Tra Công Đi Đâu Rồi

Chương 27





Rất nhanh tang thi bắt đầu gào rống điên cuồng cắn xé những người bên cạnh, mùi máu tươi nhanh chóng lan tràn trên đường phố.


Phía bên phải chính là quán bar nơi Tiếu Đình Uyển đánh đàn, không chút nghĩ ngợi Chu Tấn Viêm liền cầm lấy một đoạn khung thép lan can bị ô tô đâm hỏng, hướng quán bar chạy đến. ( Nhá, tốt lắm, bỏ vợ theo gái, lúc bị ngược sml đừng có mà quỳ xuống ôm chân vk nhá )


7 giờ tối, đúng là thời điểm quán bar bắt đầu buôn bán náo nhiệt, vậy nên hiện tại quán bar cũng rơi vào một trận vô cùng hỗn loạn, mọi người đều mất đi lý trí, chỉ tuân theo bản năng sống còn mà xô đẩy nhau chạy về hướng cầu thang. Trong hỗn loạn Chu Tấn Viêm phải mất không ít thời gian mới tìm được Tiếu Đình Uyển, muốn mang cô ta rời đi thời điểm, lại phát hiện không ra được.


Những người bị tang thi cắn trong thời gian ngắn cũng sẽ biến thành tang thi, thế nên trên đường càng lúc càng nhiều tang thi, thậm chí một số bắt đầu hướng quán bar nhào tới. Ngoài cửa một nữ phục vụ đứng mũi chịu sào bị tang thi cắn, run rẩy che cổ ngã xuống đất, các tang thi xung quanh thực mau vây lấy cô nàng gặm cắn thành từng mảnh thịt vụn, một người đàn ông khác ngã giữa quán, nội tạng bị kéo ra vương vãi đầy đất.


Loại cảnh tượng này dù có xảy ra trong phim cũng khiến mọi người không thể chịu được, huống chi là phát sinh thực tế ngay trước mắt, Tiếu Đình Uyển toàn thân phát run đứng tại chỗ, con đường chạy thoát xung quanh cũng không đi được. Một nam tang thi vẫn còn mặc quần áo mĩ lệ mau chóng lao đến, Chu Tấn Viêm vội vàng đẩy Tiếu Đình Uyển ra, giơ lên gậy sắt đánh thật mạnh vào phía đầu tang thi.


Tang thi bị đánh bay xuống đất, đầu bị đánh thành cái động lớn, vậy mà vẫn có thể tiếp tục lung lay bò dậy.


"Đi!"


Chu Tấn Viêm lôi kéo Tiếu Đình Uyển hướng bên trong quán bar chạy, lại có tang thi tru lên đánh tới, lần này hắn dùng sức đem đầu của nó đánh hỏng, óc tanh hôi và máu tức khắc văng đầy đất, tang thi lúc này mới thực sự không đụng đậy được nữa. Cùng lúc đó bên cạnh có người lớn tiếng kêu cứu mạng, Chu Tấn Viêm ngẩng đầu, chỉ thấy mấy thanh niên trên đường do chạy quá vội mà té ngã xuống đất, trong đó có một người ống quần đã bị tang thi giữ chặt, cái mồm chảy dịch nhầy như bồn máu của nó chuẩn bị cắn lên đùi y.


Bản năng quân nhân làm Chu Tấn Viêm không kịp nghĩ nhiều mà xông lên cứu người, dứt khoát đánh gãy cột sống tang thi. năng lực hành động của Tang thi bị phế, chỉ có thể nằm trên mặt đất trừng mắt phẫn nộ gào rống.


Không quan tâm tang thi còn đang gào thét, Chu Tấn Viêm dựa vào sự lưu chuyển của dòng khí bên tai nhanh chóng nghiêng người tránh đi một bàn tay, sau đó một quyền đánh về phía ngực, đem nó đánh lui về sau vài bước, gậy sắt trên tay trái đồng thời đâm xuyên qua cổ một con tang thi khác.


Kịch liệt vận động làm cho cái chân bị thương chưa lành của Chu Tấn Viêm lại đau lên, Chu Tấn Viêm khẽ cắn môi, mang theo ba người vừa cứu được cùng nhau trốn vào phòng nghỉ khách vip phía trong quán bar, sau đó nhanh chóng đem cửa khóa lại.


Trong đó một thanh niên tóc đỏ chưa kịp hoàn hồn, mở miệng: "Mấy cái thứ này, có phải là tang thi mà trong phim vẫn có không?"


Tiếu Đình Uyển sớm đã không nhịn được khóc lên, một nam thanh niên áo đen khác là bạn đồng nghiệp đàn violon cùng cô đồng thời cũng là người theo đuổi cô không nhịn được, miễn cưỡng trấn định an ủi: "Tiểu Uyển không cần sợ, anh tin tưởng chính phủ và quân đội nhất định sẽ đem tang thi nhanh chóng tiêu diệt."


Tiếu Đình Uyển khóc nửa ngày cũng không chờ đến tiếng an ủi của Chu Tấn Viêm , vì thế thút tha thút thít giữ chặt hắn, hỏi "Chu đại ca, vì sao anh không nói gì?"


Chu Tấn Viêm vẫn im lặng.


Hắn thế nhưng vẫn luôn suy nghĩ đến tiểu thiếu chủ.


Tuy rằng thiếu niên bị hắn đánh hôn mê, nhưng dù sao cậu cũng ở một mình trong phòng kín, tang thi chắc sẽ không vào được, cậu hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì... phải không?......... Chính là càng nghĩ như vậy tâm lại càng loạn, Chu Tấn Viêm thậm chí có suy nghĩ muốn quay lại rạp chiếu phim ngay lúc này. Ánh mắt đầy thương tâm của Tiểu thiếu chủ không ngừng hiện lên trước mắt, Chu Tấn Viêm gắt gao nắm chặt tay, lần đầu tiên sinh ra cảm xúc hối hận tột cùng và khó chịu ở ngực, nó thế nhưng còn làm quên đi cảm giác đau trên chân.


Đêm nay chú định sẽ là một đêm dài không ngủ.


Rạng sáng chậm chạp mà đến, chờ ở phòng nghỉ không phải kế lâu dài, thanh niên tóc đỏ nói y có một chiếc xe việt dã ở bãi giữ xe đằng sau bar, mọi người nhất trí quyết định đi ra ngoài lấy xe. kiên nhẫn đợi trong chốc lát, cảm giác âm thanh gào rống bên ngoài đã vãn đi, dưới sự dẫn dắt của Chu Tấn Viêm nhẹ nhàng mở cửa, thật cẩn thận đi ra ngoài.


Dọc theo đường đi ngoài dự đoán thuận lợi, hành lang cùng dưới hàng hiên đều không có phát hiện tang thi, vì thế bọn họ yên tâm hướng về gara mà đi. Nhưng lúc đi đến cửa gara, đột nhiên không hiểu sao chân Chu Tấn Viêm mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã.


Tiếu Đình Uyển vội đỡ lấy hắn, "Chu đại ca, anh làm sao vậy?


Chu Tấn Viêm cảm thấy đầu óc có chút hôn mê, toàn thân lúc nóng lúc lạnh, tầm mắt không hiểu sao bắt đầu mơ hồ, có chút cố sức lắc đầu, "Tôi không có việc gì."


Một thanh niên khác cũng hảo tâm chạy lại đỡ, nhưng bị nhiệt độ trên người Chu Tấn Viêm dọa sợ, sau đó bỗng nhiên trừng lớn mắt, lui xa một bước lắp bắp nói: "Anh, anh có phải đã bị tang thi cắn hay không?"


Những lời này quả thực như sấm dậy đất bằng, Tiếu Uyển Đình sửng sốt, theo bản năng lập tức buông ra hai tay đang đỡ Chu Tấn Viêm.


Anh chàng đồng nghiệp chơi violon phía sau thuận thế đem cô kéo sang một bên, chỉ vào cái chân còn chưa khỏi hẳn của Chu Tấn Viêm gắt lên: "Anh vẫn luôn cảm thấy tư thế đi đường của hắn không đúng, em mau cách xa hắn một chút, chân hắn nhất định là bị tang thi cắn!"


"Vết thương trên chân tôi không liên quan đến tang thi' Chu Tấn Viêm hơi híp mắt nhàn nhạt nhìn về phía người đàn ông vừa nói, thế nhưng đầu óc càng ngày càng không tỉnh táo, cơ hồ ngay cả nói cũng không có đủ sức.


Nhưng cho dù không có răng nanh, lão hổ vẫn là lão hổ, Chu Tấn Viêm chẳng qua nhàn nhạt liếc mắt một cái, đáy mắt lạnh lẽo khiến cho tên chơi đàn violon nhất thời sợ hãi không thể nhúc nhích.


Lúc này, đột nhiên vang lên một trận âm thanh cảnh báo chói tai.


Là thanh niên tóc đỏ lúc khởi động xe không cẩn thận khiến chế độ chống trộm của gara bật lên, mọi người tâm đều trầm xuống, chỉ một khắc sau đó, tiếng gầm nhẹ của tang thi đã từ xa xa truyền đến.


thanh niên tóc đỏ tay lái run rẩy suýt nữa còn đâm vào cột, "Còn không mau lên xe!"


"Hắn không thể lên!" Tên chơi Đàn violon chỉ vào Chu Tấn Viêm, ánh mắt lạnh lẽo của Chu Tấn Viêm khi nãy khiến y hoảng sợ, trong lòng càng thêm kiêng kị, không màng đến ân cứu mạng, "Hắn nhất định bị tang thi cắn, tôi tận mắt nhìn thấy những người bị cắn cũng sẽ biến thành tang thi!"


Tiếu Uyển Đình thế nhưng cũng mở miệng hỏi: "Chu đại ca, anh nói thật em biết, anh thật sự bị cắn phải không..."


Chu Tấn Viêm miễn cưỡng đỡ tường đứng, đột nhiên tự giễu cười một tiếng, sau đó hỏi lại cô: "Nếu tôi thật sự bị cắn, cô sẽ làm thế nào?"


"Anh......" Tiếu Uyển Đình trong mắt lập tức tràn ngập kinh sợ, thậm chí mang theo một tia chán ghét cùng xa lạ, không ngừng lắc đầu lui về phía sau, không nói lên lời.


Mà Chu Tấn Viêm cũng không muốn nghe đáp án của nàng, trong lòng hắn đã hiểu câu trả lời.


Bên tai thế nhưng đột nhiên hồi tưởng đến lời nói của tiểu thiếu chủ ở rạp chiếu phim 'mặc kệ anh biến thành hình dạng gì tôi đều ở bên anh, nếu anh phải chết, tôi cũng nguyện đi theo anh'.


Biết rõ kia có lẽ chỉ là lời nói đùa của trẻ con, hắn lại không biết từ khi nào liền đem nó khắc ghi trong lòng, coi nó là thật.


Cảm giác hôn mê càng ngày càng mạnh, Chu Tấn Viêm rốt cuộc hoàn toàn không đứng được, thân thể vô lực dựa vào tường trượt xuống, chính tai nghe những người từng được hắn cứu mạng và bạn gái hắn cùng nhau thảo luận phương án xử trí hắn, hơn nữa một câu so một câu tàn nhẫn.


"Tuyệt đối không thể để hắn lên xe, hắn lên xe sẽ đem chúng ta cũng biến thành tang thi mất!"


"Dù hắn có không bị cắn thì sao, hắn hiện tại đã vô dụng, sẽ liên lụy chúng ta!"


Tang thi đã từ bốn phương tám hướng chạy đến, trừ bỏ Chu Tấn Viêm những người khác toàn bộ lên xe, "nếu hắn đằng nào cũng biến thành tang thi, vậy nhân lúc hắn còn là người để hắn ở đây hấp dẫn lũ tang thi, chúng ta tranh thủ thời gian này nhanh chóng lao ra ngoài!"


Chu Tấn Viêm ngồi dưới đất, cả người như bị một ngọn lửa vô hình thiêu đốt, sau đó lại lạnh buốt như bị thả vào hầm băng, từng viên mồ hôi lạnh như hạt đậu từ trên trán lăn xuống, tầm mắt cũng đã hoàn toàn mơ hồ, đến cả hình dáng xe việt dã rời đi cũng thấy không rõ.


Chính là trước mắt lại hiện ra hình ảnh một người vô cùng rõ ràng.


Bộ dạng cười của Tiểu thiếu chủ, hình ảnh cậu đánh đàn, đôi mắt đầy thương tâm khổ sở ấy. Hình ảnh thiếu niên từng cái từng cái hiện lên trong đầu, làm hắn thậm chí không có tâm tư quan tâm đến những con người khốn nạn vừa rồi.


Này, là báo ứng của hắn, hắn thương tổn một trái tym trân quý yêu thương hắn thật lòng, cho nên báo ứng này là xứng đáng.


Cảm nhận được tang thi càng ngày càng gần, Chu Tấn Viêm thậm chí còn ngửi thấy được hơi thở tanh hôi của chúng, có một con tang thi đã cúi người ở đỉnh đầu hắn, giây tiếp theo sẽ cắn cổ hắn, nhưng hắn toàn thân không có một chút sức lực, thậm chí cử động một ngón tay cũng không thể.


Chính tại thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, chợt trồi lên một dây leo màu xanh biếc bám lấy cổ tang thi, mạnh mẽ đem nó ném ra xa.


trong nhất thời Chu Tấn Viêm cho rằng chính mình xuất hiện ảo giác, — hắn thế nhưng nhìn thấy tiểu thiếu chủ của hắn đang chạy về phía hắn, rốt cuộc nhịn không được đem cái tên vẫn luôn bồi hồi nơi đầu lưỡi gọi ra thành tiếng "Tiểu Khê......"


"Đinh —, chúc mừng ký chủ kích phát nhiệm vụ chi nhánh 'chiến đấu vì tra công', thỉnh bằng bất cứ giá nào giữ mạng sống tra công an toàn, nhiệm vụ thành công khen thưởng 300 tích phân, giá trị may mắn tăng 10 điểm."


Hạ Hi thực sự rất muốn kháng nghị, một nhiệm vụ khó như vậy thế nhưng chỉ có ki bo 300 điểm, nhưng chuyện tới trước mắt chỉ có thể cắn răng mà làm, nỗ lực thôi miên chính mình cái thứ loi nhoi ghê tởm trước mắt này không phải tang thi, mà là một đám cà rốt lớn lên có điểm giống người.


May mắn là tang thi vừa mới ra đời, hành động cùng phản ứng đều tương đối chậm, ngay lập tức đã bị dây leo do Hạ Hi thao túng đẩy ngã mất một nửa. Nhưng cấp bậc dị năng của Hạ Hi bây giờ cũng không cao, rất nhanh liền tiêu hao rất nhiều, chờ dị năng hao tổn toàn bộ, cũng chỉ còn có thể trông chờ vào đao trong tay.


Chu Tấn Viêm tuy rằng không thể nhúc nhích, nhưng tư duy vẫn còn chút thanh tỉnh, vì thế hắn cứ như vậy nhìn thiếu niên dùng thân thể đơn bạc gắt gao che ở phía trước hắn.


Một người, một cây đao, một mình đối mặt với tang thi từ bốn phương tám hướng không ngừng vọt tới.


Cảnh tượng này chỉ sợ suốt cuộc đời đến lúc chết Chu Tấn Viêm đều không thể quên được.


Hạ Hi lấy một tư thế hiên ngang như tướng giữ thành đứng ở giữa cửa, bảo vệ gara nơi có Chu Tấn Viêm, dưới sự phụ trợ của 027 từng đao từng đao chính xác bổ về phía đại não tang thi.


Tang thi trước cửa ngã xuống dần dần đã vây thành một vòng, bản thân cậu cũng không biết mình rốt cục giết được bao nhiêu con, thẳng đến khi lưỡi dao đã cùn dần mà tang thi vẫn tre già măng mọc cuốn tới, giống như có giết bao nhiêu cũng không hết.


Chém giết lặp lại liên tiếp, thể lực Hạ Hi ngày càng hao tổn, trái tim trong lồng ngực trái càng ngày đập càng nhanh, mệt mỏi từ khoang ngực lan ra.


Không thể cố được nữa rồi......


trước mắt Hạ Hi một mảnh huyết hồng, đao trong tay càng ngày càng nặng, lỗ tai ù đi, cậu thậm chí cảm thấy tiếng gào rống của tang thi đang xa dần, rốt cuộc kiệt lực lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã ở trên người Chu Tấn Viêm.


Chu Tấn Viêm từ đầu tới đuôi chỉ có thể trơ mắt nhìn, toàn thân đều vì mãnh liệt khẩn trương lo lắng mà không ngừng run rẩy, khoảnh khắc tang thi vươn tay muốn bắt lấy bả vai của Hạ Hi, cực độ cảm xúc rốt cục bùng nổ khiến hắn bằng ý chí thành công nâng lên tay.


Một loại lực lượng cường đại không biết từ đâu ra hội tụ toàn thân, giữa bàn tay trống rỗng bất chợt xuất hiện một hỏa cầu, mạnh mẽ bay về phía tang thi tập kích Hạ Hi kia.


Chỉ nghe oanh một tiếng, toàn bộ thân thể tang thi thế nhưng bị ngọn lửa cực nóng thiêu đi một nửa, cùng lúc đó, Hạ Hi hoàn toàn mất hết sức lực mềm mại ngã xuống.


Chu Tấn Viêm cẩn thận tiếp được thân thể thiếu niên ôm vào trong ngực, một tay dùng liên tiếp hỏa cầu tạo ra một biển lửa tạm thời ngăn cản tang thi tiếp cận. Thể lực khôi phục, Chu Tấn Viêm cảm thấy cả người thay đổi rất nhiều, tựa như thoát thai hoán cốt, thân thể cường kiện mấy lần, ngay cả vết thương ở chân cũng biến mất hoàn toàn.


Trong Gara còn một chiếc xe thể thao màu đỏ, Chu Tấn Viêm trực tiếp cạy cửa xe ra, ôm Hạ Hi đến ghế phó lái, sau đó dưới tình huống không chìa khóa đánh lửa phát động động cơ, dẫm chân ga, ngạnh sinh sinh từ trong biển lửa vọt ra.


"Đinh —, nhiệm vụ chi nhánh ' chiến đấu vì tra công ' hoàn thành, khen thưởng 300 tích phân, giá trị may mắn : 10."


Hạ Hi đã lâm vào trạng thái bán hôn mê, thân thể không thể khống chế từ trên ghế dựa trượt xuống, vì thế Chu Tấn Viêm chỉ có thể vừa ôm cậu vừa lái xe (dây an toàn chắc để trang trí J ). Đem thiếu niên ôm vào trong lồng ngực, Chu Tấn Viêm mới kinh ngạc phát hiện tiểu thiếu chủ thế nhưng nhẹ đến mức làm hắn giật mình, vòng eo tinh tế hắn chỉ dùng một cánh tay có thể ôm hết một vòng thậm chí còn dư.


Chu Tấn Viêm không kìm chế được đem thân thể trong lòng ngực ôm càng chặt, hai người thân thể gắt gao tiếp xúc, hắn rõ ràng cảm thấy nhiệt độ cơ thể đối phương càng ngày càng giảm.


Trong lòng Chu Tấn Viêm đột nhiên nổi lên một loại sợ hãi nói không thành lời, cảm thấy người trong lồng ngực sẽ biến mất, thậm chí cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc giống như bản thân đã từng trải qua, hắn đã từng vô cùng tuyệt vọng chỉ có thể nhìn thiếu niên trong lồng ngực từng chút từng chút mất đi hô hấp. Chu Tấn Viêm có chút vội vàng thấp giọng gọi tên thiếu niên: "Tiểu Khê, Tiểu Khê......"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.