Tra Công Chi Tử

Chương 51



Nhận ra ánh mắt bất thường của Đường Kiều, Elvis hơi khó hiểu: “Tự dưng nhìn tôi như thế làm gì?”

Anh từ từ đi về phía cậu, đột nhiên vươn tay, níu lấy đai quần cậu mà kéo cậu lại gần mình: “Vì cậu rất đẹp trai đó ”

Khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi làm cậu mặt đỏ tim đập, đến cả vành tai nho nhỏ cũng biến thành màu hồng phấn.

Rõ ràng đã lăn giường từ khi chưa nói với nhau được mấy câu, thế mà được khen một tiếng đã ngượng ngùng thành thế này – anh không biết nên gọi cậu là ngây thơ hay phóng đãng nữa. Đường Kiều luôn thành thật với dục vọng của mình, liền nghĩ gì nói nấy: “Này nhóc con, chúng ta làm đi!” Đó là chuyện anh muốn làm ngay lập tức.

Mặt cậu càng đỏ hơn: “Giờ là ban ngày.”

Anh nhướn mày lên: “Có luật nào quy định là đến tối mới được *** hả? Cậu xem xem, hôm nay trời đẹp như thế, làm tình dưới ánh mặt trời ấm áp nhất định là rất sướng đấy ”

Cậu bị anh chọc cười: “Anh đã một bó tuổi rồi, sao lại vẫn ham mê sắc dục thế hả?”

Anh nghiêm túc đáp: “Chuyện đó và tuổi tác chẳng liên quan gì đến nhau cả. Hơn nữa, tôi chưa đến mức một bó tuổi đâu, thằng nhóc này, dùng từ cẩn thận chứ.”

“Già đầu mà không biết làm gương gì hết.” Cậu cười nói, cúi xuống cắn nhẹ lên vành tai anh: “Thôi, cơ thể anh vẫn chưa khỏe hẳn mà. Làm được một nửa rồi anh kêu dạ dày đau, bắt tôi dừng lại thì tôi đến nghẹn chết mất.”

Nghe cậu nói vậy, anh cũng không ép nữa. Anh không cao như cậu, không khỏe bằng cậu, đương nhiên là mặt đó cũng không dai bằng rồi.

“Cậu định đi hả?”

Elvis chớp chớp mắt: “Tuần lễ thời trang đã kết thúc hôm qua rồi, nên tôi có vài ngày tiếp theo để nghỉ ngơi. Nếu anh thấy chán thì tôi có thể ở lại đây cùng anh, được chứ?”

Đường Kiều hơi bất ngờ. Một người bạn giường nửa đêm nửa hôm chạy đến chăm sóc anh, mua thuốc, mua cháo cho anh, vốn đã vượt quá những gì anh mong đợi. Bây giờ còn ở lại nữa… Ở lại làm gì chứ? Hẹn hò hả?

“Thế nào? Anh có muốn tôi đi không?”

“Đừng!” Anh vô thức lầm bầm: “Vậy.. giờ chúng ta làm gì đây?” Đã lâu lắm rồi anh không ở cùng ai theo một cách thân mật thế này, nhất thời cảm thấy tay chân thừa thãi quá thể.

“Đương nhiên là ăn trưa trước đã.” Cậu mở tủ lạnh, cau mày lại: “Sao lại trống trơn thế này?”

“Tôi luôn ăn ở ngoài.”

“Vậy giờ mình cũng ra ngoài hả?”

Anh nghĩ một lúc, kết luận rằng mình vẫn muốn ở lại trong không gian ấm áp này hơn: “Thôi, gọi gì đó ship về đây là được.”

“Hay là thế này đi.” Cậu hăng hái: “Chúng ta mua nguyên liệu online rồi tôi sẽ nấu cho anh ăn?”

“Cậu biết nấu ăn?” Anh khó mà tưởng tượng ra cảnh một người mẫu chuyên nghiệp trên sàn chữ T lại mặc tạp dề thì trông sẽ thế nào.

“Biết một chút, tôi từng sống một mình một thời gian.”

Trừ công việc ra thì anh biết rất ít về cậu, nên lúc nghe vậy, anh hơi ngạc nhiên.

Hiệu suất của siêu thị online rất cao, chưa đến nửa tiếng là đồ đã về tay hai người. Elvis đứng trong bếp thành thạo xử lý từng nguyên liệu một, Đường Kiều đứng ngoài cửa nhìn cậu một lúc rồi trở về phòng khách, bật lap lên search thông tin về cậu.

Anh cứ nghĩ cậu chỉ mới nổi trong giới người mẫu thôi, ai dè ở trong nước, cậu đã nổi như cồn từ lâu rồi.

— Elvis, con lai Mỹ – Trung, hai mươi tuổi. Bắt đầu với thân phận người mẫu năm mười tám tuổi qua một quảng cáo điện thoại, từ đó phất lên như diều gặp gió, lập tức trở thành tiểu minh tinh được săn đón nhất lúc bấy giờ. Hiện tại đang theo học trường Đại học H nổi tiếng thế giới.

Ngoài lời giới thiệu chính thức của công ty quản lý, anh còn tìm được thông tin về cậu trên các diễn đàn — vừa liếc qua đã bị dọa cho phát ngốc.

“Nấu súp khá lâu, anh ăn tạm món khác trước nhé — sao vậy?” Nhìn biểu cảm vi diệu của anh, cậu tò mò hỏi.

“Fan của cậu…” Anh cân nhắc từ ngữ: “… Đúng là thích cậu thật đấy.”

Cậu cười: “Toàn thiếu nữ ấy mà.”

“Cậu đang học đại học?”

Cậu nhìn thoáng qua màn hình: “Ha? Anh đang điều tra tôi đấy phỏng?”

“Cũng không hẳn là điều tra, chỉ hơi tò mò thôi.”

Cậu giật lấy lap trong tay anh: “Anh có thể hỏi thẳng tôi mà.”

“Sinh nhật cậu là 3/10?”

“Ừ.”

Anh thấp giọng lẩm bẩm: “…Giống nó.”

“Nó? Là ai?”

Anh nghĩ mãi mà không biết phải miêu tả mối quan hệ giữa anh với Thẩm Duy Thần thế nào, mãi sau mới đáp: “Tôi có một…người bạn nhỏ, có cùng tuổi cùng ngày sinh với cậu.”

“Bạn?” Elvis khẽ cười: “Vậy thì đúng là bạn vong niên rồi.”

Anh thuận miệng nói: “Nói như cậu thì chúng ta cũng là người tình vong niên đấy.”

Cậu không đáp lại, chỉ phức tạp nhìn anh.

Thấy vẻ mặt mất tự nhiên của cậu, anh hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì.” Cậu xoay người: “Tôi đi xem súp thế nào đây.”

Ngồi lại sô pha, anh lướt qua vài trang web, thấy được rất nhiều ảnh chụp của cậu, lại xem thử quảng cáo điện thoại cậu đóng năm đó. Vẻ ngoài của cậu vốn đã rất hoàn hảo, trải qua make up và hậu kỳ xử lý lại càng thêm nghịch thiên, làm anh nhìn đến quên cả chớp mắt.

Elvis bưng đồ ăn ra, thấy vẻ mặt anh như thể đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật thì dở khóc dở cười: “Người thật đang đứng cạnh anh đây này, có cần thiết phải xem mấy cái đó không?”

Đường Kiều nhìn sang cậu, lại nhìn laptop, xoa xoa cằm: “Nhìn trên đây trông đẹp hơn mà.”

Ngửi thấy hương thơm của đồ ăn, con sâu đói trong bụng anh lại réo lên: “Đã nấu xong chưa? Tôi đói quá”

Cậu cười: “Nhịn thêm chút nữa đi, súp nấu sắp xong rồi.”

Đường Kiều không nhớ lần cuối anh ăn món gia đình truyền thống là bao giờ. Khả năng nấu ăn của Elvis không hẳn là quá tốt, nhưng hương vị lại rất quen thuộc với anh – anh nghĩ, có khi nào đó là hương vị của gia đình mà mọi người hay nói không?

Cậu không ăn nhiều, chỉ bận rộn gắp thức ăn vào bát anh, hầu hạ anh ăn bữa cơm này thật thoải mái.

Anh ăn no đến độ bụng phình lên, nằm ườn trên ghế sô pha cho tiêu thực. Nhìn cậu thành thạo thu dọn bát đĩa, anh không nhịn được nghĩ – tuy người này vẫn còn nhỏ nhưng đã rất biết cách chăm sóc người khác rồi. Thông tin chính thức mà công ty đưa ra có nói – cha mẹ cậu đều mất sớm, hẳn là hoàn cảnh sinh sống trước đây cũng không quá tốt, chính vì phải sống một mình trong thời gian dài nên mới sinh ra cái tính chăm sóc người khác rất cẩn thận này.

Rửa bát xong xuôi đâu vào đấy, cậu liền đến ngồi bên người anh, bàn tay lành lạnh còn vương hơi nước nhẹ nhàng xoa xoa bụng anh qua lớp quần áo: “Đỡ đau chưa?”

Đôi mắt đen như mực đó chăm chú nhìn vào anh, làm tim anh như chìm nghỉm trong sự ngọt ngào, theo bản năng túm lấy áo cậu, hôn lên đôi môi mỏng đó.

Elvis hơi ngẩn ra rồi cúi đầu ôm lấy anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn không hề mang tính *** này.

Lý trí anh dần dần trở nên trống rỗng, quanh mũi tràn ngập mùi hương sạch sẽ nhẹ nhàng.

Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là cả một đời, có lẽ chỉ trong chớp mắt, hai người buông nhau ra. Rõ ràng là đến chuyện thân mật hơn hai người cũng đã làm rồi, nhưng không hiểu sao anh lại hơi ngại ngùng, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt trẻ trung anh tuấn trước mắt.

Lúng túng lặng im một chốc, anh hắng giọng định nói thì bỗng nhiên, chuông điện thoại vang lên.

Là số trong nước.

Anh giật mình, lập tức nhấn nút nghe: “Alo?”

“Ngài Đường, là tôi.”

“Tôi biết.” Anh bước ra sân thượng, tránh không để Elvis nghe thấy: “Có tin tức gì rồi hả?”

“Vâng. Tấm thẻ mà ngài đưa Thẩm Duy Thần ấy, rốt cục cũng có động tĩnh rồi.”

Anh không trả lời, run run rút ra một điếu thuốc, ngậm vào miệng rồi châm lửa.

“Ngài Đường?”

Anh rít sâu một hơi, nhả ra làn khói trắng: “Cậu cứ nói đi.”

“Vào 12h33 rạng sáng hôm nay, đã có người rút tiền từ tấm thẻ đó tại NY, Mỹ.”

“NY?” Anh không thể tin vào lỗ tai mình — nói đùa gì vậy, hóa ra người anh đã tìm kiếm suốt hai năm nay lại đang ở ngay cùng một thành phố với anh hả?

“Phải, tôi đã điều tra kỹ càng rồi. Tôi sẽ gửi cho anh địa điểm rút tiền ngay đây.”

“… Được.”

Cúp máy, anh không về phòng khách ngay mà đứng ở đó tiếp tục hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác.

Tin nhắn được gửi đến rất nhanh — nơi rút tiền đúng là ở NY. Anh dập tắt điếu thuốc còn đang cháy dở, vội vã bước ra ngoài.

Elvis vẫn chờ anh ngoài phòng khách, tỏ ra lơ đãng hỏi: “Là ai gọi thế? Hai người nói chuyện lâu ghê.”

Anh không còn thời gian để giải thích nữa, thay vội quần áo rồi cầm khóa xe lao ra ngoài: “Xin lỗi, giờ tôi có việc gấp phải đi ngay.”

Cậu gật đầu: “Tôi hiểu.” Rồi thu thập đồ đạc của mình: “Để tôi xuống cùng anh.”

Lên xe, anh chỉ bỏ lại một câu tạm biệt rồi lập tức rồ ga biến mất.

Cậu nheo mắt nhìn theo bóng xe càng lúc càng xa, chần chừ một lúc rồi cũng bám theo.

Nửa giờ sau, cậu thấy anh dừng lại trước cửa một nhà hàng chuyên ăn tối. Nỗi nghi ngờ trong lòng cậu lại càng thêm bành trướng – Đường Kiều đến đây làm gì? Nếu để tiếp khách trong công việc thì sẽ không chọn nơi như thế này, chẳng lẽ là vì chuyện riêng? Là người quan trọng lắm hả? Quan trọng đến nỗi người luôn bình tĩnh như anh lại có phản ứng mãnh liệt như vậy?

Nghĩ đến đây, cậu bắt đầu điên cuồng ghen tị với cái người không biết có tồn tại hay không kia, ánh nhìn vào nhà hàng cũng trở nên độc địa tăm tối.

Cậu hít sâu một hơi, cố gắng đè lửa giận sắp bùng phát xuống, đang định xuống xe thì bỗng nhiên nghe thấy người gọi tên mình.

Lisa vẫn mặc bộ đồ hôm qua chạy tới, lớp make up tinh tế trên mặt đã bị trôi đi nhiều: “Elvis? Sao em lại ở đây?”

“Không phải việc của chị.”

Đã quen với thái độ lãnh đạm của cậu từ lâu, cô liền nói: “Hôm qua uống say quá nên chị đến khách sạn gần đây ngủ, vừa mới dậy đây.”

Cậu bắt đầu thấy phiền: “Liên quan quái gì đến —”

“Được rồi, đây là tấm thẻ hôm qua em đưa.” Cô lục túi lấy ra một tấm thẻ: “Trả lại em này.”

Nhìn thoáng qua vật trong tay cô, cậu đứng khựng lại.

Seven: Okay fine, cháu thừa nhận chú là đồ háo sắc, chú Đường à…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.