Đường Kiều nhắm mắt lại. Anh không biết phải khuyên bảo Đào Phi thế nào.
Trước đây khi anh còn làm trong bệnh viện, không ít đồng nghiệp đã tranh luận về vấn đề này – một sinh mệnh không được chờ mong có được quyền đến với thế giới này không? Đứa bé trong bụng cô là vô tội, chẳng lẽ chỉ vì ba nó vô tình mà lại phải chết sao?
“Em hỏi cô, dù thái độ của Thẩm Mộ có thế nào thì cô vẫn quyết tâm sinh đứa bé này ra chứ?”
Đào Phi không trả lời, nhưng anh biết cô sẽ đáp ra sao. Kiếp trước, sau khi cô nói với Thẩm Mộ tin mình mang thai, hắn ngạc nhiên rồi không chút do dự bảo cô phá nó đi. Khi ấy, hắn vẫn còn là một sinh viên, hoàn toàn không có khả năng làm cha của một đứa trẻ, hơn nữa thân là con nhà giàu có, hắn biết sau này mình sẽ cưới một người phụ nữ môn đăng hộ đối rồi sinh ra một người thừa kế hoàn hảo – vậy nên, hắn tuyệt đối không cho phép đứa trẻ trong bụng Đào Phi được ra đời.
Thấy rõ sự vô tình của người mình yêu, cô cũng không níu kéo nữa, chỉ tuyệt đối không chịu phá bỏ thai nhi. Cuối cùng thì chuyện này cũng lọt đến tai cha mẹ Thẩm Mộ – mà đối với họ, đối phó một cô gái mang thai chẳng có gì là khó cả. Bọn họ giao chuyện này cho Đường Hoài Chương, bảo ông đi giải quyết mẹ con Đào Phi – đứa trẻ của cô là do tự tay ông lấy ra.
Từ đầu đến cuối, trong mắt cô vẫn có sự kiên định như thế: “Phải.”
“Cô đã thử nghĩ xem sau này con cô sẽ phải đối mặt với những gì chưa? Ba nó không thừa nhận nó, hơn nữa chưa chắc người nhà cô đã đón nhận. Bạn bè cô, rồi đồng nghiệp của cô sẽ nhìn nó như thế nào? Cô chắc là mình đủ khả năng để không nuôi dạy nó thành một thằng cặn bã như cha nó chứ?”
Mặt Đào Phi tái nhợt: “Cô, cô không biết… Cô chỉ biết, nó là đứa trẻ của cô và Thẩm Mộ, cô sẽ không để nó chết!”
“Em không hiểu.” Đường Kiều lạnh lùng nói: “Biết trước nó sẽ không được hạnh phúc rồi mà cô còn cố làm gì?”
“Cô sẽ cố hết sức!”
Anh im lặng một lúc rồi thở dài: “Nếu cô đã quyết định rồi thì em không có tư cách để nói gì thêm nữa. Nhưng mà, nếu cô muốn giữ được con mình thì tốt nhất là đừng nói về sự tồn tại của nó với Thẩm Mộ. Mà tốt nhất là đừng nói cho người khác biết cha đứa trẻ là ai.”
“Vì sao!” Cô hoảng sợ: “Tiểu Mộ, Tiểu Mộ là cha của con cô mà!”
“Thế thì sao? Người duy nhất mong chờ con cô ra đời chỉ có mình cô mà thôi.”
Bàn tay đang đặt trên đầu gối của cô không ngừng run rẩy: “Cô không tin… Tiểu Mộ sẽ không vô tình như thế đâu…”
Anh mỉa mai cười: “Cô không tin em thì hẳn là phải tin vào tai mình chứ.”
Cô ngẩng phắt lên: “Ý em là sao?!”
“Cách đây không lâu, em mới gọi điện thoại cho Thẩm Mộ. Đây là bản ghi âm cuộc nói chuyện đó.” Anh đưa tai nghe cho cô: “Cô có thể nghe một chút.”
Vội vàng đón lấy tai nghe, cô cẩn thận đặt nó lên tai. Đột nhiên không đành lòng thấy dáng vẻ tuyệt vọng của cô, anh yên lặng đứng lên, rời khỏi phòng.
Đường Kiều ở phòng khách uống xong một ly trà thì Đào Phi bước ra. Nhìn cô như mất hồn mất vía, đôi mắt to tròn vốn tràn ngập ánh nước nay lại đờ đẫn vô vọng, dường như chỉ đứng im một chỗ thôi cũng đã tiêu hao hết sức lực của cô.
Anh vội đỡ lấy cô. Nắm chặt lấy tay anh, cô thất thần lẩm bẩm: “Đường Kiều… chuyện đó là thật sao?”
Anh không chút do dự gật đầu – bây giờ mà cho cô thêm hy vọng chẳng khác nào hại chết cô: “Ba em là bác sĩ tư nhân của Thẩm gia. Mười mấy năm qua, ba đã phá thai cho biết bao nhiêu phụ nữ từng là tình nhân của ba anh ta. Những người phụ nữ ấy từng mơ tưởng dùng đứa con để moi móc một phần tài sản của Thẩm gia, nhưng kết cục của họ thì sao? Sinh ra trong gia đình như thế, nhất định Thẩm Mộ sẽ chẳng hiền lành hơn ba mình đâu. Em biết dù có khuyên thế nào cô cũng sẽ không đổi ý, nhưng nếu cô thực sự muốn con mình bình an ra đời thì tốt nhất là đừng để người Thẩm gia biết đến sự tồn tại của nó.”
Đào Phi gật nhẹ: “Cô hiểu rồi, cảm ơn em. Cô đi trước đây.”
“Để em tiễn cô.”
Tiễn Đào Phi ra cửa, anh gọi một chiếc taxi cho cô. Khi cô mở cửa xe, anh vẫn không nhịn được hỏi: “Cô, sinh con vì hạng cặn bã như thế, cô thấy đáng giá sao?”
Cô yếu ớt mỉm cười: “Cô không sinh vì hắn, mà là vì chính mình.”
Đường Kiều không hiểu. Có đứa bé này rồi, cuộc sống của Đào Phi sẽ càng thêm chật vật – anh không tưởng tượng nổi cảnh một cô gái mới hơn hai mươi tuổi đầu, vừa tốt nghiệp đại học xong sẽ một mình nuôi dưỡng một đứa trẻ như thế nào. Nhưng anh không hỏi thêm nữa, chỉ im lặng nhìn chiếc taxi dần dần đi xa.
—
Sau đó, Đào Phi không tìm đến Đường Kiều nữa. Cô vẫn cố gắng làm việc như thường, thậm chí còn có phần hơn xưa. Tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng anh vẫn mua không ít đồ bổ cho phụ nữ có thai rồi đưa đến nhà cô vào cuối tuần.
Đào Phi ở trọ cùng hai cô giáo trường khác. Phòng trọ tuy nhỏ, nhưng cái gì cần có thì cũng đủ cả. Thấy Đường Kiều đến, cô ngạc nhiên: “Đây… đều là đồ đắt tiền, cô không nhận được đâu!”
Anh thản nhiên nói: “Em có tặng cô đâu, là tặng anh bạn nhỏ mà.”
Nhưng cô vẫn do dự: “Em vẫn là học sinh…”
Anh nháy mắt trêu chọc: “Thực ra thì em là một bác sĩ đấy ”
Thấy vẻ mặt giả bộ nghiêm túc của anh, cô không nhịn được bật cười: “Cảm ơn em!”
Trong phòng khá bừa bộn, trên đất là không ít thùng để quần áo. Anh hỏi: “Cô định chuyển nhà ạ?”
“Ừ.” Cô vuốt ve bụng mình: “Bụng cô càng ngày càng lớn, bạn cùng phòng sẽ sớm nhận ra cô đang mang thai thôi.”
Đường Kiều muốn nói lại thôi. Xã hội bây giờ vẫn chưa cởi mở như 10 năm sau – một cô gái trẻ như Đào Phi chưa chồng mà chửa, lại không thể nói với người ta rằng bố đứa bé là ai, dù là ở thành phố lớn như thành phố S thì vẫn sẽ không thiếu người chỉ trỏ bàn tán. Hơn nữa, cô còn là một giáo viên, trường học sẽ cho phép một “tấm gương xấu” như thế này tiếp tục dạy dỗ học sinh chứ?
Rõ ràng là Đào Phi cũng đã nghĩ đến những chuyện này, nên mới đệ đơn từ chức, một tháng sau sẽ chính thức rời khỏi trường.
“Cô định đi đâu?”
Cô thản nhiên mỉm cười: “Còn đi đâu được nữa? Sinh con xong, cô định về nhà mẹ đẻ.”
“Không phải cô nói ba mẹ cô khó mà tiếp thu được… chuyện này sao?”
“Nhưng họ là thân nhân duy nhất của mẹ con cô.”
Đường Kiều cảm thấy chua xót thay cho Đào Phi – nhưng thân là một người ngoài cuộc, anh chỉ có thể tôn trọng quyết định của cô.
“Tiếc thật, không thể dạy em hết cấp ba.” Cô nói: “Đường Kiều, em là một học trò thông minh, cô tin em có thể đỗ vào trường đại học tốt nhất, có được tương lai rộng mở.”
“Em sẽ.” Anh khẽ mỉm cười.
—
Trải qua mấy tháng nỗ lực, rốt cục Đường Hoài Chương cũng an ổn ngồi xuống cái ghế Phó Viện trưởng. Nhân dịp ông mới lên chức nên tâm trạng rất tốt, Đường Kiều bèn nói chuyện của Đào Phi với ông – đương nhiên, anh chỉ nói là một cô giáo rất thân quen với mình vừa mới mang thai, có ý muốn được khám ở khoa sản bệnh viện. Hiếm khi ông nổi hứng nói đùa, bảo anh còn nhỏ thế mà đã biết đi cửa sau, nhưng cuối cũng vẫn vui vẻ đồng ý.
Được Đường Kiều bảo trợ, Đào Phi được khám định kỳ rất cẩn thận – có mơ cô cũng không ngờ sẽ có ngày mình được khám ở bệnh viện tốt nhất thành phố này. Cô thực lòng biết ơn anh – thậm chí đã có lúc cô quên đi anh mới chỉ là một “học sinh trung học” mà coi anh như một người lớn để ỷ lại vậy.
Một tháng sau, Đào Phi từ chức, rời khỏi trường học. Cô thuê một phòng trọ, ở một mình chờ đến ngày sinh. Trước giờ cô vẫn gửi phần lớn thu nhập của mình về cho cha mẹ, nhưng từ khi cô có đứa bé thì không – điều này làm cha mẹ cô rất bực mình, đã mấy lần gọi lên giục cô gửi tiền về nhà. Cô quả quyết từ chối – cô bây giờ vốn đã không tích nhiều tiền, còn phải để dành cho đứa trẻ sắp ra đời nữa chứ.
Trừ Đường Kiều thỉnh thoảng tới thăm thì Đào Phi rất ít khi gặp người ngoài. Mỗi lần tới, anh đều mang theo rất nhiều đồ này nọ, khi thấy cô tỏ ý không thể nhận thì chỉ tùy tiện nói: “Mấy thứ này nhà em có nhiều lắm, cô không cần phải lo đâu. Cô không lấy thì em đành phải vứt đi thôi.”
Anh đã nói thế, cô còn biết từ chối thế nào. Để đáp lại, cô thường dạy thêm cho anh – dù trong lòng cô biết rõ anh đã thông thuộc tiếng Anh tựa như tiếng mẹ đẻ rồi.
Ngày sinh dự tính là cuối năm. Đào Phi mua không ít len, mỗi ngày đều đan đủ loại áo mũ cho cục cưng sắp ra đời. Nhìn nét cười chân thành và dịu dàng trên mặt cô, chẳng hiểu sao Đường Kiều lại nhớ tới người mẹ đã qua đời nhiều năm của mình.
Có phải mỗi người phụ nữ khi sắp làm mẹ đều đẹp như thế không?
—
Ngày đó, Đường Kiều đến bệnh viện đưa cơm cho Đường Hoài Chương, tình cờ gặp Đào Phi cũng mới đến để kiểm tra. Anh khá quen thuộc với bác sĩ chủ trị cho cô – kiếp trước anh từng làm thực tập sinh dưới tay ông, biết ông rất có thực lực nên mới tin tưởng để gửi gắm cô.
Anh mỉm cười chào hỏi: “Cô ạ.”
“Đường Kiều?” Bụng cô đã hơi nhô lên, sắc mặt cũng tươi tắn hơn nhiều: “Sao em lại ở đây?”
“Em tới tìm ba. Cô mới kiểm tra xong ạ?”
Cô gật đầu.
Không ít bác sĩ ở bệnh viện biết mặt Đường Kiều, người trước mắt không là ngoại lệ: “Cháu là con trai của viện trưởng Đường sao?”
“Dạ.” Anh lễ phép đáp lại: “Cháu chào chú ạ.”
“Xin chào.” Bác sĩ cười cười: “Lên đại học chưa?”
“Cháu còn hai năm nữa.”
“Ừm, chắc là cháu cũng học y hả? Haha, viện trưởng Đường đúng là có một cậu con trai ngoan!”
Anh chỉ cười không nói.
“Cháu có muốn vào xem thử không?”
“Như vậy… có được không ạ?”
“Có gì mà không được, nào nào, coi như thực tập trước.” Ông lại hỏi Đào Phi: “Cô không ngại chứ?”
Cô cười: “Không đâu.”
Đợi Đào Phi thay đồ rồi nằm xuống giường, bác sĩ thoa một lớp kem lên bụng cô, vừa tiến hành siêu âm cho cô vừa giảng giải một ít thường thức cho Đường Kiều. Chẳng mấy chốc, khung cảnh bên trong bụng cô đã hiện lên màn hình.
“Vị trí thai nhi rất chuẩn, bé cưng trông cũng rất khỏe mạnh.”
Đường Kiều nhìn hình ảnh thai nhi mới thành hình chưa lâu – xem nào, có mũi, mắt với tay chân rồi, tiểu JJ cũng có luôn.
Đào Phi nhìn màn hình không chớp mắt, đôi mắt dịu dàng như nước.
“Cô.” Anh nói: “Cô muốn nghe tiếng tim bé đập không?”
Hai mắt cô bừng sáng, quay sang hỏi bác sĩ: ‘“Được chứ?”
“Đương nhiên là được.” Ông nhấn một cái nút, tiếng tim đập vững vàng lập tức vang lên.
Thình thịch, thình thịch…
— Dường như đó là âm thanh đẹp nhất trên thế gian này.
: Thai nhi 3 tháng là có tim thai rồi, chi tiết xem ở đây.
Seven: Chậc trước đây cứ tưởng 5 6 tháng mới có tim thai chớ TvT