Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 176: Sau cơn mưa trời lại sáng



☆ Chương 176: Sau cơn mưa trời lại sáng

------Edit:Yin | Beta: Mèo------

"Cậu rốt cuộc là đơn thuần và tuyệt vọng đến mức nào. Trách không được, Lâm Tích Lạc lại yêu cậu như vậy...Cậu biết không...Tôi cũng mong rằng ai đó có thể yêu tôi...Khụ khụ...Nhưng... Tôi...Khụ..."

An Lệ Na phun ra một ngụm máu tươi, làm bẩn quần áo Tô Chính Lượng, nhưng cậu lại hoàn toàn không biết, "Cô lại không biết. Nếu như cô không ác độc như vậy, có lẽ cũng sẽ không rơi vào kết cục như hiện tại. Bây giờ, cô hối hận đã không còn kịp nữa rồi. "

An Lệ Na mạnh mẽ thở ra một hơi, "Đúng vậy, bất luận tôi có hối hận thế nào đi nữa...Cũng đều vô ích...Tô Chính Lượng...Tôi ghen tị với cậu được sinh ra trong một gia đình bình thường như vậy...có thể sống cho chính mình...kiếp sau...tôi cũng muốn..."

Chưa kịp nói hết câu, An Lệ Na liền nuốt một hơi cuối cùng, chỉ có một giọt chất lỏng trong suốt trên khóe mắt lộ ra lòng hối hận của cô, chỉ tiếc, đều đã quá muộn rồi.

An Lệ Na chết rồi, nhưng trong lòng Tô Chính Lượng không vui chút nào.

Người phụ nữ này, cả đời đã bị hận thù và tham lam bao trùm. Nếu cha cô không phải là người như vậy, nếu cô ấy không sống trong một gia đình như vậy, thì cô ấy cũng chỉ là một cô gái đơn thuần, tìm thấy một người mình yêu thương, nhẹ nhàng bình thản trải qua một đời. Chỉ là, nguyện vọng đơn thuần mà tốt đẹp này của cô cũng không cách nào thực hiện được nữa.

Tô Chính Lượng yên lặng nhắm hai mắt lại, đặt thân thể mềm mại của An Lệ Na trên mặt đất, im lặng rời đi.

Thu xếp ổn thỏa cho người mẹ đang sợ hãi xong, Tô Chính Lượng lái xe trở lại bệnh viện.

Đi vào phòng chăm sóc đặc biệt, các loại máy y tế và liệu pháp tinh vi phát ra âm thanh "tít tít", trong phòng bệnh yên tĩnh hiển thị rõ ràng bất thường.

Tô Chính Lượng chậm rãi tới gần giường bệnh, động tác cực chậm rãi ngồi bên cạnh giường Lâm Tích Lạc, nhẹ nhàng cầm bàn tay to ấm áp kia.

Thanh âm dịu dàng mang theo thương cảm nhàn nhạt, "Tích Lạc, An Lệ Na chết rồi."

Tiếng hít thở yếu ớt nhẹ vang lên, Lâm Tích Lạc vẫn không nhúc nhích.

Con ngươi hẹp dài nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhợt nhạt đang ngủ, trên khuôn mặt trắng nõn hiện ra một tia tươi cười, "Đúng rồi, nói cho anh biết một tin tốt. Mẹ em đã đồng ý chuyện của chúng ta, vì vậy anh phải nhanh chóng khỏe lại, biết không?"

* * * * * * * *

Một tháng sau.

Một tháng sau sự kiện của An Lệ Na, tập đoàn An Viễn trải qua biến cố lớn nhất từ trước đến nay, liên tiếp mấy tháng hai vị tổng giám đốc lần lượt gặp tai nạn.

Sau khi một số mờ ám nội bộ của tập đoàn An Viễn được truyền thông tiết lộ, mọi người mới biết thì ra cái chết của An Viễn cũng không phải ngoài ý muốn, mà là bị người giết chết.

Bằng chứng thu được từ phía Lâm Tích Lạc càng khiến mọi người trợn mắt cứng lưỡi. Kẻ chủ mưu giết An Viễn chính là con gái An Lệ Na của hắn. Người phụ nữ độc ác tâm như rắn rết này, để có được tập đoàn An Viễn lại hại chết cha của mình. Sau khi lấy được tập đoàn An Viễn, cô ta vẫn thấy không đủ, còn đưa bàn tay đen về phía tập đoàn Lâm thị. Mà người đàn ông Lâm Tích Lạc, vì bảo vệ Lâm thị, không muốn để An Viễn chết oan, đại nghĩa diệt thân, suýt chút nữa cũng bị An Lệ Na hại chết.

Tin tức về chuyện An Lệ Na tự sát, cùng với việc tập đoàn An Viễn trở nên rối ren vì An Lệ Na lợi dụng chức vụ quyền hạn của mình để nhúng tay vào nhiều vụ án của thế giới ngầm.

May mắn, mấy nguyên lão trong hội đồng quản trị khống chế được thế cục, hội đồng quản trị nhanh chóng tiến hành hợp nhất nội bộ, bầu ra tổng giám đốc mới, để tập đoàn An Viễn không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi sự cố này.

Tuy tập đoàn Lâm thị cũng là nạn nhân của vụ việc này, nhưng bởi vì tổng giám đốc Lâm thị đã sớm có chuẩn bị, nên không bị thiệt hại gì. Mà tổng giám đốc Lâm thị Lâm Tích Lạc, bởi vì bị An Lệ Na đâm bị thương, đến bây giờ vẫn đang ở trong bệnh viện.

Từ lúc Lâm Tích Lạc nằm viện đến nay, sau khi được mẹ Tô cho phép cậu và Lâm Tích Lạc hẹn hò, Tô Chính Lượng ngày nào cũng đến bệnh viện thăm hắn. Mà mỗi một lần đến bệnh viện, cậu đều mang theo súp dinh dưỡng và điểm tâm của mình làm cho đối phương.

Buổi trưa hè, cái nắng gay gắt thiêu đốt mặt đất, như muốn làm tan chảy con người.

Hôm nay, Tô Chính Lượng như thường lệ lái xe dưới cái nắng như thiêu đốt với tốc độ nhàn nhã.

Trong xe vang lên tiếng đàn dương cầm du dương êm dịu, Tô Chính Lượng cầm vô lăng khẽ ngâm nga bài hát mà mình quen thuộc - "Giấc mộng tình yêu" với tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Điện thoại di động ở bên cạnh đột nhiên vang lên, đôi mắt híp lại liếc nhìn ID người gọi, Tô Chính Lượng nhấn nút trả lời, "Alo, em đây."

"Em vẫn chưa đến à?"

Nghe thấy giọng nói từ tính, gợi cảm bên tai, Tô Chính Lượng đắc ý nhếch môi cười nói, "Mới không gặp một ngày, anh muốn gặp em đến vậy sao?"

Tâm tình người đàn ông cực tốt, hắn cười đùa nói, "Em yêu, lời này em nói sai rồi, anh không muốn gặp em, chẳng lẽ còn muốn gặp người khác sao?"

Tô Chính Lượng chậm rãi cười nói, "Được rồi, Tổng giám đốc Lâm anh muốn gặp ai còn không phải chỉ cần ngoắc ngoắc đầu ngón tay, sao còn ở đây trêu chọc em?"

Người đàn ông giả bộ đáng thương thở dài nói, "Từ khi trái tim anh bị em nắm giữ, sao còn có thời gian đi gặp người khác?"

Tô Chính Lượng khinh bỉ kéo dài giọng điệu, "Không có thời gian đi gặp người khác? Hôm đó em ở trong phòng bệnh thấy anh và hộ lý kia nói chuyện vui vẻ lắm mà, lòng yêu mến là em mở mắt nói dối hay sao?"

"Cái này em đổ oan cho anh rồi, hộ lý kia cảm thấy em lớn lên xinh đẹp, muốn anh giới thiệu em cho cô ấy làm bạn trai."

Nghe người đàn ông ở đầu dây bên kia nói, mí mắt Tô Chính Lượng giật giật, "Nè, anh đừng nói bậy, em không có..."

"Bé con của anh chỉ thuộc về một mình anh, làm sao có thể nhường em cho người khác được? Nhưng mà, giọng điệu vừa rồi của em hình như hơi chua chua, chẳng lẽ em nhìn thấy anh và người khác nói chuyện nên ghen sao?"

Tô Chính Lượng đỏ mặt phản bác, "Anh nói cái gì đó, em mà thèm ghen á. Với lại, em cảnh cáo anh, không được gọi em là bé con nữa, một người đàn ông suốt ngày bị người khác gọi là bé con, bé con, da gà em sắp nổi hết lên rồi."

"Không gọi em bé con vậy gọi em là gì? Cục cưng? Em yêu?"

Tô Chính Lượng bị người đàn ông ở đầu dây bên kia quấy rầy, cậu kìm lại khóe miệng co giật, mặt không chút thay đổi nói, "Lâm Tích Lạc, bữa trưa hôm nay anh còn muốn ăn hay không? Hửm?"

Lâm Tích Lạc lập tức xin tha, "Lượng, anh sai rồi, anh sai rồi được chưa? Chẳng lẽ em nhẫn tâm bỏ đói chồng mình sao?"

Tô Chính Lượng càng thêm tức, cậu hét lên với đầu bên kia, "Lâm! Tích! Lạc!"

Người đàn ông cười ha hả, "Được rồi, anh đùa em thôi mà, nhanh lên đi, anh đói sắp ngất rồi."

"Cho tên khốn nhà anh chết đói luôn!"

Tô Chính Lượng đặt điện thoại di động xuống, nhưng khóe miệng lại lén lút nhếch lên.

Xe rẽ vào một khúc cua, chiếc Citroen màu trắng đậu vững vàng trước cổng bệnh viện.

Tô Chính Lượng xách cặp lồng giữ nhiệt đến khoa nội trú của bệnh viện.

Vừa bước vào phòng bệnh VIP, đã nghe thấy một giọng nữ trong trẻo ngọt ngào nói, "Anh Lâm, anh Tô đối với anh thật tốt, ngày nào cũng đến bệnh viện thăm anh, chúng tôi ghen tị lắm đó."

"Đúng đó, có em ấy, tôi đã trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới này."

Nghe thấy giọng nói này, má của Tô Chính Lượng lại bất giác ửng hồng.

Giọng nữ hâm mộ nói, "Nếu bạn trai tương lai của tôi cũng có thể săn sóc như anh Tô thì tốt rồi, đúng rồi, anh Lâm, tôi chưa từng thấy bạn gái của anh đến thăm, ngược lại toàn là anh Tô..."

Tô Chính Lượng ho nhẹ một tiếng, đẩy cửa bước vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.