Tra Công Biến Thành Thụ, Thuộc Tính Là Gì Đây?

Chương 8: Hạnh phúc giản đơn





Hôm nay Hướng Viễn Thần luôn cảm thấy thái độ của những đồng nghiệp trong bộ phận publicity rất kỳ quái khi nhìn hắn, một đám người hình như luôn bàn tán gì đó về hắn, hơn nữa mấy cô gái nhìn thấy hắn đều rất hưng phấn.

Nếu không nghe thấy hai cô gái tán gẫu với nhau trong phòng trà nước, hắn còn nghĩ là mình đã biến thành bạch mã hoàng tử của tất cả các cô gái chỉ sau một đêm.

"Cô biết tin gì chưa? Hôm qua thái tử gia của chúng ta thực sự rất khí phách đó, kéo thẳng Tiểu Thần của chúng ta ra ngoài, tên giám đốc của công ty Cảnh Dương chỉ biết trợn tròn mắt nhìn mà thôi. Aha ha ha." Hướng Viễn Thần cảm thấy mỗi dây thần kinh trong đầu mình đều đứt thành từng đoạn.

"Tôi có nghe nói rồi, Tiểu Thần còn ngựng ngùng nép vào ngực của Vu đại thiếu, hai người còn trao cho nhau một nụ hôn sâu huyền thoại." Em gái à, đừng có nói như kiểu mình tận mắt chứng kiến vậy, không bao giờ như vậy nhá.

"Tôi còn nghe nói thái tử gia còn bế công chúa nữa đấy, sau đó hạnh phúc chạy tới hotel." Vu Vũ Hàm mà dám bế công chúa thì tôi sẽ nhổ đầu cậu ta ra.

"Anh làm gì ở đây vậy?" Vừa nhắc tới tào tháo là tào tháo đến thật luôn. Vu Vũ Hàm vừa bước lên sân khấu đã biến thành một tên Hán gian (bọn phản quốc) làm bại lộ vị trí phong thuỷ của Hướng Viễn Thần.

Hai cô gái kia cực kỳ hưng phấn, nhưng lập tức thức thời chạy mất.

"Cậu đứng yên đấy." Hướng Viễn Thần ngay lập tức ngăn lại bước chân của Vu Vũ Hàm.

"Sao vậy? Tôi cũng đâu có bị cúm gia cầm đâu, đừng có tránh tôi như tránh gà vậy chứ." Vu Vũ Hàm hoàn toàn không nhận ra tính nghiêm trọng của tình thế lúc này.


"Cậu còn đáng sợ hơn cả gà. Ở cùng một chỗ với gà thì cũng chỉ là có thể mắc cúm gia cầm mà thôi, ở cùng với cậu thì chắc chắn không thể bảo toàn trinh tiết được." Hướng Viễn Thần cũng chẳng tin là Vu Vũ Hàm không biết những lời đồn đoán về mối quan hệ giữa hai người.

"Như vậy không phải rất tốt à? Vả lại nếu không có anh thì quan hệ giữa tôi với Nhâm Hạo cũng chắc khác vậy là bao." Dưới cái nhìn đầy u oán của Hướng Viễn Thần, Vu Vũ Hàm ngượng ngùng sửa lại miệng: "Khác rất nhiều, được chưa."

"Sớm biết vậy thì hôm qua cho dù có phải chặt tay cậu ra tôi cũng nhất quyết không để cậu lôi đi."

"Không thì hai ta cứ thuận theo ý dân đi." Vu Vũ Hàm thẹn thùng nói.

"Gì?" Hướng Viễn Thần cảm thấy vừa nãy nhất định là tai mình bị lãng.

"Hai ta cứ như vậy không phải rất tốt hay sao? Giữ vững mối quan hệ chiến hữu, cùng nhau tiến lên." Vu Vu Hàm nói xong còn khoác tay lên vai Hướng Viễn Thần.

Hướng Viễn Thần nhau chóng chạy đi như tránh covid.

Vu Vũ Hàm bĩu môi, nghĩ nghĩ trong lòng: Mình đáng sợ đến vậy cơ à?

+++++++++++++++++++++++

Hướng Viễn Thần nhìn toà nhà dân cư trước mặt, hình như có hơi cũ kỹ, giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ sập xuống ngay lập tức.

"Đây là....... Nhà của Nhâm Hạo?" Hướng Viễn Thần hỏi Vu Vũ Hàm ở phía sau.

Vu Vũ Hàm gật đầu nhè nhẹ: "Có phải là rất thất vọng hay không?"

Hướng Viễn Thần trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó bước tới.

Nhấn chuông cửa, phía sau cửa xuất hiện một người phụ nữ xa lạ. Mặc dù trên mặt đã có dấu vết của năm tháng, nhưng có thể thấy được khi còn trẻ nhất định là một mỹ nữ khiến hàng nghìn hàng vạn chàng trai phải say đắm.

Khi nhìn thấy hắn, người nọ có vẻ hơi kinh ngạc, sau đó lại xúc động chảy nước mắt, ôm lấy cổ Hướng Viễn Thần. Người phụ nữ này không cao, nhưng lại cố gắng kiễng chân lên, Hướng Viễn Thần chỉ có thể luống cuống tay chân phối hợp với bà ấy.

"Tiểu Hạo, con trở về là tốt rồi, mẹ đã nói chuyện với ba con xong rồi, ông ấy nói tuỳ ý con."

"Ai nói là tuỳ ý?" Một người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc đi ra từ phía sau người phụ nữ, bọn họ chắc là ba mẹ của Nhâm Hạo. Theo lời nói của người phụ nữ kia, chẳng lẽ Nhâm Hạo đã không quay lại nhà từ sau khi tốt nghiệp đại học sao?

"Mẹ, chúng ta vào nhà rồi nói." Nội tâm Hướng Viễn Thần cũng thấy áy náy khi nhìn hai người trước mặt này.

Sau khi Nhâm Hạo comeout, chỉ nói có một câu đơn giản là Bọn họ không đồng ý thôi, không ngờ là Nhâm Hạo chưa về nhà được 5-6 năm rồi, cũng chẳng nói tiếng nào với hắn.


Rốt cuộc là hắn đã làm gì thế này? Hướng Viễn Thần tự trách bản thân.

Lúc này đột nhiên Vu Vũ Hàm đi ra từ phía sau, tự giới thiệu bản thân với Nhâm mama: "Cháu chào bác gái, cháu tên là Vu Vũ Hàm, bác cứ gọi cháu là Tiểu Hàm hoặc Tiểu Hàm Hàm đều được ạ."

Trong cái tình huống nặng trĩu như thế này mà còn toe toét cái miệng ra, lúc này Hướng Viễn Thần chỉ muốn đập cậu ta một trận.

Nhâm mama luống cuống bắt tay với Vu Vũ Hàm.

Ai ngờ khi Nhâm baba nhìn thấy Vu Vũ Hàm thì sắc mắt lại càng khó coi hơn, ho khụ một tiếng rồi bước vào nhà.

Nhâm mama nói nhỏ vào tai Hướng Viễn Thần: "Vài năm không gặp con đã đổi người rồi à? Nhưng người này nhất định tốt hơn Hướng Viễn Thần. Tên đàn ông lần trước mẹ gặp không phải tốt lành gì. Lần này không thấy chắc con đã đá hắn rồi đi."

Lúc này trong lòng Hướng Viễn Thần cảm thấy ngũ vị tạp trần, không biết nên trả lời như thế nào.

"Vâng, đã đá, hung hắng đá hắn. Tên đàn ông đáng khinh kia không đá thì để lại làm gì, bác nhỉ?" Hướng Viễn Thần nghe thấy lời của Vu Vũ hàm, ngẩng đầu trừng mắt liếc cậu ta một cái.

Hướng Viễn Thần được Nhâm mama dẫn vào trong, hắn nhìn bốn phía xung quanh một lượt. Phòng không lớn lắm, chắc tầm 50 mét vuông, phòng bếp ngay bên cạnh phòng khách, ngay cả vách ngăn cũng chẳng có.

Phòng ngủ kê được cái giường thì cũng hết chỗ để đặt chân, phòng này tuy nhỏ nhưng lại được trang trí rất ấm áp, có thể thấy hai vợ chồng sống rất hoà thuận.

"Con trai về nhà mà ông cứ trưng cái mặt thối ra vậy, không phải đã nói trước rồi à?" Hướng Viễn Thần nhìn hai vợ chồng bận rộn trong phòng bếp, chật tới mức không nhúc nhích được, nhưng vẫn muốn đứng chung một chỗ.

"Vậy là đã nhịn lắm rồi đấy, bà cũng biết tính tôi rồi mà." Không ngờ là Nhâm baba cũng không hề kinh khủng như trong tưởng tượng.

Không biết Nhâm mama nhéo chỗ nào của Nhâm baba, cho tới khi Nhâm baba cầu xin tha thứ, nói sẽ nghiêm túc nấu cơm, hai người mới bắt đầu phân công nấu canh, nấu cơm.

Khi Hướng Viễn Thần thu hồi tầm mắt mới phát hiện nước mắt đã lặng lẽ rơi xuống, cái hạnh phúc mà Nhâm Hạo hay nói thì ra chỉ đơn giản như vậy, mà hắn vẫn luôn không biết phải ở chung như thế nào.

Hoá ra hai người yêu nhau cho dù có làm gì, chỉ cần trong lòng họ hiểu nhau thì vẫn sẽ luôn hạnh phúc.

"Sao vậy?" Giọng điệu của Vu Vũ Hàm có hơi không tốt khi nhìn thấy chuyện này: "Lương tâm cắn rứt à?"

Mặc dù trên mặt Vu Vũ Hàm có hơi bất mãn nhưng vẫn đưa khăn giấy qua, không biết vì sao cậu lại không thể nhìn được Hướng Viễn Thần rơi nước mắt.

"Nếu...... Nhận ra sớm một chút thì tốt rồi."


Nhận ra thứ Nhâm Hạo muốn là cái gì sớm hơn một chút, sẽ không xảy ra những chuyện như hiện tại.

"Trên thế giới này không có chuyện nếu như, chỉ có kết quả mà thôi." Hướng Viễn Thần nghe thấy giọng Vu Vũ Hàm có hơi lạnh nhạt, ngẩng đầu lên lại phát hiện đã lỡ mất ánh mắt của đối phương.

Bộ dạng đứng đắn kia của Vu Vũ Hàm chợt xuất hiện, rồi lại quay trở về cái bộ dạng cà lơ phất phơ, dường như vừa rồi không hề phát sinh chuyện gì cả.

Hướng Viễn Thần thấy rất kỳ lạ, Vu Vũ Hàm hẳn là rất hận hắn rồi lại không thể xuống tay với cơ thể của hắn. Nhưng vì sao hắn luôn cảm thấy cậu ta lúc thì rất thân thuộc với mình, lúc lại thấy rất xa lạ?

Có lẽ là mình nghĩ quá nhiều thôi. Hướng Viễn Thần lắc lắc đầu, sau đó cũng đi vào giúp bưng thức ăn lên.

Trên bàn cơm, bầu không khí hơi nghiêm túc, Vu Vũ Hàm vừa muốn động tay đã bị Hướng Viễn Thần đập tay cậu xuống.

Hướng Viễn Thần rót một chén rượu cho hắn, sau đó giơ chén rượu lên nói: "Ba, mẹ, lúc trước là con sai, bay giờ con trai đã biết lỗi rồi. Không biết có còn kịp hay không?"

Khoé mắt Nhâm baba đỏ lên, hơi hơi nghiêng mặt đi. Nhâm mama đã sớm khóc không thành tiếng.

Con trai làm gì đó sai thường rất ghét phải nghe lời trách mắng của ba mẹ. Nhưng thật ra, tất cả những lời đó là xuất phát từ tình yêu của chính bọn họ.

"Sau này con sẽ thường xuyên về nhà hơn."

Lúc này trong lòng Hướng Viễn Thần không biết là cảm kích hay là áy náy đối với Nhâm Hạo. Cậu đã cho hắn biết tình yêu của ba mẹ đẹp như thế nào, cho hắn biết hoá ra hạnh phúc chỉ đơn giản là như vậy thôi.

Hết chương 8.

Tác giả có lời muốn nói: Nhất định phải thành tâm hiếu kính ba mẹ nha. Đừng để đến lúc con muốn hiếu mà cha chẳng còn.

Vĩ: Tôi đã thấy công nó nguy hiểm từ chương 1 rồi mà, có khi nào Nhâm Hạo xuyên vào người Vu Vũ Hàm không nhỉ??? ????.... Tác giả bảo là thụ với Nhâm Hạo không đổi lại đâu nha.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.