Thoát khỏi dòng hồi ức, Khâu Ngôn Chí nhìn Hạ Châu vẫn đang ngồi bên giường, bỗng cảm giác mình đi không được mà ở cũng chẳng xong.
Hàng nghìn suy nghĩ cuộn trào trong đầu cậu.
Hạ Châu phát hiện khi nào?
… Bây giờ, rốt cuộc hắn biết mình đã nói dối hắn bao nhiêu?
Vừa nghĩ đến biết bao lần Hạ Châu lẳng lặng nhìn cậu nói dối, Khâu Ngôn Chí chỉ thấy mình như một quá bóng bay đột ngột bị chọc bẹp dí, cả người mất đi sức lực.
Hạ Châu đứng đó, nhìn Khâu Ngôn Chí với sắc mặt tái nhợt, hàng mi cụp xuống, thở dài một tiếng giống như cuối cùng cũng thỏa hiệp với ai đó.
Hắn đứng dậy, bước tới hòm thuốc bên cạnh, cầm băng vô trùng rồi đi về phía Khâu Ngôn Chí.
“Khâu Ngôn Chí, nếu em có điều gì nhất định muốn giấu tôi, em có thể im lặng hoặc không nói cho tôi biết.”
Hạ Châu đứng trước mặt Khâu Ngôn Chí, hắn cầm miếng băng trong tay, xé màng cách ly, đến gần Khâu Ngôn Chí rồi cẩn thận dán lên vết thương trên cổ cậu. Ngón tay lành lành của Hạ Châu chạm vào cần cổ Khâu Ngôn Chí, khiến Khâu Ngôn Chí vô thức rụt cổ lại.
Sau đó, cậu nghe người đàn ông nói khe khẽ trên đầu mình.
“Chỉ cần đừng nói dối tôi là được.”
Lông mi Khâu Ngôn Chí run lên, cậu cúi thấp đầu, môi mím chặt.
“Muốn về trường không?” Hạ Châu hỏi.
Khâu Ngôn Chí nhẹ nhàng gật đầu.
Hạ Châu cầm áo khoác trên mắc áo: “Tôi đưa em đi.”
Khâu Ngôn Chí lắc đầu: “Không cần đâu, tự em về được.”
Hạ Châu mở cửa: “Ở đây không dễ bắt taxi.”
Cuối cùng Khâu Ngôn Chí vẫn lên xe Hạ Châu, chỉ là suốt dọc đường hai người đều im lặng.
Nhà trọ của Trương Dục Diên ngay gần trường học, đêm qua khi Khâu Ngôn Chí chạy từ nhà trọ đến trường, cậu chỉ thấy con đường này dài đằng đẵng không có điểm kết thúc.
Nhưng bây giờ, Khâu Ngôn Chí lại thấy mình chỉ mới ngây người một lúc, Hạ Châu đã đưa cậu đến cổng trường.
Khâu Ngôn Chí cúi xuống, bắt đầu tháo dây an toàn.
Bỗng nhiên Hạ Châu lên tiếng.
“Em không cần lo chuyện kết hôn, tôi sẽ không ép em nữa, tôi sẽ giải thích rõ ràng với bố em.”
Động tác trên tay Khâu Ngôn Chí thoáng sững lại, cậu nói khẽ: “Cảm ơn.”
Nói xong thì mở cửa bước ra.
Khâu Ngôn Chí đi chưa được hai bước đã nghe một tiếng kêu to.
“Đàn anh!”
Diệp Minh Húc gọi Khâu Ngôn Chí, thấy Khâu Ngôn Chí nghe tiếng gọi thì quay sang nhìn xung quanh, cậu ta lập tức bỏ lại bạn học bên cạnh, chạy vội về phía Khâu Ngôn Chí.
“Đêm qua bỗng dưng anh chạy ra ngoài, có chuyện gì hả anh?” Diệp Minh Húc tỏ ra lo lắng.
Khâu Ngôn Chí trả lời cho có lệ: “Một người quen gặp tai nạn, cơ mà xử lý xong rồi, không có gì đáng ngại.”
“Đàn anh, phố Long Phượng đối diện trường lại mở một cửa tiệm mới, bạn cùng lớp em bảo mì ở đó siêu ngon, chắc chắn anh sẽ thích!”
Nói đoạn, Diệp Minh Húc kéo cổ tay Khâu Ngôn Chí đi về phía trước.
Cậu ta đi hai bước, bàn tay lặng lẽ nhích xuống một chút, thử nắm tay Khâu Ngôn Chí, nhịp tim cậu ta tăng tốc, vành tai đỏ bừng.
Hạ Châu lạnh lùng dập điếu thuốc trong tay, nhìn chòng chọc đôi tay đan vào nhau của đôi trai trai chó má cách đó không xa.
Hai phút trước, hắn còn ra vẻ hào phóng nói sẽ hủy hôn.
Hai phút sau, Hạ Châu đã tức giận đến mức muốn nghiến nát răng.
Gì mà cho cậu tự do? Gì mà không ép cậu? Gì mà để Khâu Ngôn Chí tự chọn? Hạ Châu hắn là một kẻ hẹp hòi, ấy vậy mà vừa rồi hắn lại xây dựng hình tượng rộng lượng ‘Nếu em muốn bay đi, vậy để tôi gánh chịu thương đau*’.
(*Lời bài hát ‘Quá mức’ do Trương Tín Triết thể hiện.)
… Bây giờ hắn thấy Khâu Ngôn Chí và người kia nắm tay nhau, gần như chỉ muốn xông lên giật bàn tay họ ra ngay và luôn!
Một giây sau, Hạ Châu nhìn thấy Khâu Ngôn Chí khéo léo tránh khỏi tay Diệp Minh Húc, sau đó lấy điện thoại trong túi ra, thản nhiên liếc nhìn gì đó rồi tiếp tục cười nói với Diệp Minh Húc.
Họ cứ thế sánh bước bên nhau, đi thêm hai bước nữa, bỗng nhiên Khâu Ngôn Chí yên lặng ngoảnh lại nhìn, tình cờ bắt gặp ánh mắt Hạ Châu.
Khâu Ngôn Chí lập tức quay đầu đi, bước nhanh hơn như có tật giật mình, trước sau vẫn luôn giữ khoảng cách không xa không gần với Diệp Minh Húc.
Đột nhiên Hạ Châu thấy tâm trạng có vẻ khá hơn một chút.
Hạ Châu mở cửa bước xuống xe, cúi đầu nhìn đồng hồ.
Ừm, đúng là đến giờ ăn rồi.
Phố ăn vặt đối diện trường rất nhộn nhịp, đâu đâu cũng thấy học sinh và người bán hàng rong.
Khâu Ngôn Chí và Diệp Minh Húc đi qua vài nhóm người, đến cuối con phố ăn vặt, cho đến khi cậu nghĩ Hạ Châu sẽ không thể nhìn thấy mình nữa, cuối cùng mới yên tâm.
Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu, nhìn tiệm mì sạch sẽ trước mặt: “Đây là cửa tiệm mà em nói hả?”
“Đúng, chính là tiệm này.” Diệp Minh Húc bước vội theo cậu suốt một đường, hơi khó thở, “Đàn anh, sao anh đi nhanh thế?”
Khâu Ngôn Chí bước vào cửa tiệm, nói: “Vừa nãy có một con chó đen bự ở đằng kia, anh thấy sợ.”
“Chó đen bự gì? Sao em không thấy…” Diệp Minh Húc nói xong quay lại nhìn, nhưng vừa quay đầu, những lời chưa nói xong đều nghẹn trong cổ họng.
Vì cậu ta thấy sau lưng mình, một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác đen đang đứng đó, người đàn ông này chẳng những mặc nguyên cây đen từ đầu đến chân, mà sắc mặt cũng hơi đen (u ám) nữa.
… Mà chả hiểu sao người đàn ông này trông quen quen, giống như đã gặp ở đâu rồi.
Khâu Ngôn Chí thấy Diệp Minh Húc đột nhiên im lặng, còn tưởng cậu ta nhìn thấy thứ gì kỳ lạ bèn quay lại nhìn.
Vừa nhìn trái tim cậu đã đập loạn xạ, sợ đến mức tóc dựng đứng.
… Hạ Châu đi theo lúc nào vậy?!
Hạ Châu vươn tay về phía cậu với khuôn mặt không chút cảm xúc, giả vờ như không quen: “Thật trùng hợp.”
… Không phải chứ? Một tổng giám đốc lớn như anh, xuất hiện ở cuối phố ăn vặt trường tôi, giả bộ trùng hợp gì vậy?
Khâu Ngôn Chí không biết rốt cuộc người này có chủ ý gì, nửa tin nửa ngờ vươn tay ra bắt tay với hắn.
“… Thật trùng hợp.”
Hạ Châu nhìn cậu đầy ẩn ý, lúc lâu sau mới buông tay ra, hắn ngẩng đầu nhìn cửa tiệm rồi nói: “Đã tình cờ gặp nhau trong cùng một cửa tiệm, vậy thì ghép bàn ăn chung nhé?”
Diệp Minh Húc nhíu mày, đang định nói chúng tôi không cần ghép bàn.
Hạ Châu đã bước vào tiệm, nói với bà chủ.
“Ba người, có bàn trống không?”
Diệp Minh Húc nói, “Chúng tôi không…”
“Úi chà! Đến đúng lúc quá. Ba người hả? Có dư một bàn trống cỡ đó, cậu mà tới muộn chút nữa là hết rồi! Đây nè đây nè, đi vào trong đi…”
Bà chủ nhiệt tình đẩy ba người vào trong, những lời Diệp Minh Húc chưa kịp nói cứ thế nghẹn lại trong bụng.
Diệp Minh Húc luôn đi theo phía sau nhìn bóng lưng Hạ Châu, càng nhìn càng thấy quen, càng nhìn càng thấy lạ.
Đến khi mang mì lên, người ta ai cũng nhìn chằm chằm vào mì trong đĩa, thế mà Hạ Châu chỉ nhìn chăm chú vào Khâu Ngôn Chí, ánh mắt ấy quá nóng bỏng, quá rõ ràng, miễn không mù thì đều có thể nhìn ra có gì đó không ổn.
Đến nước này, Diệp Minh Húc mới sực nhớ ra người này là ai.
… Đây chẳng phải tổng giám đốc Hạ hai hôm trước đã ngồi vào bàn họ, khi cậu ta, đàn anh với anh Dục Hiên đi ăn thịt nướng sao?!
Nếu cậu ta không nhớ lầm, sau đó người này đã có tranh chấp nhỏ với đàn anh ngoài cửa tiệm.
Mặc dù Diệp Minh Húc không chứng kiến toàn bộ câu chuyện, nhưng nhớ lại bầu không khí giữa hai người hôm ấy và ánh mắt của vị tổng giám đốc Hạ này, Diệp Minh Húc cảm thấy chắc chắn vụ rách váy của đàn anh có liên quan tới vị tổng giám đốc Hạ này.
Nghĩ đến đây, Diệp Minh Húc lập tức cảnh giác.
Bây giờ trong mắt cậu ta, tổng giám đốc Hạ ăn mặc chỉnh tề ra vẻ đạo mạo trang nghiêm trước mặt đã biến thành một kẻ gian ác có quyền có thế, vô số tội ác, làm xằng làm bậy, thậm chí còn có tiền án khiếm nhã với đàn anh của mình!
Chắc chắn là hắn vừa gặp đã yêu đàn anh của mình, từ đó mới bày đủ trò trêu chọc và hành hạ, cậy mình có tiền có quyền nên uy hiếp dụ dỗ đàn anh, kết quả là đàn anh phải chịu sự đùa bỡn của hắn vì mẹ bệnh nặng và em trai đang đi học. Kể từ đó cứ mỗi đêm trăng tròn, đàn anh lại phải mặc chiếc váy đen với khuôn mặt yếu ớt nhợt nhạt bước từng bước vào căn phòng của ác ma.
Diệp Minh Húc nghĩ đi nghĩ lại, sắc mặt trắng bệch.
Không không, đừng nghĩ linh tinh, bỗng dưng cậu ta lắc đầu.
Đàn anh không có mẹ ốm nặng và em trai đi học, dù có thì cậu ta cũng sẽ cố gắng hết mình để nuôi cả nhà đàn anh!!!
Nghĩ đến đây, ánh mắt cậu ta trở nên kiên định.
Cậu ta nhìn Hạ Châu như đang nhìn thế lực tà ác cần đông đảo quần chúng nhân dân đấu tranh chống lại! Cậu ta đang nghĩ trong đầu xem nên nói gì, làm gì, để người đàn ông họ Hạ này hoàn toàn dứt tình với đàn anh của cậu ta.
Vừa định nói gì đó thì Diệp Minh Húc lại bị Khâu Ngôn Chí gọi.
Diệp Minh Húc bừng tỉnh, gần như không nhịn được chỉ muốn khoe khoang với Hạ Châu.
Nhìn đi, chúng ta ngồi cùng nhau nhưng đàn anh chỉ muốn nói chuyện với tui, hổng muốn nói chuyện với anh.
Khâu Ngôn Chí ngồi ăn chung bàn với đối tượng tấn công trước đây và đối tượng tấn công hiện tại, cậu rất xấu hổ nên cố tìm chủ để đề nói.
Diệp Minh Húc trả lời: “Hôm qua anh Dục Hiên say quá, hôm nay lúc em đi anh ấy vẫn chưa dậy, có lẽ vẫn đang ngủ.”
Khâu Ngôn Chí thở dài.
Dù là ván game trước hay ván này, Trương Dục Diên đều say đến chết đi sống lại, khóc lóc tan nát cõi lòng vì tên đàn anh của cậu ta. Nhưng gã đàn anh đó thà xài chung một người đàn ông với Tuesday, cũng không thèm nhìn Trương Dục Hiên.
Khâu Ngôn Chí cầm nĩa khuấy mì trong đĩa, ngẩng đầu nhìn Diệp Minh Húc: “Diệp Minh Húc, anh trai và anh dâu của em là yêu đương tình nguyện à?”
“Đương nhiên rồi, nghe nói anh em yêu anh dâu từ cái nhìn đầu tiên đó.”
“Vậy anh trai em… Có tốt với anh dâu của em không? Bình thường hai người ở bên nhau thế nào?”
“Ảnh tốt với anh dâu của em lắm, em chả rõ bình thường hai người ở bên nhau thế nào, dù sao em cũng là học sinh nội trú, không hay về nhà. Mà anh em thì bận, cũng không về nhà thường xuyên, có khi một tháng em còn chẳng gặp anh trai một lần.”
“Vậy anh dâu của em…”
Diệp Minh Húc nhìn Hạ Châu đang ung dung ngồi đối diện, trong lòng hơi sốt sắng.
… Sao đàn anh cứ hỏi cậu ta về chuyện của người khác thế? Nào là hỏi Trương Dục Hiên, nào là hỏi anh dâu cậu ta.
Tựa như bọn họ chẳng thân nhau xíu nào, không có gì để nói ngoài việc nói về người khác.
Diệp Minh Húc ngắt lời Khâu Ngôn Chí, cố tình nói một chuyện bí mật mà Hạ Châu chắc chắn không biết.
“Đàn anh, thực ra đêm qua em trằn trọc mãi, em lo cho anh, lúc đó khuya vậy rồi, cửa ký túc cũng đóng, em cứ nghĩ anh đi đâu vậy? Anh nghỉ ngơi ở đâu, chỗ người bạn gặp sự cố ở bên anh cả đêm ạ?”
Cơ thể Khâu Ngôn Chí thoáng cứng đờ.
Hạ Châu ngồi đối diện không biết có phải cố tình hay không, hắn cầm nĩa chọc đĩa sứ kêu leng keng.
“… Ừm.” Khâu Ngôn Chí nói nhỏ, “Giải quyết xong thì… muộn lắm rồi, nên tôi về thẳng nhà người bạn đó ngủ luôn.”
“Đó là người bạn em không quen hả anh?” Diệp Minh Húc nhìn Hạ Châu, cố ý nói với Khâu Ngôn Chí, “Đàn anh, sau này em muốn biết thêm nhiều bạn bè của anh hơn, vì mai sau chúng ta sẽ là mối quan hệ rất thân mật.”
Quan hệ thân mật?
Quan hệ thân mật gì?
Quan hệ thân mật trong mơ hả?!
Ôi chao nít ranh ở đâu ra, cố tình khoe khoang trước mặt mình, muốn khơi lòng ghen tỵ của mình ư?
Hạ Châu thầm cười khẩy.
Ôi ngây thơ!
Cưng nghĩ cưng có thể được như ý không?
Khâu Ngôn Chí cúi thấp đầu, trả lời ậm ừ.
Hạ Châu đặt đồ trong tay xuống, đặt nĩa trên đĩa phát ra một tiếng vang giòn tan.
Trong lòng Khâu Ngôn Chí cũng vang lộp bộp.
Rồi cậu nghe Hạ Châu mỉm cười và nói với Diệp Minh Húc: “Vậy thì làm quen nhé, tôi là Hạ Châu.”
Diệp Minh Húc hơi sửng sốt, sau đó nhíu mày: “… Cái gì?”
Hạ Châu liếc Khâu Ngôn Chí rồi mới nói: “Chẳng phải cậu bảo muốn làm quen với bạn của Ngôn Ngôn sao? Tôi chính là người bạn gặp sự cố đêm qua.”
Diệp Minh Húc ngơ ngác chớp mắt.
“Tối hôm qua đúng là làm em ấy mệt thật, nhưng cậu không cần lo đêm qua Ngôn Ngôn có nghỉ ngơi tốt hay không vì em ấy ngủ rất ngon ở nhà tôi.”
Sắc mặt Diệp Minh Húc trắng bệch, lúc lâu sau mới thốt ra được.
“… Tôi, tôi và đàn anh ở cùng ký túc xá, ngày nào chúng tôi cũng ngủ cùng phòng, tôi hiểu rõ đàn anh, ở đâu anh ấy cũng có thể ngủ ngon.”
Hạ Châu ngẩng đầu nhìn cậu ta, ánh mắt hơi khó hiểu: “Cậu vừa dọn vào ngày hôm trước mà? Hôm cậu chuyển vào, Khâu Ngôn Chí đã ngủ ở nhà em ấy, hôm qua là ngày thứ hai cậu chuyển vào thì em ấy ngủ ở nhà tôi, cậu bắt đầu ngủ chung phòng ký túc với em ấy mỗi ngày từ bao giờ? Trong mơ hả?”
Sắc mặt Diệp Minh Húc hết trắng lại xanh.
Hạ Châu dừng một lúc, hắn chợt hiểu ra như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, “Nghĩ vậy mới thấy, Ngôn Ngôn, hình như tôi là người đầu tiên mà em nhìn thấy mỗi khi thức dậy suốt hai ngày liên tục nhỉ?”
“Còn chưa kể sáng nay, dù sao chúng ta cũng thức dậy trên cùng một chiếc giường, sáng hôm qua thì đúng là bất ngờ, không ngờ khi tôi và bố em bàn chuyện cưới xin, tôi lại còn có thể nhìn thấy em thức dậy.”
“Leng keng.”
Cái nĩa của Diệp Minh Húc rơi xuống đĩa. Bàn tay cầm bột tiêu đen của Khâu Ngôn Chí run rẩy như bị Parkinson.
Trước đây cậu từng đọc rất nhiều bình luận của các cô gái mắng chửi trà xanh sen trắng trên mạng. Nhưng cậu chưa bao giờ biết, rốt cuộc đó là giống loài thần kỳ thế nào?
Mà bây giờ nhìn vẻ mặt ngây thơ của anh Hạ.
Cậu cảm thấy như mình đã nhìn thấy một đóa sen trắng nở rộ và một tách trà xanh hảo hạng ngát hương thơm.