Tốt, Em Nói Đó

Chương 80



Lúc trở lại tiểu khu thì trời đã tối, Hàn Dĩ Nặc theo thói quen từ dưới lầu nhìn lên phương hướng ngôi nhà mình đang ở.

Hắn rất thích từ phía xa nhìn ánh đèn trong nhà chiếu sáng, vừa ấm áp vừa an tâm.

Buổi chiều trước khi lên tàu hỏa, Nghiêm Đông Kỳ gọi điện nói đang ở nhà chờ, còn nói đã hầm canh chờ khi hắn về nhà để uống. Vì thế từ dưới sân nhìn lên thấy trong cửa sổ một màu đen kịt, Hàn Dĩ Nặc có chút kinh ngạc nhíu mày.

Trong nhà vừa tối vừa yên tĩnh, nửa điểm động tĩnh cũng không có. Hàn Dĩ Nặc mới vừa mở cửa chính, bật đèn thì thấy giấy tiện lợi dán trên kệ giày: “Có việc đi Đông một chuyến, canh hầm nửa giờ nữa hãy uống.”

Hắn đem hành lý vứt ở cửa, đầu tiên là vào bếp liếc mắt nhìn nồi canh, do dự một chút cũng không mở ra nhìn, sau đó một lần nữa ngồi xuống ghế salong, đem giấy tiện lợi của Nghiêm Đông Kỳ để lại lật qua lật lại nhìn rất nhiều lần.

Chữ trên giấy cực kỳ qua loa, chỉ nhìn nét chữ thôi đã cảm thấy gấp gáp như muốn bay lên rồi. Hàn Dĩ Nặc đột nhiên nghĩ đến trước cùng Nghiêm Đông Kỳ nói chuyện phiếm, hắn đã tùy tiện nhắc đến hai câu nói về quán “Đông” gần đây xảy ra chút chuyện rắc rối.

Lúc ấy hắn còn kinh ngạc tự dưng Nghiêm Đông Kỳ còn nhắc tới chuyện làm ăn của hắn, bản thân cảm thấy dị thường hài lòng, phảng phất như có sự tín nhiệm của hắn đối với mình, cùng mình chia sẻ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Dĩ Nặc lại đứng ngồi không yên, hắn đứng lên đi qua đi lại trong phòng khách xoay chuyển vài vòng, cuối cùng quyết định đi đến “Đông” một chuyến, nhất định phải nhìn thấy Nghiêm Đông Kỳ hắn mới có thể an tâm.

Còn chưa đi tới quán rượu đã nghe thấy tiếng huyên náo, tiếng hất bàn hất ghế cùng âm thanh choang choang vỡ nát của bình rượu từ trong vọng ra, người xung quanh hiếu kỳ đều dừng lại xem, nhưng tựa hồ thấy tình cảnh quá nghiêm trọng, né còn không kịp liền quay đầu nhanh chóng tránh xa.

Hàn Dĩ Nặc trong lòng “Lộp bộp” một hồi, chạy nhanh về hướng cửa hàng.

Trong quán ánh đèn rất tối tăm, mười mấy người đã đánh thành một đoàn. Hắn đứng ngoài cửa nhìn vào, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy toàn bóng người lay động, căn bản không thể nhìn ra Nghiêm Đông Kỳ ở nơi nào.

Cách chỗ đánh nhau kịch liệt ồn ào nhất chừng bốn, năm mét, Hàn Dĩ Nặc thấy một tên béo ịch trước giờ chưa từng gặp qua. Người kia mặt đầy dữ tợn, vẻ mặt hung ác, giữa ngón trỏ với ngón giữa tay phải đang kẹp điếu xì gà, xung quanh có mấy người vét đen bảo hộ xung quanh, lão còn không chịu yên tĩnh khua tay múa chân, hùng hùng hổ hổ hét to: “***, đập cho tao, đập phá hoàn toàn!!”

Hàn Dĩ Nặc biết quán này là nơi Nghiêm Đông Kỳ thích nhất, trong quán từng cái bàn cái ghế đến đèn trang trí, tủ rượu đều là những thứ Nghiêm Đông Kỳ tận tay mua sắm vào một mùa hè năm mười tám tuổi, đạp xe ba chuyến mới thu dọn xong. Ngay cả mạch điện mạch nước đều là hắn quản lý cùng với đội xây dựng từng chỗ từng chỗ thiết kế ổn thỏa, tất cả mọi thứ trong này đều là tâm huyết của Nghiêm Đông Kỳ.

Chừng mười người mặc đồ đen mắt không chớp một cái đem tất cả đồ trong cửa hàng đập phá hất văng, Hàn Dĩ Nặc liếc mắt nhìn thôi cũng thấy đau lòng không chịu được. có điều giờ tâm trí hắn không dán trên những thứ này, chỉ vội vàng muốn từ trong đám người tìm ra Nghiêm Đông Kỳ.

Hắn tìm kiếm nửa ngày rốt cục nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng bên cạnh quầy bar cùng hai người đàn ông mặt đối mặt đánh nhau. Lúc thấy người đàn ông ấy đánh Lộ Phi hắn còn chưa cảm giác được gì, mãi đến tận lúc này nhìn sang hắn mới bị thân thể nhỏ gầy cùng bản lĩnh của anh làm chấn động.

Người đàn ông ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, luôn tìm kiếm nhược điểm của đối phương. Hắn so với hai người đối diện gầy gò hơn rất nhiều, thế nhưng tựa hồ khéo léo kỹ thuật hơn, trong lúc nhất thời so ra thể lực ngang nhau, thậm chí còn mơ hồ có lợi thế hơn.

Hàn Dĩ Nặc tìm tới bên cạnh Nghiêm Đông Kỳ, hai mắt còn chưa thấy đã nghĩ muốn xông tới hỗ trợ một tay. Không nghĩ tới mới vừa hướng qua chạy đến hai bước gần như nhìn thấy ngay phía sau Nghiêm Đông Kỳ, một người đàn ông từ trên quầy bar lấy một chai rượu thủy tinh, nhìn dáng dấp có vẻ muốn thừa dịp Nghiêm Đông Kỳ đưa lưng về phía hắn định đánh lén.

Cái chai này đập trên đầu làm sao chịu được.

Hàn Dĩ Nặc cũng không biết mình chạy qua đó như thế nào, nhưng cuối cùng trước khi chai rượu rơi xuống hắn vẫn chắn phía sau Nghiêm Đông Kỳ.

Sau đầu bị đánh hắn thậm chí không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy “Vù” một lúc trước khi trước mặt trắng xóa hoàn toàn, âm thanh xung quanh mơ hồ đi rất nhiều. Hàn Dĩ Nặc nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Nghiêm Đông Kỳ, miễn cưỡng dùng chút khí lực cuối cùng kéo ra một nụ cười làm hắn yên tâm, sau đó là một màu đen kịt bao trùm.

Trước khi mất đi ý thức, hắn còn nghe được âm thanh Nghiêm Đông Kỳ cuồng loạn rống to: “Đóng cửa lại cho tôi!! Fuck ông nội nó!! Dám đánh người của ông, các người hôm nay cũng phải chết ở chỗ này!!”

Nghiêm Đông Kỳ xoay người lại nhìn thấy Hàn Dĩ Nặc ngã xuống chân cũng tự dưng mềm nhũn, hắn cầm lấy bờ vai của thanh niên đem người đỡ xuống đất, tay nâng sau ót của Hàn Dĩ Nặc, mới vừa đặt xuống đã cảm nhận được phía sau một mảnh ấm áp.

Máu.

Nghiêm Đông Kỳ cảm giác tay của mình không khống chế được run rẩy, thậm chí cũng không dám lấy tay dời đi, cánh tay mới đặt sau đầu thanh niên chỉ một lát thôi mà đã tràn đầy máu tươi.

Xung quanh bởi vì Hàn Dĩ Nặc ngã xuống mà toàn bộ mọi người đều dừng lại.

Người thanh niên đứng đối diện cầm nửa bình rượu đang cương cứng tại chỗ. Hắn nhìn xuống Hàn Dĩ Nặc đang nằm trên mặt đất, lại nhìn nửa bình rượu trên tay mình, hoảng loạn lùi về sau hai bước, sau đó tay như nắm phải than hồng, run rẩy cầm chiếc bình ném xuống trên mặt đất.

Xung quanh bởi vì mọi người đều sững sờ mà dừng tay lại, chiếc bình vẫn chưa nát, thủy tinh va chạm trên đá cẩm thạch vang lên âm thanh lanh lảnh “Leng keng” một hồi.

Cùng lúc đó, mười mấy người bảo an ở quán “Tây” Chạy tới, vọt nhanh từ cửa lớn quán bar chạy vào.

Người thanh niên đẹp trai như trước đang nhắm chặt hai mắt nằm trong ***g ngực, thế nhưng người không chút động tĩnh làm cơ thể Nghiêm Đông Kỳ không bị khống chế mà căng cứng như một khối thép, mãi đến khi âm thanh huyên náo từ cửa truyền đến, đầu trống rỗng của hắn mới lấy lại được ý thức.

Đối với sự lo lắng căng thẳng đến cực điểm cho Hàn Dĩ Nặc trong nháy mắt biến thành lửa giận ngập trời, Nghiêm Đông Kỳ thậm chí không còn biết bản thân rống lên câu gì, chỉ biết hắn đem Hàn Dĩ Nặc đang ở trong ***g ngực giao cho nữ phục vụ đàng sau quầy bar, bình tĩnh nói cô gọi điện thoại cho xe cứu thương, sau đó xoay người quơ lấy chiếc ghế đang chỏng vó bên cạnh, đi về phía trước hai bước, nhìn đến người thanh niên lúc nãy cầm bình rượu đập tới.

Người kia biết mình gây họa, đang muốn quay đầu chạy về phía sau anh Hưng trốn, còn chưa kịp đi đã bị cái ghế trực tiếp đập ngã. Nghiêm Đông Kỳ nhanh chóng khom lưng nhặt nửa bình rượu lúc nãy hắn ném xuống, hai bước tiến lên đem người kia lôi lên, một mặt bình tĩnh đem nửa bình còn lại phang xuống đầu người kia.

Tình huống xung quanh vì người bên “Tây” đi đến tiếp viện mà càng hỗn loạn, Nghiêm Đông Kỳ đem người trong tay ném xuống đất, vừa thêm hai cước trên người kia, liền quay đầu liền thấy lão chết dẫm anh Hưng đang thuận tiện muốn chạy trốn.

Nghiêm Đông Kỳ kéo ý thức của bản thân về, miễn cưỡng coi dùng lý trí bảo bản thân đây coi như trò chơi, vòng qua nhóm người đang đánh nhau xung quanh, từng bước từng bước đi về phía tên béo đang đứng.

Nghĩ hắn chưa kịp phản ứng, anh Hưng gần như dự định tiên hạ thủ vi cường nghĩ muốn nhào tới. Nghiêm Đông Kỳ cười gằn một tiếng, đón nhận quả đấm của hắn gần như vang lên, sau đó cúi thấp người luồn qua nách của hắn, mang theo sức mạnh dùng khuỷu tay thúc vào ***g ngực của hắn, sau đó thuận thế dùng tứ lạng bạt thiên cân lật tay đối phương đem người gần quật ngã xuống đất.

(Tứ lạng bạt thiên cân: bốn lạng đánh bại được cả ngàn cân, là một phương pháp trong Thái Cực quyền, không cần dùng nhiều sức vẫn giải quyết được phiền phức)

Đến lúc này nhân viên đồn công an mới lững thững đến nơi, Nghiêm Đông Kỳ hướng về phía cửa liếc nhìn một cái nhẹ như mây gió, sau đó khom lưng nhặt lên đốt nửa điếu xì gà còn lại, chậm rãi tiến lên một bước đạp một cước trên yết hầu anh Hưng đang nằm giãy dụa trên mặt đất, đem nửa điếu xì gà cháy dỏ hướng xuống phía mặt hắn, nhẹ nhàng nới lỏng ngón tay.

Sau đó mới câu ra một nụ cười gằn quỷ mị.

Trong tay vang lên từng đợt âm thanh ong ong, tựa như say xe, sau gáy như nổ nổ đau đớn, còn muốn ói.

Tri giác bắt đầu khôi phục, quanh quẩn bên chóp mũi là mùi thuốc sát trùng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn truyền đến, Hàn Dĩ Nặc cau mày miễn cưỡng mở mắt ra, đập vào mắt là màu trắng từng ô vuông trên trần nhà ở trong bệnh viện.

“Tỉnh rồi?” Bên cạnh phát ra âm thanh có chút khàn khàn, Hàn Dĩ Nặc xoay người sang theo hướng âm thanh truyền đến, nhưng hành động này ép đến vết thương trên đầu khiến hắn đau như muốn rút sạch khí lực của hắn.

“Cảm thấy thế nào rồi?” Người bên cạnh đứng lên, cúi đầu nhìn hắn.

Hàn Dĩ Nặc nhìn thấy khuôn mặt Nghiêm Đông Kỳ, thấy hắn thả lỏng một hơi, miễn cưỡng nở nụ cười: “Ở bệnh viện sao?”

“Không ở bệnh viện chẳng lẽ ở trong quán cơm?” Nghiêm Đông Kỳ cũng cười cười với hắn: “Cảm giác thế nào?”

Hàn Dĩ Nặc hồi tưởng một hồi, khắp toàn thân từng trận khó chịu sau khi nhìn thấy Nghiêm Đông Kỳ đã tốt hơn rất nhiều, hiện giờ chỉ cảm giác được đầu hơi đau, còn có chút chóng mắt: “Còn tạm ổn.”

“Cái gì gọi là còn tạm ổn? Đầu đau không?” Nghiêm Đông Kỳ nhíu mày, thò người ra trước tủ đầu giường lấy bình nước ấm rót một cốc nước.

Hàn Dĩ Nặc nghiêng đầu nhìn Nghiêm Đông Kỳ: “Có chút đau.”

“Phí lời, có thể không đau? em anh dũng như vậy nên mới dùng đầu làm tấm chắn cho anh hả.” Nghiêm Đông Kỳ đem cái chén bưng đến trước mắt nhìn hắn: “Muốn uống nước không?”

Hàn Dĩ Nặc gật gật đầu, chống đỡ thân thể ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu choáng đến lợi hại, thấp giọng mắng câu: “***, choáng váng chóng mặt.”

“Bác sĩ nói em bị bình rượu đập vào đầu bên não bị chấn động, có thể bị váng đầu một thời gian.” Nghiêm Đông Kỳ đem cái chén đưa cho hắn.

Hàn Dĩ Nặc cau mũi một cái, có chút oan ức: “Em là thay ai mới bị bình rượu đập vào đầu nha, anh làm sao không có chút cảm động nào vậy?”

Nghiêm Đông Kỳ lườm hắn một cái: “Cảm động, cảm động sắp chết rồi.”

Hàn Dĩ Nặc bĩu môi cúi đầu uống nước, còn chưa uống được hai ngụm đã bị choáng đầu khiến hắn có chút khó chịu muốn nôn, không thể làm gì khác là cau mày kín đáo đem chén trả lại cho Nghiêm Đông Kỳ, một lần nữa nằm trở lại.

“Lúc nào về nhà vậy?” Hàn Dĩ Nặc bị cỗ mùi vị bệnh viện làm cho cả người buồn bực.

Nghiêm Đông Kỳ ở bên cạnh hắn ngồi xuống: “Bác sĩ nói rồi, phải ở bệnh viện ba ngày quan sát một chút. Xem xét nhỡ may đọng máu bên trong có thể mất trí nhớ. Chẳng may em mới tỉnh dậy đã bắt lấy tay anh gọi “Ba ba” thì không phải phiền phức rồi sao.”

Hàn Dĩ Nặc bị câu nói của hắn làm dở khóc dở cười: “Sao có thể nghiêm trọng như vậy, em đây cũng chỉ bị đập một cái, lại cao lớn cường tráng biết bao nhiêu.”

“Vâng vâng vâng…” Nghiêm Đông Kỳ ở trên đỉnh đầu hắn nhẹ nhàng sờ soạng hai lần: “Đặc biệt cao to cường tráng. Tráng sĩ, vậy em bây giờ còn choáng không? có muốn ngủ tiếp một lúc không?”

Hàn Dĩ Nặc nở nụ cười: “Hiện giờ là lúc nào?”

“Sáng sớm tám giờ năm phút. Em nếu thấy khó chịu thì ngủ một lát đi, nếu đói thì ăn chút đồ.” Nghiêm Đông Kỳ liếc nhìn điện thoại sau đó chỉ bình giữ nhiệt đầu giường bệnh: “Đó là đồ mẹ anh đưa tới.”

“Chuyện có lớn gì đâu còn làm kinh động đến một đống người?” Hàn Dĩ Nặc nhíu mày lại.

Nghiêm Đông Kỳ bật cười: “Cái này còn chưa tính là chuyện lớn, não còn bị chấn động, còn bị khâu vài mũi, anh nếu không nói cho mẹ phỏng chừng bà đem anh chặt ngang thành hai khúc ấy chứ.”

Hàn Dĩ Nặc nở nụ cười sau mới nhớ đến chuyện tối hôm qua: “Sau đó thì thế nào?”

“Em bận tâm làm gì, bác sĩ nói não bị chấn động không nên suy nghĩ nhiều.” Nghiêm Đông Kỳ do dự một chút, vẫn đem chuyện đó nói sơ qua một lát: “Kêu người trong cục cảnh sát lại giải quyết, hai xe cảnh sát dẫn người đi, thằng ngốc dẫn đầu kia bị nhốt trong xe nhỏ, mấy thằng đi theo hắn gây sự đều bị nhốt sau một xe khác tra khảo một hồi, nhìn qua rất có khí thế.”

Hàn Dĩ Nặc tưởng tượng đến một đống người mặc vét đen đặc biệt giống bọn đế quốc ngồi chổm hổm làm tổ trong thùng xe, có chút nhịn không được nở nụ cười, mới há miệng cười đầu bắt đầu đau, hắn có chút oan ức mở miệng: “Anh hai, đầu em đau, cũng choáng, thế nhưng không mệt mỏi, anh theo em nói chuyện một lát đi.”

Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười: “Em cảm thấy chúng ta không phải đang nói chuyện sao?”

Nói xong hắn dừng một chút, con mắt quét qua trên mặt Hàn Dĩ Nặc một vòng, tựa như hạ quyết tâm rốt cục mở miệng: “Dĩ Nặc à, có choáng đầu không, anh muốn nói em chút chuyện, chuyện rất lớn. Nói xong có thể sẽ có hai tình huống, một là em sẽ lập tức sẽ không cảm thấy chút nào choáng váng, hai là em sẽ càng đau đầu đến lợi hại.”

Hàn Dĩ Nặc bởi vì có nguyên nhân nên tư duy không theo kịp, phản ứng một lúc mới phản ứng được: “Không phải chứ, đầu em đang trong tình trạng này, làm gì cũng chỉ có hai tình huồng này sao.”

Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười, không phản ứng hắn, vì mục đích của bản thân mà mở miệng: “Hai ngày trước em có về nhà, mẹ hỏi anh một vấn đề.”

“Bà hỏi anh có phải là không thích con gái, là một đồng tính luyến ái hay không.”

Nghiêm Đông Kỳ nhìn Hàn Dĩ Nặc từ từ kinh ngạc quá mức khiến cả khuôn mặt có chút buồn cười, thế nhưng cuối cùng nhịn xuống: “Sau đó anh nghĩ nghĩ, liền nói vâng.”

Sắc mặt người đàn ông bởi vì thức trắng cả đêm khiến mặt có chút tái nhợt, thế nhưng cười rộ lên có khí tức phong lưu câu nhân, hắn cúi đầu nhìn người thanh niên nằm trên giường đang kinh ngạc không nói ra lời, ánh mắt chăm chú, vẻ mặt ôn hòa: “Anh có ý gì em hiểu chưa. Cứ theo em nói, hai chúng ta ở cùng một chỗ, cùng nhau sống.”

Sau đó Nghiêm Đông Kỳ cũng không nói thêm, vẫn duy trì biểu tình ôn hòa tươi cười nhìn Hàn Dĩ Nặc, sau đó nhìn hắn ngừng thở một thời gian dài, đột nhiên hít sâu một hơi, đột nhiên ngồi dậy.

Lần này bật người đặc biệt mạnh mẽ, Nghiêm Đông Kỳ nhìn thấy đều thay hắn thấy đau. Thế nhưng dường như Hàn Dĩ Nặc không cảm giác được, tránh trước tránh sau đem đầu chuyển đến, nhìn chằm chằm khuôn mặt Nghiêm Đông Kỳ, từng chữ từng chữ mở miệng: “Anh vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa.”

“Anh nói…” Nghiêm Đông Kỳ rất có kiên trì: “Hai chúng ta ở cùng nơi đi, chính là… Tình yêu loại kia. Cùng nhau vui vẻ sống, có thể ở cùng nhau bao lâu thì ở cùng nhau bấy lâu.”

Sau đó Nghiêm Đông Kỳ gần như thấy trong viền mắt của thanh niên cấp tốc nổi lên hơi nước óng ánh.

Hắn sợ nhất chính là cái này, vội vã đến gần nâng lên khuôn mặt Hàn Dĩ Nặc: “Em đừng như vậy, bảo bối. nhìn thấy em như vậy khiến anh cảm thấy đặc biệt có lỗi với em.”

Hàn Dĩ Nặc mím mím môi, ách cổ họng mở miệng: “Nghiêm Đông Kỳ, anh đừng gạt em.”

“Anh lừa em làm gì, nếu không phải vậy anh tại sao cần phải gọi em về.” Nghiêm Đông Kỳ có chút gấp, liền ở trên lưng Hàn Dĩ Nặc nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Không lừa em, cha mẹ anh đều biết cả rồi.”

Hàn Dĩ Nặc vừa bình tĩnh một lúc nhìn Nghiêm Đông Kỳ, lúc mở miệng âm thanh dẫn theo tựa như nức nở: “Như là đang nằm mơ, em đã nghĩ cả đời này cũng sẽ không chờ được câu nói này của anh.”

Nghiêm Đông Kỳ bị câu nói này của hắn làm mũi chua xót, hắn đến gần Hàn Dĩ Nặc, ở trên mỗi hắn nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó dùng trán cụng vào trán hắn: “Xin lỗi, Dĩ Nặc, xin lỗi. là anh không tốt.”

“Bây giờ vẫn còn kịp.” Hàn Dĩ Nặc đem đầu dịch sang bả vai Nghiêm Đông Kỳ, dùng cánh tay vòng lấy lưng hắn, sau đó ở hõm vai mạnh mẽ sượt sượt, thấp giọng mở miệng: “***, này hạnh phúc tới quá đột nhiên, em chưa chuẩn bị tốt tư tưởng.”

Nghiêm Đông Kỳ cười cười vỗ phía sau hắn: “Lúc em bày tỏ với anh hồi đó, anh cũng không chuẩn bị tư tưởng được không, làm anh sợ đến mức cơ tim đều suýt tắc nghẽn.”

Hàn Dĩ Nặc đem cánh tay nới lòng, nhìn Nghiêm Đông Kỳ mím môi nở nụ cười: “Anh hôn lại em một cái.”

Đầu tiên Nghiêm Đông Kỳ sửng sốt một lát, sau đó nheo mắt lại mỉm cười ôn nhu, đến gần ở trên môi thanh niên hôn một cái.

Hàn Dĩ Nặc cứng đờ vài giây, chậm rãi nằm trên giường, nhìn trần nhà đột nhiên nói một câu: “Hạnh phúc tới quá đột nhiên.”

“Không có chuyện gì, sau này mỗi ngày đều hạnh phúc như thế em sẽ không cảm thấy đột nhiên nữa.” Nghiêm Đông Kỳ đem chăn đẩy lên ***g ngực hắn…” thế nào rồi, lúc này là choáng hay không choáng váng à?”

Hàn Dĩ Nặc cười toe lộ ra hai hàm răng trắng bóc đều đặn: “Nhất định không phải choáng rồi, hiện tại tinh thần của em quả thực thoải mái nhẹ nhàng người nhẹ như yến, có một loại nếu như không có mấy ống dịch cắm trên người thì chắc chắn sẽ bay lên không chừng.”

Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười: “Ngu ngốc.”

Hàn Dĩ Nặc cười cười một lúc, chỉ chỉ cái chén đầu giường: “Em muốn uống nước.”

Nghiêm Đông Kỳ mới vừa đem chén bưng qua, Hàn Dĩ Nặc lại bồi thêm một câu: “Anh cho em uống.”

“Anh ***, em đây là muốn làm gì?” Nghiêm Đông Kỳ liếc mắt nhìn Hàn Dĩ Nặc một cái liền hiểu lời của hắn có ý gì.

Hàn Dĩ Nặc cười híp mắt nhìn hắn: “Không muốn làm gì cả, chỉ đang lưu manh đùa giỡn chứ sao.”

Nghiêm Đông Kỳ mắng một tiếng “***” nhưng vẫn là tự mình uống một hơi nước sau đó cúi người đem môi dán qua.

Hàn Dĩ Nặc cười híp mắt ôm lấy eo hắn, sau đó duỗi đầu lưỡi thăm dò qua, đem nước trong miệng Nghiêm Đông Kỳ liếm sạch sành sanh, sau đó duỗi đầu lưỡi trêu đùa đầu lưỡi Nghiêm Đông Kỳ

Đây là lần đầu tiên Nghiêm Đông Kỳ đáp lại nụ hôn của hắn, Hàn Dĩ Nặc kích động có ý tứ một mạch hôn đến địa lão thiên hoang, ôm lấy đầu đối phương đem đầu lưỡi nhẹ nhàng mút vào, sau đó cắn mút môi dưới Nghiêm Đông Kỳ.

Lúc hai người tách ra thì hơi thở cả hai đều có chút bất ổn, mặt Nghiêm Đông Kỳ hồng hồng, Hàn Dĩ Nặc cười híp mắt nhìn hắn: “Cho một hớp nữa đi.”

Nghiêm Đông Kỳ đem hơi thở đều đều trở lại, đem cái chén đẩy tới trước mặt hắn, nhíu mày nở nụ cười: “Em vẫn chưa xong, hoặc là tự mình uống, hoặc là chết khát đi, đồ không biết xấu hổ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.