Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 38: Tâm Hoảng Ý Loạn





☆ Chương 38: Tâm hoảng ý loạn
-----------Editor: Mèo-------------
Tô Chính Lượng ở trên giường nằm một lúc, vẫn không yên lòng, vì thế cậu từ trên giường đứng lên, đi ra ngoài.

Đi vào phòng ICU, Tô Chính Lượng nhìn thấy mẹ vẫn hôn mê trên gường, Tô Chính Thanh cùng Du Thiếu Kỳ an tĩnh ngồi cạnh giường bệnh, thỉnh thoảng nhìn vào đống dụng cụ theo dõi.

Nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, Tô Chính Thanh cùng Du Thiếu Kỳ quay đầu lại.

Thấy người đến là Tô Chính Lượng, ánh mắt Tô Chính Thanh lộ ra vài phần thoải mái, sau đó chỉ vào người đang đeo bình thở, làm thủ thế yên lặng.

Du Thiếu Kỳ ngồi bên cạnh hướng Tô Chính Lượng gật gật đầu, đứng dậy ý bảo Tô Chính Lượng ngồi xuống.

Tô Chính Lượng hướng Du Thiếu Kỳ khoát tay, sau đó bảo Tô Chính Thanh cùng mình ra ngoài.

Chị em hai người ra khỏi phòng bệnh, đi trên hành lang, Tô Chính Lượng mở miệng trước, "Chị, tình huống giờ của mẹ thế nào rồi?"
Khuôn mặt Tô Chính Thanh có chút tiều tụy cùng với chút u buồn, "Bác sĩ trưởng nói mẹ đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng báo cáo bệnh lí đến giờ vẫn chưa có, cho nên chị có chút lo lắng."
Tô Chính Lượng trấn an, "Chị, mẹ là người tốt, cát nhân ắt có thiên tướng, nhất định sẽ không có việc gì, hơn nữa Lâm Tích Lạc cũng hỏi qua chuyên gia bên Anh, họ nói khả năng chữa khỏi rất cao."

Ánh mắt ảm đạm của Tô Chính Thanh lóe lên, "Phải không? Tích Lạc thật sự gọi sang Anh để hỏi?"
Tô Chính Lượng không chút do dự trả lời, "Vâng, tối hôm qua sau khi chị ngủ, hắn có gọi cho chuyên gia bên đó hỏi thăm, còn nói, nếu mẹ ở trong nước không trị khỏi sẽ đưa bà sang Anh trị."
Tô Chính Thanh nghe thấy em trai nói như vậy, hai má liền hiện lên hai lúm đồng tiền, mỉm cười nói, "Tích Lạc thật là, từ tối hôm qua đến giờ chị cũng chưa gặp ảnh, mới vừa rồi còn ở trong lòng trách ảnh đối với mẹ không quan tâm, không thể tưởng tượng được ảnh đối với việc của mẹ đã để trong lòng."
Nhìn thấy Tô Chính Thanh lộ ra biểu tình như vậy, Tô Chính Lượng rũ mi mắt, cúi đầu nhìn mũi giày, "Chị, chị cứ về trước đi, đã có em ở đây chăm sóc cho mẹ."
Tô Chính Thanh chọn mi, gõ nhẹ vào đầu Tô Chính Lượng, "Em trai ngốc, chị cũng không phải là người cuồng công việc, cho dù có vội cũng không thể mặc kệ mẹ không quan tâm.

Lại nói, thân thể em cũng không khỏe, bác sĩ nói em bị suy nhược cơ thể quá mức nên mới ngất, " nói xong, nhìn chằm chằm Tô Chính Lượng xem xét một hồi, "Nhìn cái thân thể này của em xem, gầy như vậy, gió thổi qua liền bay rồi, chẳng lẽ chị lại nhẫn tâm để em ở lại một mình? Yên tâm, chị đã gọi cho công ty xin nghỉ, mấy ngày nay đều ở bệnh viện."
Tô Chính Lượng liền tìm biện pháp thỏa hiệp, "Hay là thế này đi, hai ngày này chúng ta đều ở đây chăm soc mẹ, chờ tình huống của mẹ chuyển biến tốt đẹp, chị quay lại công ty làm việc.

Công ty chị nhiều việc như vậy, vài ngày không đi chẳng phải là dồn lại thành ngọn núi sao?"
"Cũng được, " Tô Chính Thanh đối với quyết định này không dị nghị, "Em nhịn một đêm chắc cũng đói rồi đi, chị đi mua đồ ăn sáng, em trở lại xem mẹ đi."
Tô Chính Lượng trở lại trong phòng bệnh, thấy Du Thiếu Kỳ ngồi ở cạnh giường bệnh bộ dạng đang suy nghĩ gì đó, hạ giọng nói với y, "Thiếu Kỳ, cám ơn anh ở trong này trông mẹ giùm em, anh mau về đi, nơi này đã có chị với em là đủ rồi."
Du Thiếu Kỳ cũng không nói thêm cái gì, gật gật đầu liền đứng lên, "Vậy anh đi trước, mai lại đến thăm bác gái."
Du Thiếu Kỳ chân trước mới vừa rời khỏi bệnh viện, một chiếc Audi màu đen lướt qua người y, y theo bản năng quay đầ nhìn chiếc xe kia một cái, thấy nó dừng ngay tại cổng bệnh viện.

Một bóng người quen mát từ trong xe bước ra, Du Thiếu Kỳ tập trung nhìn kĩ, quả nhiên là Lâm Tích Lạc.


Cùng lúc đó, Tô Chính Thanh cũng từ khu bán đồ ăn cạnh bệnh viện đi ra, ngọt ngào hướng Lâm Tích Lạc kêu một tiếng, "Tích Lạc, anh tới rồi?"
Lâm Tích Lạc thản nhiên gật đầu, tiếp nhận hộp cơm trên tay Tô Chính Thanh, cùng cô đi vào bệnh viện.

Động tác của hai người liền mạch lưu loát, trong mắt người khác thì vô cùng hài hòa, vào đến trong mắt Du Thiếu Kỳ lại là cực kì chói mắt.

Âm thầm rũ mắt, Du Thiếu Kỳ nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

* * * * * * * * * *
Tô Chính Lượng nhìn mẹ vẫn đang say ngủ, cảm xúc bất an giảm đi không ít.

Nhưng nghĩ đến cảnh tượng trong mơ, đối diện với hồi ức tốt đẹp lại gợi lên trong lòng cậu chút ưu thương.

"Tích Lạc, mẹ của em đã qua thời kì nguy hiểm rồi, thật tốt vì hôm qua có anh, nếu không em cùng Tiểu Lượng cũng không biết nên làm gì..."
Thính giác sắc bén thu lại toàn bộ âm thanh từ hành lang truyền vào trong lỗ tai, khiến hồ nước trong lòng Tô Chính Lượng gợn nhẹ vài gợn sóng.

Lâm Tích Lạc đang đến đây, phải làm sao giờ? Mình nên trốn đi hay ở đây dợi hắn vào? Mà từ từ, vì sao mình phải trốn nhỉ?

Đang lúc do dự, Tô Chính Thanh đã đẩy cửa phòng bệnh bước vào, "Tiểu Lượng, Tích Lạc đến rồi, " lấy hộp cơm trong tay Lâm Tích Lạc nhét vào tay Tô Chính Lượng, "Cơm chị mua rồi nè, thừa dịp còn ấm, mau ăn đi."
Tô Chính Lượng tiếp nhận hộp cơm, cúi đầu ăn.

Tô Chính Thanh nhìn nhìn trong phòng, "Du tiên sinh đâu?"
"Thiếu Kỳ anh ấy về rồi, " Tô Chính Lượng vẫn không ngẩng đầu, tùy tiện nhét vào miệng vài miếng rồi đóng nắp hộp, "Chị, em ăn no rồi, vừa nãy bác sĩ nói có việc muốn tìm em, em đi trước."
Tô Chính Lượng rất nhanh đứng dậy, cúi thấp đầu bước nhanh qua hai người, từ đầu đến cuối không nhìn Lâm Tích Lạc lấy một cái.

"Vậy mau đi đi, " Tô Chính Thanh cũng không hỏi nhiều, mở hộp cơm khác ra, "Tích Lạc, chúng ta ăn cùng nhau đi."
"Anh không đói, em ăn đi, " Lâm Tích Lạc không chút để ý đáp Tô Chính Thanh một câu, như có điều suy nghĩ nhìn chăm chú vào thân ảnh vội vã biến mất ngoài cửa, "Thanh Thanh, em cứ ở trong này từ từ ăn, anh ra ngoài gọi điện một chút."
Tô Chính Lượng yên lặng đứng ở hành lang bên ngoài phòng bệnh, lúc này là thời gian nghỉ trưa, trên hành lang đặc biệt yên tĩnh.

Nghĩ vừa rồi ở trước mắt Lâm Tích Lạc cậu biểu hiện không được tự nhiên cho lắm, Tô Chính Lượng gắt gao nhíu mày.

Vốn tưởng bản thân đã buông bỏ đoạn tình cảm kia, đã kiên định cho rằng bản thân sẽ không bao giờ yêu nữa, đã thề cho dù sau này, ở bất cứ đâu, bất cứ bao giờ, khi gặp lại hắn dẽ bình tĩnh đối mặt, hiện tại lại thấy hắn cùng chị gái ở một chỗ, show ân ái, nháy mắt, lại cảm thấy có chút đau nhói, ghen tị trong lòng cũng dâng lên, khiến bản thân chút nữa là thất thố.

Tô Chính Lượng, mày rốt cuộc là làm sao vậy? Cho tới bây giờ mày vẫn tự hào mày là người tự chủ cũng lãnh tĩnh? Vì cái gì chỉ cần gặp phải hắn, mày liền không kiềm chế được?
"Tôi biết ngay em ở đây mà, vì cái gì lại gạt chị em?"
Nghe thấy thanh âm từ tính trầm thaaos kia, Tô Chính Lượng hoảng sợ, bật người quay đầu lại, "Anh, Anh nói cái gì?"
"Không phải sao?" Lâm Tích Lạc khoanh tay, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Tô Chính Lượng.


Tô Chính Lượng quay đầu đi, chột dạ, che dấu, "Tôi chỉ cảm thấy trong phòng có chút bí bách, muốn ra ngoài hít thở không khí."
Lâm Tích Lạc híp mắt, "Nhưng tôi cảm thấy không khí bên trong đó rất thoải mái nha, cũng đâu có giống như lời em nói."
Tô Chính Lượng giận tái mặt, "Lâm Tích Lạc, tôi đi hít thở không khí liên quan gì đến anh? Việc bây giờ anh cần làm là bên chị tôi quan tâm chăm sóc chị ấy, chứ không phải chạy đến đây dây dưa không rõ với tôi."
Lâm Tích Lạc nhướn mày, trong thanh âm mang theo sự không vui, "Không phải chính miệng em nói sao, tôi với em không liên quan gì với nhau, thì tại sao lại đối với em dây dưa không rõ? Trước có thể là vì việc của Tô Chính Thanh, em ba lần bốn lượt dây dưa với tôi, uy hiếp tôi, bắt tôi cùng cô ấy chia tay, tôi cũng không thèm so đo.

Tôi thấy em là nhìn thấy tôi cùng cô ấy một chỗ, tâm sinh ghen tị đi."
Tim Tô Chính Lượng khẽ nảy lên, tâm hoảng ý loạn che dấu cảm xúc, "Lâm Tích Lạc, anh nói bậy bạ gì đó! Tôi làm sao phải ghen tị?"
Lâm Tích Lạc ngữ khí muốn gây sự, "Vậy tại sao em mỗi lần nhìn thấy tôi đều là bộ dáng không tự nhiên?"
Tô Chính Lượng bị Lâm Tích Lạc nói trúng, tạm dừng nửa giây, sau đó trả lời lại một cách mỉa mai, "Đó là bởi vì tôi chán ghét anh, không muốn nhìn thấy anh cùng chị tôi một chỗ!"
"Tiểu Lượng, Tích Lạc, hai người đang nói gì vậy? Nói đến mức chị ở chỗ này còn nghe thấy!"
Tô Chính Thanh đi ra, tò mò nhìn về phía hai người đang tức giận kia.
- -------------Editor: Mèo--------------
*Lời editor: Có thể trong vài ngày tới sẽ không có chương mới cho mọi người được.

Vì tôi còn bận tra điểm, xếp NV, tham khảo các trường nên có lẽ không có thời gian edit.

Nhưng nếu có thể rảnh được lúc nào sẽ edit cho mọi người.

Hứa đó!!!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.