Tra Công Biến Trung Khuyển

Chương 102: Gia



Cùng ngày, Cung Trình đưa quyển nhật ký cho Cung Huân.

Sau hai ngày, Cung Trình trở về nhà, lúc đó mới biết tin sáng hôm nay Cung Huân trong lúc làm việc đột nhiên vựng ngã, tạm thời đang ở trong bệnh viện.

Mẹ Cung Trình than thở: “Bác sĩ nói là do mệt mỏi quá độ, ngủ một giấc là ổn. Haiz, đứa nhỏ này làm việc quá nghiêm túc, việc gì cũng phải làm một hơi cho xong.”

Cung Trình chậc lưỡi, cũng không biết có phải là do hình tượng Cung Huân quá tốt hay không, mặc kệ anh ta làm ra chuyện gì, tất cả mọi người đều sẽ nghĩ sang một hướng tốt. Lần này rõ ràng là do thương tâm quá độ, cũng bị người ta giải thích thành mệt mỏi quá độ, đúng thật là rất khó chịu.

Nhưng Cung Trình cũng không ngờ rằng chuyện này sẽ mang đả kích lớn như vậy đối với Cung Huân. Người đã chết từ lâu rồi, vậy mà Cung Huân sẽ ngã bệnh theo. Cung Trình dám đánh cược Cung Huân có tình cảm với Thiệu Dương, vì bọn họ là bạn học bốn năm, làm bạn bè lâu năm, hơn nữa sau khi Thiệu Dương qua đời Cung Huân không để ý tới dư luận mà chăm sóc cho vợ đối phương, quan hệ hai người hiển nhiên hơn cả bạn bè, nhưng lại không phải người yêu.

Nhưng mà, Cung Trình lại quên mất, nếu hai người đó trong hai mươi năm liền đều duy trì mối quan hệ ‘hơn cả bạn bè, nhưng lại không phải người yêu’ ấy, trên thực tế phần tình cảm đó đã nồng nặc đến cực hạn, chỉ là theo thói quen ẩn giấu đi, đến chính cả bản thân mình cũng không xem là thật, cho đến một ngày nào đó đột nhiên bột phát, tất cả đều là dời núi lấp biển, chết đi sống lại.

Nói chung lần này, Cung Trình đánh trả Cung Huân một đòn, tin chắc Cung Huân trong thời gian ngắn không thể nào có tâm để ý tới chuyện khác. Hơn nữa trong tay Cung Trình còn nắm nhược điểm này: có ái muội với một người đàn ông, dù cuối cùng hai người không ở bên nhau, thế nhưng đoạn tình cảm đó đều là sự thật.

Cho nên Cung Huân có tư cách gì để quản tới hắn?

Nhưng chuyện không thể kết thúc như thế, Cung Trình tìm mẹ hỏi địa chỉ bệnh viện Cung Huân ở, chạy tới.

Thời điểm Cung Trình vào phòng bệnh, Cung Huân còn đang ngủ, chị dâu ngồi ghế sô pha kế bên xem điện thoại di động, thấy Cung Trình vào phòng thì đứng dậy, giơ tay thủ thế suỵt.

Cung Trình cười cười với chị dâu.

Đương nhiên Cung Trình sẽ không nói chân tướng anh cả ngã xuống cho chị dâu. Chị dâu là một người phụ nữ tốt, ngoại trừ có chút nhiệt tình quá phận thì không có gì sai lầm. Trước khi chuyện Thiệu Dương tuôn ra, Cung Trình vẫn cảm thấy quan hệ vợ chồng giữa anh cả và chị dâu là tốt nhất, hai người cùng ra cùng vào, tình cảm luôn tốt. Thậm chí cả hai còn có một đứa con nhỏ, giờ vẫn còn đang đi học.

Nói chung người ngoài nhìn vào, bọn họ là gia đình ba người rất hoàn hảo.

Cung Trình không biết anh cả có bao nhiêu tình cảm thật giả trong mối quan hệ gia đình này. Nói chung, anh ta duy trì gia đình này rất tốt, chắc cũng không làm chuyện gì có lỗi với vợ. Nhưng trong lòng in một dấu chu sa, tầng tầng che chở, chưa bao giờ nói cho ai biết mà thôi. Tin tưởng lần này sau khi anh cả xuất viện, chắc sẽ cố gắng sắp xếp tâm trạng chính mình, người chết cũng đã chết rồi, người sống còn phải sống cho tốt. Lý trí Cung Huân sẽ không để mình rơi vào trong bi thương tự oán mãi mãi.

Nghĩ tới anh cả một mình liếm vết thương, tức giận trong lòng Cung Trình cũng tán đi rất nhiều.

Thừa thắng truy kích đã không cần thiết, bây giờ Cung Trình tới đây chỉ vì muốn làm rõ một thứ.

Cung Huân ngủ không say, Cung Trình vừa vào không lâu thì tỉnh lại, anh đẩy vợ ra, trầm mặc nhìn em trai mình, gương mặt trước sau như một, làm cho không ai có thể thấy rõ tâm tư của mình.

Cung Huân lớn tuổi hơn Cung Trình nhiều, khi Cung Trình hiểu chuyện Cung Huân cũng đã bắt đầu chuẩn bị tiếp nhận gia nghiệp. Cung Trình chưa bao giờ nói với bất cứ ai, anh hắn đã từng là thần tượng của hắn. Năm đó mới trở về thế lực trong thủ đô, Cung Trình cũng không tự chủ được mà học theo phương thức xử lý của anh cả. Vì thế đôi khi nhìn lạnh lùng, đôi khi lại có vẻ nóng nảy, Cung Trình vẽ hổ không thành lại hóa thành chó, thật đúng là bất đắc dĩ.

Cũng may hai năm gần đây, hiểu được tình yêu Cung Trình dần dần tìm được phương thức của mình, lúc này mới đi ra từ cái bóng của anh cả.

Bây giờ hai anh em đối mặt, khí tràng anh cả không ngừng tăng mạnh, Cung Trình cũng làm xong tư thế thong dong ứng đối.

Cung Trình nói: “Anh à, đừng để trong lòng. Có chút đau phải tự mình lĩnh hội mới biết được, anh có biết khủng hoảng và đau thương của em không?”

Cung Huân trầm mặc, nằm ở trên giường bệnh tóc anh rũ xuống, tóc mái trên trán che đi nhuệ khí trong mắt, gương mặt nhỏ đi nhiều, đồng phục bệnh nhân rộng thùng thình mặc trên người, có vẻ hơi yếu đuối.

Cung Trình nói tiếp: “Anh có thể nhìn thấy thất vọng và phẫn hận cuối cùng của anh ta không? Tình yêu là một loại sức mạnh, nó có thể khiến người ta sống, cũng có thể khiến người ta chết, thế nhưng dù sao sống sót vẫn còn hơn là chết, anh không thể để em và anh ta rơi vào một kết cục giống nhau.”

Cung Huân ngẩng đầu: “Cậu và người đó không giống nhau.”

“Sao anh biết? Ban đầu anh có biết anh ta yếu ớt như vậy sao? Anh dựa vào gì mà chắc chắn em rất kiên cường.”

“Con nhà Cung gia sẽ không yếu đuối.”

“Được rồi, em sẽ không chết, thế nhưng em sẽ điên đi hủy diệt tất cả, anh tin không?”

“…” – Cung Huân trầm mặc như một tảng đá, im lặng hồi lâu.

Sau đó Cung Huân nói: “Văn Hạo… Tôi biết cậu ấy, từ rất lâu trước tôi đã biết cậu ấy. Năm đó không nhúng tay là bởi vì biết cậu sẽ không dài lâu, cũng sẽ không hiểu được cái gì là quý trọng, tôi không cần làm gì thêm, thời gian cũng sẽ khiến cả hai tách ra. Thế nhưng sau này, tôi không biết sao cậu ấy có thể gây sự chú ý đến cậu một lần nữa, thậm chí còn khiến cậu chạy tới Mỹ.

Tôi biết quá khứ của Văn Hạo, lại không nghĩ ra cậu ấy đang suy nghĩ cái gì, vừa từ chối cậu lại vừa lắc lư ở nơi cậu có thể tìm thấy. Tôi nghĩ, có lẽ là do lòng tự ái của Văn Hạo đang quấy phá, không cho phép bản thân tránh né cậu và phiền phức cậu mang lại. Nhưng sống như thế quá khổ, cho nên tôi cho cậu ấy một lý do.

Một trong hai đứa nhỏ kia có một đứa con của Văn Hạo, tôi hi vọng cậu ấy sau khi có được đứa con của riêng mình sẽ kích phát nhiều dũng khí và lý trí hơn, sẽ tránh xa cậu, đến nơi cậu không tìm thấy, chân chính trải qua cuộc sống yên bình.”

Đầu tiên Cung Trình là trầm mặc, sau đó là mừng như điên, hắn không muốn lao lực đi tìm hiểu ý tứ không rõ trong lời anh cả, nếu bất cứ chuyện gì cũng sợ đông sợ tây lo lắng quá nhiều, cuối cùng chỉ có thể mất đi người và chuyện mình quan tâm nhất, giống như anh cả và Thiệu Dương, ai nói không phải lý trí làm vật hi sinh chứ?

Vì tình yêu, hắn sẽ không bị hiện thực chôn vùi, cho dù là cường thủ hào đoạt cũng phải chiếm được Văn Hạo. Cho nên đối với Cung Trình mà nói, hàm nghĩa trong lời anh cả đều là đánh rắm!

Nghĩ tới đây, ánh mắt Cung Trình nhìn Cung Huân lộ ra vài phần đồng tình: “Anh à, em không biết anh có hối hận vì quyết định ngày hôm nay hay không, thế nhưng em đảm bảo với anh, rồi sẽ có một ngày anh sẽ ao ước quyết định ngày hôm nay của em.”

Cung Huân nhìn Cung Trình chằm chằm. Đôi môi mở ra lại không nói một từ.

Cung Trình cười cười, không tiếp tục nói thêm. Cung Trình có lòng tin để mình thực hiện lời nói ngày hôm nay, hắn sẽ đối tốt với Văn Hạo, đối tốt với đứa nhỏ, đều dâng hiến thứ tốt nhất cho bọn họ, nâng họ lên trời cao, vĩnh viễn sống trong hạnh phúc.

Rời bệnh viện, Cung Trình nhắn tin cho Văn Hạo.

【 Bọn nhỏ ổn chứ? Em có khỏe không? Đừng khổ cực quá, mệt thì thuê thêm một bảo mẫu. Anh tham gia xong Asian Games sẽ qua thăm các em, trong nhà thiếu thứ gì, nhớ phải nói cho anh biết.】 – Tin nhắn gửi đi, Cung Trình nhìn lại nội dung thêm một lần nữa, trong lòng mềm mại, đặc biệt chữ ‘nhà’ kia, chỉ cảm thấy khiến người ta muốn bật khóc.

Từ nhỏ gia đình hắn viên mãn, cha mẹ song toàn, mặt trên có ông nội làm trụ cột, ngày lễ ngày tết cả nhà sum vầy, Cung Trình chưa từng thiếu sự ấm áp của gia đình. Thế nhưng ấm áp đến từ cha mẹ không giống như ấm áp đến từ người yêu, ấm áp của cha mẹ là một đoàn rất lớn, đem hắn đoàn đoàn vây quanh, còn ấm áp của người yêu là nhỏ nhưng siết chặt và tràn đầy, trực tiếp đâm vào ngực hắn, cẩn thận thưởng thức sẽ có đau đớn nhè nhẹ.

Người yêu của hắn và con trai của hắn.

Chỉ cần một ý niệm này sản sinh, Cung Trình sẽ cảm nhận được lồng ngực đau nhuyễn, có vô số mong đợi đối với tương lai.



Khi Văn Hạo nhận được tin nhắn là đang chơi với bảo bảo, nửa tháng trôi qua, thời gian hai bảo bảo mở mắt chơi đùa càng nhiều, đôi mắt nhỏ linh động tò mình nhìn người ba ba này, cánh tay nhỏ mềm mại vung vẩy, mãi đến khi ngón tay Văn Hạo nằm gọn trong bàn tay bảo bảo, mới hài lòng yên tĩnh lại.

Chuông tin nhắn vang, Văn Hạo muốn rút ngón tay từ trong ngón tay người anh, không ngờ đối phương còn tóm chặt hơn so với dự liệu của mình, Văn Hạo chỉ đành từ bỏ động tác rút ngón tay, quay người đổi tay cầm điện thoại.

Nội dung Cung Trình gửi tin rất bình thường, nhưng chính loại hỏi han ân cần bình thường này càng khiến lòng người thêm say. Văn Hạo liếc nhìn người anh, đột nhiên có tâm huyết mở màn hình có ảnh chụp Cung Trình, lắc lắc trước mặt bảo bảo: “Bảo bối, đây là daddy.”

Ngu ngốc làm xong chuyện này, Văn Hạo chột dạ nhìn một vòng, song sau phát hiện đứa em đang yên lặng nhìn mình, Văn Hạo ngu ngốc giải thích một câu: “Được rồi, ba ba làm vậy trông hơi ngốc, bảo bối ngoan, coi như con chưa thấy gì nhé.”

Đứa em mím miệng nhỏ, dời qua một bên.

Văn Hạo cúi đầu trả lời tin nhắn Cung Trình.

【 Thi đấu cố lên. 】

Trẻ nhỏ lớn rất nhanh, một tháng sau, tay chân của nó đã tự do nhúc nhích, cơ thể cứng cáp hơn, Văn Hạo có thể cẩn thận ôm lấy tụi nhỏ, để tụi nhỏ nằm nhoài trên ngực mình chơi đùa.

Đứa em rất thích vị trí tim Văn Hạo, mỗi lần nằm nhoài ở chỗ đó đều ngủ rất nhanh, miệng hơi hé chảy ra nước bọt trong suốt, in một vệt nước đậm hình tròn trên áo, vừa vạn in lên tim cậu.

Cuối tháng tám, Cung Trình thi đấu xong chạy tới Mỹ.

Sau Á vận hội không có thi đấu thêm, một vài trận đấu nhỏ Cung Trình quyết định không tham gia thêm, hắn tự cho mình một tháng xả hơi, đến Mỹ ‘giúp chồng dạy con’.

Dưới mái hiên một tháng, Cung Trình tràn đầy mong chờ thất bại tan tác quay trở về.

Văn Hạo nguyện ý ở chung cùng hắn, nguyện ý chia sẻ đứa nhỏ từng ly từng tí, thế nhưng trong tình cảm riêng tư của chính mình lại không hề nhượng bộ, giống như một bụi gai khiến Cung Trình không biết hạ miệng ở chỗ này.

Đến nguyên đán, Cung Trình đột nhiên gửi tin nhắn cho Văn Hạo, nói mẹ hắn muốn thăm cháu nội, chắc gần tới sẽ tới Mỹ một chuyến.

Văn Hạo vừa nghe, sợ hết hồn, vội vàng trả lời một câu:

【 Dì tới làm gì? 】

【 Đừng lo, chỉ tới thăm chút thôi, nếu em muốn, mẹ sẽ ở thêm một thời gian, mẹ tự tay nuôi anh và chị hai khôn lớn, rất có kinh nghiệm.】

【 Dì chỉ tới giúp tôi trông con thôi sao? 】

【 Còn có thăm đứa nhỏ. 】

【 Cung Trình, bây giờ tôi rất tốt, cuộc sống yên bình, nếu dì đến chỉ trích tôi, tôi sẽ không hoan nghênh.】

【 Mẹ anh rất thương anh, mẹ sẽ đối tốt với em. 】

【 Thật ra như bây giờ đã rất ổn, tôi không quá muốn gặp người nhà của cậu, quá đột ngột, tôi cảm thấy mình vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.】

【 Em nói lên yêu cầu, anh đồng ý, anh vẫn luôn cố gắng đến bây giờ, đây là chân tâm của anh. Vậy thành ý của em đâu?】

Văn Hạo không trả lời Cung Trình, tâm cậu rất loạn.

Cuộc sống bây giờ rất mỹ mãn, mỗi ngày làm việc trở về, nhìn thấy tụi nhỏ lớn lên từng chút, hôm nay sẽ ngẩng đầu, ngày mai sẽ xoay người, ở phòng khám nghe tiếng con khóc lớn cậu đều đau lòng, nhìn thấy đứa nhỏ trông thấy đồ chơi mới sẽ lộ ra nụ cười hồn nhiên cậu cảm thấy vui vẻ, cuộc sống như vậy tưởng chừng như là một giấc mộng.

Văn Hạo không muốn trở về nước, cứ như vậy sống cùng hai đứa nhỏ bên Mỹ, cũng rất tốt.

Vậy mà hôm nay Cung Trình gửi tin nhắn phá vỡ bình ổn giả tạo của cậu, một trong hai đứa nhỏ này có một đứa con của Cung Trình, Cung gia không thể để máu mủ của mình lưu lạc ở bên ngoài, huống chi đây cũng là thủ đoạn của Cung Trình để mình không thể định cư ở nước ngoài.

Dù cho biện luận dựa vào lí lẽ, con chắc chắn sẽ bị mang đi một đứa.

Tụi nhỏ đã sắp bốn tháng rồi, đã lăn qua lăn lại ở trong giường con nít, khi nhìn thấy cậu sẽ vô cùng vui vẻ, sẽ lộ ra nụ cười thuần khiết. Hai đứa nhỏ đáng yêu giống thiên sứ như thế, thậm chí Văn Hạo không muốn suy nghĩ xem đâu mới là con ruột của mình, đâu là không phải.

Cậu đều thương chúng nó.

Mặc kệ là đứa nhỏ nào bị mang đi, cậu đều luyến tiếc.

Văn Hạo nhìn hai bảo bảo đang ngủ say trong nôi, cậu phải làm ra một quyết định.

Tuy đây rất khó, nhưng cậu không thể không nghiêm túc suy nghĩ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.