Tra Công Biến Trung Khuyển

Chương 91: Những ký ức tươi đẹp và hư thối



Văn Hạo thu hồi tầm mắt, tìm ghế sô pha ngồi xuống, nắm chặt tay, che giấu cảm giác căng thẳng khi ở một mình với Cung Trình trong một phòng.

Cung Trình đang uống cà phê, mắt hơi híp, không biết đang suy nghĩ gì, một hồi lâu mới xoay đầu nhìn về phía Văn Hạo, nói: “Em cho rằng tôi gọi em tới vì cái gì?”

Văn Hạo không biết rõ, cưỡng ép chính mình làm ra khả năng lớn nhất, thế nhưng cậu không thể nói.

Cung Trình tiện tay đặt cà phê lên mặt bàn, đi về phía Văn Hạo, bước chân của hắn không nhanh không chậm, cánh tay giao nhau, nắm lấy áo lông của mình, bắt đầu cởi.

Phía sau lưng Văn Hạo thẳng tắp.

Cung Trình cởi áo lộ ra vết xanh tím trên cơ thể. Hắn đứng trước mắt Văn Hạo, nhìn Văn Hạo, sau đó ném áo lông qua một bên, áo lông rơi ghế sô pha bên người Văn Hạo.

Văn Hạo hơi hé miệng, đứng bật dậy, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy trên người Cung Trình có nhiều vết thương đến thế. Máu ứ đọng đa số thành hình tròn, tím bầm dập, cũng có hai vết thương kéo dài ửng đỏ, có lẽ bị rách da, tuy bây giờ đã kết vẩy nhưng chu vi vết tích vẫn sưng tấy.

“Em định qua đây trông mấy thứ này sao?” – Cung Trình hỏi, hắn cúi đầu, vẻ mặt lãnh đạm đùa bỡn vết thương của mình: “Anh nên cảm ơn bọn hắn thủ hạ lưu tình, nếu không sẽ không phải mấy vết tím bầm đơn giản như thế này, nói không chừng sẽ gãy xương, sẽ bị thương nội tạng, năm trước anh còn có một trận giải quán quân.”

“Bác sĩ nói thế nào?” – Văn Hạo nhíu mày, vừa nhắc tới thi đấu, cậu lại bắt đầu đi thẳng vào vấn đề chính.

Cung Trình không để ý tới câu hỏi của Văn Hạo, hắn xoay người đi về phòng ngủ, sau lưng còn nhiều vết bầm hơn, trên một mảng da thịt lớn hiếm thấy tìm được một vùng da hoàn hảo. Văn Hạo nhớ tới hình ảnh hôm qua sau khi đẩy đám người qua, Cung Trình cuộn người thành một đoàn, đương nhiên phần lưng sẽ thành nơi bị công kích nhiều nhất.

Thương thế như vậy, Cung Trình tuyệt đối không thể nuốt xuống cơn giận này, đây là cơ hội phản kích tốt nhất. Kyle làm sao bây giờ? Bản thân nên bỏ ra cái gì? Có lẽ vừa bắt đầu Cung Trình đang chờ đợi cơ hội này, ai động thủ trước sẽ thành kẻ thua.

“Vào đi.” – Cung Trình đứng ở cửa, quay người nhìn cậu, eo vặn thành một đường nét khắc sâu, eo tuyến thon gầy có lực, vết tích xanh tím lại tăng thêm hương vị nam tính ngoài dự liệu.

Tim Văn Hạo đập kịch liệt, cậu không xác định được tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, cũng không xác định được bản thân có thể vì Kyle hi sinh đến bước nào.

Bóng lưng chàng trai biến mất, Văn Hạo đứng dậy, cậu liếc nhìn vị trí cánh cửa vào, biết bây giờ mình rời đi còn kịp nhưng sau khi rời đi sẽ ra sao đây? Chọc giận Cung Trình, Kyle bị cảnh sát tóm, từ đây bị rắc rối quấn thân, vô số người chỉ chỉ chỏ chỏ sau lưng, thành tích bơi lội chịu ảnh hưởng, xuống dốc không phanh.

Văn Hạo cắn chặt răng, đi vào phòng ngủ.

Cung Trình ngồi bên giường, rèm cửa sổ không kéo, chỉ có đèn giường chiếu sáng, đệm chăn ngổn ngang, có lẽ trước đó không lâu Cung Trình vẫn còn ngủ trên giường. Văn Hạo đi tới bên cửa thì bất động, cậu không sai biệt lắm nắm bắt được vẻ cười châm chọc trong mắt Cung Trình.

“Cậu muốn sao?” – Văn Hạo cảm thấy bản thân đã hiểu rõ suy nghĩ của Cung Trình, tiếp đó xem mình có thể hay không thể làm ra cái giá nào.

Nụ cười trên môi Cung Trình càng đậm, thế nhưng ý cười không truyền đến mắt, hắn nhìn Văn Hạo chằm chằm, dùng ngữ khí sa sút lại phức tạp: “Anh rất hi vọng chỉ cần quay người, em sẽ bỏ chạy. Hắn ta có đáng như vậy không? Đáng để em trả giá nhiều như vậy?”

Văn Hạo gật đầu, sau đó cậu bắt gặp vẻ tổn thương trên mặt Cung Trình. Trong lòng Văn Hạo nhéo nhéo, cuối cùng vẫn không giải thích. Văn Hạo rất khó hình dung cảm giác Kyle mang lại cho cậu, đương nhiên cậu yêu thích Kyle, thế nhưng không đến trình độ yêu, bọn họ chướng ngại ngôn ngữ, văn hóa khác biệt, tình cảm tiến triển rất chậm, ít nhất với cậu mà nói, còn xa không tới mức thề nguyền sống chết. Nhưng chuyện vì cậu mà lên, cậu có trách nhiệm phải giải quyết phiền toái này. Cho nên cậu tới đây, biết rõ mục đích Cung Trình là cái gì nhưng vẫn phải tới, rời bỏ chỗ này, Văn Hạo đã làm sẵn chuẩn bị chia tay với Kyle. Đương nhiên, Cung Trình cũng sẽ không được đền bù mong muốn. Chuyện giường chiếu mà thôi, là chuyện anh sảng khoái tôi thoải mái, xuống giường, cậu vẫn có cuộc sống riêng mình. Nhưng suy nghĩ đó cậu không thể nào nói ra khỏi miệng, vì không làm Cung Trình tức giận cũng vì không muốn bại lộ yếu đuối trong lòng mình.

Cung Trình cười khổ, cánh tay nhấc lên, một thứ bay về phía Văn Hạo, tốc độ không nhanh, đường pa-ra-bôn rất cao, Văn Hạo thoải mái tiếp được vật vào trong tay.

Trong tay cảm nhận được bình nhỏ hơi lạnh.

Vào lúc này Cung Trình đã quay người nằm nhoài trên giường, vùi đầu trong gối, rầu rĩ nói: “Giúp anh xoa bóp tụ máu sau lưng, có lẽ ảnh hưởng đến gân cốt, tối hôm qua đau đến mức cả buổi ngủ không yên.”

Văn Hạo nhướng mày, nhìn rượu thuốc trong lòng bàn tay, thần sắc có chút phức tạp.

Cung Trình đột nhiên chống người, hung tợn trừng Văn Hạo: “Qua đây mau! Cũng không ăn được em!”

Văn Hạo thầm than một tiếng, đi tới.

Đèn giường rất mờ, trên da thịt màu mật ong hiện ra vết thương nhìn có vẻ giật mình, dân thể thao sức rất khỏe, tùy tiện cũng có thể đánh gãy xương người, dù Cung Trình không nghiêm trọng đến mức đó nhưng khẳng định sẽ không dễ chịu gì.

Văn Hạo cơ hồ không chần chờ, ngồi ở bên giường, đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay, xoa lên lưng Cung Trình. Lòng bàn tay cảm nhận được da dẻ bóng loáng nhưng sau một giây xuất hiện một tầng da gà, Văn Hạo giương mắt liếc mắt nhìn mặt Cung Trình, nam nhân nhắm mắt dưỡng thần thoạt nhìn rất thong dong, trên thực tế còn lâu mới được biểu hiện nhẹ nhõm như vậy.

Văn Hạo nói: “Thoa xong rượu thuốc tôi chườm nóng cho cậu một chút, như vậy tụ máu sẽ tan nhanh hơn, tối ngủ sẽ dễ chịu hơn nhiều.”

Cung Trình không nói gì, nhắm mắt giống như đang ngủ.

Văn Hạo cũng ngậm miệng, tìm tới vị trí vai bên trái, từ từ xoa bóp.

Trong phòng, rất yên tĩnh.

Hương vị rượu thuốc nồng nặc nhanh chóng tràn khắp mỗi góc trong phòng.

Văn Hạo phát hiện da dẻ dưới lòng bàn tay rất nóng, dưới ánh đèn lờ mờ có thể trông thấy tai người nọ đang nhanh chóng biến đỏ, lan tràn đến gương mặt.

Trái tim Văn Hạo đập “thình thịch”, có chút phân thần.

Cậu còn nhớ tới bản thân không chỉ một lần xoa thuốc cho Cung Trình như thế này. Huấn luyện vận động đấu kiếm không tao nhã như lúc tranh tài, cường độ rèn luyện thể lực cũng không thấp, Cung Trình trẹo chân hai lần đều là cậu xoa. Dùng rượu thuốc nghe nói lấy từ trong nước, vừa cùng Cung Trình tán gẫu, vừa giúp hắn xoa bóp chân, trong mũi tràn ngập mùi vị như lúc này, dược liệu thuốc đông y rất gay mũi, thế nhưng ngửi lâu lại rất thơm, còn có một loại ảo giác bị say.

“Đủ chưa?” Phục hồi lại tinh thần, Văn Hạo hỏi.

Cung Trình mở mắt ra nhìn cậu, mâu sắc rất đen, không nói một lời.

Văn Hạo biết ý này là chưa đủ.

Lại đổ thuốc lên lòng bàn tay, Văn Hạo đem lòng bàn tay trùm lên bả vai rắn chắc mạnh mẽ, cảm nhận được da dẻ trong lòng bàn tay theo mình nhào nặn mà thay đổi các loại hình dáng, từ bên vìa dần dần đỏ ửng, lại có ký ức bắt đầu thức tỉnh.

Còn nhớ có một lần, cánh tay Cung Trình hơi bị trật, cậu cầm rượu thuốc giúp Cung Trình lưu thông máu dãn gân. Khi đó bầu không khí rất tốt, bọn họ xoa xoa rồi lại hôn hôn, quần áo nhanh chóng cởi sạch, thân thể trần truồng thiếp hợp lại cùng nhau, trước khi tiến vào Cung Trình hỏi cậu có muốn kích thích một chút không. Cậu không rõ vì sao lại đáp ứng, Cung Trình đổ rượu thuốc vào nơi đó của cậu, sau đó tiến vào cơ thể của cậu. Tầng da thịt ngoài đường ruột dính chất rượu, nóng hừng hực kích thích, xưa nay không thích rên rỉ cậu lại như phát điên phát ra tiếng rên rỉ, cùng Cung Trình ở trên ghế sa lon thay đổi rất nhiều loại tư thế, làm rất nhiều lần, dường như có thể làm đến mức thiên hoang địa lão.

Ngày tháng ở bên Cung Trình rất dài, ký ức rất nhiều, thời gian tuổi thanh xuân trẻ nhất, giống như chỉ cần trong tay cầm một thứ nào đó đều có thể liên tưởng đến một số hình ảnh kiều diễm.

Trong lòng bàn tay rượu thuốc đã bốc hơi, Văn Hạo phục hồi lại tinh thần, kinh ngạc phát hiện mình lại có một loại cảm giác, cậu bất động thanh sắc nhìn Cung Trình, đem chân trùng điệp ở cùng nhau.

Cung Trình ở đáy lòng rên rỉ, cảm thấy có khả năng ở giây tiếp theo mình sẽ đạt cao trào.

Tay Văn Hạo giống như một khối noãn ngọc, ở trên người hắn xoa tới xoa lui, thân thể của hắn bị ép lung lay giống như đang tiến hành một loại vận động nào đó, cảm giác đó rất nhanh chóng chiếm lĩnh đầu óc của hắn, nơi bị đặt ở dưới thân kia đau dữ dội.

Chuyện thân mật như vậy tại sự kiện kia sau đã chưa trải qua, bây giờ lại cảm thụ được, tình dục và tình cảm như sắp đốt tan thủy, bốc lên khói sương mịt mù, sủi bong bóng, hận không thể rít gào thành tiếng, mãnh liệt sôi trào.

Cái mông của hắn hơi nhếch lên, tay Văn Hạo đột nhiên đình chỉ, hắn cho rằng Văn Hạo phát hiện ra, đôi mắt hốt hoảng mở ra, nhìn sang. Sau đó, trông thấy Văn Hạo cũng có chút động tình.

Hắn đối với Văn Hạo đã không thể quen thuộc hơn, dáng vẻ gì là vui vẻ, dáng vẻ gì là tức giận, đương nhiên, thích nhất chính là dáng vẻ động tình này, sắc mặt ửng đỏ, đuôi mắt hơi ướt át, ánh mắt dao động xung quanh, dáng vẻ chột dạ càng dễ dàng bại lộ xuân tâm dập dờn.

Cung Trình vươn mình, chậm rãi chống đỡ người, đôi môi tới gần Văn Hạo.

Văn Hạo không né tránh, đại não Cung Trình kinh hỉ đến mức trống rỗng, tim kịch liệt nhảy như sắp đánh vỡ khoang ngực.

Sức trên tay gia tăng, đôi môi Cung Trình dán vào.

Văn Hạo vẫn không trốn.

Thời khắc này Cung Trình không muốn nhọc lòng suy đoán vì sao Văn Hạo không từ chối mình, cánh tay vòng qua gáy Văn Hạo, hôn sâu hơn.

Văn Hạo thuận thế nằm nhoài trên người Cung Trình, lòng bàn tay hữu khí vô lực đặt trên ngực đối phương tạo thành một loại tư thế chống cự ngay cả mình cũng không có mặt nhìn.

Cậu tự nói với mình nên tới vẫn sẽ tới, cậu một mình tới gặp Cung Trình, cũng đã làm xong chuẩn bị này, hiện tại chống cự có ý nghĩa gì đâu?

Văn Hạo nhắm mắt lại, bỏ mặc đầu lưỡi dẻo dai trơn trượt du tẩu trong môi mình, kỹ thuật hôn cao siêu mỗi một lần khiêu khích đều chạm đúng chỗ ngứa, tình dục trong quá trình không ngừng tăng lên, nhưng Văn Hạo lại phát hiện mình càng hôn càng tỉnh táo, càng hôn càng… Buồn nôn?

Trong đầu bắt đầu hiện lên vô số hình ảnh, có Cung Trình hôn môi chị em song sinh, có cả hắn hôn môi Tôn Phi ở trong phòng khách ktv, còn có buổi trưa ngày nào đó Lưu Lãng tụ tập nói chuyện bát quái, ngự tỷ tiếp viên hàng không gợi cảm, tiểu Laury đáng yêu hàng khủng giống như sinh viên cao lãnh… Một rồi lại một loạt nam nữ không rõ mặt, Cung Trình cứ như vậy cùng họ hôn môi, cùng nồng tình mật ý, cùng toàn tâm đầu nhập, cùng dùng chuyện chỉ có người yêu giữa người yêu thân mật mới làm làm với vài người chỉ gặp mặt một lần.

Thật buồn nôn!

Cảm giác buồn nôn kịch liệt xông tới, Văn Hạo đẩy Cung Trình ra, đứng dậy che miệng, bỏ chạy về phía nhà vệ sinh.

Trong phòng wc truyền đến tiếng nôn mửa, Cung Trình kinh ngạc ngồi trên giường, một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, sắc mặt nhất thời trở nên lúc xanh lúc trắng, khó coi cực kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.