Tốt, Em Nói Đó

Chương 85



Sáng sớm Nghiêm Đông Kỳ liền đi dạo qua mấy cửa hàng, đúng hạn hôm nay là ngày kiểm kê cuối tháng, chờ hết thời gian bận rộn liền trở lại xe, tùy tiện ăn hộp cơm lúc nãy nhân viên đưa cho hắn, sau đó đem điếu thuốc hút còn một nửa, do dự một chút liền xoay người đi đến quán “Đông”.

Kể từ lúc xảy ra chuyện lần trước, ngoại trừ đồn công an đến kiểm kê tài vụ thì hắn một lần cũng chưa từng quay lại.

Chỉ tượng tưởng bên trong bên ngoài bị đập nát, Nghiêm Đông Kỳ gần như phiền muộn trợn tròn mắt. hắn lo lắng nếu thực sự cứ nhớ lại tình hình thê thảm đau đớn lúc ấy, phỏng chừng cũng sẽ sớm đau tim mà chết.

anh Hưng dê với ý nghĩ muốn mở KTV cũng không thể mở thành, trái lại nhà tắm rửa vì dân phục vụ cũng vì việc trước đó liền đóng cửa, trên cánh cửa hợp kim chống trộm dán tờ giấy cho thuê nhà, Nghiêm Đông Kỳ nghiêng đầu liếc mắt nhìn một cái, cười nhạo một tiếng đạp chân ga xoay người tiến đi.

Vốn chuyện làm ăn ở đây quạnh quẽ ảm đạm, hơn nữa còn bị đập phá một lần, Nghiêm Đông Kỳ đơn giản trực tiếp đóng cửa quán bar, mấy người nhân viên ở đây ngây ngẩn cùng mấy năm làm việc lúc chia tay còn lưu luyến khóc lóc ỉ ôi cũng vì nghĩ tới những cửa hàng khác xin vào thì khó, xin ra mới dễ cũng thật sự lo lắng.

Tháng bảy là tháng nắng nóng, buổi chiều bốn năm giờ trời vẫn nóng bức không chịu nổi. Nghiêm Đông Kỳ từ trên xe bước xuống liền cảm thấy nhiệt độ dưới bàn chân như muốn hòa tan, liền lon ton chạy anh tới trước cửa quán, khom lưng mở khóa cửa chống trộm.

Trong cửa hàng một mảnh đen kịt, trên đất tất cả đều là tro bụi cùng mảnh vụn các loại, nhất thời Nghiêm Đông Kỳ có chút hoảng hốt, cảnh tượng này thực giống như thời điểm hắn mới thuê quán, tay chân run cầm cầm bắt đầu mở tiệm.

Hồi đó bản thân cũng mới lên cao trung, bỏ ra không biết bao nhiêu thời gian cho tiệm này, lúc đó cũng chỉ là thằng nhóc trẻ trung không biết gì, cái rắm gì cũng không hiểu, cũng không có ý nghĩ nào thực tế.

Đầu tiên là cả ngày ngâm mình trong tiệm internet xem khuôn mẫu trang trí mấy cửa hàng khác, có ý tưởng trong đầu liền cả ngày mượn cái xe ba bánh lượn qua lượn lại, một chuyến hướng về thị trường gia dụng chạy đôn chạy đáo, một ngày ba bốn chuyến mệt đến mức nói cũng không thành lời.

Chờ đến khi cửa hàng cũng coi như trang trí xong, trước đó còn tìm người chuẩn bị bắt đầu khai trương, ỷ lại tự mình còn nhỏ tuổi đã bị mọi người nhăn mặt cau mày, lúc ấy chẳng khác gì sống cuộc sống giống cẩu.

Vừa nghĩ tới đã thấy lòng chua xót. Mẹ nó.

Giờ nhìn qua khung cảnh bề bộn trước mắt, giống như lịch sử trở về.

Nghiêm Đông Kỳ bất đắc dĩ cười khổ lắc đầu một cái, dùng chân đem chiếc ghế bị ngã ngửa dưới mặt đất đá qua một bên, buồn bực dựa vào tia sáng ngoài cửa tiến vào, đem tình huống bên trong nhìn qua một lần.

Muốn làm lại khẳng định sẽ mất nhiều công sức, hơn nữa nhìn theo tình cảnh hiện tại thì chuyện làm ăn vẫn không dễ dàng. Nghiêm Đông Kỳ ở trong cửa hàng xoay một vòng: “Sách” một tiếng có chút đau đầu.

Phiền chết người.

Khi về đến nhà là Hàn Dĩ Nặc mở cửa, Nghiêm Đông Kỳ nhìn chằm chằm người thanh niên cao to mang tạp dề hồng nhạt lá sen vẫn chưa kịp hoàn hồn trở lại.

Hàn Dĩ Nặc từ lúc nghỉ hè tới nay, ngoại trừ như trước tự tìm kiếm việc làm bên ngoài, đột nhiên không biết cái thần kinh nào nối sai, một bên ôm đồm tất cả việc nhà, một bên còn bắt đầu học Nghiêm Đông Kỳ làm cơm.

Việc nhà vẫn xem như hoàn thành, vấn đề là cơm con mẹ nó quá khó ăn.

Tệ hơn là dù quá khó ăn đi nữa vẫn không thể nói ra.

Quả thực chính là hoàn toàn biến thành cực hình.

Hai người đàn ông ở trong một nhà, vốn cũng không có việc gì để làm. Quần áo bít tất quần lót linh tinh đều ném vào trong máy giặt, tất cả đều bỏ cùng một chỗ, một tuần cũng coi như có vài ba cái thành cái dẻ lau nhà.

Cho tới đồ dùng trong nhà, chỉ cần muốn dọn dẹp lau chùi lúc nào thì dọn dẹp.

Trước vì Hàn Dĩ Nặc vẫn đến trường, ở trường thì không nói, nhưng trở về nhà liền lao vào trong phòng học tập. Nghiêm Đông Kỳ cũng không bằng lòng giao việc nhà cho Hàn Dĩ Nặc, như thế sẽ mất thời gian học tập, lâu dần cũng hình thành thói quen.

Hơn nữa ai dọn dẹp nhà cửa chẳng được, cũng chẳng phải chuyện lớn gì.

Thế nhưng Hàn Dĩ Nặc có vẻ rất chú ý chuyện này, hắn nói hai người ở cùng một nơi hắn nên chăm sóc Nghiêm Đông Kỳ.

Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy rất bất đắc dĩ, đây không phải là chuyện vớ vẩn sao, hắn là một người đàn ông trưởng thành cần gì chăm sóc, hơn nữa thật sự chăm sóc thì chỉ cần thanh niên không đùa giỡn không lưu manh vậy hắn cũng có thể hạnh phúc đến sắp khóc lên.

“Anh đã trở về, cơm nước đã sắp xong.” Hàn Dĩ Nặc cười híp mắt dán lại ở trên môi Nghiêm Đông Kỳ hôn một cái.

Nghiêm Đông Kỳ nhướng mày liếc mắt nhìn Hàn Dĩ Nặc so với nhìn kim cương còn muốn trồi hai con mắt mà kích động, thế nhưng mạnh mẽ nhịn xuống, xoay người khóa cửa lại: “Chúng ta có thể kiềm chế chút được không, cửa còn chưa khóa đấy.”

“Vậy thì có cái gì.” Hàn Dĩ Nặc không để ý lắm: “Anh đi thay quần áo, chuẩn bị ăn cơm.”

Thanh niên nói xong câu đó gần như xoay người lại trở về nhà bếp, Nghiêm Đông Kỳ nhìn bóng lưng của hắn một lát, sờ sờ mũi, cái cảm giác được người chăm sóc thật sự kỳ quái, thế nhưng rất thú vị.

Nghiêm Đông Kỳ thay đổi quần áo từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Hàn Dĩ Nặc đang trong phòng bếp xoay quanh lại có chút không yên lòng, ba bước thành hai đi theo vào xem tiểu tử này rốt cục đang làm gì.

Vừa vào bếp đã bị mùi vị vi diệu làm sặc sụa một cái.

Hắn đè cổ họng khụ khụ hai lần: “Hàn thiếu, em đang làm gì đây?”

“Còn có món cuối cùng, anh đi vào nhà ăn chờ một lát, không được bàn cãi.” Hàn Dĩ Nặc dùng cằm chỉ chỉ nồi cơm điện trên bàn bảo: “Đi bới cơm.”

“Không phải…” Nghiêm Đông Kỳ không nhúc nhích, nhìn chằm chằm ngọn nguồn bốc nên mùi vị thần kỳ này: “Em hầm thứ gì trong nồi đất hả?”

“Canh.” Hàn Dĩ Nặc dùng đũa đem khoai tây sợi đảo hai lần, thoải mái bỏ muối vào.

“Phí lời, không phải canh chẳng lẽ chờ em dùng nồi đất này làm đậu xào sao… *** *** ***, con mẹ nó em cái này cũng bỏ muối?” Nghiêm Đông Kỳ lời còn chưa nói hết, mắt đã nhìn thấy thanh niên như vẩy mực tùy ý bỏ gia vị vào trong thức ăn, một cái môi đem phần thức ăn đảo đến một bên.

Hàn Dĩ Nặc mím mím miệng, xấu hổ cười rộ lên: “Nếu như mặn không phải chỉ cần thêm nước thôi sao, ở trên mạng em thấy “ những chiêu thức cứu vớt nhà bếp”Nói vậy mà.”

“Em lăn nhanh đi, ông đây ăn khoai tây xào sợi không phải uống canh khoai tây.” Nghiêm Đông Kỳ đem muỗng nhỏ hớt phần muối còn chưa tan dùng sức vớt ra, âm thanh cực kỳ phiền muộn.

Hàn Dĩ Nặc rất biết nghe lời trả lại địa bàn cho hắn, xoay người từ phía sau vòng lấy eo Nghiêm Đông Kỳ, dùng gò má sượt sượt tóc hắn: “Em làm cơm có phải đặc biệt khó ăn?”

Người đàn ông đem sợi khoay tây đảo qua đảo lại, đưa tay ở trên môi quẹt qua rồi ngậm vào, thấp giọng mắng một câu “Anh ***…” sau đó lấy ít đường cát trắng cho vào trong chảo.

“Anh chỉ có thể cứu vớt món ăn thế thôi, bếp trưởng Hàn em thực sự có ý định làm cơm thì có thể luyện đấy.” Nghiêm Đông Kỳ thở dài, đưa tay muốn đem cánh tay dán trên eo hắn lấy ra, thế nhưng thử hai lần vẫn không thành công.

Nghiêm Đông Kỳ ở trên cánh tay hắn quất một cái: “Ghìm chết ông, lỏng ra chút coi. em mới vừa nói cái gì?”

Thanh niên ở phía sau hắn nở nụ cười, âm thanh rất có từ tính, nghe vào tai Nghiêm Đông Kỳ thật muốn mềm nhũn đến trượt chân.

“Em mới vừa hỏi anh, em làm cơm có phải đặc biệt khó ăn?”

Người đàn ông dừng một chút, sau đó do dự mở miệng: “Không tính đặc biệt khó ăn, thế nhưng… Thật sự thật khó ăn.”

“… Kháo, cái này anh nói cũng quá trực tiếp đi.” Hàn Dĩ Nặc sửng sốt một chút, có chút thẹn thùng cúi đầu đem mặt chôn ở trên bả vai Nghiêm Đông Kỳ.

Nghiêm Đông Kỳ vui vẻ, trở tay ở trên đầu Hàn Dĩ Nặc khò khè một cái: “Em làm khó ăn như vậy, cũng bất ngờ như thế, còn không cho phép anh nói một chút sao?”

“Em cảm thấy vẫn ăn được mà.” Âm thanh Hàn Dĩ Nặc rất phiền muộn.

“Đó là vì sau khi em ăn cơm căng tin, ăn cơm kiểu gì cũng thấy tạm được.” Nghiêm Đông Kỳ lần trước đến thăm Hàn Dĩ Nặc, măn mắn một lần được ăn căng tin nhà J đại, quả thực tiêu hồn khiến tâm hắn thẳng run.

Hàn Dĩ Nặc ở trên lỗ tai hắn hôn một cái: “Xin lỗi.”

“Này có cái gì mà xin lỗi. thời gian này em làm thêm cũng bận bịu, còn muốn học làm cơm, anh còn chưa hỏi em, sao đột nhiên cẩn thận muốn làm cơm cho anh?” Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy ngứa ngứa, cười cười quay đầu sang bên cạnh.

“Không có gì.” Hàn Dĩ Nặc lại ở trên lỗ tai hắn hôn một cái: “Em là người đàn ông của anh, chăm sóc anh không phải việc nên làm sao.”

Nghiêm Đông Kỳ nghe xong câu nói này lập tức nổ: “***, lăn lăn lăn, ông đây cũng là đàn ông, em đây là thằng nhóc con hiểu chưa.”

Thanh niên không buông tay: “Ngược lại em mặc kệ, trước đều là anh vẫn nuông chiều chắm sóc em, hiện tại cũng nên đến phiên em chăm sóc anh.”

“Hàn Dĩ Nặc, em không thể kết thúc chuyện này được sao? ai nuông chiều em, đây chủ yếu chính là mặt mũi được không, em cao lớn đẹp đẽ chẳng khác gì bông hoa, anh lúc nào thì chăm sóc nuông chiều em, này, cơm giờ có thể ăn hay không đấy?” Nghiêm Đông Kỳ bị hô hấp nóng rực phun vào tai kích thích khiến tóc gáy đều dựng cả lên, vội vã dùng sức từ ***g ngực của Hàn Dĩ Nặc trách ra.

Quả thực là một người buồn nôn.

Hàn Dĩ Nặc nhếch môi hắc hắc nở nụ cười, một lần nữa dán lại vòng lấy hắn: “Đừng nghịch, cho em ôm một lúc.”

“Em muốn trả thù lao hả, ôm ôm suốt, không biết xấu hổ.” Nghiêm Đông Kỳ đối với hành động của Hàn Dĩ Nặc vẫn không thể nói lời nào, nhỏ giọng lầm bầm vài câu rồi đứng bên kệ bếp đem khoai tây xào sợi đem vào mâm bàn ăn.

“Thật tốt.” Thanh niên ở phía sau hắn than thở một câu: “Kỳ thực từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ở trong nhà bếp làm cơm em đã nghĩ muốn ôm anh như thế này.”

Nghiêm Đông Kỳ đem cái môi ở đĩa khoai tây xoay tay nhét vào trong miệng Hàn Dĩ Nặc, nở nụ cười: “Vậy em có thể được coi là nghẹn quá độ.”

“Không phải vậy sao?” Hàn Dĩ Nặc ở trên mặt hắn sượt sượt, có chút ý tứ muốn làm nũng: “Lúc đó em không dám, hơn nữa anh hồi đấy cao to, ôm lấy thực sự cảm giác tự tôn đàn ông của em bị tổn thương, đáng thương biết bao.”

“Thật không?” Nghiêm Đông Kỳ xoay người tựa ở trên kệ bếp, trong đôi mắt mang theo ôn nhu lại thêm chút ý cười bỡn cợt, giơ tay ở trên mặt Hàn Dĩ Nặc vỗ vỗ: “Thực tội nghiệp, chúng ta có thể ăn cơm trước đi? Anh hai em giờ sắp đói bụng đến mức cả người gần như bệnh thần kinh rồi.”

Thức ăn trên bàn rất đơn giản, ngoại trừ món khoai tây Nghiêm Đông Kỳ hỗ trợ cứu vớt, còn có món trứng gà xào cà chua cùng món rau cải xào.

Nghiêm Đông Kỳ nếm hai đũa thì có chút muốn khóc, hắn không rõ vì sao Hàn Dĩ Nặc có bản lĩnh đem mấy món ăn thành mùi vị quái gở như thế này.

“Có phải rất khó ăn?” Hàn Dĩ Nặc ăn một chút cũng nhíu mày: “Em chính là dựa theo trên thực đơn làm đó.”

Hắn nói xong còn khoe khoang bổ sung một câu: “Ngay cả gia vị trong phòng bếp em đều ước lượng dùng cân cho chuẩn đấy.”

“Ai u, bảo bối, không ngờ em có thể làm được món ăn như vậy…” Nghiêm Đông Kỳ cười cười đến mức cầm đũa còn không vững: “Lúc nào rảnh rỗi anh dạy em làm.”

“Không cần…” Hàn Dĩ Nặc nhăn mũi: “Không cần anh dạy, em tự mình học. dù sao tháng ngày sau này còn nhiều, một ngày nào đó em có thể đem anh thuận lợi chăm sóc.”

Nghiêm Đông Kỳ mới nghe thấy còn có chút cảm động, không lâu sau liền nghe Hàn Dĩ Nặc nhỏ giọng chế nhạo một câu: “Ngược lại anh già rồi, lúc ấy em đều sẽ chăm sóc anh.”

“Mẹ kiếp, em đây là sao, chê anh già.” Nghiêm Đông Kỳ nghe xong liền không vui, cùng Hàn Dĩ Nặc một chỗ hắn mới chú ý tới hai người bọn họ chênh lệch nhau những tám tuổi.

Người thanh niên đối diện khều lên khóe môi: “Em nào dám ghét bỏ anh, anh đừng xoay một phát liền tìm con gái nhà người ta em đã cảm ơn trời đất. từ sáng tới tối tâm đều treo trên người anh thôi.”

“Không phải, bảo bối, em có cần phải như vậy không, anh cũng chẳng phải diễn kịch.” Nghiêm Đông Kỳ có chút bất đắc dĩ, mỗi lần Hàn Dĩ Nặc đặc biệt để ý đến bộ dáng của hắn cũng làm cho bản thân thấy vừa chua xót vừa mềm lòng.

Hàn Dĩ Nặc cúi đầu gắp món rau cải xào bỏ vào trong miệng, cau mày nuốt xuống mới thấp giọng oán giận: “Anh như vậy còn không phải diễn kịch à, nhìn trong cửa hàng của anh xem, xung quanh không phải một bầy em gái vây quanh sao, còn có cái gì Trịnh Hiểu Hiểu, còn có hai năm trước chúng ta ăn tết ở cửa hàng đụng phải chuyện kia.”

Nghiêm Đông Kỳ bị hắn nói đến sửng sốt, híp mắt nhớ lại quá khứ rồi mới cười mắng: “FML, trước làm sao không phát hiện em có trí nhớ tốt vậy chứ?”

“Đương nhiên nhớ được, anh cũng không biết em lúc ấy có bao nhiêu khó chịu.” âm thanh Hàn Dĩ Nặc chìm xuống dưới, cúi đầu nhìn đĩa rau.

Bầu không khí trên bàn nhất thời trầm xuống, Nghiêm Đông Kỳ ngây ngốc một lát mới vội vã mở miệng: “Hàn thiếu, Hàn đại gia, bảo bối, em không đến mức ấy đi.”

Hàn Dĩ Nặc ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện, bất đắc dĩ đứng lên: “Em đem canh đến.”

Nghiêm Đông Kỳ chăm chú nhìn bát canh tản ra hương vị rất vi diệu, có chút hoài nghi liếc mắt nhìn Hàn Dĩ Nặc: “Em nấu ăn đều đạt đến trình độ mùi vị của căng tin, giờ còn muốn hầm canh?”

Hàn Dĩ Nặc không phản đối: “Trường học chỗ em còn có canh ổi đây, đừng xem thường người ta thế chứ.”

“Không phải xem thường em…” Nghiêm Đông Kỳ cầm lấy cái môi ở trong bát đảo đảo, do dự liếc mắt nhìn người thanh niên đối diện: “Tại sao anh cảm giác không chút chắc chắn đây?”

Hàn Dĩ Nặc “Sách” một tiếng, chính mình uống một hơi: “Thật không có chuyện gì, em cũng không thể hạ độc anh. Hơn nữa em hầm rất ngon đấy.”

“Thật không?” Nghiêm Đông Kỳ nhấp môi dưới, cau mày miễn cưỡng uống hai ngụm, chép chép miệng.

con mắt Hàn Dĩ Nặc đều sáng lên: “Như thế nào, uống được không?”

người đàn ông bất ngờ chọn lông mày: “Cũng không tệ lắm.”

“Vậy anh uống thêm một chút.” Hàn Dĩ Nặc nhìn qua rất vui vẻ, cười híp mắt lộ ra một hàm răng trắng.

Nghiêm Đông Kỳ vốn ôm tâm tình “Em đã thành tâm thành ý cầu anh uống, anh cứ thế đại từ đại bi uống cho em nhìn được rồi.” Cứ thế uống hơn nửa bát, thế nhưng mãi đến khi nước canh thấy đáy vẫn thực sự không thể nào nhận biết được thứ bên trong đến tột cùng là gì.

Liền nhịn không được mở miệng nói: “Hôm nay em hầm thứ gì? Anh sao thấy trước giờ còn chưa bao giờ uống qua nha đại ca, em đừng để một lúc trực tiếp đưa anh đi khoa cấp cứu được rồi.”

Hàn Dĩ Nặc sau khi đem chén canh uống một hơi để diễn đạt canh không có vấn đề gì, cũng không chạm môi thử tiếp. hắn nghe được vấn đề Nghiêm Đông Kỳ hỏi ra, lại nhìn người đối diện uống hơn nửa bát canh, sau đó ung dung thong thả đổ sạch sẽ canh trong bát mới bới thêm cơm nói:

“Không phải cái gì kỳ quái, đại bổ.”

“Bổ cái rắm, anh làm sao không biết.” Nghiêm Đông Kỳ càng nghe càng cảm thấy mơ hồ, liền cẩn thận đem chén canh thả xuống. Tiểu tử này ở trước mặt hắn đều là một mặt ủ rủ xấu xa.

Hàn Dĩ Nặc cười toe nhìn hắn: “Bởi vì anh trước giờ vẫn chưa từng ăn nha.”

Sau đó không chờ Nghiêm Đông Kỳ phản ứng lại, liền giảo hoạt nhìn hắn nháy mắt: “Canh cẩu kỷ ngưu tiên.”

Nghiêm Đông Kỳ đầu tiên là sửng sốt nửa phút, sau đó đột nhiên đem cái muôi trong tay ném tới trên bàn, mắng một câu: “Anh ***!”

“Như thế nào, em nói là đại bổ đúng không?” Hàn Dĩ Nặc híp mắt cười đến đặc biệt hài lòng.

Nghiêm Đông Kỳ quả thực bất đắc dĩ, này đúng là đại bổ không sai, thế nhưng thân thể hắn cường tráng hoàn toàn không cần đại bổ, cũng không biết có tác dụng phụ không?

Chờ chút, tác dụng phụ?

Hắn có chút không thể tin tưởng nhìn chằm chằm Hàn Dĩ Nặc: “Hàn Dĩ Nặc, em đến cùng muốn làm gì?”

thanh niên đối diện trả lời đặc biệt thẳng thắn, khóe mắt lông mày đều là ý cười: “Muốn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.