Tra Công Đi Đâu Rồi

Chương 3






Không hiểu vì sao Hạ Hi đối với hắn cười càng dễ xem, Cung Nghi Nam cảm thấy khó chịu, tùy tay hất khay trà trước mắt: "Bổn vương nói không cần, ngươi không nghe thấy sao?"


Hạ Hi không cầm chắc, nước trà nóng bỏng vẩy ra, chén trà rơi trên mặt đất vỡ thành nhiều mảnh bắn ra xung quanh.


"Tiểu Hi !" Cung Thần thấy thế, vôi vàng bước qua xem xét tay Hạ Hi, nhìn làn da trên mu bàn tay thiếu niên bị bỏng đỏ rực một mảng, y giận đến mức tái mặt hướng Cung Nghi Nam nói: "Ngươi nếu còn như vậy thì mời ra khỏi đây, Duệ vương phủ hôm nay không chào đón ngươi."


Cung Nghi Nam biết rõ Cung Thần nhìn qua thì ôn hòa, kỳ thật là một trong những vị hoàng tử thâm trầm sâu không thấy đáy, thấy y lại coi trọng một người lai lịch không rõ ràng như thế, Cung Nghi Nam đột nhiên hỏi: "Lần trước vụ án Ngụy thượng thư Tam hoàng huynh từng hứa hẹn sẽ đáp ứng ta một yêu cầu, Tam hoàng huynh còn nhớ rõ không?"


"Đương nhiên nhớ rõ."


Cung Nghi Nam nhấc tay chỉ về phía Hạ Hi: "Ta xem người hầu này của Tam hoàng huynh dáng vẻ cũng nhu thuận, bây giờ ta cũng không cần thứ khác, chỉ muốn hắn."


Lệ vương cùng Duệ vương không quá hợp nhau điều này mọi người đều biết, không khí nhất thời có chút ngưng kết, trong nhà người hầu tất cả đều không dám phát ra một tiếng động.


"Tiểu Hi là khách nhân của Duệ vương phủ, không phải người hầu." Cung Thần nói, tính ôm chặt trấn an thiếu niên đang bị lời nói của Cung Nghi Nam dọa sợ run rấy, lập tức từ chối: "Yêu cầu này ta không đồng ý, ngươi đổi thứ khác đi."


"Làm sao bây giờ, ta hiện tại cũng chỉ muốn hắn." Cung Nghi Nam nhướn mày nhìn Cung Thần, tăng thêm ngữ khí: "Tam hoàng huynh chẳng lẽ lại vì một người ngoài mà nói không giữ lời?"


Cung Thần ngữ khí cũng tăng lên : "Tùy ngươi nghĩ như thế nào, tóm lại..."


Hạ Hi đúng lúc này, mở miệng: "Ta nguyện ý đi theo Lệ vương gia."


Thanh âm nghe vào tai còn chứa một tia run rẩy,thế nhưng cũng rất kiên định. Giống như thiếu niên mặc dù trong lòng sợ hãi, nhưng vì không để y khó xử, tình nguyện ủy khuất chính mình chủ động đáp ứng, Cung Thần trái tim lần nữa đập lạc nhịp, không khỏi cầm tay đối phương, "Đừng sợ, ta sẽ không để người khác mang đệ đi."


Cung nghi Nam cũng bị hành vi của Hạ Hi làm dao động, lại không người nào biết Hạ Hi run rẩy kỳ thật là do quá vui vẻ. Khoảnh khắc bị nước trà nóng hất đến tay, Hạ Hi rốt cuộc thu được nhắc nhở của 027 về tiến triển nhiệm vụ đầu mối chính: 'bị ngược trị' tăng 1 điểm, tổng 'bị ngược trị' là 1 điểm, đầu mối nhiệm vụ chính xoát điểm cao nhất của ' bị ngược trị' hoàn thành 1%.


1 điểm tuy ít, thế nhưng ngay sau đó Cung Nghi Nam còn muốn mang cậu đi, được tiếp xúc gần đối tượng công lược lo gì không hoàn thành nhiệm vụ, Hạ Hi ức chế trong lòng cao hứng, đẩy ra tay Cung Thần, quỳ xuống nghiêm túc nói: "Thần đại ca, ta tự nguyện đi theo Lệ vương."


Hạ Hi nói càng chân thành, càng khiến Cung Thần thương tiếc động tâm, đang muốn mở miệng đã nghe Cung Nghi Nam nói: " hắn đã không phải người hầu, lại tự nguyện theo ta, vậy thì Tam hoàng huynh càng không có quyền thay hắn quyết định, huynh nói phải không?"


Cung Thần nâng Hạ Hi dậy, nhìn thẳng cậu hỏi, "Đệ thật sự quyết định đi cùng Lệ vương gia?"


Hạ Hi nghiêm túc nhìn lại Cung Thần, đáy mắt kiên định khiến người động dung, gật đầu nói: "Ân, thần đại ca không cần lo lắng."


Mau nhìn ánh mắt chân thành của ta, ai cũng không thể ngăn cản quyết tâm đi theo đối tượng công lược của ta!


Đinh --, thỏa mãn điều kiện nhìn đối phương mười giây thâm tình, kỹ năng "Điềm đạm đáng yêu" kích phát, Cung Thần đối với kí chủ sản sinh tâm lý mười phần thương tiếc cùng tình yêu !


Hạ Hi thiếu chút nữa bị hệ thống thình lình nhắc nhở mà hoảng sợ, vội vàng cúi đầu, sợ bị người khác nhìn thấy trên mặt cậu xuất hiện cảm xúc không đúng. Nhưng mà hành động này ở trong mắt Cung Thần và Cung Nghi Nam, đều thành Hạ Hi sợ hãi bị người khác nhìn thấy tình cảm không muốn rời đi Cung Thần của mình, tránh cho y khó xử. Thiếu niên bề ngoài đơn bạc lại có một nội tâm cứng cỏi mà thiện lương như vậy, trong lòng Cung Thần càng tràn đầy nhu tình, duỗi nhẹ tay mơn trớn tóc Hạ Hi, "... Tiểu Hi, chờ thêm một khoảng thời gian huynh sẽ mang đệ trở về, được không?"


sợi tóc trơn nhuận sượt qua kẽ tay, khiến ngón tay y quyến luyến không muốn rời. Chỉ mới một tháng, y liền đối với một thiếu niên không rõ thân phận yêu thích đến như vậy, quả thực rất không giống chính mình. Biết rõ không thể dễ dàng đối với người ngoài động tâm, lại không thể làm chủ chính mình; biết rõ khiến cho thiếu niên ra đi là đúng, lại không hề muốn buông tay.


Có lẽ tương lai Cung Thần sẽ hối hận vô cùng vì quyết định ngày hôm nay để Hạ Hi theo Cung Nghi Nam của mình, thế nhưng thời khắc này y chỉ có thể hít sâu một hơi, ở trong lòng không ngừng nhắc nhở mình không được lún quá sâu, vụ án Ngụy thượng thư y đã bị thái tử theo dõi, vậy nên thời điểm này càng không thể để Hạ Hi ở lại bên người khiến cậu bị liên lụy. Cung Thần thu hồi tay không dám nhìn Hạ Hi, đối với Cung Nghi Nam nói : "Khoảng thời gian này thay ta chiếu cố tốt cho đệ ấy."


Hạ Hi như nguyện theo Cung Nghi Nam rời khỏi Duệ vương phủ, đi ra ngoài phủ mới nhớ tới quần áo của mình vẫn để ở trong Duệ vương phủ, một bộ cũng không mang theo.


Thấy Hạ Hi dừng bước, Cung Nghi Nam lạnh lùng mở miệng: "Luyến tiếc Duệ vương có thể chạy trở về."


Dù sao mấy bộ quần áo đó cũng không phải của mình, là quản gia Vương phủ hỗ trợ mua sắm chuẩn bị, Hạ Hi lắc đầu, "Ta đã đi theo ngươi,thì tuyệt đối sẽ không rời đi."


Tuyệt đối không rời khỏi – câu nói này khiến Cung Nghi Nam tạm dừng, sau đó nói một câu không ai ngờ tới: "Đã như vậy, từ hôm nay trở đi những công việc nặng nhọc dơ bẩn nhất trong Lệ vương phủ đều do ngươi quản, ta cũng không phải để ngươi đến chỗ ta làm khách."


Cung Nghi Nam quả nhiên không hề cô phụ Hạ Hi kỳ vọng, Hạ Hi bị Cung Nghi Nam yêu cầu hầu hạ bên người, một ngày hai mươi bốn giờ bất cứ lúc nào cũng bị hắn sai bảo.


Trà rất nóng, thổi lạnh mới được bưng tới; đảo mắt lại đã lạnh, ra ngoài pha một bình mới.


Uống nước đều có thể xuất hiện các loại tình trạng, càng không đề cập tới các loại việc ăn uống linh tinh, Hạ Hi cơ hồ ngay cả ngủ đều không có thời gian, ban đêm cũng phải lo Cung Nghi Nam có thể tâm tình không tốt đột nhiên sai người gọi cậu đi qua hay không.


May mà toàn bộ Vương phủ trừ Cung Nghi Nam sai sử cậu, không có người nào khác dám đem Hạ Hi làm hạ nhân mà phân việc, phòng ở của Hạ Hi cũng là giường êm đệm ấm, áo gấm, vật phẩm văn phòng tứ bảo đầy đủ không thiếu. Vì sao ư? Một là, Hạ Hi vừa đến mọi người đã nghe nói Duệ vương công khai nhận Hạ Hi làm đệ đệ, thứ hai Hạ Hi tại Vương phủ căn bản không có mấy thứ như ước khế bán mình linh tinh, thứ ba người sáng suốt đều có thể nhìn ra nhất cử nhất động của Hạ Hi đều toát ra khí độ cao quý không phải người thường có thể có, cho nên ngay cả tổng quản Vương phủ đều xem cậu như khách nhân mà đối xử cung kính. Cũng chính vì thế, Cung Nghi Nam cố ý khó xử Hạ Hi càng dễ khiến người khác chú ý, toàn bộ Lệ vương phủ ngay đến cả tiểu tư cho ngựa ăn ở ngoại viện đều biết vương gia nhà bọn họ mấy ngày gần đây có chút không bình thường.


khối thân thể này của Hạ Hi trụ cột vốn không tốt, vì vậy trải qua vài ngày, chút da thịt ở Duệ vương phủ dưỡng ra đảo mắt đã biến mất tăm không những thế còn gầy yếu đi xuống, màu da càng thêm tái nhợt. Thế nhưng thiếu niên cũng không có một tia oán giận, vẫn như cũ tươi cười ôn hòa mà xinh đẹp.


'Bị ngược trị'lại tăng rồi thật khiến cậu vui muốn chết ! (/≥▽≤/)


"Ào ào !" Cung Nghi Nam một lần nữa trực tiếp hất đổ cái chén.


Hạ Hi thấy thế hơi nhíu mày, không chút nghĩ ngợi liền xoay người đi ra ngoài.


Vừa đi được hai bước đã bị Cung Nghi Nam thô lỗ kéo lấy. Cung Nghi Nam lực đạo rất lớn, Hạ Hi cơ hồ có thể nghe thấy tiếng xương tay bị nắm phát ra thanh âm ' lạc chi lạc chi', nam nhân ánh mắt lạnh buốt như hàn băng, chất vấn, "Rốt cuộc nhịn không nổi nữa, muốn trở về tìm Duệ vương ?"


Cậu chỉ là tính toán ra ngoài lấy chổi thu thập tàn cục a... Hạ Hi hoang mang chớp chớp mắt, chỉ có thể chịu đựng mệt nhọc cúi người xuống dùng tay nhặt mảnh vỡ. 027 đi theo bên cạnh nói: "Khoan đã, kí chủ đại nhân ngài không phát hiện ra 'bị ngược trị' tăng trưởng ngày càng chậm sao?"


Hạ Hi tự nhiên biết điểm này, hơn một tuần lễ qua, 'bị ngược trị' chỉ ngẫu nhiên mới gia một lần, một lần cũng chỉ có 1 điểm, đến nay mới tích lũy được có 9 điểm. Như vậy tiến triển thật sự quá chậm, Hạ Hi âm thầm nhíu mày, tay không khỏi dùng thêm chút lực, bị mảnh nhỏ cắt đứt lúc nào không biết, nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó trong lòng hỏi 027: chẳng lẽ loại hình thức ép buộc đùa dai này không được coi như bị ngược, nhất định muốn đổ máu rơi lệ mới được?


027 gật đầu phụ họa: "Có lẽ là như vậy."


Hạ Tam công tử rốt cuộc nhịn không được phạm vào tật xấu đại thiếu gia: bản công tử hiện tại ngay cả người hầu đều đã làm, còn muốn đổ máu rơi lệ, vạn nhất một ngày nào đó ta bị cải tạo thành tiện thụ thật thì tính sao?


Nhiệm vụ này ta không làm!


027 vội vàng khuyên giải: kí chủ đại nhân, cái này gọi là dũng cảm nếm thử, càng khó khăn, càng phải thử qua ! Nhân sinh có thể được nếm thử qua việc khó giống như ngài ,mấy ai có cơ hội chứ ?


Hạ Hi lập tức tỏ vẻ sự tình bản công tử chưa thể nghiệm qua còn nhiều lắm, cái gì gọi càng khó khăn càng phải thử, nhảy lầu cũng thực khó đó, còn muốn vượt qua chứng sợ độ cao cầu sinh dục đủ loại vấn đề, vậy sao không thấy ai đòi đi thử.


"Được rồi, không cần thu thập!"


Suy nghĩ đột nhiên bị thanh âm của Cung Nghi Nam đánh gãy, Hạ Hi lăng lăng ngẩng đầu, chỉ thấy Cung Nghi Nam đang gắt gao nhìn chằm chằm cậu, giống như muốn xuyên thành một cái động trên người cậu. Chẳng lẽ tra công ghét bỏ mình thu thập quá chậm, Hạ Hi nhanh hơn tốc độ, một hơi đem mảnh sứ vỡ còn lại trên mặt đất đều dồn lại, đang muốn đem chúng để vào khay, lại bất ngờ bị một bàn tay mạnh mẽ kéo dậy.


"Ta nói ngươi đừng thu thập nữa, không nghe thấy sao?" Cung Nghi Nam thời khắc này sắc mặt phi thường khó xem, "Ngươi không có đầu óc àh, làm đến chính mình bị thương cũng không biết?"


Trước khi đến Lệ vương phủ Hạ Hi đã đề nghị 027 đóng kín cảm giác đau, bởi vậy hoàn toàn không biết trong lúc mình cùng 027 kịch liệt thảo luận, tay vô tình bị mảnh sứ vỡ cắt bị thương, miệng vết thương rất sâu, máu tươi xuôi theo đầu ngón tay không ngừng nhỏ giọt xuống dưới nền đất.


"Đinh --,' bị ngược trị' tăng 6 điểm, tổng giá trị bị ngược là 15 điểm, đầu mối nhiệm vụ chính xoát điểm cao nhất của' bị ngược trị' hoàn thành 15%."


Thanh âm nhắc nhở của hệ thống khiến tinh thần Hạ Hi chấn động, một chút vết thương nhỏ đã 6 điểm, đổ máu quả nhiên hữu dụng, xem ra về sau còn phải cố gắng tìm nhiều cơ hội bị thương hơn mới được.


"Ta không sao cả, " Hạ Hi đối với Cung Nghi Nam ôn nhu cười cười, đem bàn tay bị thương dấu sau lưng. Thiếu niên sắc mặt bởi vì mất máu càng tái nhợt, thanh nhạt tươi cười lại như ánh sao sáng, trong khoảnh khắc giống như đóa hoa nở rộ, khiến người kinh diễm.


Cung Nghi Nam trái tim không chịu khống chế đập mạnh một cái, hắn có thể cảm nhận rõ rệt tim mình đập nhanh hơn.


"Đưa tay đây, ai cho ngươi dấu đi ?" Cố gắng áp chế nhịp tim, Cung Nghi Nam cau mày: "Cười thật xấu, về sau không cho phép ngươi cười."


Hạ Hi ngoan ngoãn vươn tay, thuộc hạ Cung Nghi Nam ở bên cạnh thức thời cầm thuốc trị thương đến. Hạ Hi đang chuẩn bị tiếp nhận, lại bị Cung Nghi Nam đoạt mất.


"Ngươi thật ngu ngốc, chỉ có một tay, có thể tự mình bôi thuốc được sao?" Cung Nghi Nam không kiên nhẫn liếc Hạ Hi một cái, vừa giúp cậu bôi thuốc vừa cao cao tại thượng nói: "Ngươi đừng có hiểu lầm bổn vương đang quan tâm ngươi, ta chỉ sợ tay ngươi tàn tật ta không có người hầu hạ thôi." (a có cần tsundere thế không?)


"Đinh --, sủng ái trị' tăng 5 điểm, hiện tại 'sủng ái trị' đạt 5, đầu mối nhiệm vụ chính xoát điểm cao nhất của giá trị sủng ái hoàn thành 5%."


Nguyên lai đổ máu có nhiều chỗ tốt như vậy, ngay cả 'sủng ái trị' cũng có thể xoát được! Hạ Hi nhịn không được đối với Cung Nghi Nam lộ ra một nụ cười ôn hòa thoải mái: "Ân, ta sẽ không hiểu lầm, cám ơn Lệ vương gia."


Trái tim Cung Nghi Nam cố gắng mãi mới khôi phục nhịp đập bình thường lại tiếp tục rơi vào trạng thái không bình thường, sững sờ nhìn Hạ Hi, hô hấp đều vì nụ cười của thiếu niên mà có chút dồn dập.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.