Tra Công Đi Đâu Rồi

Chương 9




Hôm nay Lệ vương phủ một đêm không ngủ.


Đến tận hừng đông, đại phu rốt cuộc mới có thể kết luận tình trạng Hạ Hi đã ổn định, Tiêu đại phu là người hành y nhiều năm có kinh nghiệm phong phú nhất, nghiêm túc nói: "May mắn là dùng răng chứ không phải lưỡi dao, răng có dùng lực thế nào cũng không thể gây ra thương tổn lớn như lưỡi dao, chủ nhân thân thể sẽ vô thức tự sinh ra bảo hộ, đem tốc độ lưu động máu chậm lại, bằng không kể cả thần tiên cũng không cứu được. Tuy nhiên cũng bởi vì dùng răng nên miệng vết thương không chỉnh tề cũng không dễ dàng chữa trị như dùng lưỡi dao, công năng của cánh tay này sợ rằng từ nay về sau sẽ suy yếu, không thể cầm vật nặng, cũng không có biện pháp linh hoạt như trước được nữa."


Phát giác Cung Nghi Nam thần sắc ngày càng lạnh, Tiêu đại phu vội vàng nói: "Bất quá trọng điểm còn phụ thuộc vào việc tĩnh dưỡng, tĩnh dưỡng tốt, may mắn có thể khôi phục như lúc ban đầu."


Vài cái đại phu cùng nhau đưa ra một phương án tĩnh dưỡng hợp lý nhất, cuối cùng nhiều lần cường điệu cơ thể Hạ Hi căn bản rất yếu, lần này lại mất máu quá nhiều, sợ rằng nội tạng đều bị ảnh hưởng, cho nên chỉnh chỉnh một tháng tiếp theo buộc phải nghiêm khắc chấp hành nghiêm chỉnh theo đơn thuốc, không được qua loa.


Hạ Hi bị nóng tỉnh.


Mở mắt ra phát hiện mình đang được Cung Nghi Nam ôm vào lòng, tư thái của đối phương rất cẩn thận, cánh tay chỉ nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng cậu, khiến lưng cậu thoải mái tựa vào lồng ngực ấm áp, giống như đang giúp cậu sưởi ấm.


Hạ Hi mới chỉ hơi động một cái Cung Nghi Nam đã lập tức chú ý đến, giọng nói truyền đến kinh hỉ: "Ngươi tỉnh?"


Hạ Hi không quen bị người khác ôm, theo bản năng muốn đẩy Cung Nghi Nam ra, Cung Nghi Nam lại trước một bước chủ động lui ra, phá lệ giải thích một câu: "Người ngươi rất lạnh, cho nên..., " vừa nói vừa đem Hạ Hi cẩn thận đặt về chỗ cũ, " miệng vết thương ở cổ tay còn chưa khỏi, khoảng thời gian này không thể sử dụng cánh tay này."


Nha hoàn lập tức bưng dược tiến vào, Cung Nghi Nam tiếp nhận thổi nguội mới múc một thìa đưa tới trước miệng Hạ Hi, "Uống dược đi, ta đã sai người bỏ thêm cam thảo, sẽ không đắng."


Cung Nghi Nam từ đầu tới đuôi thái độ đều dè dặt cẩn thận giống như đối phương là bảo vật dễ vỡ, ngay cả ngữ khí nói chuyện đều rất nhẹ, khiến Hạ Hi nhịn không được nhăn lại mày.


Là một gian tế không chỉ không phối hợp thẩm vấn mà còn có ý đồ tự sát để trốn tránh, mặc cho ai nhìn vào đều sẽ cảm thấy cậu đang dấu diếm bí mật nào đó, hiềm nghi phải càng lớn mới đúng, thế nhưng cậu mới thoáng chau mày, đã nghe Cung Nghi Nam khẩn trương hỏi: "Cơ thể bị đau chỗ nào sao?"


Hạ Hi không biết nên đáp cái gì, càng ngày càng hoài nghi đối phương phải không là Cung Nghi Nam, yên lặng hỏi 027: ta ngủ bao lâu?


"Bốn ngày rưỡi, " 027 tẫn trách nhắc nhở Hạ Hi: " thời điểm kí chủ mê man 'sủng ái trị' đã tăng thêm 15 điểm, hiện tại tổng cộng là 85 điểm. Mặt khác, cách hạn của nhiệm vụ chi nhánh ' ngoài thanh tú trong trí tuệ ' chỉ còn lại thời gian một tuần."


Cung Nghi Nam giống như không có việc gì làm, nghiêm túc chờ Hạ Hi uống xong dược lại kiên nhẫn bồi cậu ăn cơm, một tấc cũng không rời. Mặc dù Hạ Hi từ lúc tỉnh lại một câu cũng không nói, thế nhưng cũng không chọc Cung Nghi Nam nổi giận hoặc rời đi, ngược lại ngữ khí càng nhẹ: "Không có khẩu vị sao?"


Hạ Hi thương lượng với 027 chọn phương thức nghe nó đọc sách, tốc độ đọc của 027 khá nhanh, Hạ Hi nghe thực nghiêm túc, hoàn toàn không có để ý đến lời nói của Cung Nghi Nam. Thế nhưng bộ dạng này trong mắt Cung Nghi Nam lại thành thiếu niên tỉnh lại tâm lý bị tổn thương đến ngơ ngẩn, nhìn vào thực khiến người ta đau lòng, làm hắn cảm thấy đối phương tuy gần trong gang tấc, lại cách xa ngàn dặm.


"Hạ Hi." Cung Nghi Nam cầm lấy cánh tay còn lại của Hạ Hi ý đồ lôi kéo sự chú ý của cậu, khiến cậu nhìn về phía mình, thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt cậu lại phát hiện cậu gầy đi rất nhiều, cằm nhọn hoắt, chỉ còn đôi mắt sáng là có sức sống, con ngươi đen bóng trong veo tựa hồ còn mang theo một chút hương vị ngây thơ chất phác, nhợt nhạt phản chiếu thân ảnh Cung Nghi Nam.


Cung Nghi Nam kìm lòng không đậu muốn hôn lên đôi mắt cậu.


Hắn cũng đích xác làm như vậy, nụ hôn tinh tế mật mật nhẹ nhàng dừng ở mí mắt thiếu niên, ánh mắt lập tức chấn kinh bất an chớp động, thật dài lông mi quét qua môi Cung Nghi Nam, cảm giác rung động trên môi truyền đến tận trong trái tim.


Toàn thân lập tức rối loạn, phía dưới đã hơi hơi nâng lên, mỗi tấc máu đều khát vọng khó nhịn, ngay cả Cung Nghi Nam cũng bị phản ứng của mình làm cho bất ngờ. Hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày mình lại không thể làm chủ được bản thân, hắn đã vô pháp lừa mình dối người rằng đối với Hạ Hi chỉ là hứng thú nhất thời. Tâm động kịch liệt như vậy, khắc cốt đau lòng như vậy, tâm tình lo lắng cùng khủng hoảng như vậy, đã không thể che giấu được ý nghĩ cường thế chiếm hữu cùng vô cùng quý trọng nữa rồi...


Cảm tình đối với thiếu niên trước mắt tựa như thuốc độc, mà hắn không biết lúc nào đã bị trúng độc vô tri vô giác bị ăn mòn.


Cung Nghi Nam nặng nhọc thở hổn hển mấy hơi, cố nén xúc động muốn trực tiếp hôn mạnh lên đôi môi đối phương, đem cậu giam giữ trong lòng tùy ý xâm phạm, nghẹn giọng nói: "Ngoan ngoãn ăn cháo, ta lập tức sẽ quay lại."


Hạ Hi nhìn bóng dáng vội vàng của Cung Nghi Nam, thấy tư thế đi đường của đối phương thoạt nhìn có chút kỳ quái không nói lên lời.


Buổi tối Hạ Hi như trước bị cưỡng chế lưu lại phòng ngủ của Cung Nghi Nam, Hạ Hi cũng không lãng phí thời gian kháng nghị, mà ngoan ngoãn tiến vào trong ổ chăn tiếp tục nghe 027 đọc sách. Còn Cung Nghi Nam lại phát hiện quyết định này không tốt như hắn tưởng, người mình thích nằm bên cạnh, chỉ nghe tiếng hít thở mỏng manh của thiếu niên thôi cũng khiến hắn không biết xấu hổ cứng rắn, thế nhưng cái gì cũng không thể làm, này quả thực không khác gì tra tấn.


Mà khiến Cung Nghi Nam thống khổ hơn chính là từ sau khi tỉnh lại Hạ Hi vô cùng trầm mặc, không nói lời nào cũng không có bất cứ hành động biểu đạt ý tứ gì, thậm chí ngay cả phản ứng cơ bản đều rất ít.


Cung Nghi Nam hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới tốt, hắn trong bóng đêm ngưng mắt nhìn Hạ Hi ngủ, vô cùng tưởng niệm nụ cười của đối phương. Hắn lần đầu yêu phải một người, đã yêu đến mức có thể đem trái tim cho đối phương, nhưng đối phương lại đem tâm đóng lại.


Hạ Hi cũng rất thống khổ. Cậu đã lớn gan đến mức ngay cả Cung Nghi Nam nói chuyện đều dám cao lãnh hờ hững, vì cái gì 'bị ngược trị' vẫn nằm im, không chịu xích lên tí nào????


Đảo mắt đến cuối năm.


Hạ Hi đã liên tục nghe ba ngày tác phẩm nổi tiếng, dù là người yêu đọc sách thế nào lúc này cũng cảm thấy choáng váng, rốt cuộc chịu rời khỏi sách nghỉ ngơi một chút, ghé vào trên cửa sổ xem 027 ở bên ngoài vẫy cánh lòng vòng chơi cùng đàn chim sẻ.


Mấy con chim sẻ giống như cảm giác được sự tồn tại của 027, theo 027 một đường bay đến trên cửa sổ, cũng không sợ người lạ.


Hạ Hi xoay người lấy đĩa điểm tâm, xòe tay uy chúng nó. Một con chim sẻ đi đầu dè dặt cẩn thận kề cận đầu ngón tay Hạ Hi, phát hiện không có gì nguy hiểm, lập tức yên tâm mổ ăn, mấy con khác thấy vậy, cũng đi lên, thậm chí có con lớn mật còn dám nhảy lên tay Hạ Hi đòi điểm tâm.


Cái mỏ nhỏ mài vào lòng bàn tay Hạ Hi khiến cậu nhịn không được bật cười, "Được rồi, không cần gấp, đều có ăn."


Cung Nghi Nam theo thường lệ vừa hạ triều sẽ lập tức đi xem Hạ Hi, vừa đi tới cửa liền nghe thấy tiếng nói chuyện thoải mái của thiếu niên.


Tuy chỉ một câu mà thôi nhưng đối với Cung Nghi Nam mà nói lại vô cùng khó được. Cung Nghi Nam lặng lẽ đẩy cửa ra, thấy cậu đang nói chuyện với mấy chú sẻ nhỏ. Thiếu niên nghiêm túc cùng đàn sẻ nhóm trò chuyện, nhìn qua khả ái vô cùng, hai tay đều mở ra, phi thường cẩn thận uy thức ăn cho chúng, trong đáy mắt mang theo ý cười.


Cái cười này tựa như cần câu, khiến trong lòng Cung Nghi Nam lại nóng lên.


Cung Nghi Nam không tự chủ được đi lên trước, hướng người trong lòng nhẹ nhàng vươn tay.


Ào ào - thanh âm vỗ cánh lập tức vang lên, đàn sẻ bị người lạ đột nhiên xâm nhập dọa sợ, vội vàngbay đi, một con cũng không lưu lại.


Hai tay lập tức trống không, thiếu niên chớp chớp mắt, thần sắc không khỏi nhiễm lên vài tia ủy khuất, giống như còn chưa hiểu rõ nguyên do đã bị bỏ rơi. Cung Nghi Nam thấy thế, khó được có chút hoảng hốt, "Ta không phải cố ý..."


Cung Nghi Nam ảo não ý đồ bù lại: "Ngươi nếu thích điểu, ta sẽ sai người tìm về mấy loại chim nhỏ nghe lời như họa mi, vẹt,.. được không?"


Hạ Hi lắc đầu: "Không cần."


Đây là lời đầu tiên Hạ Hi đáp lại Cung Nghi Nam từ sau khi tỉnh lại đến giờ, Cung Nghi Nam cảm thấy trong lòng tràn ngập kinh hỉ, thế nhưng nhìn bộ dáng không có tinh thần của thiếu niên lại cảm thấy đau lòng, nhẹ nhàng hỏi: "Cảm thấy rất buồn chán sao, năm ngày sau hoàng cung có tổ chức tiệc trừ tịch, ngươi có muốn đi cùng ta không?"


"Đinh , chúc mừng kí chủ kích phát nhiệm vụ chi nhánh 'Xả thân cứu giúp', Tĩnh quốc quốc chủ tại buổi tối tiệc trừ tịch sẽ tao ngộ phải ám sát, thỉnh kí chủ tham gia tiệc tối để hóa giải nguy cơ, nhiệm vụ thành công thưởng 300 điểm, một bình Tẩy Tủy đan, nhiệm vụ thất bại trừng phạt trên đường đi gặp kẻ xấu, bị cưỡng chế một khắc đồng hồ."


trừng phạt lần này thực sự rất ghê tởm, Hạ Hi đành phải đem lời cự tuyệt nuốt đi vào: "Được."


Cung Nghi Nam nhẹ nhàng chạm vào cổ tay còn băng vải thưa của Hạ Hi "Còn đau không?"


"Không đau." Tuy rằng hiện tại vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân Cung Nghi Nam vì sao lại quý trọng cùng cẩn thận với mình như thế nhưng Hạ Hi cảm thấy vẫn phải nhắc nhở đối phương một chút việc mình có khả năng là gian tế "Ta thực sự không mất trí nhớ, ngươi hỏi ta rốt cục là ai, ta..."


Chưa nói xong đã bị Cung Nghi Nam đánh gãy: "Không quan hệ, ngươi không muốn nói liền không nói, ta sẽ không bao giờ bức ngươi."


Hạ Hi cơ hồ muốn quỳ xuống, đây là tình huống quỷ gì vậy?


Thiếu niên hơi hơi trừng lớn mắt, bộ dáng giật mình khiến Cung Nghi Nam nhịn không được lại muốn hôn lên, tự chủ của hắn mỗi lần đứng trước mặt đối phương đều biến mất không còn sót lại gì, từng biểu cảm từng động tác dù rất nhỏ của đối phương đều có thể dẫn tới việc hắn khó kìm chế nổi, hắn thậm chí còn muốn nói cho Hạ Hi tình cảm của mình.


Phải khắc chế, phải nhẫn nại. Cung Nghi Nam ở trong lòng trở đi trở lại nhắc nhở chính mình, hắn không thể dọa thiếu niên chạy mất. Hắn càng rõ tâm ý của mình bao nhiêu, càng sợ mất đi đối phương bấy nhiêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.