Tra Công Biến Trung Khuyển

Chương 71: Kyle nhiệt tình



Không ai phát hiện tình trạng Văn Hạo khác thường, chờ đến khi Văn Hạo điều chỉnh xong tâm tình ngẩng đầu lên thì trong tầm nhìn đã không thể nào chăm chú ở trên ti vi được nữa.

Cung Trình đến…

Cung Trình ở nơi nào?

Người này, dây dưa không ngớt, đến cùng muốn gì đây?

Đợt tranh chấp kịch liệt xảy ra ở đại hội thể thao lại xuất hiện trong đầu Văn Hạo, gương mặt Cung Trình dữ tợn như ác quỷ, còn có bản thân bị đối phương trói buộc không thể nào phản kháng chỉ có thể e sợ…

Không ngừng trốn, đối phương không ngừng đuổi theo, cảm giác nghẹt thở không thể lui bao trùm lên Văn Hạo, sợ hãi và phẫn nộ đột nhiên trào dâng đến cực hạn!

10 giờ, hai cô gái Hàn Quốc đứng dậy chào tạm biệt rồi cùng đi vào gian phòng đơn phía bên phải, đóng cửa chặt lại. Thiệu Phi cũng đứng dậy, ôm đệm giường từ trong một góc lại đây, đặt ở trên ghế salông.

Văn Hạo đặt điện thoại di động xuống, kinh ngạc nhìn Thiệu Phi.

Thiệu Phi phản ứng lại, vỗ trán: “Đúng rồi, quên nói, anh ở phòng khách, tiền thuê phòng ở chỗ này tiện nghi nhất. Cái phòng đối diện cậu kia đã được thuê từ năm ngày trước rồi, tên đó vẫn chưa thấy qua đây.”

Khóe mắt Văn Hạo giật giật, sau đó lộ ra nụ cười, đứng dậy nhường ra vị trí: “Được rồi, chúc anh ngủ ngon, mai gặp.”

Buổi tối đầu tiên ở chỗ trọ ngủ cũng không tệ lắm, đây có lẽ là sự khác biệt giữa ăn nhờ ở đậu và mảnh ngói che đầu. Ổ vàng ổ bạc cũng không bằng chính ổ chó của mình, ở chỗ Diệp giáo luyện có điều kiện rất tốt nhưng trong đầu Văn Hạo luôn mang theo ý niệm phải rời đi, hơn nữa bản thân lại mang thân phận “kẻ thứ ba” “kỳ đà cản mũi”, ở thêm một giây thôi cũng đều là khó xử.

Nhớ lại lúc đó, sau khi cậu khóc một trận, bị huấn luyện viên dạy bảo một phen, lúc ấy huấn luyện viên đã nói một câu như vầy: không có chuyện gì thì đừng tìm hắn, chỉ có chuyện thực sự cần giúp đỡ mới được, còn phải viết biên lai vay mượn đồ. Khi đó còn tưởng Diệp giáo luyện không hoan nghênh mình, nhưng giờ nghĩ lại cũng là muốn giải quyết sòng phẳng vấn đề giữa hai người họ đi.

Không gặp được người, cũng tốt.

Rời khỏi nơi có Diệp giáo luyện, cũng không ngờ bản thân lại có thể thư thái ngủ đến hừng đông đến vậy.

Hôm sau, Thiệu Phi dẫn Văn Hạo đi lung tung ở trường đại học, buổi sáng cả hai có khóa nên đi dạo được một nửa thì tách ra lên lớp.

Buổi trưa Văn Hạo mua một chiếc sandwich và xúc xích ở căn tin trường, ăn xong chỉ thấy no lưng chừng nên đành phải mua thêm mỗi thứ một cái. Văn Hạo vừa ăn có nồng độ lipit cao, vừa suy nghĩ, mấy người vận động viên sau khi rời đội đa phần đều béo lên, nếu không muốn béo thì nhất định phải duy trì lượng vận động, nỗ lực khắc phục ham muốn ăn uống của mình. Xem ra dù không tham gia đội bơi của trường thì cũng không thể ngừng vận động.

Nghĩ vậy, Văn Hạo ăn xong đồ ăn trong tay rồi lại mua thêm một chiếc sandwich nữa. Ánh mắt bác gái người da trắng bán hàng nhìn Văn Hạo như nhìn thấy cái thùng cơm di động.

Buổi chiều còn có lớp, Văn Hạo không tính về phòng trọ, nghĩ là làm, cậu muốn đến hồ bơi trong trường xem qua.

Hồ bơi ở cạnh sân vận động, kiến trúc và thiết bị rất bắt mắt, Văn Hạo cầm sandwich trên tay đi về hướng hồ bơi. Mặt trời sau giữa trưa rất nóng, sân vận động không có một bóng người, đến cả đường đi cũng vắng tanh. Lá rụng một đống phủ đầy trên đường đi bộ, càng đi về phía hồ bơi thì càng nhiều, mang đến cho con người ta cảm giác hoang vu.

Văn Hạo không thể không hoài nghi, đến cùng thì cái hồ bơi này có thể bơi được hay không đây.

Nhìn từ bề ngoài hồ bơi cũng không lớn lắm, kích thước dành cho 25m, hơn nữa còn không có khán đài, đơn thuần chỉ dành cho huấn luyện mà thôi.

Hôm qua Thiệu Phi đã giới thiệu qua đội bơi trong trường này, người cũng không coi là nhiều nhưng cũng khá có tiếng. Mọi người đều biết ở nước Mỹ không có đội bơi quốc gia, vận động viên bơi lội đều xuất ra từ mỗi câu lạc bộ bơi lội khác nhau, trong đó cũng có vận động viên đến từ các trường đại học, trong mỗi đợt thi đấu hàng năm nắm được thứ tự thì sẽ đạt được tư cách ra nước ngoài tranh tài.

Trường đại học này có một vận động viên bơi lội có thành tích vô cùng tốt, mấy năm qua thỉnh thoảng đều tham gia thi đấu quốc tế, thậm chí còn đạt được tư cách thi đấu Olympic Luân Đôn. Dù không nắm được giải gì,nhưng nếu tham gia hội thao sinh viên thì thành tích của hắn luôn nắm thứ nhất.

Thiệu Phi không nói ra tên, Văn Hạo cũng không biết là ai. Một cúp vàng có hàng trăm người tranh đoạt, ngoại trừ mấy người thường tiến vào chung kết thì hơn một ngàn người đi qua đi lại kia, căn bản Văn Hạo không thể nào nhớ rõ nhóm “đảng nước tương” kia tên gì.

Cửa bể bơi thế mà lại mở, Văn Hạo đẩy cửa đi vào. Bên phải là phòng thay đồ nữa, bên trái là phòng thay đồ năm, đây ngược lại là tiêu chuẩn thông dụng quốc tế. Ngoại trừ cái này ra còn có cánh cửa lớn tiến vào trong hồ bơi, đang mở hé.

Văn Hạo đi vào trong cửa liếc mắt nhìn. Hoàn cảnh coi như không tệ, nước hồ cũng sạch sẽ, trong nước không một bóng người, nước hồ lăn tăn gơn ra sóng gợn lấp lánh, mùi thuốc sát trùng quen thuộc phả vào mặt.

Văn Hạo hít một hơi thật sâu, thần sắc mê say.

Sau Olympic đã hơn một tháng, Văn Hạo đã trải qua một thời gian dài chưa xuống nước. Nhất thời trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, rất muốn nhảy xuống dưới hồ bơi mười tám vòng.

Đương nhiên, Văn Hạo sẽ không làm chuyện liều lĩnh như vậy. Sau khi xem xong thì lui ra, củng cố lại kiên định tham gia vào đội bơi trường. Bất kể là vì học bổng hay là vì vóc dáng của mình, xem ra còn phải tiếp tục bơi!

Phút chốc, Văn Hạo sinh ra một loại cảm xúc bất đắc dĩ vì cuộc sống vòng đi vòng lại vẫn vòng về chỗ cũ. Sớm biết ra nước ngoài còn phải bơi tiếp thì không bằng ở luôn lại đội quốc gia cho rồi.

Chậc… cũng không phải.

Văn Hạo an ủi chính mình, ra nước ngoài mạ vàng không đồng dạng như vậy, thế giới bên ngoài rộng lớn khiến Văn Hạo mừng rỡ, tự do mở rộng cánh chim bay lượn như hít thở không khí mới mẻ hơn.

Trong lúc Văn Hạo xoay người, màn cửa phòng thay đồ năm bị một người xốc lên, một người mới thay xong đồ, đầu tóc ướt nhẹp đi ra.

Ánh đèn nơi cửa hơi tối, tia sáng mặt trời bên ngoài lại bị cây cối cản hơn nửa, cả hai người nhất thời không nhìn rõ gương mặt đối phương, bước chân đang muốn rời đi thì bỗng khựng lại.

“Who?” – Đối phương hỏi bằng một câu tiếng anh.

“…” – Văn Hạo nghe hiểu nhưng không biết trả lời thế nào, chẳng nhẽ nói là “I” sao? Vậy “I” là ai? Hay là nói “I am Van Hao”? Nhưng ai mà biết được “Van Hao” là ai? Trong đầu luẩn quẩn mấy câu lệnh khác nhau, cuối cùng Văn Hạo lựa chọn trầm mặc.

Đối phương như đang quan sát Văn Hạo, tư thái trở nên cẩn thận hơn, chậm rãi đi ra từ thông đạo.

Đầu tiên thứ Văn Hạo nhìn thấy chính là mái tóc vàng ngắn của đối phương, sau đó làn da trắng trẻo như sữa bò, cuối cùng khi đối phương đi ra từ chỗ tối thì lộ ra góc cạnh gương mặt và đôi mắt xanh lam bắt mắt.

Văn Hạo nhếch môi lộ ra nụ cười thân thiện nhất.

“Hao?” – Đối phương gọi ra một chữ.

Nhất thời Văn Hạo chưa kịp phản ứng.

Lần này đối phương tiến nhanh hai bước đến trước mặt cậu, trên mặt mang theo nụ cười sáng lạn, lộ ra hàm răng trắng bóc: “Hạo Văn!!!”

Lần này Văn Hạo nghe hiểu, đối phương nhận ra mình. Văn Hạo nhìn gương mặt đối phương, cậu có độ thừa nhận không cao đối với mặt người nước ngoài nhưng lớn lên trông đẹp hay xấu, Văn Hạo vẫn có thể nhận biết được, chàng trai này dung mạo rất đẹp, mũi cao mắt sâu, ánh mắt thâm thúy, con ngươi màu xanh làm khiến con người ta liên tưởng đến bầu trời xanh thẳm và biển rộng, một loại gợi cảm anh tuấn chỉ thuộc về người nước ngoài.

Nhưng gương mặt này, Văn Hạo hoàn toàn xa lạ.

Chàng trai vỗ lồng ngực mình, rất vui vẻ giới thiệu: “Kyle, Kyle!”

Văn Hạo đưa tay ra, muốn bắt tay đối phương làm quen. Nhưng ngay một giây tiếp theo, Văn Hạo đã bị đối phương nhiệt tình ôm chầm lấy, dù chỉ là một cái ôm làm quen đơn giản nhưng đối với người Trung Quốc bảo thủ thì nó vẫn xem là quá đột ngột.

Văn Hạo ngây ngẩn cả người.

Kyle nhe ra hàm răng trắng bóc chỉnh tề, vẻ mặt rất hưng phấn, dường như cậu ta không biết tiếp đó nên làm cái gì, chỉ vỗ liên tục lên cánh tay Văn Hạo: “Hoan nghênh anh đến với Los Angeles, hoan nghênh anh tiến vào đội bơi trường bọn em, em thật sự rất vui, sau khi nghe huấn luyện viên thông báo tin tốt này cho em, em vẫn luôn một mực chờ anh tới. A, anh thật sự rất cao, người Châu Á cao như anh cũng không nhiều, em rất ít khi nhìn thẳng người khác, hơn nữa cơ bắp của anh cũng rất cứng…”

Kyle bùm bùm nói rất nhiều, ban đầu Văn Hạo còn miễn cưỡng nghe hiểu một ít nhưng càng về sau thì càng không hiểu đối phương nói cái gì. Chỉ có thể ngoác miệng cười, mãi cho đến khi đối phương vỗ cánh tay cậu, nặn nặn bóp bóp còn chưa đủ mà còn tiếp tục muốn nắm thêm, đến lúc ấy Văn Hạo mới nghiêng người trốn đi.

Kyle không để ý lắm, thu tay về, ý thức được kích động của mình chắc đã làm phiền đến người đối diện. Người đến từ Châu Á vẫn luôn rất thẹn thùng, vô luận là nam hay nữ. Ý thức được vấn đề, Kyle phân ra một khoảng cách thích hợp với Văn Hạo, huơ tay múa chân dùng lời nói biểu đạt sự hoan nghênh của chính mình.

Lần này, Văn Hạo đại khái nghe hiểu. Xem ra chuyện mình vào đội bơi là chuyện ván đã đóng thuyền, trường học đã báo cho đội, đội viên luôn chờ cậu tới đây.

Sau đó, Kyle cầm chìa khóa mở ngăn quần áo, lấy ra hai chiếc quần bơi từ bên trong, kính bơi và nón bơi đưa cho Văn Hạo, ý nói muốn cậu xuống nước bơi ngay bây giờ, thuận tiện làm cái đánh giá về bơi lội của bọn họ.

Quán quân Olympic Văn Hạo nhìn vẻ mặt hưng phấn kích động của Kyle, lúng túng lắc đầu từ chối, nói là muốn chờ công văn chính thức mới xuống nước.

Kyle rất thất vọng, thế nhưng cũng không làm khó, cậu ta còn nói muốn dẫn Văn Hạo dạo quanh vườn trường. Đối mặt với sự nhiệt tình của đối phương, Văn Hạo không thể không gật đầu.

Kyle là sinh viên, nhỏ hơn Văn Hạo hai tuổi, Văn Hạo ra nước ngoài nghiên cứu sinh, cả hai học không cùng một chỗ, trừ mấy chỗ này ra, ăn cơm, bơi lội còn có chỗ nghỉ thì vòng sinh hoạt có rất nhiều nơi không gặp.

Kyle cũng trọ bên ngoài trường, hơn nữa cách chỗ ở của Văn Hạo cũng không xa.

Trường đại học này chú trọng sinh viên phát triển năng khiếu, phong trào thể dục thể thao phát triển rất tốt, tích cực hấp thu nhân tài, cho nên Văn Hạo mới dễ dàng đến học trường này.

Kyle một đường giới thiệu, đi ngang qua một tràng quán thì đột nhiên nói: “Chỗ này, đấu kiếm quán, nghe nói cũng có một quán quân Olympic muốn qua đây, nhưng tiếc là em không biết tên, có lẽ cả hai người anh quen nhau đấy.”

Lượng thông tin của lời nói này quá lớn, thậm chí còn xác minh được hướng chỉ một người. Nhưng không có từ điển, Văn Hạo một đứa dốt đặc tiếng anh không thể nào nghe hiểu Kyle đang nói cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.