Tốt, Em Nói Đó

Chương 96



Hàn Dĩ Nặc sau 4 năm học đại học, tốt nghiệp rồi đi làm, con đường tương đối thuận lợi. Có lẽ con người có trải qua chuyện xui xẻo cũng đã được người ta định trước. nếu nửa đời trước sống quá hạnh phúc, nửa đời sau rất có thể tránh trước vấp sau, nếu đầu đời trải qua gió thảm mưa sầu khổ cực thì sau này cuộc sống sinh hoạt sẽ trôi chảy thuận buồm trôi gió.

Lúc hắn học đại học đều gây dựng sự nghiệp với những người tinh anh, phần lớn đều có năng lực có sáng tạo lại xấp xỉ tuổi nhau. Mấy người dựa vào điểm này, lúc còn sinh viên đã bắt đầu gây dựng nền móng đầu tiên, ở trong thành phố tìm được một nhà trệt không tồi, sau đó mở một công ty xây dựng với diện tích không lớn lắm.

Ban đầu chuyện làm ăn còn bi thảm, nhưng cũng không mất bao nhiêu thời gian liền thuận lợi phát triển rồi đi vào quỹ đạo. Từ năm thứ 2 trở đi, việc kinh doanh đã có nhiều khởi sắc, vài công ty từ tỉnh lân cận đã đến hợp tác với những công trình xây dựng với quy mô lớn.

Nghiêm Đông Kỳ trong mấy năm gần đây đã đem mấy cửa hàng trong tay sửa sửa đổi đổi. cho thuê hai cửa hàng, sau còn hai cửa hàng đều mở rộng, trang trí lại, duy nhất quán trà sữa ở trước cổng trường đại học không xê dịch chút nào.

Hàn Dĩ Nặc đối với cái này có chút không hài lòng, hắn biết bản thân cũng rất thích cách trang trí cùng bầu không khí trong quán “Hướng về bên phải”, thế nhưng ở đó sẽ có mấy cô gái luôn vây quanh Nghiêm Đông Kỳ khiến hắn tương đối không vui.

Cùng lúc đó càng làm cho hắn có chút bất đắc dĩ chính là, Nghiêm Đông Kỳ những năm gần đây với gương mặt luôn dừng ở mức chừng hai mươi tuổi, ngay cả việc tạo một nếp nhăn ở trên đó cũng đều ngại lao lực, khoảng cách 7 tuổi giữa hai người cấp tốc được rút ngắn.

Nghiêm Đông Kỳ vẫn luôn kéo dài phong cách mặt mày tinh xảo khiến thanh niên cảm thấy có chút không an toàn, quả thực hận không thể đem Nghiêm Đông Kỳ thành thẻ chứng minh luôn dính lên người, làm cho mấy cô gái oanh oanh yến yến có chủ ý trên người anh chết tâm bỏ cuộc.

Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, bay lả tả, trên lối đi tuyết đều đọng sắp thành hai tầng dày.

Nghiêm Đông Kỳ nhìn bên ngoài thấy người qua đường thứ ba đang đi trên đường cứ tưởng chừng như cắm cọc trên tuyết mà phiền muộn thở dài, vốn ý định buổi tối của hắn là ở trong cửa hàng không quay về, nhưng do do dự dự mãi, cuối cùng vẫn chào hỏi nhân viên bán hàng, dặn họ đúng giờ đóng cửa liền vội vã rời đi.

Vào giờ này tuyết rơi thực sự quá lớn, trên đường xe đi cũng không là bao, tình cờ chỉ có một xe lái vượt qua, tốc độ ước chừng bằng xe đạp. Hàn Dĩ Nặc hơn mười giờ đêm mới xuống máy bay, nếu hắn thực sự không đến đón lại thấy không an tâm.

Sân bay rất đông đúc, có lẽ do tuyết rơi nhiều nên máy bay đến trễ. Nghiêm Đông Kỳ ở trong dòng người đứng một lúc, không bao lâu liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc hướng về phía hắn đi tới.

Thanh niên dần dần đến gần, trên người mặc một bộ âu phục màu đen tu thân, bên ngoài mặc chiếc áo khoác màu đen, vai rộng kiên cường cao to chân dài, ngoài ra còn một khuôn mặt đẹp trai cùng với nụ cười cao quý lãnh diễm, hoàn toàn phù hợp với hình ảnh một người đứng đầu theo trào lưu phổ biến “ tổng giám đốc bá đạo người người thương yêu”

Nghiêm Đông Kỳ híp mắt nhìn một hàng nữ tiếp viên hàng không mặc chiếc váy ngắn đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm bóng lưng Hàn Dĩ Nặc nhìn đến chăm chú mà bật cười.

Hàn Dĩ Nặc sau hai năm rời trường đã thay đổi rất lớn, giống như các hidrocacbon ở trong trái cây, ra khỏi cổng trường đại học liền nhanh chóng ném đi sự ngây ngô, sau đó bước lên thành kiểu người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, được xếp vào hạng ngũ cao phú soái diễn thành thục hình tượng đàn ông thận trọng bình tĩnh.

Nghiêm Đông Kỳ quả thực càng nhìn càng muốn than thở.

Thanh niên nhanh chân vút đi như sao băng tiến đến trước mặt Nghiêm Đông Kỳ, nhẹ nhàng nhếch miệng, sau đó dang tay đem Nghiêm Đông Kỳ ôm đồm trong khuỷu tay, âm thanh hơi đè ép, tràn ngập từ tính: “Sao anh lại tới đây?”

Nghiêm Đông Kỳ ở trên lưng hắn vỗ vỗ: “Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, lẽ nào anh còn để em lẻ loi hưu quạnh gọi xe, đau lòng biết bao.”

Hàn Dĩ Nặc nở nụ cười, âm thanh trầm thấp dễ nghe, sau đó cúi người ở trên lỗ tai Nghiêm Đông Kỳ hôn một cái: “Em đã trở về.”

Trong sân bay có bao nhiêu người cùng nhau ôm ấp tống biệt, cửu biệt với nhau, hai người đàn ông trưởng thành ôm thành đoàn đứng cùng một nơi cũng không đáng ngạc nhiên, thế nhưng hai người đàn ông trưởng thành ôm hôn lại tương đối đáng ngạc nhiên.

“Không cần khoa trương như vậy đâu bảo bối.” Nghiêm Đông Kỳ cười cười đem cánh tay Hàn Dĩ Nặc kéo ra: “Lão nhân gia ngài đi còn hơn kém ba ngày, giờ còn dán vào như tiễn biệt ba năm, không đến mức vậy chứ.”

Hàn Dĩ Nặc buông lỏng ôm ấp, nhìn Nghiêm Đông Kỳ với vẻ mặt oan ức: “Anh không nhớ em sao?”

“Nhớ, đặc biệt nhớ…” Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười, giơ tay ở trên bả vai thanh niên nặn nặn vài cái: “Nhưng ý của anh là chúng ta có thể trở về nhà từ từ nhớ được không, trước mặt mọi người nhớ anh làm anh thẹn thùng.”

Trên đường về nhà hai người câu được câu không trò chuyện, Hàn Dĩ Nặc đem chuyện làm ăn cùng Nghiêm Đông Kỳ nói đại khái. Cách nghề như cách núi, hơn nữa Nghiêm Đông Kỳ chỉ là một người kinh doanh nhỏ, vì thế luôn luôn không hiểu rõ ràng, nhưng hắn vẫn rất thật lòng thật dạ giả vờ giả vịt nghe, sau đó thỉnh thoảng “ừ” một tiếng.

Chờ thời gian đèn đỏ chuyển xanh, Hàn Dĩ Nặc đem xe dừng lại, quay đầu nhìn về phía Nghiêm Đông Kỳ: “Anh hai, sau khi hạng mục này xong xuôi em không có chuyện gì cần giải quyết, chúng ta năm nay cũng không dự định đón thêm năm mới ở nơi khác, hai ta đi ra ngoài du dịch được không?”

Nghiêm Đông Kỳ ngẩn người, cũng quay đầu nhìn về phía thanh niên: “Giờ đang tốt đẹp làm sao muốn đi ra ngoài.”

Âm thanh Hàn Dĩ Nặc dẫn theo một tia bất mãn: “Này có nguyên nhân gì chứ, ở cùng với anh một chỗ chứ sao. hai chúng ta cho tới bây giờ cũng không đi ra ngoài dạo chơi lần nào.”

Nghiêm Đông Kỳ nhíu mày cân nhắc một hồi, từ lúc hắn cùng Hàn Dĩ Nặc sinh hoạt cùng nhau, đầu tiên là tiểu tử này đi học cao trung, sau đó học đại học, nghỉ đông nghỉ hè đều đi làm công, sau đó không làm công lại theo người ta cùng hợp tác xây dựng mở công ty kinh doanh, sau khi việc làm ăn cất bước lại bận bịu không thể tách rời.

Hai người đi nơi xa nhất chính là lần đầu tiên Nghiêm Đông Kỳ đưa Hàn Dĩ Nặc để làm sinh nhật cho hắn, ở nông gia nhạc.

“Cũng tốt, anh không có vấn đề gì. Trong quán mấy việc kia không có anh quản thúc cũng không thể xảy ra chuyện. Em muốn đi nơi nào?” Nghiêm Đông Kỳ gật gù, sau đó đưa tay chống đầu nhìn Hàn Dĩ Nặc đang ngồi bên cạnh lái xe.

“Xuất ngoại đi, tìm một nơi ấm áp hơn, em muốn đến nơi có biển.” Hàn Dĩ Nặc nói đến du lịch liền hưng phấn, tuy rằng con mắt nhìn chằm chằm vào phía trước, thế nhưng vẫn không tự chủ được lộ ra ý cười.

Nghiêm Đông Kỳ nhíu nhíu mày: “Làm gì cần phải xuất ngoại, trong nước cũng chưa đi một chuyến. hơn nữa anh còn chưa học hết ngôn ngữ với hai chữ “Trung Quốc” đây, em muốn anh xuất ngoại làm gì, chạy ra nước ngoài nhìn phong cảnh thiên nhân hợp nhất sao.”

“Không phải đã có em ở đây, anh không cần cùng người khác nói chuyện, chỉ nói với em là được.” Hàn Dĩ Nặc cười đến càng vui vẻ.

Nghiêm Đông Kỳ “Sách” một tiếng: “Nhất định phải xuất ngoại?”

“Em muốn anh cùng em một người nói chuyện, chỉ một người là em thôi.” Hàn Dĩ Nặc lúc nói lời này còn quay đầu nhìn Nghiêm Đông Kỳ một chút, mang theo ý cười thâm trầm không nói rõ cùng với ánh mắt đầy ám muội.

“Nhìn đường phía trước đi.” Nghiêm Đông Kỳ đem đầu thanh niên đẩy về phía trước, có chút bất đắc dĩ: “Hàn đại gia, sau này em già rồi còn có thể bịa chuyện viết sách đấy, liền gọi nó là (ba ngàn câu tâm tình), em cảm thấy được không?”

Hàn Dĩ Nặc lại quay đầu hướng hắn cười cười, ở nơi tăm tối hiện ra một hàm răng trắng sáng: “Không, những câu này chỉ nói cho anh, một người nghe thôi.”

“Bảo bối nhân huynh trực tiếp cho anh một cái chết thoải mái đi? nói chuyện cẩn thận.” Nghiêm Đông Kỳ có chút thống khổ ô ô che mắt.

“ra nước ngoài, cạnh biền chỉ mặc một chiếc quần bơi loại kia.” Nụ cười Hàn Dĩ Nặc cực kỳ đắc ý.

Nghiêm Đông Kỳ hít một hơi: “Phí lời, không mặc một cái quần bơi còn định đi bơi sao? đi đi đi”

Hàn Dĩ Nặc sau khi nhận được sự cho phép của Nghiêm Đông Kỳ, một bên cố gắng hoàn thành nốt công tác phần kết, một bên hoàn thành các loại thủ tục cuối cùng, rất nhanh đã định ra chuyến hành trình du lịch.

“Saipan?” Nghiêm Đông Kỳ từ phòng tắm đi ra, mang theo một thân ấm áp dễ chịu cùng với hơi nước ẩm ướt tiến vào trong chăn, dựa vào bên người Hàn Dĩ Nặc, ló đầu ở trên màn ảnh máy tính thanh niên liếc mắt một cái.

Hàn Dĩ Nặc gật gù, nghiêng đầu ở trên mái tóc còn ẩm nước của Nghiêm Đông Kỳ hôn một cái: “Chỗ ấy nghe nói rất đẹp, năm trước người đến đó không nhiều, vé đi chúng ta chỉ cần đặt trước là được.”

Nghiêm Đông Kỳ có chút buồn ngủ, mang theo giọng mũi “ừ” một tiếng liền trượt chân nằm xuống giường.

“Không thích?” Hàn Dĩ Nặc đưa tay đem máy vi tính đóng lại, nghiêng đầu hỏi hắn.

Nghiêm Đông Kỳ nhắm mắt lại nở nụ cười: “Không hẳn, một địa điểm đi chơi là được rồi, dù sao cũng không phải chúng ta không có tiền. Vốn đang nghĩ tới em còn đang cân nhắc đi Maldives.”

Hàn Dĩ Nặc cũng nằm xuống, đem Nghiêm Đông Kỳ ôm đồm tiến vào trong, ***g ngực thanh niên rộng rãi tản ra hơi ấm nóng rực, Nghiêm Đông Kỳ hướng vào trong sượt sượt mấy cái.

“Maldives là thánh địa của cầu hôn cùng tuần lễ trăng mật đúng không, anh chẳng lẽ hi vọng em cầu hôn anh?” Hàn Dĩ Nặc thuận thế ôm đồm người bên cạnh, sau đó bàn tay theo sống lưng bóng loáng lõa lồ của Nghiêm Đông Kỳ vuốt ve.

Nghiêm Đông Kỳ lúc nói lời này vốn không có ý gì, tự dưng nghe thanh niên nói thế liền có chút ý nghĩ bật lên, trên mặt có chút sốt, ngước đầu lên bả vai hắn cắn một cái: “Cầu cái rắm hôn, em muốn ra nước ngoài đi biển, với kiến thức nông cạn cũng biết đó là Maldives”

“Nghiêm Đông Kỳ, chúng ta nếu thế thì thẳng thắn ra nước ngoài làm giấy chứng nhận đi.” Hàn Dĩ Nặc nở nụ cười.

“Em hiện giờ nghĩ gì mà nói cái đó, thân thể em từ trong ra ngoài từ sợi tóc đến ngón chân đều của anh còn chứng cái gì nhận.” Nghiêm Đông Kỳ lúc nói những lời này mang theo âm thanh lười biếng, một cái tay không an phận ở trên vai thanh niên vờn quanh.

Hàn Dĩ Nặc ở trên lưng hắn xoa xoa, tay kia theo quần lót ở một bên trượt vào, ở trên mông bóng mẩy của Nghiêm Đông Kỳ nhẹ nhàng nặn nặn.

Người đàn ông rên lên một tiếng có phản xạ rồi tránh né một cái, kết quả hai người dán càng chặt vào nhau, tứ chi quấn quýt từ trong ra ngoài đều ấm nóng mà ồ ồ thở hắt.

“Cảm giác thế nào?” Nghiêm Đông Kỳ đưa tay đem cái tay không an phận của thanh niên kéo ra.

“Cực kỳ tốt.” Hàn Dĩ Nặc cười đến đáng đánh.

Nghiêm Đông Kỳ đưa tay ở trên mặt hắn vỗ một cái tát: “Chúng ta ngày hôm nay có thể an phận ngủ một giấc không? Ngày mai không phải em còn phải tiếp một khách hàng quan trọng, còn muốn mở cái đầu năm đầu quý gì đó, tỉnh dậy không có tinh thần không tốt.”

“Cùng bởi vì ngày mai công tác hơi nhiều nên hôm nay có cái gì để đè xuống chứ.” Hàn Dĩ Nặc không buông tha, đem cánh tay đang khoát trên vai hắn kéo xuống phía bụng dưới.

Nghiêm Đông Kỳ nhẹ nhàng ở phía trên gảy một hồi: “Bảo bối, đi nhà bếp “Phăng phăng” một lúc, đem nay em khẳng định ngủ đến đặc biệt thơm ngọt.”

“Anh rõ ràng cũng như vậy còn gì…” Hàn Dĩ Nặc ở trên tiểu huynh đệ Nghiêm Đông Kỳ cách chiếc quần lót xoa nhẹ một cái, âm thanh có chút oan ức: “Cần gì phải ngủ chứ.”

Nghiêm Đông Kỳ ung dung thong thả ở trên môi Hàn Dĩ Nặc đụng một cái: “Khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, ngủ đi bảo bối.”

(Khổ não tâm chí, lao nhọc gân cốt mới phó thác được trách nhiệm lớn lao – theo lời Mạnh Tử)

Hàn Dĩ Nặc lôi kéo đầu của hắn mạnh mẽ hôn một trận đến khi hô hấp dồn dập mới oán hận nói: “Đợi đến khi lên đảo thì em muốn làm gì thì sẽ cứ thế làm thế đấy.”

Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười: “Triệt để sử dụng phóng khoáng bẩm sinh sao Hàn đại gia?”

Hắn nở nụ cười một lúc sau ở trên eo Hàn Dĩ Nặc ôm đồm một cái: “Được, anh sẽ liều mình theo quân tử.”

Ngày đi du lịch tuyết rơi đặc biệt lớn, gió Bắc thổi vù vù đánh vào lòng bàn tay lại như đánh vào người Nghiêm Đông Kỳ đến mức không mở mắt ra được, kết quả một luồng không khí nóng bỏng phả vào một lòng bàn tay khác, băng hỏa hai tầng đánh vào Nghiêm Đông Kỳ khiến hắn có ý muốn nôn.

Hàn Dĩ Nặc ở trên đảo du lịch đã thuê sẵn một căn phòng nhỏ chỉ duy nhất một cửa một gian gần ngay bãi biển, xung quanh cũng không thiếu những căn nhà tương tự, nhìn qua nhìn lại đột nhiên cảm giác như một khu nhà biệt thự nhỏ san sát nhau.

Hai người đi vào trong phòng, đồ đạc trong phòng rất ít, một tủ treo quần áo, một chiếc giường lớn, ngoài ra có một phòng tắm hướng mặt ra sân thượng cũng hướng ra biển lớn, Nghiêm Đông Kỳ ném hành lý xuống rồi ở trong phòng quay một vòng, sau đó đi tới ban công hướng về phía biển mạnh mẽ xoay người, quay đầu nhìn Hàn Dĩ Nặc đang thu dọn hành lý: “Anh thích nơi này.”

Hàn Dĩ Nặc nghe thấy lời nói của hắn, cười đi tới: “Thật không, em còn sợ anh không thích nơi này, mấy khách sạn ở đây hơi thấp kém là sự thật.”

Nghiêm Đông Kỳ lười biếng duỗi thân vặn eo, xoay người ở trên hàng rào sân thượng đối mặt với Hàn Dĩ Nặc, híp mắt thật tươi vui vẻ nở nụ cười: “Hướng về biển lớn, xuân về hoa nở, thích hợp dã hợp.”

Sau đó hắn gần như nhìn thấy ánh mắt Hàn Dĩ Nặc trở nên u ám, rồi lại sáng quắc, thanh niên đi tới vòng qua eo, nhẹ nhàng ở trên trán hắn hôn một cái, âm thanh khàn khàn không rõ: “Em chỉ yêu thích câu cuối cùng.”

Hai người ở trong phòng tùy tiện nghỉ ngơi một lát, ăn qua loa liền muốn ra biển ngắm cảnh.

Đến một nơi đất lạ không thân không quen, cũng không sợ người ta nói gì, hai người không e dè tùy tiện thực hiện như đôi tình nhân gian phu *** phu mặc đồ giống nhau, ngay cả chiếc quần bơi đều giống nhau như đúc.

Đương nhiên, Hàn Dĩ Nặc đều lớn hơn một chút về mọi mặt.

Chờ Hàn Dĩ Nặc từ trong phòng tắm thay quần bơi đi ra, ánh mắt Nghiêm Đông Kỳ đều có chút dời đi không được. thanh niên lõa thể hắn gặp vô số lần, nhưng mỗi lần nhìn qua đều ước ao đố kỵ muốn chết muốn sống, hận không thể đem khuôn mặt mình dán trên cổ Hàn Dĩ Nặc.

Thanh niên ngày thường đều rất chú ý đến việc rèn luyện thân thể, da thịt khỏe mạnh màu vàng nhạt, cơ ngực cơ bụng cùng với đường nét đều hiện lên rõ ràng, dáng vẻ lúc này cùng với phần bộ vị được che đi tựa như một pho tượng đại vệ.

Nghiêm Đông Kỳ mang theo chút ưu sầu cúi đầu nhìn lướt ra ***g ngực bản thân. đàn ông cũng không phải không có tám khối cơ bụng, nhưng hắn vốn khá gầy, cho dù ăn một ngày ba bữa làm cho dạ dày ngược đãi thì ***g ngực vẫn chỉ là một tầng bắp thịt cân xứng mỏng manh, hơn nữa theo di truyền của người đẹp Lý nên da thịt trắng nõn, Nghiêm Đông Kỳ nhìn thấy mà khóc không ra nước mắt.

Chuyện này quả thực so với bóp tiền mỏng manh càng khiến con người ta muốn khóc.

Tâm mắt ở trên thân thể hai người tuần tra qua lại, hắn cảm thấy danh hiệu tráng sĩ mỹ nam tự xưng của mình có khả năng rất khó giữ được.

Thật là đẹp đến mức nước mắt muốn rơi xuống.

Không có ngực lớn tam giác, không có bắp lớn cuồn cuộn, mẹ nó, ông đây không bị ép thì ai bị ép.

Quả thực thương thiên hại lý (nhẫn tâm)

Trước kia hai người đã từng hẹn nhau cùng đi phòng tập thể hình, thế nhưng phòng tập thể hình cũng chẳng phải phòng tập thể hình, cũng không biết vớ phải cái gì luôn có mấy cô gái thích tìm Hàn Dĩ Nặc đến dạy dùng dụng cụ hô hấp thế nào.

Mẹ kiếp, Nghiêm Đông Kỳ rất không rõ ràng, huấn luyện viên đang ở trước mặt hắn lắc lư còn mấy khách hàng lại tìm người khác tư vấn, đây mẹ nó là ý quỷ gì.

Từ sau khi hắn cùng Hàn Dĩ Nặc ở với nhau, hầu như hai người chưa lúc nào xảy ra tranh chấp, thế nhưng bởi vì vấn đề phòng tập thể hình liên liên tiếp thực hành 1V1 cùng thi biện luận.

Nghiêm Đông Kỳ rất không vui khi nhìn thấy mấy đầu nhũ kia câu dẫn đến lộ ra chín phần mười, áo ngắn ngang hẳn sườn, quần sooc cùng quần lót ngang bằng một chỗ, còn kém mặc bikini đến rèn luyện thân thể cùng Hàn Dĩ Nặc nói chuyện phiếm. Hàn Dĩ Nặc còn rất cẩn thận cắn ngược lại một hơi nói với hắn có mấy huấn luyện viên luôn để ý nhìn ngắm Nghiêm Đông Kỳ.

Cuối cùng biện pháp giải quyết chính là hai người chưa đi đến phòng tập thể hình lần nào nữa, hai người ở cùng nhau, còn phòng cũ của Hàn Dĩ Nặc trở thành phòng thể hình, thanh niên cực kỳ vui mừng mua đủ loại dụng cụ bỏ vào đó.

Thế nhưng ở nhà có thể hạnh phúc làm tổ trên salong, xem phim thoải mái tại sao còn muốn đi rèn luyện, Nghiêm Đông Kỳ biểu thị thực khó lý giải.

Sau đó, vậy dĩ nhiên là không có sau đó.

Hàn Dĩ Nặc nhìn thấy Nghiêm Đông Kỳ lướt qua một ánh mắt liền cảm thấy rất tự hào, liền dán sát vào một chút: “Thích không?”

Nghiêm Đông Kỳ thở dài, đưa tay đặt trên ngực xoa xoa: “yêu thích.”

“yêu thích đến mức nào?” thanh niên đưa tay đem Nghiêm Đông Kỳ ôm đồm tiến vào ***g ngực, cúi đầu cắn cắn vành tai hắn.

Nghiêm Đông Kỳ không để ý lắm, vẫn cúi đầu vuốt ve ***g ngực thanh niên, vừa hít một hơi: “Thích đến nỗi hận không thể đem nó đặt trên người anh.”

Hàn Dĩ Nặc buồn cười vài tiếng, sau đó đột nhiên đưa tay cầm lấy bàn tay đang di chuyển trên ngực mình, cúi đầu ở trên tai người đàn ông thổi một hơi: “Chớ sờ loạn, sờ nữa sẽ cứng lên.”

Nghiêm Đông Kỳ đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó rút tay về, liếc xéo hắn: “Cầm thú.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.