Tra Công Biến Trung Khuyển

Chương 84: Ngả bài



Sau khi Văn Hạo bơi đến thành bể, trồi lên từ trong nước, gỡ kính bơi xuống nhíu mày nhìn Cung Trình: “Cậu có chuyện gì không? Không có chuyện gì thì rời chỗ này đi, nơi đây cấm người ngoài tùy tiện đi vào.”

Cung Trình cười cười: “Anh không đi, em sẽ lên bờ đuổi anh sao?”

“…” – Văn Hạo bị mong đợi trong đáy mắt Cung Trình và độ mặt dày của hắn làm sợ ngây người, chẳng lẽ tên này còn mong đợi mình lên nước đẩy đẩy ôm ôm kéo kéo hắn ra ngoài sao?

Cung Trình nhún vai: “Xem đi, em cũng đâu có lên, vừa không có người khác đuổi anh, không bằng em cứ tiếp tục bơi của em đi, anh ở đây nghịch điện thoại.” – Nói xong, Cung Trình lấy điện thoại di động, quơ quơ: “Anh chỉ nhìn di động thôi thật mà, không nhìn em.”

“…” – Văn Hạo không nhịn được mà mở miệng: “Kiểu mặt dày mặt dạn này không hợp với cậu, cậu còn không biết khó mà lui?”

“Có một số việc có thể lui nhưng có một số việc lui không được.” – Cung Trình cúi người, tới gần Văn Hạo: “Nếu anh lui, chắc chắn sẽ mất em, em nói xem anh có nên lui hay không?”

“Tôi…” – Văn Hạo hé miệng muốn nói chuyện của mình và Kyle ra.

Cung Trình lại nói tiếp: “Anh từ bỏ mọi thứ, đến nước Mỹ theo đuổi em thêm một lần nữa, ngoại trừ việc rời bỏ em thì mặc kệ chuyện khó khăn gì anh cũng sẽ thử nghiệm, làm nó. Văn Hạo, đời anh chỉ yêu một mình em, mặc kệ em chán ghét anh đến thế nào, anh cũng không từ bỏ.”

“…”

Cung Trình vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên trán Văn Hạo, bên trong con ngươi đen trong suốt chứa đựng đầy tình ý: “Em xuất sắc như vậy, tuyệt vời như vậy, sao anh có thể buông tay đây? Em biết không, anh hối hận biết bao nhiêu, yêu sâu đến bao nhiêu, thì có hối hận đến bấy nhiêu. Có lúc ban đêm đột nhiên bừng tỉnh, sau đó bị sự tuyệt vọng nhấn chìm… Anh đang nghĩ, không có em, có phải anh sống không nổi hay không?”

“…” – Văn Hạo nổi một tầng da gà, ngay cả lời muốn nói cũng quên sạch.

Văn Hạo bơi ra xa, cảm xúc Cung Trình vẫn chưa ổn định lại.

Mỗi một câu nói của hắn đều phát ra từ phế phủ.

Sau nửa đêm ngày hôm qua hắn bị ác mộng làm tỉnh, trong mơ hắn không ngừng tìm kiếm một người, mệt mỏi không chịu nổi, phảng phất như kéo dài hơn ngàn tỉ năm vẫn không thể tìm được bóng dáng của người kia.

Cuối cùng hắn tỉnh dậy, mới biết người mình muốn tìm chính là Văn Hạo. Trên thực tế Văn Hạo vẫn ở ngay sát vách mình nhưng lại cách xa như cả một vũ trụ, cảm giác không thể dùng lực khiến Cung Trình mệt mỏi vô cùng, còn có một thứ gì đó tối tăm đang nhấn chìm tới hắn, khiến cho Cung Trình lâm vào tâm tình trước nay chưa từng có, thật lâu sau cũng không thể giải thoát ra nổi.

Sáng sớm hôm nay, hắn đi theo Văn Hạo ra ngoài, đứng ở cửa bể bơi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn đi vào.

Cung Trình đã không biết cách nào để giành lại Văn Hạo, hiện thực bức bách hắn nhất định phải đột phá nhưng hắn lại do dự không tiến lên, còn không dám làm ra bất cứ chuyện gì làm tổn thương đến Văn Hạo.

Yên lặng làm bạn, dùng được thật sao?

Rất nhanh sau đó Văn Hạo quyết định hôm nay không bơi.

Ánh mắt Cung Trình như gai mọc sau lưng, dưới suy nghĩ như vậy, cậu không thể nào bơi nổi.

Khi Văn Hạo lên bờ sắc mặt không dễ nhìn, Cung Trình cũng không tự chuốc nhục vào thân mà theo phía sau, tuy hắn rất muốn cùng tiến vào phòng thay đồ xem Văn Hạo thay quần áo nhưng nghĩ thôi cũng biết vào đó chính là tự vào tìm chết.

Cung Trình trực tiếp đi ra ngoài cửa, ngồi ở ghế băng chờ người.

Văn Hạo thay đồ xong sắc mặt tốt hơn chút, Cung Trình lắc lắc cặp lồng trong tay: “Em đói chưa? Có muốn ăn không?”

Văn Hạo thở dài: “Mặt cậu dày quá rồi đấy!”

“Da anh dày thế nào còn tùy vào thái độ của em.”

Văn Hạo sửng sốt một lúc mới phản ứng lại câu nói đó, cười lạnh: “Chẳng lẽ cả đời này tôi không để ý tới cậu, cậu cũng mặt dày cả đời?”

“Sao lại không thể chứ? Một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì mười năm, em sẽ không cảm động vì tôi sao?”

“Nước đã hắt đi thì sao có thể thu hồi lại?”

“Hắt đi rồi thì thôi, anh sẽ vì em một lần nữa dội đầy cả một chậu nước mới.”

“…” – Văn Hạo đỡ trán, mấy câu đầu môi chót lưỡi này cậu nghe buồn nôn chết, con người này thế mà không biết ngại mà nói liên tục nhiều lần, kỹ năng mới kích phát quả thật làm người ta hạn hán lời, thật muốn đạp mạnh hắn một cước, đạp rụng khối thịt dày kia.

Cung Trình xoay tay nhìn qua đồng hồ, lưu loát đứng dậy: “Không ăn cũng không sao, qua mười một giờ rồi, giờ về vẫn còn kịp. Chắc Thiệu Phi làm cơm cho hai người chúng ta, em sẽ không để thừa đồ anh ta làm chứ?”

Nói xong, không chờ Văn Hạo trả lời đã đi ra ngoài trước.

Nhiệt độ bên ngoài rất thấp, tuyết chất trên mặt đất đã được quét sạch sẽ, Cung Trình đứng ở giữa đường, trên tay cầm một cặp lồng màu bạc, cười híp mắt nhìn Văn Hạo.

Văn Hạo đội mũ, đang khóa cửa bể bơi, sau khi quay người thì đi về phía Cung Trình.

Khung cảnh này khiến hai người giật mình sửng sốt, trong lòng tuôn ra vô vàn cảm xúc. Đã từng, không biết bao nhiêu lần, ở cổng đội thể thao trường, ở đội tỉnh, còn ở cửa trung tâm huấn luyện đội quốc gia, Cung Trình đã từng như vậy không xa không gần chờ Văn Hạo, Văn Hạo chậm rãi đi ra ngoài cửa, trên gương mặt là nụ cười nghênh đón.



Vùng chân trời phát ra tiếng sấm nổ giống như sắp đổ mưa, có thứ gì đó đang cuồn cuộn phía dưới lòng, Văn Hạo biết đó là ký ức cậu từng dằn sâu trong đáy lòng.

Đã từng, cậu nỗ lực mai táng tất cả, càng không muốn chỉ vì một giọng nói một cử động vô tình của Cung Trình mà xúc động. Nhưng những ký ức đã khắc quá sâu, đôi khi, đến cả Văn Hạo cũng nhận ra rằng Cung Trình là đại diện cho tất cả tình cảm cậu có, là tình yêu, tình bạn, thậm chí còn là tình thân. Văn Hạo tìm được tình cảm đó trên người Cung Trình, hạnh phúc như thế, gần như không còn mong đợi gì khác.

Thế nhưng, Cung Trình đã thành công phá hủy tất cả, dùng bàn tay yêu thương từng cầm tay cậu, đẩy cậu xuống vực sâu vạn trượng.

Bây giờ, dựa vào cái gì mà tìm tới cậu?

Đến bữa trưa, tuyết ngừng rơi nhưng nhiệt độ vẫn thấp như trước. Trong phòng khách không có máy điều hoà nên không khí khi ăn cơm không khác gì đánh trận, đồ ăn vừa mới xuất lò không bao lâu đã lạnh ngắt, chỉ có canh gà dạ lợn dùng nồi áp suất hầm vẫn còn nóng hổi trở thành món mọi người yêu thích nhất.

Thiệu Phi uống một hơi hết nửa bát canh gà, thở dài một hơi: “Quá tuyệt vời!”

“Ừm.” – Văn Hạo gật đầu, mùi vị canh gà đúng là rất ngon.

“À mà, người Mỹ đúng là chẳng biết hưởng thụ gì cả, quanh năm bốn mùa đều là xúc xích, hamburger, sườn bò với sữa bò, điều kiện càng khắc liệt thì càng ăn đơn giản. Nếu là anh thì dù bên ngoài gió lốc hay là biển động thì anh vẫn ăn cơm nóng hổi trong nhà, đó mới chính là tiên cảnh nhân gian.”

“Nếu làm vậy thật thì họ đều thấy mình thật lạnh lùng tàn nhẫn.”

“Đó là vì họ chưa uống canh gà ngon như thế này thôi. Đúng rồi, khi nào Kyle trở về? Lúc đó anh sẽ làm thêm một nồi, đảm bảo cậu ta sẽ thích mê luôn.”

Tầm nhìn Văn Hạo đảo qua Cung Trình, bình tĩnh nói: “Cái này thì có thể, mai Kyle sẽ qua đây chơi, sáng mai em sẽ mua thêm vài thứ, để em làm đi.”

“Em biết làm á?” – Canh hôm nay là Thiệu Phi làm, thậm ra hắn rất thích nấu canh uống, dù cho mấy chục loại canh cũng đều có vị thơm ngon.

“Em sẽ học anh, dù sao em cũng là bạn trai cậu ấy, tự mình làm một nồi cũng là phải.”

“…” – Cung Trình đang trầm mặc uống canh bỗng ngẩng đầu nhìn Văn Hạo, vẻ mặt còn mờ mịt.

Văn Hạo nói: “Bọn tôi đã ở bên nhau gần hai tháng nay, bởi vì không biết rõ tình yêu bên nước ngoài sẽ như thế nào, sợ sẽ không ổn định nên vẫn chưa nói ra, giờ thì có thể rồi.”

Thiệu Phi phục hồi lại tinh thần, kinh hồn táng đảm nhìn về phía Cung Trình.

Cuối cùng, Văn Hạo nhìn về phía Cung Trình, tàn nhẫn mở miệng: “Tôi vẫn luôn không nói chuyện yêu đương không phải là vì cậu, tôi yêu đương cũng không phải là vì cậu. Quá khứ chính là quá khứ, mặc kệ cậu làm gì, tôi cũng sẽ không quay đầu, tôi chỉ muốn… Một. Cuộc. Sống. Mới. Không. Có. Cậu.”

Cung Trình đặt bát lên mặt bàn, khí lực rất nhẹ, thế nhưng không biết vì sao, canh vẫn đổ ra tay hắn.

Đôi môi Cung Trình hé mở, muốn nói điều gì đó, nhưng khi đối diện với Cung Trình thì lại kinh hoảng rời đi đầu tiên, mấy câu nói đó đều giắt trong cổ họng.

Khẽ rũ mí mắt che giấu màu sắc con ngươi, làm cho người ra không thể phân rõ được ý tứ trong đó.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại.

“Anh, anh đi wc lát.” – Sau khi Thiệu Phi lấy lại tinh thần thì đứng bật dậy, gương mặt lúng túng, mặt đỏ rần.

Văn Hạo “Ừ” một tiếng, cũng đứng lên. Cậu không có thú dằn vặt người, chỉ cần nói ra chân tướng là được rồi, không cần phải ở lại thưởng thức phản ứng của Cung Trình. Dẫm vào vết xe đổ, Văn Hạo không muốn tranh chấp, thậm chí là đánh nhau.

Cung Trình không nói gì, cũng không có ngẩng đầu, thân thể như đọng lại, không nhúc nhích.

Cơm tối hôm nay rất quạnh quẽ, Cung Trình không ở, Văn Hạo và Thiệu Phi ăn cơm dư lại lúc trưa, toàn bộ quá trình đều chìm trong trầm mặc.

Trên đường, Thiệu Phi muốn nói lại thôi, cuối cùng lại không hỏi gì.

Hôm sau, Văn Hạo cầm ví tiền chuẩn bị mua thức ăn, hỏi qua Thiệu Phi hôm nay có thể làm canh gì, canh gì mới phù hợp khẩu vị người nước ngoài.

Thiệu Phi nói: “Cũng có thể, chỉ cần không dầu là được, nhưng tuyệt đối đừng mua món heo và cá, mấy thứ đó ở trên bàn ăn đều khiến họ phát điên.”

Văn Hạo nhớ tới khi còn ở đội quốc gia, Lưu Lãng từng kể chuyện cười cho cậu nghe: “Có đầu có đuôi cá, chết còn không nhắm mắt sao?”

“Ha ha…” – Thiệu Phi lại nghĩ đến chuyện hôm qua, buổi tối đó hắn cũng ngủ không ngon, cảm thấy mình so với Văn Hạo còn đáng bận tâm hơn, kẹp giữa hai tên gay, cũng là chuyện tình yêu cậu yêu tôi tôi không yêu cậu, Thiệu Phi lúng túng sợ chạm vào.

Cuối cùng Thiệu Phi đi theo Văn Hạo mua đồ ăn, bộ dáng rời đi như thế nào lúc này y như thế, cuối cùng Thiệu Phi nhịn không được mà nói: “Chiều hôm qua Cung Trình rời đi hình như vẫn chưa về.”

“Ừ.” – Văn Hạo đang rửa rau cũng không ngẩng đầu: “Cậu ta nghĩ thông suốt tốt nhất, đối với người nào đều là tốt.”

“Em và cậu ta, đến cùng thì làm sao thế?” – Thiệu Phi ấp úng hỏi: “Anh thấy người ta cũng tốt, dù có thói quen thiếu gia nhưng tổng thể vẫn còn rất hiền hòa. Anh đang tự hỏi thôi, em muốn trả lời hay không cũng không sao.”

Văn Hạo nở nụ cười, không có lên tiếng, hiển nhiên là không muốn trả lời.

Thiệu Phi thầm than một hơi, cũng không nói lại đề tài này.

Tới gần bữa trưa, chuông cửa vang lên, bên ngoài cửa là Kyle.

Văn Hạo lộ ra gương mặt tươi cười, sau khi nhận quà chúc của Kyle thì cầm tay hắn dẫn vào trong phòng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.