[TQTP] Nếu Tạ Liên Không Phi Thăng

Chương 6: - Quốc sư



Tạ Liên chào tạm biệt Lý Sâm ở cửa điện sau đó đã thấy Phong Tín và Mộ Tình đã đợi sẵn ở cửa từ lâu. Y nhanh chóng bước tới rồi nói:

"Hai ngươi ở đây lâu chưa?"

Mộ Tình nhàn nhạt đáp: "Không lâu, non nửa nén nhang thôi."

Buổi triều đầu tiên thật sự khiến cho người ta cảm thấy mình đang bị rất nhiều kẻ khác nhắm vào, chỉ cần sơ suất một chút liền sẽ bị chúng cấu xé nghiền nát đến chỉ còn xương tàn.

Tạ Liên nghĩ thôi đã thấy rùng mình, thở dài bất đắc dĩ lắc đầu. Phong Tín nhìn trạng thái y không tốt liền hỏi:

"Điện hạ, hôm nay ngày đầu tiên vào triều không thuận lợi sao?"

Tạ Liên: "Cũng không hẳn nhưng tương lai e là phải chừng mực."

Phong Tín liền nhíu mày nói: "Vì sao?"

Tạ Liên chỉ nhìn hắn rồi không nói gì, chỉ mỉm cười rồi đưa lưng đi chắp hai tay sau lưng mà thong thả mặc kệ hai tên kia đang đằng đằng sát khí sau lưng mình.


Y ngẩng đầu lên nhìn, sắc trời đã sáng hơn, những đám mây trắng bồng bềnh đang trôi dạt trên bầu trời xanh thẳm. Ánh sáng chiếu rọi xuống gương mặt mỹ lệ của Tạ Liên thật khiến người ta mê mệt.

Mộ Tình ở sau lưng y nói: "Điện hạ, bây giờ huynh muốn đi đâu?"

Tạ Liên im lặng nhìn bầu trời một lúc lâu liền nói: "Đến chỗ quốc sư đi."

Ngày đầu vào triều chắc chắn vẫn còn nhiều chỗ không rõ, mà người có thể giải đáp những khúc mắc trong lòng y chỉ có chính sư phụ của mình cũng là quốc sư Tiên Lạc.

Thoáng nhanh, cả ba người đều đã đến trước điện của quốc sư. Những lính canh vừa thấy Tạ Liên liền lập tức cúi chào, y cũng nhanh chân bước vào trong liền nghe thấy phía sau cánh cửa kia đã vọng ra nhiều tiếng la hét:

"Đánh, đánh đi."

"Cửu Vạn! Ha ha, ta thắng rồi."


Tạ Liên: "...................."

Lại thế nữa rồi !

Quốc sư nổi tiếng là người mê đánh bài nhất trong cung, một khi đã ngồi vào bàn thì không cần biết trời trăng hay đất gì cả. Hơn nữa, ba sư phụ còn lại của Tạ Liên cũng có tính y hệt.

Tạ Liên thở dài bước vào trong điện nói: "Sư phụ."

"A?"

Cả đám người kia đang ngồi đánh bài đến hăng say, vừa nghe giọng nói chút quen tai liền cứng đờ. Quốc sư nhìn thấy y liền toát mồ hôi hột, vội xua tay ý chỉ ba người kia mau dọn nhanh lên.

Tạ Liên không giận cũng không cười, trên mặt chỉ lộ ra một chút phiền não: "Không có con ở đây, người lại đánh bài rồi?"

Quốc sư liền cười nói: "Ha ha...À...bọn ta hơi chán nên...."

Ba người sư phụ kia vờ như không biết, có ý muốn thoát thân liền đẩy hết đổ lên đầu cái tên kia nói:

"Niệm Khanh, bảo trọng."


Quốc sư quay lại trừng mắt ba cái tên mình từng coi là huynh đệ thề sống thề chết đang co giò chạy thục mạng ra khỏi cửa, gào toáng lên:

"Con mẹ nó, khốn nạn. Các ngươi nhớ đấy cho lão tử!!!!"

Tạ Liên cũng không để ý ba người thầy kia đang chạy thoát thân, chỉ nhìn chằm chằm vào người y muốn xử nhất, chính là quốc sư.

Quốc sư tên thật là Mai Niệm Khanh, mười năm trước hắn lưu lạc cùng ba vị huynh đệ của mình mà đưa chân đến Tiên Lạc quốc. Không lâu sau đó, bằng tài nghệ hiểu biết sâu rộng, võ công lại cao cường cứ như thể là các anh hùng tiên nhân giáng trần. Quốc vương vừa thấy họ liền đã vui mừng đem y đến bái làm sư. Vì thế, Tạ Liên từ nhỏ đã theo đại môn của bốn người kia học hỏi. Y lại chính là đồ đệ được xem trọng nhất môn thành, phải nói học vấn đủ cao sâu, mười tuổi đã có thể cầm kiếm múa những điệu khó nhất của các bậc cao nhân khi xưa. Mười bảy tuổi đã trở thành Duyệt Thần Võ Giả người người kính ngưỡng.
Suy xét cho cùng, Tạ Liên thành danh tới ngày hôm nay đều do một tay Mai Niệm Khanh nuôi nấng dạy dỗ. Cho dù đã qua nhiều năm, mà dung nhan người này vẫn còn ở phong độ tuổi ba mươi, không giống như các bậc thầy râu tóc đã bạc.

Mai Niệm Khanh nhìn phía sau Tạ Liên thấy Phong Tín và Mộ Tình liền ra hiệu khẩn cầu bằng cặp mắt van xin. Mộ Tình liền thẳng thừng ném cho hắn một gáo nước lạnh:

"Sư phụ, bọn ta cứu không nổi người."

Mai Niệm Khanh tức đến điên: "Các...các ngươi...ăn hϊếp sư phụ của mình thế à?"

Phong Tín và Mộ Tình chính là hai đồ đệ xếp thứ hai mà Mai Niệm Khanh tự hào nhất. Bởi vì khi Tạ Liên đã trở thành người có võ nghệ phi phàm, phía sau y lại có thêm hai thân vệ một dũng một mưu, một trí một mạnh. Cả ba đứa này chính là niềm vinh hạnh nhất cuộc đời của hắn.
Ai mà ngờ ba cái tên đầu heo này đang muốn xử ta chỉ vì tội đánh bạc!!!!

Mẹ nó, các ngươi kính bề trên như thế này à?

Tạ Liên cũng không muốn tiếp chuyện này liền bỏ qua: "Sư phụ, hôm nay con có chuyện muốn nói với người."

Mai Niệm Khanh đang lúng ta lúng túng, cùng tay cùng chân nghe thấy thế liền lập tức trở nên âm trầm, sắc mặt thập phần nghiêm túc, đưa tay lên miệng ho khan vài tiếng:

"Mau vào trong ngồi."

Ba tên đầu heo: "................"

Như thế này thay mặt cũng nhanh quá rồi đi?

Tạ Liên bước xuống bàn ngồi cùng Mai Niệm Khanh, Phong Tín và Mộ Tình cũng ngồi theo. Trước mặt nếu không có ai, tất cả bọn họ không phân biệt vai vế cứ thoải mái tự nhiên mà ngồi với nhau như người một nhà. Chuyện này đã thành quen.

Mộ Tình chủ động đưa tay nâng ấm trà, rót mỗi người một ly trà. Mai Niệm Khanh đón lấy, đưa lên nhấp một ngụm rồi nói:
"Hôm nay con vào triều như thế nào?"

Tạ Liên cầm lấy ly trà vân vê,không thèm nghĩ liền đáp: "Phụ hoàng đang nghi ngờ cống phẩm Bán Nguyệt ở phía Tây Nam bị người ta nhắm đến."

Mai Niệm Khanh buông chén trà xuống, liền nhìn y nói: "Có cả chuyện này?"

Vì thế, Tạ Liên liền đem hết sự việc ngày hôm nay trong triều kể cho hắn nghe. Qua một lúc lâu, Mai Niệm Khanh âm trầm suy nghĩ, ánh mắt ẩn chứa không rõ.

"Con nói, cái lão già Quốc chó điên kia đang che giấu việc bị mất cống phẩm?"

Tạ Liên: "Đúng vậy, hơn nữa dạo gần đây tiền trong triều không tăng, ngân thương bình thường chi cho viện binh đã chiếm gần ba phần trong cung. Còn chưa kể đến bổng lộc của các quan thần."

Mai Niệm Khanh ngạc nhiên hỏi: "Con đến quốc khố xem rồi?"

"Ân, mấy hôm trước con có ghé qua, sổ sách ghi lại hình như có gì đó không đúng nhưng vẫn không biết là sai ở chỗ nào."
Mai Niệm Khanh liền nói: "Hà, lão già đó lá gan cũng lớn."

Phong Tín chung thủy im lặng cuối cùng cũng lên tiếng: "Sư phụ, người đã nghĩ ra điều gì rồi?"

Mai Niệm Khanh cười khẽ, nhấp một ngụm trà thong thả nói: "Nếu hoàng thượng đã để con làm khâm sai đến huyện Châu An cứ làm tốt đi, việc quốc khố ta sẽ liên lạc với Thủy Hoành đại nhân điều tra."

Tạ Liên bất ngờ hỏi: "Sư phụ...người quen Thủy Hoành đại nhân?"

Mai Niệm Khanh thầm than không ổn, phun một ngụm trà vừa uống.

Nguy rồi !

Con mẹ nó giấu đầu lòi đuôi thì chỉ có chết là cái chắc!

Mai Niệm Khanh lập tức trở thành cái dáng vẻ điệu bộ lúng túng: "À...ờ...thì ta có mượn hắn ít tiền, cũng khá thân thiết..."

Tạ Liên nhướng mày nói: "Ồ? Mượn tiền? Số tiền đó người làm gì thế?"

Mai Niệm Khanh: "............"

Đương nhiên là đánh bài chứ còn gì nữa! Ngươi cái tên đầu heo này sao cứ gây sức ép với ta thế hả?
"Ta cảm thấy không đúng."

Mộ Tình bỗng nhiên cất lời, khiến ba người kia đang láo nháo liền im bặt, Tạ Liên lập tức hỏi: "Mộ Tình, có lí nào không đúng?"

Mộ Tình: "Thủy Hoành đại nhân xưa nay trung lập không đứng về phe ai nhưng những người chính trực cũng theo gã không ít. Chỉ có điều hôm nay lần đầu tiên huynh và hắn tiếp xúc, dù có gặp qua mấy lần đi nữa....hắn cũng đâu đến mức đưa lệnh bài cho huynh tùy ý ra vào trong phủ của hắn, còn nữa đệ đệ của hắn...."

Mai Niệm Khanh nghe xong liền cắt ngang: "Thủy Hoành đại nhân hành động rất tùy hứng, xem ra lần này hắn thật sự xem trọng thái tử điện hạ."

Tạ Liên xoay người nhìn Mai Niệm Khanh rồi nói: "Con với hắn lần đầu giao hữu, rốt cuộc có điểm nào để hắn phải đứng về phe con?"

Mai Niệm Khanh lắc đầu nói: "Ta với hắn vốn cũng chỉ là thương vụ bình thường, cũng không rõ hắn đang muốn làm gì nhưng mà người như hắn lại đứng về phía con, điện hạ con nên biết nắm bắt cơ hội."
Người như Sư Vô Độ quả thật có kẻ muốn làm chó chạy theo xách giày cũng không được, huống chi lần này hắn lại chủ động đứng về phía y, xem ra lần này không đơn thuần chỉ là quan hệ hợp tác thông thường.

Có nghĩ cũng không ra, thôi thì không nghĩ nữa. Y đem quăng nó đằng sau đầu rồi nói:

"Ba ngày nữa con khởi hành, nếu như người và Thủy Hoành đại nhân có tin tức lập tức viết thư báo cho con."

Mai Niệm Khanh gật đầu nói: "Được."

Tạ Liên nhìn ra ngoài trời rồi nhỏ giọng nói: "Đã đến giờ dùng điểm tâm, con xin phép cáo từ. Sư phụ, người đừng đánh bài nữa nếu lần sau con thấy sẽ không tha đâu."

Mai Niệm Khanh cười gượng nói: "Không dám."

Mạng của lão tử còn dài lắm không muốn chết trong tay đồ đệ đầu heo như ngươi đâu!

Y vừa bước ra khỏi cửa liền nghe giọng Mai Niệm Khanh trở nên âm trầm.
"Điện hạ."

Tạ Liên quay đầu nhìn: "Sư phụ có gì phân phó?"

Mai Niệm Khanh nhìn y bằng ánh mắt nghiêm nghị nói: "Cẩn thận tên Quốc chó điên kia, hắn không đơn thuần là lão già đầu hèn nhát cậy mạnh như con nghĩ đâu."

Bước ra khỏi điện, Tạ Liên vẫn suy nghĩ mãi lời của Mai Niệm Khanh, rốt cuộc cái tên sư phụ kia đang muốn truyền thụ điều gì?

Bỗng nhiên Mộ Tình cắt ngang nói: "Điện hạ, huynh nói dùng điểm tâm? Nhưng mà dùng ở đâu cơ?"

Tạ Liên cười nói: "Xuất cung, đến phủ Lý đại nhân."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.