Tốt, Em Nói Đó

Chương 71



Hạng Dập nghe hắn nói xong câu này liền ngây ngẩn cả người, đến quá nửa ngày mới cẩn thận từng li từng tí mở miệng: “Làm sao vậy?”

“Cậu đêm nay có chuyện gì không?” Hàn Dĩ Nặc đem điện thoại kẹp vào giữa hai ngón tay xoay xoay, vẻ mặt vẫn toát lên vẻ nhẹ nhàng, môi tựa hồ như khẽ nụ cười, thế nhưng giọng điệu không tính là sung sướng.

“Ngoại trừ ngủ ra cũng chẳng có chuyện gì.” Hạng Dập cười cười.

J đại cực kỳ nổi danh với hoa viên trường đại học, ở bên trong làm sông nước núi non nhân tạo chằng chịt ba bốn nhánh, hai người tùy tiện tìm chỗ yên tĩnh, hướng về mặt hồ tìm ghế đá ngồi xuống.

Hàn Dĩ Nặc ném lon bia cho Hạng Dập, chính mình cũng mở ra một lon, không nói hai lời ngửa mặt uống ùng ục.

Mùa đông gió Bắc thổi đặc biệt mạnh, bên hồ luôn là thánh địa hẹn hò của mấy đôi trai gái, từ sáng đến tối có thể nhìn thấy mấy đôi tình thân nhỏ ôm hôn thân cận lẫn nhau, nhìn qua ái tình hừng hực cũng không phải không chịu ảnh hưởng của gió Bắc lạnh lẽo, lúc này dĩ nhiên đến nửa bóng người cũng không thấy.

Hạng Dập đem đầu chôn vào trong mũ lông, tay chân run cầm cập kéo lon lại uống một hơi, chất lỏng như ướp lạnh kích thích từ thực quản đến dạ dày đều phảng phất một sự phục hồi của sinh mệnh mới.

Hàn Dĩ Nặc không nói, hắn cũng không hỏi.

Rất nhiều chuyện không phải muốn nói đều có thể nói ra được, hắn rất rõ ràng cảm giác này.

“Kỳ thực trước đây tôi thấy cậu rất phiền hà, bởi vì cậu hỏi tôi chuyện yêu thích đàn ông.” Hàn Dĩ Nặc nhìn thẳng phía trước, mắt hơi híp lại, nhìn qua sườn mặt giống như một hình mẫu điêu khắc anh tuấn hoàn mỹ.

Hạng Dập xấu hổ hắc hắc nở nụ cười: “Thực ra tôi hỏi cũng không có ác ý gì, chỉ là… cậu hiểu đấy, tựa như rada, cái cảm giác đó, tôi mới nhìn thấy cậu liền cảm giác được cậu là người không yêu thích nữ sinh. Ánh mắt tôi cũng xem như sắc bén, chỉ nhìn trên đường cái chú ý một chút sẽ biết ai là đồng tính luyến ái.”

Hàn Dĩ Nặc cảm khái cười cười: “Thiên phú dị bẩm nhỉ.”

“Hết cách rồi, có lẽ tôi trời sinh là đồng tính luyến ái, vừa bắt đầu đến nhà trẻ đã bắt đầu thầm mến nam sinh. Cho nên đối với chuyện này đặc biệt mẫn cảm.” Hạng Dập thấy lạnh không chịu được, đặt lon bia trên băng ghế dài rồi đem tay bỏ vào trong túi áo lông: “Vì thế khi nhìn thấy trong ký túc xá thấy một người như thế, tôi có thể nói rất vui vẻ.”

Hàn Dĩ Nặc không hé răng, đem bia uống hết rồi bóp nát hai lần, dùng tư thế ném bóng rổ rồi hướng vế thùng rác cách đó không xa ném qua.

Chiếc bình chạm vào thùng rác, nước còn thừa bắn trên mặt đất, vang lên âm thanh “rắc keng keng” lanh lảnh.

“Thực ra tôi không cảm thấy bản thân là một người đồng tính luyến ái thực sự.” Hàn Dĩ Nặc nhún vai một cái, mở một lon bia mới.

“Vâng, rất nhiều gay đều tự nói bản thân không phải đồng tính luyến ái, chỉ là người mình thích cũng vừa đúng thuộc giới tính nam mà thôi.”

Hàn Dĩ Nặc nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hạng Dập: “Mẹ kiếp, cậu có thể đừng cướp lời kịch của tôi được không?”

Hạng Dập cười cười không lên tiếng.

“Tôi không phải muốn trốn tránh vấn đề gì cả, thực sự. Từ trước đến giờ tôi vẫn không thấy mình là người đồng tính, nếu như đến cuối cùng người thực sự không chấp nhận được tôi thì bản thân sẽ tìm một cô gái hợp mắt tùy tiện kết hôn rồi quên đi vấn đề đó. Trừ hắn ra tôi đối với mọi người đàn ông khác đều không cứng lên được, cho dù xem ảnh cũng không được.” Hàn Dĩ Nặc lúc nói những lời này âm thanh thực bình tĩnh, làm Hạng Dập bên cạnh nhịn không được nghiêng đầu nhìn hắn.

Hạng Dập chăm chú nhìn gò má của hắn hồi lâu mới chậm rãi quay đầu lại, nhìn hồ nhân tạo cùng với cây bạch quả thụ trụi lá bên cạnh: “Vậy triệu chứng của cậu thật khác biệt, có thể nói với tôi một chút người kia là ai không?”

Hàn Dĩ Nặc do dự hồi lâu, chờ đến khi Hạng Dập sắp thấy hắn sẽ không nói ra mới nhẹ giọng mở miệng, tiếng nói trầm thấp, ở bên hồ nhân tạo lại có vẻ mềm mỏng nhẹ nhàng: “Hắn là anh trai tôi.”

Hắn nói câu này làm Hạng Dập sợ hãi thiếu chút nữa nhảy lên: “Đại ca, không nhìn ra khẩu vị cậu nặng như thế!! kháo!! Cậu không phải đang đùa tôi chứ?”

“Chúng tôi không có quan hệ máu mủ.” Hàn Dĩ Nặc liếc nhẹ hắn một cái.

“Thực dọa người.” Hạng Dập vỗ vỗ ngực, từ cổ họng phát ra âm thanh oán giận mỏng manh: “Tôi còn tưởng thật, thế cũng quá kinh thiên động địa.”

Hàn Dĩ Nặc nở nụ cười: “Hạng Dập này, mỗi lần nghe cậu nói chuyện vào buổi tối thì âm thanh lại thấy quỷ dị, nam không ra nam, nữ không ra nữ.”

“Cái này có thể tránh tôi sao? đây là trời ban ghen di truyền đó, chỉ có thể chấp nhận.” Hạng Dập bất đắc dĩ oán giận một câu: “Đừng đánh trống lảng, nói chính sự đi.”

Hàn Dĩ Nặc dừng một chút: “Cũng không có chuyện gì, chỉ bình thường thôi. Từ nhỏ thì cha mẹ tôi đã rời đi, tôi sống cùng với chị gái, hắn trước là bạn trai của chị. Sau đó chị tôi… qua đời, hắn đáp ứng chị chăm sóc tôi, sau này tôi cùng hắn ở với nhau.”

Hạng Dập nghe được chuyện này lấy làm kỳ lạ: “Anh Nặc, không nhìn ra thân thể này còn di truyền.”

“Sau đó, cũng không có sau đó. Hắn đối với tôi cực kỳ tốt, cái này cũng không cần bàn, nói chung cực kỳ tốt. cậu có lẽ không có khả năng hiểu cảm giác trên thế giới này chỉ cần duy nhất một người là đủ rồi. thế nhưng đúng như vậy, tôi cảm giác chuyện tôi yêu hắn là lẽ đương nhiên.”

Hàn Dĩ Nặc không chờ Hạng Dập lên tiếng, hắn lúc này rất muốn nói hết mọi chuyện, trước hắn cũng cùng Tiết Giai ở sau sân tập hồi cao trung thổ lộ tâm tình, cảm giác cũng giống như bây giờ.

Hạng Dập trầm mặc một hồi, thấp giọng hỏi: “Sau đó thì sao? cậu định làm như thế nào?”

“Không làm gì cả, một thời gian trước đã bày tỏ với hắn, sau đó bị cự tuyệt. chính là đơn giản lỗ mãng như vậy.”

Người bên cạnh khi nghe xong câu này liền “Sách” một tiếng.

“Vừa nãy điện thoại gọi tới là bạn tôi, nói anh ấy khoảng thời gian này đang liều mạng ra mắt. giờ đối với tình cảm đang nhớ nhung với hắn cũng chẳng dễ dàng.” Hàn Dĩ Nặc tự giễu nở nụ cười, trên tay cầm lon thứ ba đã hết ném vào thùng rác, lần này vất vả mới tiến vào được.

Hạng Dập nghiêng đầu nhìn hắn: “Vì thế cậu định cứ như vậy không để ý nữa?”

“Đương nhiên không rồi, nhưng giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra nên làm cái gì. Tôi biết khi hắn nhìn thấy tôi lại rất lúng ta lúng túng, nhưng bên ngoài lại làm như không có chuyện gì, vẫn đối tốt với tôi như trước, trong lòng tôi tự dưng thấy buồn bã cực kỳ.” Hàn Dĩ Nặc lúc nói lời này lòng rất không thoải mái, thế nhưng giống như có một loại tự ngược làm hắn hạnh phúc buộc bản thân phải nói những lời này ra.

“Không phải chứ, anh trai cậu yêu con gái, cậu thế lại uốn cong người ta được sao?” Hạng Dập vốn không định nói như thế để thêm phiền hà, nhưng nhịn không được nói ra lời thẳng thắn.

Hàn Dĩ Nặc nở nụ cười, chậm rãi đứng lên, xoay bả vai, con mắt vẫn nhìn chằm chằm hồ nhân tạo: “Tôi biết không nên. Thế nhưng tôi cảm giác đời này chỉ yêu mình hắn, trên thế giới này không ai có thể so với tôi yêu hắn như thế. nghĩ đến đây liền cảm thấy mọi chuyện không gì không thích hợp, cũng không gì không thể.”

Hắn lại cười cười: “Hơn nữa có phải cong hay không còn chưa biết đâu.”

Hạng Dập nhíu nhíu mày nhìn bóng lưng Hàn Dĩ Nặc, sau đó cũng theo đó đứng lên: “Không phải, tôi cảm thấy cậu giờ một điểm tiêu cực cái rắm cũng không có, thật sự.”

Hàn Dĩ Nặc quay đầu nhìn hắn.

“Cậu giờ chỉ cho anh trai cậu lời mở đầu chào hỏi “Nè, người anh em, em yêu thích anh.” thế đã hi vọng hai trai cậu đáp ứng cậu thế không phải vớ vẩn sao? nếu như mọi đối tượng đều tốt như vậy thì làm sao có mấy kẻ độc thân đầy đường đúng không? Bày tỏ bị cự tuyệt cái lông, cậu phải biểu hiện chủ động một chút, khiến hắn cảm giác được cậu thực sự thích hắn, như thế mới có thể động tâm, hiểu không?”

“Không rõ ý cậu là gì.” Hàn Dĩ Nặc nhíu mày, bước lên vài bước đem mấy lon bia ném trật bỏ vào thùng rác.

Hạng Dập đi tới, hai người cùng nhau đi về hướng ký túc xá: “Vậy tôi nói đơn giản thẳng thắn hơn. hiện giờ cậu đã nói trắng ra thế, còn không có đường hoàng ra dáng theo đuổi người ta mà đã nghĩ rút lui trong yên lặng. Cậu không có việc gì thì nên phát triển tình cảm chút đi đại ca, trong game độ thiện cảm còn phải dựa vào nhiệm vụ đi xoát đấy. Cậu giờ chỉ ở nơi này tự mình tưởng tượng, rối rắm với mấy tin tức ngầm được người ta truyền đạt, cậu cảm thấy như vậy thì anh trai cậu có thể thích cậu được không, định đùa ai chứ?”

Hàn Dĩ Nặc không lên tiếng.

“Cho nên nói vừa nhìn cậu chính là người chưa bao giờ trải qua tình yêu, anh trai cậu là người đầu tiên cậu yêu thích.” Hạng Dập cười nhạo hai tiếng: ”Bình thường cũng chẳng thích nói mấy chuyện này, thật sự. Thế nhưng nhìn cái trình độ truy đuổi chậm rì của cậu, đừng nói là không thể đuổi kịp anh trai cậu, chính là ai cũng không thể theo đuổi được đâu.”

“Cảm ơn.” Hàn Dĩ Nặc im lặng một lúc đột nhiên vỗ mạnh bả vai của Hạng Dập một cái.

Hạng Dập vốn là người đơn bạc nhỏ gầy, bị Hàn Dĩ Nặc nhấn một cái như thế thiếu chút nữa thuận theo quỳ xuống, hắn vội vã bước nhanh hai bước, sờ sờ mũi: “Không có chuyện gì, không phải là bạn cùng phòng đấy sao.”

Hai người yên tĩnh đi chung một đoạn đường, Hạng Dập đột nhiên mở miệng bổ sung một câu:

“Con đường này vốn không dễ đi, tôi không muốn nhìn thấy những ai bước đi hướng này đến cuối cùng đều rơi vào một kết cục tồi tệ.”

Buổi tối Hàn Dĩ Nặc nằm ở trên giường ngủ không được, nhìn chằm chằm trần nhà lăn qua lộn lại, nghĩ đến những lời Hạng Dập nói lúc trước, nhất thời lĩnh ngộ được chính mình thời gian này là kẻ cực kỳ ngu ngốc.

Trở mình trong phạm vi mấy lần, cuối cùng nhịn không được gửi tin nhắn qua cho Nghiêm Đông Kỳ: “Anh hai, anh đang làm gì thế?”

Lúc tin nhắn gửi đi hắn có chút căng thẳng, hắn cũng chưa bao giờ theo đuổi người khác, giờ cũng là lần đầu tiên, từng phút từng giây đều cảm giác hồi hộp như đi thi cử.

Tin nhắn rất nhanh được trả lời: “Giờ này còn có thể làm gì à, đang xem sách chuẩn bị ngủ đây. nửa đêm em còn dằn vặt trằn trọc cái gì chứ, ngày mai không có tiết sao?”

Hàn Dĩ Nặc nhìn chằm chằm màn hình do dự một lát, cuối cùng cắn răng gửi một tin nhắn: “Sáng sớm ngày mai có hai tiết. anh hai, đã một thời gian dài chúng ta chưa gặp nhau, anh tới thăm em đi?”

Nghiêm Đông Kỳ lúc nhận được tin nhắn của Hàn Dĩ Nặc rất kinh ngạc, hắn vốn đang nằm trên giường lật xem lịch sử thời Minh, thấy điện thoại rung lên cả người phản xạ còn run lên một hồi, hắn còn tưởng rằng mẹ đang gửi tin nói lại đi xem mắt.

Gần đây cũng vì hắn quá rộng rãi với mẹ, quý bà thay hắn thu xếp việc nhỏ đến lớn, từ sáng tới tối tinh thần đều cân nhắc đến mấy người con gái để hắn đi xem mắt một lần, quả thực đem hắn chơi đùa đến suy nhược tinh thần, không thể làm khác hơn là đi cầu cứu Nghiêm Chỉ, lúc này mẹ mới thu lại chút hứng trí bừng bừng.

Nhìn thấy trên điện thoại hiện lên “Hàn Dĩ Nặc” ba chữ rõ ràng trên màn hình, hắn sửng sốt vài giây.

Từ sau chuyện lần trước hai người đều lâm vào hoàn cảnh phi thường kỳ diệu. nói chiến tranh lạnh thì cũng không phải, thế nhưng muốn quay lại như trước đây qua quýt bình thường lại cực kỳ lao lực.

Cứ thế ở trạng thái lấp lửng khiến Nghiêm Đông Kỳ tương đối sốt ruột.

“Anh tới thăm em đi?”

Nghiêm Đông Kỳ nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, giống như xuyên qua màn điện thoại vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt đầy mong đợi của Hàn Dĩ Nặc. hắn không tự chủ được mềm lòng, cứ thế phần nhớ nhung của bản thân với Hàn Dĩ Nặc cứ thế tuôn ra.

Đi thăm một chút đi, hắn cũng không phải người khác, cũng là người em trai được hắn thương yêu ngần ấy năm.

Hắn cắn môi, sau đó trả lời tin nhắn: “Được, sáng sớm ngày mai anh đi tàu qua.”

Qua ánh sáng từ màn hình điện thoại liền thấy thanh niên nở một nụ cười xán lạn, sau đó hài lòng vươn mình ngủ ngon.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.