyền đến từ cánh tay rồi lan ra toàn thân, tiếp theo cả người hắn cúi xuống thấp giọng mắng một câu: “Đệt!!”
Làm xong mấy động tác nước chảy mây trôi xong xuôi, cả người Nghiêm Đông Kỳ trống rỗng yếu ớt như bánh xốp. hắn tựa vào vách tường chậm rãi ngồi xuống, dòng nước từ vòi hoa sen bùm bùm rơi xuống trên mặt, Nghiêm Đông Kỳ cố cân nhắc một hồi trạng thái hiện tại chẳng khác gì nắp dội nắp dội cơm.
Thêm thức ăn hay dùng ít thịt kho được rồi.
Fuck, thực sự đáng chết.
Ngày hôm sau lúc Hàn Dĩ Nặc tỉnh lại, cả căn phòng đều rất yên tĩnh, hắn ngừng thở dựng thẳng lỗ tai nửa ngày vẫn không thấy gì, đến ngay cả phòng khách cũng không chút động tĩnh.
Hắn trở mình, ngửa mặt nằm ở trên giường trừng trừng nhìn trần nhà, thân thể tuy rằng thật giống như cả tóc gáy đều bất động, nhưng tư duy quả thực gợn sóng bay xa nhảy vọt đều có thể theo kịp nhịp điệu điện tử.
Tối hôm qua hắn hôn Nghiêm Đông Kỳ, còn nói với hắn: “Em yêu thích anh.”
Hàn Dĩ Nặc nhớ rất rõ ràng, giống như mới xảy ra một giây trước đây.
Hắn vốn tưởng chính mình trước mặt người đàn ông kia tỏ tình thì mình nhất định sẽ căng thẳng đến bất tỉnh. Tuy rằng tối qua bày tỏ tấm lòng có chút ngoài dự liệu nhưng giờ nhớ lại hắn không chút căng thẳng nào, ngược lại cả người còn khoan khoái hận không thể xoay người ngủ tiếp để hồi tưởng lại cảm giác ngày hôm qua.
Loại tâm tình sắp nghẹn này đột nhiên được bật bí khiến hắn có cảm giác muốn bay lên.
Hàn Dĩ Nặc lười biếng duỗi lưng cong eo, ngoài miệng còn treo nụ cười tươi rói, không sai, Nghiêm Đông Kỳ, em yêu anh, chính là yêu anh, thế thì sao chứ?
Cứ tùy hứng như vậy, hắn bây giờ vẫn còn ỷ lại Nghiêm Đông Kỳ đi nữa, cả người không hề có bất cứ năng lực kinh tế nào nuôi sống bảo vệ người mình yêu, cho dù bản thân mới hai mươi tuổi, cùng với người đàn ông kia chênh nhau tám tuổi, vậy thì sao chứ?
Hàn Dĩ Nặc có chút càn rỡ nghĩ.
Dù sao vẫn tốt hơn việc phí phạm thời gian, do dự mãi đến khi Nghiêm Đông Kỳ cưới vợ sinh con bản thân vẫn yên lặng ôm lấy tình yêu đơn phương có thể nghẹn đến hắn muốn phun máu nội thương thì tốt hơn nhiều.
im lặng không phải là phá vỡ, phá vỡ lại sự im lặng là bản thân ở trong góc tối xoắn xuýt sụp đổ, vậy hắn khẳng định chết sẽ không nhắm mắt.
Hàn Dĩ Nặc đã từng rất hiểu chuyện suy nghĩ đến việc đó, hắn sẽ ở trong một góc nào đó yên tĩnh nhìn ngắm Nghiêm Đông Kỳ thành gia lập nghiệp, cưới vợ rồi hai người cùng sinh con, nuôi nấng bọn chúng thành người. sau đó mình chỉ cần ở gần bên cạnh hắn như thế là tốt rồi, đứng sau giúp đỡ hắn, đem phần tình cảm này ẩn sâu dưới đáy lòng.
Phần tình yêu này sẽ cứ thế chôn xuống, ký ức tốt đẹp nhất sẽ được hắn lưu giữ hồi tưởng lại.
Cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm. Như vậy đối với mọi người mới tốt nhất.
Nhưng thật sâu trong lòng hắn không muốn như vậy, tình yêu vốn không phải dùng lý trí để lý giải, cũng chỉ là chuyện người gặp người rồi bắt đầu một loạt hành động ngớ ngẩn sai trái.
Huống hồ hắn một chút cũng không muốn chấp nhận như thế.
Không người nào có thể ngăn cản hắn, ai cũng không được.
Hàn Dĩ Nặc đột nhiên vươn mình ngồi dậy, đưa tay ra sửa lại một ổ lông tóc rối loạn trên đâu, vươn người xuống giường, ung dung thong thả mở cửa tủ quần áo thay đồ.
Lúc hắn thu dọn xong ra khỏi phòng thì vừa lúc Nghiêm Đông Kỳ đang tựa bên bàn ăn, trên tay bưng một cốc sữa đậu nành, trong miệng cắn ống hút quay đầu về cửa đờ người ra, cũng không biết đã ngây người như thế bao lâu.
Nghiêm Đông Kỳ bị một tiếng này gọi cho sợ hết hồn, cái cốc bưng trên tay run cầm cập đến mấy lần. Hắn đem cái cốc để lên bàn mới chậm rãi ngẩng đầu, chậm rì rì cùng Hàn Dĩ Nặc nhìn nhau vài giây, vẻ mặt vô cùng bình thường, giọng điệu có chút cứng ngắc khó phát hiện: “Em mới tỉnh à.”
“Ừm.” Hàn Dĩ Nặc đi tới bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn hắn ôn nhu nở nụ cười.
Lưng Nghiêm Đông Kỳ không tự chủ ưỡn thẳng một chút, trên mặt vẫn cố duy trì bĩnh tĩnh ngồi xuống bàn ăn: “Anh đã mua bữa sáng, bánh bao cùng xíu mại nhân tôm, còn có sữa đậu nành đấy.”
Nói tới đây lại nhịn không được bổ sung một câu: “rời giường có thấy đau đầu không? Em nếu thấy không ngon miệng thì thôi.”
Hàn Dĩ Nặc lắc đầu cười nói: “Một chút chuyện đều không có, em còn sắp chết đói.”
Hắn nói xong kéo ghế xoay người ngồi xuống, từ trong bát lấy ra chiếc bánh cao, cầm trong tay xoay xoay hai lần mới bắt đầu ăn, ánh mắt lướt qua bóng lưng dọi xuống trên bàn có chút cứng ngắc của người đối diện.
Nghiêm Đông Kỳ vừa lúc xoay người lại: “Nhìn em không có chuyện gì là tốt rồi. anh ra ngoài một chuyến.”
Người đàn ông nói xong xoay người muốn đi, Hàn Dĩ Nặc lên tiếng gọi lại hắn: “Nghiêm Đông Kỳ.”
Nghiêm Đông Kỳ quay đầu trở lại, sắc mặt có chút khó coi: “Hàn Dĩ Nặc, em đây không phải muốn tạo phản đấy chứ? Không biết lớn nhỏ.”
“Anh không có lời nào muốn nói với em sao?” Hàn Dĩ Nặc cũng không để ý tới chất vấn của Nghiêm Đông Kỳ, đem bữa sáng đặt xuống bàn, chống tay đứng lên.
Nghiêm Đông Kỳ cau mày nhấp môi, dừng một lát mới mở miệng: “Em muốn anh nói cái gì? Hàn thiếu, em giờ thực sự trâu bò, tùy tùy tiện tiện ra ngoài uống rượu say nhèm, khiến ông đây hầu hạ cả đêm. Anh trai em mới một tháng không thất, giờ còn có thể có bản lĩnh như thế. em giờ có phải muốn anh mắng mỏ một hồi không?”
Người đàn ông nói xong lời này còn giả vờ thoải mái nhẹ nhàng khiêu mi.
Hàn Dĩ Nặc có chút muốn cười. trước đây ở trong lòng hắn, Nghiêm Đông Kỳ chính là một vị thần không gì không làm được. Hắn đẹp trai ôn hòa, cho hắn cảm giác như tất cả đều có thể khiến hắn quên đi quá khứ, là một bình phong ấm áp cho mình dựa vào.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ là theo thời gian, theo sự trưởng thành của bản thân, hắn từng ngày trở nên cao to, càng ngày càng thành thục, đến thời điểm đứng trước người đàn ông này hắn đột nhiên phát hiện Nghiêm Đông Kỳ cũng không phải như vậy, cũng không phải không gì không làm được, có thể vươn tay là chạm tới. dù ở bên ngoài hắn khéo léo đưa đẩy ra sao thì về nhà vẫn một bộ dáng dấp biếng nhác, khiến người ta nhịn không được muốn ôm vào trong ***g ngực.
Hiện tại cũng như thế, bộ dạng giả vờ bình tĩnh khiến Hàn Dĩ Nặc muốn đi tới ôm chầm lấy hắn.
Hắn liền gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, âm thanh trầm thấp rõ ràng: “Tối hôm qua em không uống say.”
Sau đó hắn gần như thấy người đàn ông này ứng phó không kịp mà lộ ra biểu tình hoang mang hoảng hốt.
Nghiêm Đông Kỳ từ sáng sớm từ khi nhìn thấy Hàn Dĩ Nặc thì cả khuôn mặt của bản thân cùng khẩu hiệu “Nghỉ nghiêm giải tán tự do hoạt động” dường như không chịu sự khống chế của hắn, vì thế khi nghe tới câu trả lời “Tối qua em không uống say”, hắn triệt để không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối diện với người thanh niên trước mặt.
Tối qua vòng vo xoắn xuýt đến hơn nửa đêm, chuyện khiến hắn lo lắng nhất rốt cục vẫn xảy ra.
Hắn hận không thể tự mình đến uống thuốc định thần hiệu quả nhanh cho ổn định tâm hồn rồi bắt đầu nói chuyện.
“Lời này của em có ý gì?” Nghiêm Đông Kỳ cảm giác cổ họng của mình lạnh lẽo, hơn nữa cả người đột nhiên lúng túng lui về sau một bước.
Hàn Dĩ Nặc chậm rãi bước tới, trong mắt mang theo vẻ chăm chú chân thành, so với ánh mắt hôm qua chỉ có hơn không kém: “ý của em là, lời hôm qua em nói, việc hôm qua em làm đều là những chuyện em vẫn muốn làm.”
“Hàn Dĩ Nặc, con mẹ nó, em có phải uống vài bình rượu thành người ngu ngốc hay không, em…” Nghiêm Đông Kỳ nghe xong lời này đầu óc “Vù” một cái trống rỗng, theo thói quen mở miệng nói.
Thế nhưng Hàn Dĩ Nặc nhanh chóng đánh gãy hắn: “Nghiêm Đông Kỳ, em yêu anh.”
Nghiêm Đông Kỳ có cảm giác trên trán của mình đang dính một lá bùa màu vàng vẽ quỷ cương thi, cả người sững sờ tại chỗ không hề động đậy.
“Không phải là chuyện yêu thích giữa anh em với nhau. Trước đây em có nói với anh chuyện em yêu đàn ông, anh không phải đã hỏi em rồi sao? em yêu chính là anh, vẫn luôn là anh, từ đầu tới cuối chỉ mỗi mình anh. Anh hai, em yêu anh.”
Ánh mắt Hàn Dĩ Nặc rất chăm chú khiến Nghiêm Đông Kỳ nhức đầu không thôi.
Hắn hít sâu vài hơi, sau đó cúi xuống đưa tay chống đầu, thật giống như nếu không làm thế thì cái cổ sẽ tùy thời rớt xuống: “Con mẹ nó Hàn Dĩ Nặc, em có phải điên rồi hay không”
“Em rất tỉnh táo.” Hàn Dĩ Nặc bước một bước về phía trước, mắt không chớp nhìn chằm chằm Nghiêm Đông Kỳ: “Em chưa lúc nào tỉnh táo như lúc này.”
Nghiêm Đông Kỳ rốt cục không nhịn được ngẩng đầu lên, giọng cũng không khống chế được cất cao: “Con mẹ nó em tỉnh táo cái rắm! ông đây là anh hai em! Chúng ta là anh em!”
Hàn Dĩ Nặc hơi khều khóe miệng, nở một nụ cười nửa vời không tiến vào ánh mắt: “Nhưng em không muốn em chỉ là em trai anh. Em cũng muốn bảo vệ anh, chăm sóc anh, cho anh ỷ lại em.”
“Ông đây không cần!! Hàn Dĩ Nặc, anh nói cho em biết, mặc kệ em hiện giờ là quỷ mê tâm hồn hay đầu óc động kinh, suy nghĩ này cả em nhất định phải chấm dứt ngay bây giờ, anh có thể coi như hành động tối qua cùng sáng nay chưa từng xảy ra. Chúng ta cùng nhau ăn bữa sáng rồi bắt đầu công việc thường ngày.” Nd đầu tiên rống lên một câu, sau đó chậm rãi tỉnh táo lại, lúc phát ra những câu này hắn đều cảm nhận được hai hàm răng của mình cắn chặt lấy nhau vang lên âm thanh ma sát.
“Em sẽ không.” Thái độ Hàn Dĩ Nặc vô cùng cường ngạnh, nhưng ngay sau đó bắt đầu mềm lòng, ánh mắt mang theo chút bi thương: “Anh hai, em yêu anh, không thể được sao? anh sẽ không phải cảm thấy buồn nôn đi?”
Nghiêm Đông Kỳ nhất thời sửng sốt.
Từ đầu tới đuôi hắn đều không cảm thấy như thế, hơn nữa giờ phút này vẻ mặt của Hàn Dĩ Nặc làm trong lòng hắn nhảy lên đau đớn, hắn cắn chặt môi, âm thanh hòa hoãn đi nhiều: “Anh không cảm thấy buồn nôn, anh cũng đã nói qua, cho dù em có làm chuyện gì đi nữa anh đều không chán ghét em, sẽ không vứt em đi.”
“Thế nhưng…” Nghiêm Đông Kỳ cắn răng: “Chuyện này không được. Dĩ Nặc, chuyện này không được.”
Ánh mắt Hàn Dĩ Nặc nhất thời tối lại, thế nhưng rất nhanh đều dẫn theo ý cười: “Anh hai, chuyện này không phải anh có thể quyết định, cũng không phải em có thể quyết định.”
Nghiêm Đông Kỳ đầu một trận nổ tung: “Vậy em cũng nói xem, việc này mẹ nhà hắn ai có thể quyết định!”
“Em không có cách nào ngăn cản bản thân yêu thích anh, anh hai. trước em đã nói, trên đời này em chỉ có một mình anh, cũng chỉ muốn một mình anh.” ánh mắt Hàn Dĩ Nặc chắc chắn kiên định: “Lúc đó anh đã đáp ứng em, giờ này em cũng chỉ cần một mình anh là đủ rồi.”
hô hấp của người đàn ông trở nên dồn dập, âm thanh vô cùng ngổn ngang: “Chuyện này không giống nhau, Dĩ Nặc. Chuyện này không được, em nhất định phải…”
“Nghiêm Đông Kỳ.” Hàn Dĩ Nặc cứng rắn đánh gãy hắn: “Em chính là yêu thích anh. Yêu anh đã lâu rồi, lâu đến nỗi bản thân em đều không biết bắt đầu từ khi nào, chờ đến lúc em phát hiện ra thì đã không thể quay đầu lại được. Vì thế hiện giờ thực sự hết cách rồi, lần này em không thể nghe anh.”
Nghiêm Đông Kỳ trừng mắt nhìn hắn nói không ra lời.
Hắn chưa từng phát hiện đứa bé này hiện tại đã có trình độ có thể làm cho mình á khẩu không trả lời được đến mức này.
Hàn Dĩ Nặc đột nhiên nghiêng người tới, ở trên khóe môi hắn khẽ hôn một cái, không chờ Nghiêm Đông Kỳ né tránh đã nhanh rời khỏi.
Như chuồn chuồn lướt nước, nhưng cũng thực rõ ràng là một cái hôn.
“Anh, hãy để em yêu thích anh đi. Đừng ngăn cản em.” Hàn Dĩ Nặc đối với hắn nở nụ cười: “Còn có vừa nãy đã quên nói, chào buổi sáng.”