Bốn người cùng lúc á khẩu, tay của thư ký khựng lại ở nơi nắm đấm cửa.
Bọn họ nhìn thấy gì đây? Bọn họ thấy Tổng giám đốc Hạ người mà vừa rồi còn đang bị nói xấu, giờ phút này xuất hiện ngay trước mặt họ, xuất hiện ngay trong phòng chứa đồ nhỏ hẹp này.
Sếp Hạ đưa lưng về phía họ, rõ ràng còn ôm một người trong lồng ngực.
Chẳng qua người nọ được sếp tổng che chắn kín mít chẳng thấy nổi cọng tóc. Từ bàn tay bất an kéo áo trên lưng sếp Hạ, họ mới đoán được đây là một cậu trai trẻ.
Mà môi sếp Hạ của bọn họ hiển nhiên đã bị cắn một vết, ám chỉ một cách rõ ràng cho việc vừa xảy ra chỉ cách đây vài giây trước tại phòng chứa đồ này.
Bốn người ngoài cửa như hóa đá, vào khoảnh khắc này họ đã quên mất cách sử dụng ngôn ngữ.
Hạ Châu rủ mí mắt, một tay ôm người trong lồng ngực, tay kia lần mò bên cạnh lấy một túi quà vặt ném ra ngoài.
Thư ký sửng sốt, sau đó run lẩy bẩy dùng cả hay tay bắt lấy túi đồ,
Hạ Châu mở miệng, giọng lạnh tanh: “Đi ngay.”
Bốn người kia như giật mình tỉnh giấc, hoảng hốt quay đầu trở về vị trí của mình. Cô thư ký cầm túi quà vặt trong tay vì đang bối rối mà đi theo hướng ngược lại, may mà được đồng nghiệp bên cạnh kéo đi.
Đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của bốn người đó nữa, lúc này Khâu Ngôn Chí mới đẩy mạnh Hạ Châu trước mặt.
Hạ Châu xoa môi: “Khâu Ngôn Chí, em cắn anh đau quá.”
Từ vành tai tới hai gò má đầy đặn của Khâu Ngôn Chí đều đỏ bừng bừng, vì hồi hộp và tức giận nên đôi mắt đã phủ một tầng hơi nước từ lúc nào. Cậu nghiến răng, đạp lên cẳng chân người kia, tức giận nói: “Tránh xa em ra.”
Hạ Châu lại ôm lấy cậu, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cậu, cười bảo: “Xin lỗi, về sau sẽ không thế nữa.”
Chất giọng hắn trầm thấp và dịu dàng, thiêu đốt vành tai người nghe.
Hạ Châu kéo tay Khâu Ngôn Chí, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt: “Đi ăn thôi.”
Khâu Ngôn Chí giãy khỏi tay Hạ Châu rồi lại bị Hạ Châu không biết xấu hổ bắt lấy, mỗi một ngón tay đều mang theo sự dịu dàng và sức lực không cho phép từ chối. Hắn luồn tay vào giữa các ngón tay cậu, mười ngón đan xen.
Không bao lâu sau, chuyện sếp Hạ hôn môi nồng nhiệt một cậu trai thần bí trong phòng chứa đồ đã lan truyền khắp công ty.
Khâu Ngôn Chí chỉ tới phòng nghỉ mà đã nghe thấy hai cô gái đang nhiều chuyện với nhau.
“Nghe tin gì chưa? Có người đào được in tư tình nhân bé nhỏ kia của sếp tổng rồi!”
“Tin gì?”
Khâu Ngôn Chí căng thẳng, dịch về phía cô gái, vừa cúi đầu rót cà phê vừa len lén tắt âm tai nghe, dựng thẳng tai chăm chú lắng nghe.
Cô gái nhỏ giọng, ra vẻ thần bí: “Nghe nói cậu trai trẻ kia đang là học sinh cấp ba, gia cảnh nghèo khó nhưng khuôn mặt lại xuất chúng. Tổng giám đốc Hạ vừa gặp đã yêu, bề ngoài là giúp đỡ nhưng bên trong thực chất là bao nuôi… Sếp tổng dính lấy cậu ta không rời, ngày thường bên nhau thì thôi, dù tới công ty sếp nhà mình cũng không nỡ bỏ cậu ta ở nhà nên mới bị phát hiện ở phòng chứa đồ đó…”
Tay cầm tách cà phê của Khâu Ngôn Chí run nhè nhẹ.
Mấy người đồn kinh thật, nghe rất vô lý nhưng cực kỳ thuyết phục, kết bài mở bài đầy đủ luôn.
“Câu chuyện của bồ hơi ô dề rồi đó.” Một cô gái khác nói với giọng ghét bỏ.
Cô gái thấy Khâu Ngôn Chí đang đeo tai nghe nên cũng yên tâm, sau đó tiếp tục nhỏ giọng tám với đồng bọn.
“Tin này đảm bảo đáng tin 100%, vì chính tui nghe thư ký Hứa nói mà, lúc ấy rõ ràng Dương Phong Trình đã bị loại, thế mà lại được giám đốc đặc cách tuyển dụng. Còn một chuyện lạ nữa… sếp Hạ có bao giờ tới tham gia tiệc chào mừng nhân viên mới đâu, nhưng lần kia sếp tham gia cũng là vì Dương Phong Trình đấy!”
Cô gái kia lắc đầu: “Trưa này lúc chuyện này xảy ra, tui vẫn thấy Dương Phong Trình ở nhà ăn mà, không thể là cậu ta được. Vả lại Dương Phong Trình cao to như vậy, chỉ thấp hơn sếp tổng vài centimet, làm sao sếp có thể ôm gọn người vào lồng ngực mà không lộ tới một cọng tóc được?”
Cô gái này bỗng thấy Khâu Ngôn Chí bên cạnh, ra hiệu: “Tui đoán vóc người tình nhân bé nhỏ của sếp mình phải cỡ như cậu kia kìa.”
Tim Khâu Ngôn Chí đập liên hồi, sau đó bình tĩnh ấn lên tai nghe.
Giọng cậu rất tự nhiên: “Alô, Tiểu Lưu hả, cậu tới mau lên, đừng bắt tôi chờ cậu cả buổi ở nhà ăn như trưa qua đấy…”
Khâu Ngôn Chí vừa giả vờ nghe điện thoại vừa tự nhiên cầm tách cà phê rời khỏi phòng nghỉ.
Khâu Ngôn Chí vừa tới vị trí làm việc thì nghe thấy một tràng tiếng chân bước vội, tất cả nhân viên bên phòng thư ký hầu như huy động toàn bộ lực lượng, Hạ Châu cũng theo ra từ văn phòng, mặt mày nghiêm túc, cả đoàn người đi vào thang máy.
Khâu Ngôn Chí lơ ngơ nhìn, hỏi Dương Phong Trình kế bên: “Chuyện gì thế? Làm gì rầm rộ vậy?”
“Chắc là xuống đón người.”
Triệu Duệ nhíu mày: “Ai thế? Rầm rộ như vậy, còn đích thân Tổng giám đốc Hạ xuống đón nữa.”
Dương Phong Trình nói: “Chủ tịch Khâu của tập đoàn Khâu thị. Thật ra nếu ở hai tháng trước, như thế này cũng là bình thường thôi, dù sao lúc ấy Khâu thị là nhà đầu tư của chúng ta. Thế nhưng bây giờ công ty chúng ta đã ôm được vài hạng mục lớn, giá trị vốn hóa thị trường tăng gấp mấy lần, Khâu thị phải kiêng kị chúng ta mới đúng, chẳng hiểu sao sếp mình còn phải cung kính với bên đấy như vậy…”
“Ấy, Khâu Ngôn Chí, chủ tịch công ty trùng họ với cậu kìa…” Dương Phong Trình quay đầu về phía Khâu Ngôn Chí lại chẳng thấy bóng người đâu, cậu ta nhíu mày: “Khâu Ngôn Chí đi đâu rồi.”
Khâu Ngôn Chí nghe đến bố mình tới thì ba chân bốn cẳng trốn đi ngay.
Khoảng thời gian trước, Khâu Kình Thương gọi điện hỏi cậu có muốn thực tập ở công ty nhà mình không.
Khâu Ngôn Chí nhớ rõ, lúc ấy cậu đang nửa nằm trên sofa xem TV, tay trái cầm hamburger, tay phải cầm khoai tây chiên, khi nghe lời đề nghị này của Khâu Kình Thương thì lắc đầu ngay, nói mình vừa lười vừa mệt không muốn đi đâu. Cậu từ chối, bảo đợi tốt nghiệp xong rồi thực tập cũng không muộn.
Kết quả mới qua mấy ngày, Khâu Ngôn Chí cậu đã tí tởn chạy đến công ty của nhà họ Hạ làm một phiên dịch viên nho nhỏ.
Bố cậu mà biết chuyện này, ông ấy sẽ nhìn cậu như thế nào.
Khi Hạ Châu tới lầu một, Khâu Kình Thương đã vào cửa công ty.
Hạ Châu cung kính chào đón: “Bác trai, sao bác lại đích thân tới thế ạ?”
Thư ký Hứa phía sau ngẩn người.
Hợp tác cũng đã lâu, Tổng giám đốc Hạ vẫn gọi Khâu Kình Thương là chủ tịch Khâu hoặc là ngài Khâu, từ khi nào đổi xưng hô thành bác trai thân mật như vậy?
Khâu Kinh Thương nhìn hắn: “Tuổi tôi tuy đã cao nhưng vẫn ra ngoài đi dạo được.”
Lần này Khâu Kình Thương tới để ký hợp đồng với Hạ Châu.
Hợp đồng muốn ký chính là phần bị Khâu Ngôn Chí trộm đi. Hạ Châu vẫn nhớ rõ, lúc Khâu Ngôn Chí lấy hợp đồng đi còn hùng hổ nói sẽ nói cho Khâu Kình Thương, sẽ chấm dứt tất cả hợp tác và kiện hắn. Thế nhưng cũng ngày hôm ấy, Hạ Châu lại sinh ra ảo giác Khâu Ngôn Chí bị tai nạn xe cộ ngay trước mặt mình, đầu óc ngơ ngơ, quên khuấy chuyện phần hợp đồng này.
Hạ Châu giờ mới phát hiện, đừng nói kiện ra tòa, Khâu Ngôn Chí còn không có nói với Khâu Kình Thương về phần hợp đồng kia nữa là.
Vì thế Hạ Châu xóa toàn bộ những phần sơ hở trong điều khoản hợp đồng, lập ra một bản hợp đồng chi tiết và công bằng hơn, cũng nhân chuyện hợp đồng bất ngờ mất đi để bày tỏ sự áy náy với Khâu Kình Thương. May mà Khâu Kình Thương cũng không nói gì thêm, thoải mái đồng ý ký lại.
Hạ Châu tỏ ý mình có thể tới công ty Khâu Kình Thương hoặc ký hợp đồng tại nhà, nào ngờ lần này Khâu Kình Thương lại tự mình tới.
“Đi thôi, vào văn phòng của cậu rồi nói.” Khâu Kình Thương nói.
Đang ở trong thang máy, Khâu Kình Thương bỗng mở miệng: “Hạ Châu, cậu và con trai tôi hiện tại thế nào rồi? Vẫn còn cãi nhau sao?”
“Dạ không, bác trai, bọn cháu đã làm hòa rồi.”
Ở phía sau, thư ký vẫn duy trì nụ cười mang tính chất công việc trên mặt, song thực tế đã khiếp sợ đến độ ngắt véo ngón tay.
Đinh.
Thang máy tới tầng 18 rất nhanh.
Khâu Kình Thương rời thang máy, khựng người một chút rồi cùng Hạ Châu vào phòng làm việc.
Khâu Kình Thương ngồi xuống sofa, mắt nhìn Hạ Châu, cất giọng điệu thờ ơ: “Hạ Châu, hai ngày nay tôi nghe được ít tin đồn không tốt về cậu.”
Hạ Châu hỏi: “Tin đồn gì thế ạ?”
Khâu Kình Thương trả lời: “Về chuyện riêng của cậu.”
Thư ký vừa cẩn thận pha trà cho Khâu Kình Thương vừa dựng thẳng tai, mơ hồ cảm thấy sẽ có chuyện để hóng hớt.
Người còn lại đang giúp Hạ Châu sắp xếp tài liệu là thư ký Hứa cũng chậm động tác lại.
“Tôi nghe nói, có nhân viên thấy cậu đang yêu đương với học sinh cấp ba.”
Hạ Châu cười không mấy để ý: “Đồn kiểu này về cháu cũng hơi quá đà rồi.”
Khâu Kình Thương nhấp một hớp trà, ngữ điệu không nhanh không chậm: “Nghe hơi quá thật.”
Khâu Kình Thương đứng lên, đi tới hai bước, dừng trước bình phong, sau đó hỏi: “Phía sau là phòng nghỉ phải không?”
Hạ Châu gật đầu: “Nhưng nơi này cháu không hay dùng lắm, thỉnh thoảng mới nghỉ bên trong một lúc.”
“Nói ra khá buồn cười, ngoài việc yêu đương với học sinh cấp ba, tôi còn nghe được tin đồn còn lạ lùng hơn.”
Khâu Kình Thương lắc đầu, thở dài: “Thậm chí có người nói cậu đã sống cùng cậu trai nhỏ tuổi kia, hơn nữa dù tới công ty cũng đưa thằng bé đó tới giấu trong phong nghỉ.”
Hạ Châu cười, đi tới trước mặt Khâu Kình Thương.
“Bác trai không cần phải để ý mấy tin đồn nhảm nhí này đâu ạ, cháu một lòng một dạ với cậu nhà.”
Dứt lời, Hạ Châu tới sau bình phong, mở cửa phòng nghỉ, cười nói: “Đừng nói cậu trai nhỏ tuổi gì đó. Trong phòng nghỉ của cháu vắng lặng tới mức còn chẳng có một con ruồi nữa.”
“Phải không?”
Khâu Kình Thương cười lạnh.
Hạ Châu ngẩn người, nhìn vào bên trong phòng.
Trên chiếc giường ngay giữa phòng nghỉ, một cậu trai đang đưa lưng về phía họ.
Cậu chàng đội mũ trùm rộng, người quấn thảm lông, che kín mít hơn nửa người. Có thể từ động tác của cậu nhìn ra, người này đang gõ laptop vô cùng khí thế, cậu ấy đang chơi game.
Hạ Châu nhất thời không kịp phản ứng, hắn nhíu mày, vẻ mặt hoang mang: “Đây là…”
Khâu Kình Thương thật không ngờ đã bắt tại trận rồi mà Hạ Châu vẫn mặt dày không thừa nhận, vừa nghĩ tới con mình bị cắm sừng mà còn không biết, Khâu Kình Thương vừa đau lòng vừa tức giận, giọng lạnh hẳn: “Sao đây? Lẽ nào cậu Hạ cũng không quen người đang ngồi trên giường kia!?”
Dường như nghe được tiếng nói, thiếu niên đang chơi game khí thế trên giường bỗng dừng động tác, nhân vật trên màn hình đứng im tại chỗ, cơ thể thiếu niên cũng cứng đờ như tượng.
Sau đó cậu kéo chiếc mũ trùm rộng và tai nghe vừa to vừa nặng xuống, cậu chậm rãi, từ từ quay đầu.