Tra Công Đến Chết Vẫn Cho Ta Là Bạch Liên Hoa

Chương 23: Mất trí nhớ sau khi bị đối xử tệ (23)



Mất trí nhớ sau khi bị đối xử tệ (23)
Bạc Khâm rõ ràng cảm thấy Tạ Mộc kì quái.
Mấy ngày nay, thanh niên từ sau khí sức khỏe dần hồi phục liền cứ mãi háo hức muốn thử trở lại công ti làm việc lần nữa.
Nam nhân biết là cậu mong muốn hỗ trợ mình, càng mong muốn cả ngày lẫn đêm đều có thể ở bên cạnh cậu, nhưng anh cũng biết rõ, nếu như Tiểu Mộc thật sự bắt đầu quay trở lại làm việc, vậy thì có vài lời nói dối của anh khả năng không che dấu được.
Tiểu Mộc của anh, không phải chim trong lồng, mà là chim ưng trên trời kia,chỉ cần cho nó cơ hội bay lượn, tuyệt đối sẽ bay vút lên trời.(Đại ý là nếu như Tạ Mộc có cơ hội trổ tài thì sẽ tại ra thành quả tốt)
Bạc Khâm vẫn luôn không chút biến sắc ngăn cản, mà thanh niên vẫn không nhận ra được, vẫn cứ cho rằng người yêu thật sự lo lắng cho sức khỏe của mình nên mới ngăn cản không để cậu ra khỏi nhà.
Cậu ngọt ngào tiếp nhận quan tâm từ người yêu, đồng thời cũng không từ bỏ ý định sớm hồi phục tốt sức khỏe để đi giúp đỡ Bạc Khâm.
Song từ lần nói chuyện hôm qua, thanh niên vẫn theo thường lệ mỗi ngày đi ra vườn hoa rèn luyện, cho cá ăn, lại không đề cập đến vấn đề làm việc lại.
Cậu tự nguyện biến bản thân thành chim nhỏ nép mình vào lòng bàn tay chủ nhân, rõ ràng có giọng ca êm tai lại chỉ mong muốn hát cho chủ nhân của nó nghe.
Nam nhân đương nhiên biết là bởi vì sao.
Tạ Mộc sợ anh không cần cậu, rõ ràng không phải lỗi của cậu, lại cứ cẩn thận hết mực lấy lòng, chỉ sợ Bạc Khâm ghét bỏ mình.
Bạc Khâm nên an ủi, cũng nên ôm ấp thanh niên nói cho cậu biết mình không bận tâm, đó cũng không phải lỗi của Tạ Mộc, Tiểu Mộc của anh không nên vì thế mà nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng li từng tí lấy lòng anh.
Nhưng người đàn ông lại do dự.
Sau khi mất đi, anh mới biết rằng Tạ Mộc đối với bản thân anh quan trọng thế nào, đón thanh niên trở về một dạo thời gian, anh muốn cứ như vậy giam người ở trong nhà đến phát điên, lại vẫn biết rõ đây là không thể.
Tiểu Mộc sẽ hận anh, rõ ràng điểm này đủ để làm anh từ bỏ ý định mê người kia.
Nhưng bây giờ, là tự Tiểu Mộc không muốn rời đi, cũng là cậu tự nguyện chui vào trong lồng.
Nếu như không ngoài dự liệu, từ đây về sau, Tạ Mộc chỉ có thể nhìn đến mình anh, cùng mình anh nói chuyện, trong mắt, tâm lý, đương nhiên cũng chỉ chứa bóng dáng của anh.
Hấp dẫn như vậy, giống như một hũ tràn đầy mật ngọt treo lơ lửng trên cao, cho dù biết là nguy hiểm, cho dù biết là không nên, lại vẫn cứ mê mẩn đem mật ong ngậm vào trong miệng, vây xuống tận đáy lòng.
Người đàn ông nghĩ, như vậy cũng tốt, là tự Tiểu Mộc không muốn tiếp xúc với người khác, anh chỉ là, làm bổn phận của người yêu, thuận theo tâm ý của cậu mà thôi.
Tình cảm của hai người lần thứ hai ấm lên, thanh niên ỷ lại Bạc Khâm, lại thông minh không gây thêm phiền phức cho anh, cậu giống như một con mèo nhỏ, khi người đàn ông cần thì dự sát vào bên cạnh, tùy ý hưởng thụ anh vuốt ve, mà khi Bạc Khâm bận, sẽ ngoan ngoãn tự mình chơi đùa.
Bọn họ giống như vừa mới rơi vào bể tình, mỗi ngày đều ngọt ngọt ngào ngào, chỉ có một việc, bị hai người tận lực quên lãng.
Tạ Mộc không nhắc lại việc ngủ chung cùng Bạc Khâm, cậu ngoan ngoãn ở lại phòng mình, giống như không đòi hỏi chuyện này.
Mà Bạc Khâm cũng thật sự bận rộn, căn bản không rảnh đi nghĩ những thứ này.
***
Đàm Đào nắm chặt tay.
Người ngoài nhìn vào, là cha Đàm gọi con trai duy nhất trở về, đem gia nghiệp to lớn cho con trai kế thừa.
Có lẽ chỉ có Bạc Khâm biết, Đàm Đào thẳng thắn dứt khoát giết chết em trai mình, dùng mạng tình nhân nhỏ của cha Đàm để đổi lấy toàn bộ nhà họ Đàm.
Y làm việc đến quang minh chính đại.
Cái người em trai vô tội kia bị Đàm Đào trực tiếp tống vào tù, người trong đó hỗn tạp, đánh nhau ẩu đả không phải rất bình thường sao?
Con trai đã chết ở trong tù, rốt cuộc cũng không vẻ vang gì, cha Đàm sẽ không làm lớn chuyện.
Đàm Đào không giống Bạc Khâm, Bạc Khâm thích âm thầm hại người, từng chút một khiến đối thủ chui vào trong rọ, mà Đàm Đào trực tiếp đơn giản hơn, y am hiểu nhất là bắt lấy nhược điểm của người đó, từng cái từng cái phá nát.
Cho y nắm bắt được cơ hội thì sẽ không từ thủ đoạn leo lên cao.
Sau khi lên nắm quyền, Đàm Đào không ngừng nhắm vào Bạc thị, hai nhà, rốt cuộc vẫn là đấu với nhau.
Bạc Khâm dưới tay có cả gia tộc, làm việc khó tránh khỏi kiêng dè, mà bạn thân ngày xưa của anh lại không bị ràng buộc bởi cái này, dùng biện pháp luôn là giết địch một nghìn tự tổn hại tám trăm.( tức là đánh liều mạng)
Hai nhà đấu càng ngày càng gay gắt, Bạc Khâm chắc chắn có thể triệt để chèn ép Đàm Đào xuống đáy, thế nhưng làm như vậy, bản thân anh cũng sẽ tổn thất quá nửa thế lực.
Động tĩnh càng lúc càng lớn, lời đồn bên ngoài cũng càng dồn dập, đều đang suy đoán cuối cùng là vì việc gì khiến hai kẻ ngày xưa từng là bạn nối khố, anh em tốt trở mặt thành thù, đặc biệt là Đàm Đào, giống như là hận không thể cắn rớt một miếng thịt của Bạc Khâm.
Mà Tạ Mộc là người trong cuộc, lại vẫn sống trong thế ngoại đào nguyên Bạc Khâm chế tạo ra, dùng điện thoại đã bị loại bỏ một số thứ, không hề biết bên ngoài gió tanh mưa máu thế nào.
Đương nhiên, đây là ở bề ngoài.
【 Dưới cờ Bạc thị lại có một công ti nhỏ sụp đổ, là Đàm Đào làm. 】
【 Sản nghiệp của Bạc thị trong vòng giải trí bị công kích, dưới trướng có hai ảnh hậu một ảnh đế đã ăn máng khác, trước khi đi còn mang đến sóng gió, lời ra tiếng vào nói Bạc thị đối xử tệ với nghệ nhân, fan của bọn họ hiện tại đã vùng lên đấu tranh rồi. 】
【 Chậc chậc chậc, Đàm Đào thu mua một người chuyên bôi đen nói xấu, những minh tinh này fan cực kì đông đảo, hiện tại tin tức xấu liên quan tới Bạc thị ở trên mạng ngày càng nhiều, đáng đời! 】
Nghe hệ thống vừa truyền thanh tin tức vừa cười trên nỗi đau của người khác, Tạ Mộc cụp mắt nhìn về phía lũ cá chép đỏ trong hồ, thong thả tung thức ăn cho cá, 【 Em vui vẻ như thế làm gì, hắn tổn thất bao nhiêu tiền cũng không có nhảy vào túi chúng ta. 】
Hệ thống【.......Cũng đúng. 】
Không tới ba giây đồng hồ, hệ thống lại xông ra,【 Không xong rồi kí chủ, Bạc gia có người tra được anh, hiện tại đã có người buộc Bạc Khâm đem người giao ra. 】
Thanh niên tay ném thức ăn cho cá, môi hơi nhếch khẽ cười.
【 Kí chủ anh cười cái gì, đây là chuyện xấu đó! 】
【 Hệ thống 】Tạ Mộc đứng lên, đem thức ăn còn lại ném hết xuống cho cá ăn, nhìn lũ cá trong hồ tranh đoạt, vỗ vỗ tro bụi không tồn tại trên người, thong dong nhàn hạ chậm rãi đi tới sân.
【 Em cũng nên lớn rồi. 】
【 ? 】
【 Ngoan, không hiểu thì nhìn đã, đừng hỏi. 】
***
"Việc của tôi, từ lúc nào cũng đến lượt các người để tâm?" Giọng nói của người đàn ông nham hiểm khủng bố, tràn đầy trào phúng "Bạc gia như thế nào là do tôi quyết định, còn đánh chủ ý như vậy, tự mình cút ra khỏi Bạc gia."
Mặt anh âm trầm, cúp điện thoại, hung ác trong mắt còn chưa lui xuống, lại đối mặt với khuôn mặt đang đi tới.
Bạc Khâm nắm chặt điện thoại trên tay, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu, "Tiểu Mộc, đang chờ anh sao?"
"Dạ." Thanh niên hơi chần chờ gật đầu, thanh âm dễ nghe giải thích, "Em vừa mới nghe thấy tiếng xe, nghĩ là anh về liền tới xem xem."
Vẻ mặt tươi cười của người đàn ông càng sâu, trong mắt tràn đầy vẻ mềm mại xoa đầu người yêu, "Đi, chúng ta cùng nhau về."
"Công ty... có phải có chuyện không?"
Thanh niên cẩn thận từng li từng tí hỏi, sau đó lại lén nhìn sắc mặt người yêu, nhỏ giọng nói "Em nghe thấy anh nói chuyện điện thoại..."
"Không có sao, chính là em họ của anh bọn họ làm loạn, em cũng biết cái đám kia, bản lĩnh khác không có, riêng bản lĩnh gây họa đứa này so với đứa kia càng mạnh hơn."
Bạc Khâm sắc mặt không đổi, lời nói tự nhiên.
Tạ Mộc luôn nghe lời anh, nghe xong giải thích tự nhiên cũng lấy làm sự thật, như mọi ngày chuẩn bị bữa tối cho người đàn ông.
Cậu đang muốn bưng cái đĩa từ phòng bếp đi ra, điện thoại trong túi đột nghiên vang lên tiếng thông báo tin nhắn.
Thanh niên sững sờ, bỏ đĩa xuống, lấy điện thoại ra.
Cái điện thoại này là Bạc Khâm mới mua cho cậu, sim đương nhiên cũng mới, từ sau khi đổi chỉ từng dùng để liên lạc với Bạc Khâm
Chẳng lẽ là tin nhắn rác?
Ngón tay trắng nõn của thanh niên bấm lên màn hình, hiện lên một tấm ảnh.
Con ngươi của cậu đột nhiên thu nhỏ lại, không thể tin nhìn hai người trên hình.
Là, cậu và Đàm Đào.
Sao có khả năng như vậy? Sao cậu có thể lộ ra sắc mặt như vậy với Đàm Đào...
***
Đàm Đào ngả người trên ghế, cặp chân dài không chút bận tâm gác lên bàn làm việc đầy văn kiện.
Y hơi hạ mắt, nhìn vào điện thoại di động đã hiện lên biểu tượng gửi đi thành công, môi khẽ nhếch lên cười.
Ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn, một nhịp, hai nhịp, ba nhịp, đợi gõ đến nhịp thứ mười lăm, đầu kia gửi đến một câu.
【 Là ai vậy? 】
Đàm Đào nở nụ cười, y đẩy ghế ra đằng sau, ngửi hương hoa sơn chi trong phòng làm việc, ngón tay che đi ánh mắt, xuyên qua khoảng sáng nho nhỏ nhìn về phía trần nhà.
Bảo bối của y, sẽ trở về.
__________________________
Edit: Nguyễn Thanh Lam
Beta: Hoài
Chương này mình làm beta thôi, bạn này edit còn hay hơn mình><


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.