Trả Anh Một Đời Yêu Lầm

Chương 17



Buổi tiệc mừng thọ lão Lục ở Minh Châu ngày hôm đó, Thẩm Mộ Diễn và Hứa Thiệu đều có mặt, buổi tiệc này mời đến nhiều thương gia có tiếng. Thẩm Mộ Diễn cũng cùng vài người bạn tụ tập với nhau.
“Anh Mộ Diễn.” Một giọng nói ngọt ngào vang lên giữa bữa tiệc, Thẩm Mộ Diễn chưa kịp quay đầu nhìn, tay đã bị một lực rất mạnh kéo lại. 
“Hạ Nhã?” Thẩm Mộ Diễn không nói gì, Lục Thức Vi chặn phía trước Thẩm Mộ Diễn, vừa nhìn thấy Hạ Nhã, có chút lạnh nhạt cũng có chút vui mừng:” Em không phải đang ở Provence sao? Sao lại quay về rồi?” 
Hạ Nhã cười òa một tiếng “Anh Lục”, nũng nịu trách móc:” Sinh nhật của bác Lục sao em không về được cơ chứ?”
“Được chứ được chứ, hoan nghênh hoan nghênh.”
Hạ Nhã kéo cánh tay Thẩm Mộ Diễn: “Anh Mộ Diễn, em nhớ anh chết đi được.”
Cô ấy càng lớn càng xinh đẹp, khí chất cũng không tệ, một tiếng “anh Mộ Diễn” này như muốn làm người ta tan chảy, Thẩm Mộ Diễn rút cánh tay lại: “Em vừa quay về nên đi gặp mặt bạn bè khi trước đi, anh đi chào hỏi bác Lục một tiếng.”
“Anh Mộ Diễn...”
Cô chưa kịp nói với anh điều gì, chỉ còn biết nhìn bóng lưng anh từ phía sau, anh vội vã quay lại buổi tiệc, lão Lục đã đi đâu rồi.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Nhã chợt cứng đờ, gượng gạo như muốn kéo tay Thẩm Mộ Diễn lại, Hứa Thiệu nhấp một hơi rượu, nói như pha trò: “Xem ra có người là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình rồi.”
Hạ Nhã thần sắc có chút mất tự nhiên, Lục Thức Vi không vừa ý liếc Hứa Thiệu một cái: “Có người lại là miệng chó không phun ra được ngà voi.” Dứt lời liền quay sang Hạ Nhã: “Nhã Nhã, em chớ nghe mấy lời hồ đồ của Hứa Thiệu, anh ta thật là không nể mặt ai, cũng không biết đi theo Mộ Diễn nhiều năm như vậy sao đến một chút ưu điểm của cậu ấy cũng không học được.”
Ánh mắt Hứa Thiệu lộ rõ sự lạnh lùng, anh ta quả thực có thói phong lưu công tử, nhưng chưa tới lượt Lục Thức Vi lên mặt nói mấy lời khó nghe.
“Hơ hơ.” Hứa Thiệu không biết cố ý hay vô tình mà lại đề cập đến: “Hạ Nhã à, chị gái cô nếu không qua đời thì chắc chắn bây giờ Mộ Diễn sớm đã thành anh rể của cô, nói không chừng con của họ đều lớn cả rồi. Haizzz, đúng là không ai đoán trước chuyện gì.”
Hạ Nhã lập tức cảm thấy khó chịu, sắc mặt Lục Thức Vi cũng trở nên đanh lại, nổi cáu: “Hứa Thiệu, anh có ý gì, hôm nay là mừng thọ ông nội của tôi, anh lại ở đây nhắc đến một người đã chết để làm gì. Cố ý muốn Nhã Nhã khó chịu sao.”
Hứa Thiệu: “Hô hô” hai tiếng, “Được. Coi như cái miệng này của tôi đã nói lời không hay, mong Lục thiếu gia đừng trách.” Dứt lời, vô tư toan quay người bước đi: “Tiêu tổng của Cường Thịnh đến rồi, tôi đi chào hỏi một tiếng.”
Sắc mặt Lục Thức Vi xám xịt lại, mấy người bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, nhưng càng trưởng thành anh ta càng nhận ra vì chuyện đó mà bọn họ đều có cái nhìn không hay về mình.
Thế nhưng chuyện đó, Lục Thức Vi cũng không phải là cố ý.
Nhấp nhấp môi, Lục Thức Vi thoáng cảm thấy vô vị. Anh liếc nhìn qua Hạ Nhã, sắc mặt cô ấy cũng trắng bệch đi. Lục Thức Vi liền nói: “Nhã Nhã, em đừng để tâm, bọn họ chỉ là đang trêu anh, không liên quan đến em, hơn nữa chúng ta cũng lâu rồi chưa gặp mặt, đi, anh đưa em ra căn nhà kính phía sau ngắm sao.”
Hạ Nhã nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, Lục Thức Vi vô cùng hớn hở liền dẫn Hạ Nhã đi về phía căn nhà kính trồng đầy hoa, Hạ Nhã đi theo sau, cúi đầu yên lặng. Màn đêm dần buông xuống, thật đẹp, điều đó cũng không che lấp được một nội tâm xấu xí đen tối .
Đôi mắt tuyệt đẹp của Hạ Nhã lập tức chìm trong sự hận thù khi nghĩ về Hạ An: chị đã chết lâu như vậy rồi! Một người đã chết mà âm hồn vẫn không tan, còn phá hủy hạnh phúc của người khác! 
Chị nên chết, đáng đời chị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.