Trà Cam

Chương 46



Điện thoại đổ chuông một hồi mới có người bắt máy.

Bên phía Khương Xá ồn ào nhưng Lâm Gia vẫn nghe được giọng nói của hắn.

“Lâm Gia……” Tiếng ồn càng ngày càng nhỏ, Khương Xá tìm một chỗ yên tĩnh, sắc mặt ửng đỏ. Mới vừa rồi hắn phát hiện buổi sáng rời giường mình mơ hồ mặc nhầm quần áo Lâm Gia, hắn cho rằng đối phương gọi tới là muốn hỏi việc này, quyết định ra tay trước, lúng túng gãi gãi mặt, “Tớ…, sáng nay không cẩn thận mặc nhầm quần áo của cậu, cả ngày đều không tập trung được, người khác nói gì đều không nghe rõ, khắp người đều là mùi hương của cậu, cảm thấy……” Nói tới đây hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, “Cảm thấy toàn bộ cơ thể trên dưới, từ trong ra ngoài của tớ đều bị cậu vây lại.”

Nhưng cũng chính vì điều này mà tất cả những lo lắng hồi hộp ban đầu đều biến thành suy nghĩ về Lâm Gia.

Phía sau biển người tấp nập, trong tay mỗi người đều có một tấm thẻ ghi mã số, bản thân Khương Xá cũng có một cái, sắp tới lượt hắn. So với dáng vẻ lo âu của người khác, sau khi nghe điện thoại Khương Xá bất giác nheo mắt cười, nom có vẻ tự tin ra trò.

Hắn đè giọng nói xuống rất thấp, âm thanh trầm thấp gợi cảm giống như một cọng lông vũ chui qua microphone, không nhẹ không nặng gãi vào tim Lâm Gia.

Lâm Gia vốn dĩ không dám nghĩ tới chuyện này, lúc này đang ngồi một mình ở nắp bồn cầu, mặt đỏ tim đập lấy tay che lại nửa khuôn mặt, hờn giận than trách: “Vốn dĩ có thể nhẫn nhịn, nhưng lúc này tớ bỗng dưng rất “muốn” cậu.” Cậu vốn dĩ chỉ là muốn nghe giọng nói của đối phương mà thôi, “Gì mà từ trong ra ngoài đều bị mùi hương của tớ vây chứ, A Xá, cậu thật là! Sao có thể thản nhiên nói ra những lời này chứ.”

Bọn họ từ lâu đã không còn là những đứa trẻ chưa biết mùi vị của tình dục, hai người cạnh nhau thông thường chỉ cần một câu là có thể khơi lên ngọn lửa dục vọng của đối phương. Mãi lúc sau Khương Xá mới đáp lại, nhưng sắc mặt hắn vậy mà lại nghiêm túc đến lạ, thẳng thắn nói: “Chúng ta còn chưa thật sự bắt đầu đâu, Lâm Gia, cậu đừng tưởng như vậy là kết thúc.”

Lâm Gia bỗng nhiên thở gấp một tiếng, vệt đỏ đã từ cổ áo lan tràn đến bên tai, cậu hơi hơi nhíu mi, nắm chặt nắm tay cười mắng: “Có phải cậu cố ý nói chuyện này với tớ không?”

Khương Xá cong khóe môi, hỏi ngược lại cậu: “Cậu đang ở đâu?”

Lâm Gia tựa trán vào tường, cắn đôi môi đỏ tươi, trong WC yên tĩnh gần như có thể nghe thấy tiếng thở dốc kịch liệt của cậu, còn có tiếng nước tí tách phát ra từ vòi nước bị hỏng. Chiếc quần bị cậu kéo xuống, ngón tay vuốt ve bên trong quần lót màu đen, nghe thấy giọng nói Khương Xá cậu xấu hổ buồn bực khép mắt lại, “A ưm…, A Xá ngu ngốc, về sau không được chơi với mấy đứa Triệu Tây Đức nữa.”

Toàn học hư.

Khương Xá cố tình vào lúc này lại nói thêm một câu, “Lâm Gia, tớ thật nhớ cơ thể của cậu.”

Vừa dứt lời, Lâm Gia đang cố nhẫn nhịn lại rên lên một tiếng, cậu thoáng mệt mỏi mở mắt ra, cả người cứ như đi vào cõi thần tiên, trong đầu chỉ có giọng nói của Khương Xá, cũng chỉ có hình bóng của hắn.

Qua một hồi lâu, cậu mới sốc lại tinh thần, vừa thu dọn vừa hỏi: “Cậu đang ở đâu?”

Khương Xá nghe được động tĩnh bên kia thì biết cậu đã kết thúc, nhìn lại nửa người dưới hơi ngẩng cao của mình, phía sau nhiều người như vậy, làm hắn cứ cảm thấy mình giống như một gã biến thái, không nhịn được thở dài, “Bây giờ tớ không thể nói cho cậu biết được, chờ tớ về rồi nói, phỏng chừng phải chờ đến tối.”

Lâm Gia không khỏi nở nụ cười, ám chỉ nói: “Tớ chờ cậu về, sau đó……thật sự bắt đầu.”

Lúc này còn hai người nữa là tới lượt Khương Xá lên sân khấu.

Khương Xá không kịp nghĩ nhiều như vậy, hắn nheo mắt lại, cầm lòng không đặng mà lộ ra vẻ mặt tươi cười, ánh sáng chiếu xuống phản xạ vào hai tròng mắt ánh sáng vàng kim.

“Chờ tớ quay lại.”

Động tác vặn vòi nước của Lâm Gia hơi ngừng lại, một lúc lâu sau cậu dường như mới đoán được Khương Xá đang muốn làm gì, hoặc là tâm linh tương thông, chỉ thấy sắc mặt cậu bình tĩnh dịu dàng chưa từng có, nhưng tóm lại vẫn là tin tưởng hắn.

“Cố lên, A Xá.”

Lúc này tiếng chuông tan học vang lên, Lâm Gia kéo khóa, nói với Khương Xá vài câu rồi mới cúp máy, đi ra khỏi WC.

Biểu cảm trên gương mặt vô cùng bình thản, trừ bỏ sắc môi đỏ hơn so với lúc trước thì hoàn toàn nhìn không ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Cậu không lo lắng cho Khương Xá chút nào, cũng hoàn toàn không cần lo lắng, lúc Khương Xá tiến về phía trước cậu chỉ cần theo sau như vậy là đủ rồi.

Hội trường sơ tuyển Tinh Quang——

Ba vị giám khảo không bận tâm ngồi nói chuyện bấm điện thoại, bọn họ đã ngồi ở đây mấy ngày, loại người nào cũng đã gặp qua, trình độ của mấy người thi tuyển về cơ bản cũng sàng sàng nhau, không có gì đặc biệt, cũng không có gì thú vị cả.

Lúc Khương Xá đi lên cũng không có ai nhìn hắn, không có ai để ý tới hắn.

Một vài người lúc trước bởi vì thái độ dửng dưng này mà hoàn toàn không thể hiện được phong độ vốn có, dù là ai ở trong hoàn cảnh này cũng sẽ không thể hiện tốt được, nhưng Khương Xá chỉ bình tĩnh cúi đầu gảy dây đàn ghi-ta.

Bóng đêm buông xuống.

Lâm Gia lẳng lặng ngồi trước đèn bàn, trong tay cầm một cây bút, ánh mắt có chút dại ra.

Mãi tới lúc ngoài cửa vang lên tiếng lạch cạnh.

Hai mắt cậu dần dần có ánh sáng, vừa định đứng lên, tay vừa mới chống xuống mặt bàn thì cả người đã bị mùi hương quen thuộc vây quanh, có mùi hương của cậu, cũng có mùi hương người cậu thích. Khương Xá vòng tay ôm cậu, đầu gác lên hõm vai, thân mật cọ cọ mặt cậu, ồm ồm nói: “Mệt quá.”

Lâm Gia liền đứng im, nhưng vẫn nhịn không được duỗi tay xoa xoa sợi tóc mềm mại của hắn, cong môi cười: “Vất vả rồi.”

Ngay sau đó cậu cảm giác được Khương Xá nhẹ nhàng day cắn vành tai cậu, vành tai là điểm mẫn cảm của cậu nên lỗ tai Lâm Gia lập tức đỏ bừng, “A Xá……”

Cậu cầm tay Khương Xá, cúi đầu hôn lên đầu ngón tay của hắn.

Nháy mắt tiếp theo, Khương Xá lật ngược tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau, sau đó cậu nghe thấy Khương Xá nói: “Lâm Gia, tớ vượt qua vòng sơ tuyển của Tinh Quang rồi.”

Mãi đến lúc này Lâm Gia rốt cuộc nhịn không được, cậu vui sướng xoay người, nâng mặt Khương Xá hỏi: “Thật hả?”

Những năm gần đây không ai không biết Tinh Quang đang tổ chức sơ tuyển với quy mô lớn.

Cậu nhiều lần nghĩ nếu như Khương Xá đi tham gia thì nhất định có thể thành công, nhưng lúc chính tai mình nghe được cậu vẫn không tin mà cẩn thận xác nhận lại, tim đập như muốn nhảy ra ngoài, “Thật vậy sao? Cậu qua vòng audition rồi hả? Cậu tham gia hôm nào thế? Hôm nay cậu đi tham gia sơ tuyển sao?” (*)

(*) Mấy cái vòng tuyển chọn ca hát như vòng audition hay vòng sơ tuyển gì á mình không rành lắm nên không biết có edit đúng không, nếu sai mọi người cứ nói nha ToT

Hỏi xong, không đợi Khương Xá trả lời cậu đã nhịn không được hôn lên chóp mũi hắn.

Hai mắt Khương Xá rực rỡ lấp lánh, “Thật.”

Vừa dứt lời, Lâm Gia lại hôn lên mí mắt hắn.

“Mấy ngày trước đi tham gia vòng audition, nhưng tớ nghĩ ít nhất phải qua sơ tuyển thì mới có thể nói cho cậu biết.” Trong lòng hắn có chút kiêu ngạo, cảm thấy qua vòng audition không đáng nói cho người khác biết.

Lâm Gia kích động đến hai má ửng hồng, nụ hôn lúc này rơi xuống trên trán Khương Xá.

“Đúng vậy, hôm nay tớ đi tham gia sơ tuyển, lúc hát tớ vẫn luôn nghĩ tới cậu.”

Hai tay hắn gắt gao ôm Lâm Gia, hai người bất tri bất giác dịch tới mép giường, Khương Xá ấn cậu lên giường, từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt đen nhánh mang theo khí thế sắc bén, bày ra biểu cảm vô tội mà hung ác cáo trạng trước: “Đều tại cậu, tại cậu hại tớ không phát huy tốt.”

Thực ra hắn thể hiện rất tốt, ba vị giám khảo nhàm chán kia cuối cùng cũng chú ý đến hắn, trước khi hắn rời khỏi vì sợ nghe sai tên của hắn mà còn xác định lại một lần nữa.

Mặt mày Lâm Gia nhu hòa, cẩn thận lắng nghe, đôi mắt trong veo lấp lánh, cậu ngẩng đầu dùng sức hôn lên môi Khương Xá một cái, còn cố ý phát ra tiếng “ba”, “Ừ, đều tại tớ.”

Ngược lại Khương Xá đỏ mặt, mắt sáng quắc nhìn cậu, “Tớ đây muốn bắt đầu trừng phạt cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.