Tra Công Biến Trung Khuyển

Chương 70: Hắc lịch sử



Chuông điện thoại của Ngụy Vấn vang lên, sau khi tiếp nhận thì Cung Trình nghe thấy tiếng Diệp Thư Văn truyền từ bên kia: “Đuổi cái tên kia ngay đi cho tôi, nếu còn dây dưa không ngớt thì đánh gãy chân hắn!”

Cung Trình: “…” – Hắn trầm mặt nhìn Ngụy Vấn, vẻ mặt căng thẳng thế nào bản thân cũng không biết. Văn Hạo ra nước ngoài, quyết định hoàn toàn rời bỏ hắn. Nhưng đối mặt với tình yêu duy nhất trong đời, Cung Trình không thể nào buông tay nổi. Cho nên hắn tới đây, tới nước Mỹ. Thế nhưng thành phố này quá xa lạ, hắn có thân phận mang tới đặc quyền cũng không thể dùng ở đây, Cung Trình giống như một người bình thường, mọi chuyện phải phỏng đoán ý đồ của người khác, xem sắc mặt người khác để ứng phó.

Ngụy Vấn cúp điện thoại, lộ ra nụ cười nhu hòa đến sởn cả tóc gáy, nói: “Để số điện thoại lại cho tôi, tôi sẽ liên lạc với cậu.”

Ánh mắt Cung Trình sáng lên, vội vàng nói ra số điện thoại: “Vậy thì nhờ anh.”

Ngụy Vấn không nói gì thêm, quay người lên lầu.

Đến khi Ngụy Vấn trở lại, cảm xúc Văn Hạo đã ổn định lại nhưng ánh mắt nhìn Ngụy Vấn không thể nào thân mật nổi.

Văn Hạo biết Diệp Thư Văn có một người yêu ổn định nhưng trước nay cậu vẫn không hề hay biết đối phương là đàn ông, đã vậy cả hai còn có duyên gặp mặt mấy lần. Cả hai họ ở trong nước trò chuyện giống như bạn bè bình thường, ở nước ngoài đã bắt đầu sống chung, còn trải qua cuộc sống giống như vợ chồng vậy.

Tình cảnh này kích thích Văn Hạo rất nặng.

Văn Hạo không biết nên hình dung tâm tình mình ra sao.

Có một loại thống khổ bị phản bội.

Văn Hạo không hiểu nếu Diệp Thư Văn có thể tiếp nhận đàn ông, sao người đó không phải là mình? Rõ ràng hai năm trước, là mình vẫn luôn ở bên cạnh đối phương, cậu đáp lại tất cả mong chờ của đối phương, cải biến suy nghĩ ngay từ đầu, lại bắt đầu sự nghiệp bơi lội. Hơn nữa, rõ ràng cậu có thể cảm nhận được một phần cảm tình của Diệp Thư Văn đối với mình, mãnh liệt như vậy, ấm áp như vậy. Rõ ràng hai người họ mong đợi lẫn nhau, sao không thể ở bên nhau?

Bi thương khiến nước mắt Văn Hạo lăn xuống giống như sau hàng đống vết thương chằng chịt, lại bị người thân xiên cho một đao, quả thật là đau thấu tim gan.

Diệp Thư Văn quay mắt về phía Văn Hạo khóc thần, điều duy nhất có thể làm chỉ là lạnh lùng đối mặt.

Diệp Thư Văn không thể cho Văn Hạo hi vọng, từ đầu đến cuối cũng đều không.

Đột nhiên nhớ tới lời Lưu Dương, hắn mặt lạnh nói với Văn Hạo: “Em thích tôi sao? Em thích gì ở tôi? Tôi chăm sóc đặc biệt với em? Tôi chỉ hướng dẫn một mình em? Tôi giảng nhân sinh lý tưởng cho em? Hay là tôi nấu cơm cho em ăn? Em xác định người em thích là tôi vì tôi là chính tôi, chứ không phải là vì tôi là ba em chứ?”

Hai chữ cuối cùng lại hù đến Văn Hạo, khiếp sợ đánh soạt một cái, trợn tròn mắt.

Sau đó, Diệp Thư Văn lại nói rất nhiều nhưng Văn Hạo đều nghe không hiểu. Trong đầu Văn Hạo quá loạn, không thể tin được tình cảm của mình chỉ là tình cảm quấn quýt đối với trưởng bối. Rõ ràng là vì thích cơ mà, huấn luyện viên đẹp trai như vậy, có khả năng như vậy, còn dịu dàng như vậy, sao tình cảm yêu thích này không phải tình yêu.

Nhưng dù nghĩ là vậy cũng không thể nào nói ra miệng, thái độ huấn luyện viên quá rõ ràng, dù Văn Hạo tiếp tục lằng nhằng thì vẫ đạt được kết quả đồng dạng như thế! Trong lòng huấn luyện viên đã có người yêu, người đó không phải là cậu. Tình cảm huấn luyện viên đối với cậu chỉ là trên danh nghĩa thầy và trò, cậu đã sớm mất đi cơ hội.

Hóa ra, từ khi bản thân mới bắt đầu, cũng đã thất tình.

Văn Hạo ở lại trong nhà Diệp Thư Văn cũng không lâu, có lẽ hai người nọ mới ở chung không lâu cũng đang ở trong thời gian nồng tình mật ý nhất, nên Văn Hạo ở ngốc tại chốn này, mỗi một giây đều cảm thấy như có gai sau lưng.

Mục đích Văn Hạo ra nước ngoài chủ yếu là học tập, cho nên sau khi làm xong thủ tục, thời gian đầu tiên chính là đi thuê một căn phòng ở gần ngay trường học.

Đây là một căn phòng ba gian phòng ngủ một phòng khách chuyên cho các du học sinh thuê ở, phụ trách tiếp đãi Văn Hạo chính là một cò nhà, sau khi vào cửa thì trực tiếp mang cậu đến nhận phòng ngủ, nói cho cậu biết đây là căn phòng có bố cục tốt nhất quanh đây nhưng mà giá tiền hơi cao một chút, mà cũng chỉ hơn chút ít mà thôi.

Diệp Thư Văn có kinh nghiệm ở phương diện này, cho rằng với phòng ở như thế này cũng không tính là đắt, bèn để Văn Hạo thanh toán luôn một năm tiền nhà ở. Văn Hạo cảm thấy mình bị ghét bỏ nhưng Diệp Thư Văn chỉ sợ là bỏ qua thứ tốt nhất nên mới giục Văn Hạo.

Văn Hạo cùng ngày chuyển đến căn phòng này.

Ngụy Vấn lái xe đưa bọn họ tới, thuận tiện khuân vác đống hành lý to nhỏ lên lầu. Trong phòng khách có hai cô gái mắt to tóc đen, hai người đều ở trong một phòng ngủ khác, đến từ Hàn Quốc. Đây cũng là nguyên nhân Văn Hạo chọn ở nơi này. Dùng lời cò nhà mà nói, ở nơi này đều là người Châu Á, rất dễ trao đổi.

Thật ra, Hàn Quốc và Trung Quốc vẫn là ngôn ngữ không thông.

Sau khi Văn Hạo chuyển hành lý vào trong nhà thì nhanh chóng xu dọn, Diệp Thư Văn cũng tới hỗ trợ. Ngụy Vấn đứng ở cửa, nhìn quanh một vòng như đang suy ngẫm điều gì đó mà nhìn chằm chằm vào cửa phòng đang đóng đối diện, khóe môi có câu lên như có như không, lộ ra nụ cười nhàn nhạt mong chờ.

Phòng ở nhanh chóng sửa sang xong, Diệp Thư Văn và Ngụy Vấn rời đi, Văn Hạo ở trong phòng tỉ mỉ xu dọn thêm một lần, ngay cả chân bàn cũng lau một lần, đệm giường sửa sang lại chỉnh tề, đến cả một nếp nhăn cũng không còn.

Cuộc sống lưu học sinh, bắt đầu!

Bốn giờ chiều, cửa phòng gõ vang, đứng bên ngoài là một cậu nhóc tóc đen thấp hơn một cái đầu, cậu ta dùng tiếng anh lưu loát giới thiệu mình tên là Thiệu Phi, đến từ Trung Quốc.

Vì thế Văn Hạo cùng cậu ta như đồng hương gặp đồng hương, hai mắt nước mắt lưng tròng.

Thiệu Phi mời Văn Hạo cùng nhau đi ăn cơm tối nhưng trước đó cần phải đi siêu thị mua một chuyến đồ ăn. Lúc rời phòng, Thiệu Phi còn hỏi: “Vóc dáng cậu thật là cao, trông thật là đẹp!”

Văn Hạo cúi đầu nhìn vị học trưởng này, đối phương so với cậu còn thấp hơn gần 20 cm, dưới cái nhìn của Văn Hạo đối phương đúng là: “người lùn”.

Thiệu Phi ca ngợi thêm vài câu, cuối cùng thì nói: “Nhất định sẽ được con gái hoan nghênh, mấy người nước ngoài đặc biệt thích mấy chàng trai cao to, mấy tên đội trưởng đội bóng đá dựa vào vóc dáng xuất sắc mà hấp dẫn phần lớn ánh mắt con gái, dáng người của cậu cũng chẳng kém mấy người nọ là mấy. Đúng rồi, cậu dự tính tham gia đội gì trong trường? Có thể tham gia thi đấu thì hằng năm đều có học bổng đấy. Biết chưa? Tính tham gia cái gì nào? Bóng rổ?”

“… Đội bơi.” – Văn Hạo rất bất đắc dĩ trả lời.

Đây là một mục để tiến vào trường này du học, hôm qua hiệu trưởng vẫn tự mình tiếp đãi cậu, hi vọng Văn Hạo có thể tham gia đội bơi của trường, nếu trong thi đấu có thể lấy được giải quán quân thì sẽ có được không ít học bổng. Khi Văn Hạo nghe thấy số tiền thưởng thì bị tiền tài mê hoặc mà gật rụt đầu.

Ừm thì… nói cách khác, ra nước ngoài, Văn Hạo còn phải tiếp tục bơi.

“Đội bơi!?” – Thiệu Phi lặp lại, nhìn mặt Văn Hạo chằm chằm một lúc rồi lại lùi về hai bước nhìn cậu. Rất nhanh sau đó, cậu ta gào to lên: “Văn Hạo! A a a! Văn Hạo!! Tôi nhớ ra rồi!! Olympic bơi lội, quán quân, lại té xỉu, Văn Hạo!!!”

“…” – Văn Hạo sờ sờ mũi, xin đừng nhắc tới lịch sử đen ấy thêm nữa.

Tiếp đó, là một đoạn phổ cập khoa học một hỏi một đáp.

Bọn họ đi gần 1 km đến một siêu thị người Hoa, vừa mua thức ăn vừa phổ cập câu hỏi tiếp.

“Có cần phải mua gạo không?” – Văn Hạo hỏi.

Thiệu Phi lắc đầu: “Không, tạm thời chưa cần, lần trước anh đã mua rất nhiều, hơn nữa anh đã nói lần này là anh mời khách. A, đúng rồi, Văn Hạo, cậu học bơi mấy năm rồi?”

“Hơn mười năm, bảy tuổi thig chính thức tiến vào đội bơi trường. Anh không mua thịt bò sao, rau cần cũng được mà, tìm chút xem có giá đỗ không, làm thịt bò xào ăn rất ngon!”

“Mấy thứ này để anh làm, giao hết cho anh đi! Vậy sao em không bơi tiếp? Không phải mới làm quán quân hay sao? Làm quán quân cần phải bơi thêm mấy năm nữa chứ?”

“Vừa bắt đầu đại hội đã chuẩn bị rời đội rồi, dù là cầm hay không cầm được quán quân thì em đều tính rời đội, em muốn chuyên tâm vào việc học. Đúng rồi, em sẽ làm thịt bò ướp vang đỏ, nếu không chúng ta qua em rượu vang đi.”

“Được đó! Mấy người làm vận động viên không phải chỉ cần huấn luyện là được rồi sao? Cần gì phải tự nấu cơm chứ?”

“Giống như đồ ăn ngọt thôi, ngẫu nhiên cao hứng thì sẽ tự mình nấu, chỉ thử chút thôi. Khu rượu vang ở chỗ nào vậy?”

“Ở…”

Cứ như vậy, cả hai vừa đi vừa trò chuyện, mua được một đống đồ ăn.

Năm túi chất đồng ở quầy thu ngân, Thiệu Phi đoạt lấy hai cái, kết quả rất nhanh chịu không nổi. Văn Hạo tiện tay cầm láy, trước ánh mắt sùng bái của Thiệu Phi mà thoải mái trở về phòng trọ.

“Uầy, thể lực quả là không tầm thường.” – Thiệu Phi cảm thán.

Văn Hạo cười nói: “Nặng cũng không nặng lắm, nhưng hơi cứng tay.” – Nói vậy, Văn Hạo đặt túi lên bàn, tùy ý chà chà tay rồi lại bắt đầu trở nên bận rộn, thoạt nhìn không có vẻ cứng tay là mấy.

Thiệu Phi lén lút liếc qua Văn Hạo mấy lần, cảm giác ảo mộng được chung sống với đại minh tinh càng thêm nồng nặc, cậu ta có chút lâng lâng không biết nên nói gì, kết quả cả hai cùng nhau xử lý sạch sẽ một bàn đồ ăn.

Hai cô gái Hàn Quốc nghe thấy động tĩnh thì đi ra, vừa nghe nói tối này tụ hội thì kéo ống tay áo bắt đầu hỗ trợ. Thiệu Phi giới thiệu Văn Hạo, đương nhiên là nói tránh đi cái lịch sử đen vừa cầm quán quân đã ngất xỉu kia của cậu.

Hai cô gái Hàn Quốc phát ra tiếng “Oh”, ánh mắt nhìn Văn Hạo càng thêm lấp lóa.

Văn Hạo vừa cảm thấy lúng túng, thế nhưng vừa cảm thấy rất vui vẻ, bàn cùng phòng của cậu nhìn qua đều rất tốt, nhiệt tình rộng rãi, hơn nữa còn có con gái cùng ở nên bầu không khí bất tri bất giác trở nên nhẹ nhàng hoạt bát hơn.

Thủ nghệ con gái Hàn Quốc không tốt như Thiệu Phi, có lẽ đây cũng liên quan đến việc chọn nguyên liệu nấu ăn đều là cơm tàu. Lúc thường Thiệu Phi đều tự mình làm cơm, nồi bát xong chảo đều là mua lại từ khách trọ trước đây, cậu ta nói như vậy càng tiết kiệm được tiền lại còn quen miệng hơn.

Văn Hạo nhớ tới quá trình Diệp Thư Văn nấu ăn rồi làm ra một đĩa thịt bò ướp vang, sau khi mọi người nếm thử đều giơ ngón tay cái.

Bữa tối tiến hành rất vui vẻ, tất cả mọi người dùng tiếng anh giao lưu, vì quan tâm Văn Hạo tiếng anh chưa tốt nên mọi người đều nói rất chậm, thỉnh thoảng Thiệu Phi còn dùng quốc ngữ giải thích đôi phần, trao đổi đều không có vấn đề gì.

Văn Hạo đến du học, năm đầu báo chính là ngôn ngữ khoa Anh, ít nhất phải đảm bảo nghe giảng không chướng ngại mới có thể chính thức học tập. Điều này cũng là khóa học tất yếu của sinh viên. Tin tưởng sang năm, Văn Hạo cũng có thể dùng tiếng anh để nói chuyện với mọi người xung quanh.

Trong phòng khách có TV, sau khi cơm nước xong mấy cô gái mở TV, trong TV đều là tiếng anh khiến Văn Hạo loạn hết cả đầu, sau đó cậu dứt khoát lấy điện thoại lên mạng, nhìn xem có một, hai người nào đó có thể trò chuyện với mình hay không.

Trong QQ có ảnh chân dung Lưu Lãng đang nhảy nhót, Văn Hạo mở ra liếc mắt nhìn, ánh mắt tối đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.