[TQTP] Nếu Tạ Liên Không Phi Thăng

Chương 33: - Thư tình



Hai ngày sau, trước cổng thành Vĩnh An.

Lang Thiên Thu dắt ngựa đứng nơm nớp nhìn từ xa.

Hoa Thành mặc một thân hồng y, cổ áo cao rộng, trên tay lại đeo một đôi khảm bạc tinh tế, tóc dài bay xõa theo làn gió.

Tạ Liên đứng ở đầu cổng, nhìn bóng dáng hồng y đang dắt theo chiến mã đến gần trước mặt mình. Hoa Thành cùng Lang Thiên Thu quỳ xuống hành lễ.

Tạ Liên ra hiệu miễn đi sau đó quay đầu lấy một chiếc hộp vàng Phong Tín đưa tới. Y mở nắp hộp ra, bên trong là chiếc lệnh bài được làm bằng ngọc san có dáng vẻ của một con rồng đang uốn lượn kèm theo nó là sợi dây chỉ đỏ nối liền.

Tạ Liên ngẩng cao đầu ánh mắt chặt chẽ nhìn Hoa Thành, trước toàn thể những người đứng tại cổng thành kể cả Ly Thân Vương. Tạ Liên nói:

"Vĩnh An loạn lạc, an nguy xã tắc đang ngàn cân trắc trở. Ta, Thái Tử Tiên Lạc tuyên cáo trước muôn dân thiên hạ, Huyết Vũ Thám Hoa Hoa Thành phụng chỉ nhận Lạc Tử ấn tập hợp quân binh các châu, tứ phương gắn kết cùng nhau diệt trừ phản tặc!!!"


Hoa Thành một lần nữa quỳ xuống cung kính hành lễ:

"Thần tuân mệnh."

Mọi người đồng thanh quỳ xuống:

"Điện hạ thánh minh!"

Tạ Liên đặt tay lên mặt ngọc lạnh băng rồi nhấc lên tiến đến gần Hoa Thành. Hắn đưa hai tay đảnh lễ, Lạc Tử ấn từ tay y truyền đến.

Trong chớp nhoáng, số phận Tiên Lạc đã định đoạt.

Hoa Thành ngẩng cao đầu bước lên chiến mã, kéo dây cương khiến ngựa chổng vó. Dáng vẻ khi đó của hắn ẩn hiện một hào quang lại tiêu sái anh dũng như một tướng võ.

Tạ Liên nhìn hai người cưỡi ngựa chạy ra khỏi cổng thành rồi lại đứng nhìn cánh cửa từ từ đóng chặt che đi khoảng không trước mắt.

Phong Tín bước tới nói: "Thái tử điện hạ, chuyện huynh giao phó bọn ta đã làm xong rồi. Tiếp theo nên làm gì đây?"

Tạ Liên quay đầu ngược hướng chiều gió chỉ khẽ mỉm cười:


"Nên làm những việc cần làm thôi."

Tạ Đô đi đến đặt tay lên vỗ vỗ mấy cái trên vai Tạ Liên nói:

"Sẽ ổn thôi, con không cần phải lo lắng qua nhiều. Nếu con đã chọn Huyết Vũ Thám Hoa là người đảm nhiệm trọng trách này chắc chắn đã tin tưởng người này tuyệt đối không có gì để phải đáng lo cả."

Tạ Liên gật đầu: "Tạ hoàng thúc chỉ giáo."

Cùng lúc này một tên thân vệ tới chỗ bọn họ quỳ xuống gấp rút hô:

"Thái tử điện hạ, Vương gia! Vương...vương phi nói đã tìm ra thuốc giải rồi !!!!"

Tạ Liên thoáng kinh ngạc, khoảnh khắc lời nói của tên thân vệ  truyền đến bên tai khiến trong đầu y có phần mù mịt ngây thơ. Y sáng mắt có hơi luốn cuốn bước đến nhìn tên kia nói:

"Thật sao?"

Thân vệ gật đầu: "Vâng. Vương phi mời điện hạ cùng Vương gia đến một chuyến. Dương Nhi cô nương cùng các lão thái y cũng đang ở đó ạ!"


Tạ Liên quay đầu nhìn Phong Tín và Mộ Tình nói: "Những thứ còn lại đã bàn bạc kĩ lưỡng từ tối hôm qua các ngươi sắp xếp đi."

Phong Tín và Mộ Tình cúi đầu: "Vâng."

"Đi." Tạ Đô ra hiệu tên thân vệ dẫn đường.

Cả hai bóng dáng liền rời khỏi.

....

Phỉ Châu quận.

Lúc Hoa Thành cùng Lang Thiên Thu tới nơi, Gia Nhậm đã đứng đó chờ sẵn từ lâu.

Hoa Thành kéo dây bước xuống dắt ngựa đi tới. Gia Nhậm hành lễ, Hoa Thành cười ngăn cản nói:

"Gia đại nhân dù sao cũng là người có chức vị ở một quận châu. Ta chỉ là người thân cận bên cạnh điện hạ không có danh phận khônh cần phải hành lễ."

Gia Nhậm hiểu ý cười xòa:

"Nghe danh Hoa công tử đã lâu cuối cùng cũng được diện kiến."

Hoa Thành: "Gia đại nhân quá khen rồi."

Gia Nhậm nhìn Lang Thiên Thu ở phía sau thấy đứa trẻ này đứng ngoài nắng đã mệt lả rồi.
"Đứng ngoài đây nghênh tiếp hai vị không tiện bàn luận. Mời hai vị vào trong thành đến phủ của ta một chuyến."

"Được."

Nửa khắc sau, trong gian phòng chỉ có ba người đối mặt nhìn nhau. Lang Thiên Thu đứng ở sau lưng Hoa Thành vẻ mặt đăm đăm quan sát khắp phương, Hoa Thành ngồi một tay gác lên thành ghế điệu bộ có chút phóng túng.

Gia Nhậm cho người mang trà lên mời hai người trước mặt sau đó mới mở lời:

"Nghe tin Vĩnh An đang loạn lạc, thái tử điện hạ phái Hoa công tử đến đây. Ta liền đứng ở ngoài nghênh tiếp như đã hẹn, không biết điện hạ có truyền chỉ gì chăng?"

Hoa Thành nhếch miệng trong lòng hiểu rõ dáng vẻ giả ngốc của người này. Tin tức truyền khắp thành châu, thái tử muốn tập hợp binh đánh trận chắc chắn lão đã nghe từ sớm nhưng vẫn cố ý tỏ vẻ mình thiện chí hoàn toàn không biết có chuyện gì.
"Cũng chẳng có gì cả, ta đến đây chỉ muốn xin Gia đại nhân có thể truyền lệnh sáu vạn kỵ quân trong thành cùng ta đến Vĩnh An một chuyến."

Gia Nhậm nhấp một ngụm trà vẻ mặt hơi mất tự nhiên nói: "Chuyện này...lão nô không thể phụng lệnh. Nếu cấp bách chỉ có thể đưa bốn vạn quân binh đến Vĩnh An mà thôi."

Hoa Thành: "Ồ? Thế hai vạn binh kia ông tính làm gì?"

"Phòng trừ bất trắc thôi...hahaha."

Hoa Thành cũng bật cười theo chống tay lên bàn, một tay vân vê ngọc châu đỏ trên bím tóc vui vẻ nhìn Gia Nhậm nói:

"Đừng tưởng ta không biết, số binh còn lại Gia đại nhân phân bố rộng rãi khắp các huyện xã đều có ý canh giữ quỹ sách."

Gia Nhậm nghe hắn nói xong đổ mồ hôi lạnh bàn tay trong ống tay áo khẽ siết chặt vẻ ngoài vẫn cố gắng điềm tĩnh khả kháng.

"Hoa công tử nói như vậy phải có mách có sách, mách có chứng không thể tùy tiện ăn nói hàm hồ."
Hoa Thành nhướng mày: "Thế sao? Nếu ta ra điều kiện ta có thể lật tung cái Phỉ Châu này của Gia đại nhân để lấy chứng cớ báo lên triều đình, ông sẽ tin chứ?"

Gia Nhậm hơi mở to mắt trừng trừng quát: "Ngươi...."

Hoa Thành phẫy phẫy tay đắc ý nói:

"Cũng không cần phải làm vậy dù sao trong tay ta cũng có thư sách, bằng chứng rõ ràng."

Gia Nhậm đứng dậy cười lạnh, vẻ mặt nghiêm nghị ra dáng lễ nghi đã không còn.

"Hoang đường! Ngươi làm sao mà có được????"

Nhưng lão chợt nghĩ lại, Huyết Vũ Thám Hoa nhiều năm nay đã có tai tiếng rất nhiều ở Tây An. Phỏng chừng cũng có nhiều tai mắt khắp nơi, giờ đây lại là người dưới trướng của Tạ Liên không thể không tính là có lí.

Lúc này lão hơi ngưng thần, cả người hơi run nói:

"Dù cho ngươi có uy hϊếp ta việc đó nhưng với người không có danh phận như ngươi thì có thể ra lệnh cho lão nô như ta phải phục tùng mệnh lệnh ư?"
Hoa Thành dường như thái độ cũng không có động tĩnh, hắn chỉ khẽ cong môi sau đó lấy trong ngực áo mình ra. Cầm lệnh bài giơ trước mặt Gia Nhậm nói:

"Lạc Tử ấn ở trong tay ta như vậy đủ để khiến ông tuân mệnh rồi chứ?"

Gia Nhậm mặt biến sắc, lão không nghĩ rằng Tạ Liên lại tin tưởng người này tới như vậy. Ban đầu chỉ nghe phong phanh thái tử cho người đến tập kết binh đến Vĩnh An cứ ngỡ rằng chỉ là những kẻ không đáng lo ngại.

Ai mà biết được y giao cả bảo vật quốc gia cho cái tên gia hỏa trước mặt mình chứ????

Gia Nhậm đờ người chỉ nhìn Hoa Thành tươi cười nhìn vẻ mặt biến sắc của ông ta từ trắng đến xanh mặt rồi lại tức giận đến đỏ bừng.

Hoa Thành đứng dậy đến tách trà trên bàn cũng chưa hề đụng tới hiên ngang chắp tay sau lưng quay đầu đi.
Hắn chỉ quay đầu lại với nửa gương mặt lạnh toát:

"Gia đại nhân, ta lệnh chỉ thái tử điện hạ. Trong vòng ngày mai phải đủ số quân theo yêu cầu, gửi thư mật báo đến Nhĩ An cho truyền mười kỵ quân đến đây vào ngày mai. Nếu kháng chỉ hậu quả như nào ông tự biết rõ."

Hoa Thành nói xong đến cái ánh mắt cũng không thèm ném cho Gia Nhậm một cái mà quay người bước ra cửa.

Lang Thiên Thu vội chạy theo sau nghi hoặc nói:

"Hoa ca ca, huynh làm sao mà biết được lão Gia Nhậm đó đang bí mật giấu quỹ sách của triều đình vậy."

Hoa Thành miết chuôi đao bên lưng rồi nhìn Lang Thiên Thu cười nói:

"Chuyện vặt vãnh thôi, ta chỉ mới dọa lão vài câu đã sợ mất mật như vậy rồi. Nếu ngươi sau này muốn biết đến khi về ta sẽ nói. Còn  bây giờ không tiện nữa, phải đi đến trại quân xem thử các quân sĩ như thế nào."
Lang Thiên Thu gãi gãi đầu nghĩ nghĩ thế nào cũng không ra nên thôi từ bỏ rồi chạy theo Hoa Thành.

Vĩnh An thành.

Tạ Liên nhìn đống giấy chi chít vết mực đen trên nó, nhíu mày suy tư nhìn Sư Vô Độ hỏi:

"Thủy Hoành đại nhân, huynh chắc chắn dược giải này sẽ chữa được sao?"

Dương Nhi: "Trị được."

Tất cả các lão thái y cùng Tạ Liên đều dồn hết ánh mắt nhìn Sư Vô Độ thảy qua cho Dương Nhi. Tạ Đô hơi nghi hoặc nói:

"Ngươi nắm chắc mấy phần?"

Dương Nhi tự tin đáp: "Mười phần."

Các vị lão thái y kinh ngạc:

"Cái gì?"

"Mười phần?"

"Dương cô nương có phải nói quá rồi không?"

"Lợi hại đến như vậy."

Tạ Liên nhìn Dương Nhi, ánh mắt ý tứ không rõ hỏi tiếp:

"Dương cô nương, khoảng thời gian bao lâu có thể chế xong thuốc đặc trị?"

Dương Nhi đưa ba ngón tay trước mặt.

"Ba ngày?"

"Làm sao có thể?"
Khắp cả phòng xì xào tiếng bàn tán. Tạ Liên đứng dậy khẽ cười:

"Được rất tốt, nếu trong ba ngày Dương cô nương có thể chữa được cho bách tính. Ta sẽ trọng thưởng."

Dương Nhi quỳ xuống nói:

"Đa tạ thái tử điện hạ coi trọng, tiểu nữ không dám cầu mong gì. Nếu có thể chữa trị thành công, chỉ xin điện hạ có thể cho tiểu nữ có cơ hội vào cung học hỏi trong Thái Y viện. Nếu tiểu nữ không thể giải quyết ổn thỏa xin phép đem cả tính mạng này chuộc lại lỗi lầm."

Mọi người trong phòng đều kinh ngạc và khâm phục với sự kiên định của Dương Nhi.

Tạ Liên không nói gì chỉ gật đầu rồi tự mình quay lưng bước ra cửa.

Y cuối cùng cũng được nhẹ nhõm rồi.

Ngày hôm sau, Mộ Tình nhận được thư từ khẩn từ Phỉ Châu vội vàng tìm Tạ Liên.

Lúc y mở phong thư ra đã thấy có một cánh hoa nhỏ rơi xuống vào lòng bàn tay.
Tạ Liên ngây ngẩn đưa lên nhìn vào trong thư thấy một cành hoa trắng, cánh hoa trắng tinh lại có mùi thơm nhẹ. Rút trong phong thư ra là một tờ giấy nhỏ trắng kèm chút mùi hương còn vương vấn từ cánh hoa.

Tạ Liên mở giấy ra nhìn vào đống chữ đen nguệch ngoạc trong thư.

"........."

Hình như đây là giấy yểm bùa có phải không? Tạ Liên khóe miệng giật giật mấy cái nhìn vào chữ Hoa Thành viết.

Quá xấu.

Xấu đến mức thật sự thảm không nỡ nhìn, đối với người có nét chữ phong nhã như y lại càng như một hình thức tra tấn mỹ quan.

Thật thảm cảnh.

Tạ Liên phải mất tới một canh giờ để ngồi đọc những nét chữ kia, trong thư chủ yếu là nội dung về việc đã thành công tập hợp được các quân binh, hai ngày nữa sẽ trở về như định hẹn. Tạ Liên thở dài an tâm rồi lại nhìn vào hai dòng chữ cuối thư có chút ngơ ngẩn.
Nét chữ ở hai dòng cuối tựa hồ như đã cố gắng tới mức nắn nót mà thành.

"Cảnh quan hạ xuân mãi không đổi, ta gửi tặng người một cành hoa.

Tình như phong tuyết vô thường, khước thị nhất động tức thương."

  

  ------------- CÒN TIẾP --------------

*Dịch nghĩa câu trên: "Tình này gió tuyết vô thường, khẽ động một cái đã thương."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.