Tra Công Ham Muốn Chiêm Chiếp

Chương 14



Bên mặt truyền đến gió lạnh phất phơ, tra công mở mắt, tiếu tiểu tử đang ngồi ở bên người, dùng kịch bản quạt cho hắn.
Tiếu tiểu tử: "Lão cung, anh tỉnh rồi? !"
Tra công: "Lâm Giang Tuyết đâu?"
Tiếu tiểu tử nói: "Chúng ta đang trong phòng nghỉ ngơi của anh ấy, anh ấy nhìn anh vài lần liền đi ra ngoài."
Tra công buồn bực nói: "Tôi ở trong phòng nghỉ của cậu ta, cậu ta có thể đi đâu? Ai, không đúng, cậu ở đây làm gì?"
Tiếu tiểu tử nói: "Lấy một triệu của anh để đóng vai tình nhân một ngày? Thấy em có tận tâm không?"
Tra công sửa lại một chút quần áo, hóp bụng lại, chuẩn bị đi.
Tiếu tiểu tử: "Lão Cung, anh đi đâu?"
Tra công mặt âm trầm: "Gọi Trát tổng."
——————
Lâm Giang Tuyết tẩy trang, tại nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt.
Đầu óc cậu một mảnh hỗn độn, đã sắp đứng không được.
Cậu muốn về nhà.
Rất muốn về nhà.
Chỉ cần trở về nhà, cậu liền có thể ngủ, ngủ sẽ không tưởng tượng cảnh tra công cùng tình nhân mới của hắn.
"Thầy Lâm?" Cẩu Huy Nhiễm đi tới: "Anh sao rồi? Anh đừng buồn, còn có em."
"Cái gì?"
Lâm Giang Tuyết chớp con mắt đầy nước, nói: "Làm sao chỗ nào cũng thấy cậu?"
"... Để em đưa anh về."
Lâm Giang Tuyết đừng thẳng lên, xé một tờ giấy lau mặt, nói: "Không cần, trợ lý của tôi sắp tới rồi."
Cẩu Huy Nhiễm cười cười, nói: "Chồng anh không đưa anh về sao?"
Lâm Giang Tuyết đồng tử co rụt lại, cả giận nói: " Cậu nói cái gì? !"
Cẩu Huy Nhiễm ghé sát vào thưởng thức biểu tình của Lâm Giang Tuyết, nói: "Lão nam nhân kia có thể thỏa mãn anh sao? Hắn tìm tiểu Dương, cố ý đến đây chọc giận anh, như vậy anh cũng có thể nhịn? Hay kỳ thực đến buổi tối, hắn và tiểu Dương đều cùng tìm anh để tìm vui?"
Lâm Giang Tuyết đỡ bồn rửa mặt, tức giận đến cả người phát run, quay người muốn chạy, Cẩu Huy Nhiễm liền cố trụ Lâm Giang Tuyết, đem hắn ôm lên bồn rửa tay, cười nhẹ nói: "Người như vậy xứng đáng để anh thủ thân? Thử quen em đi, dựa vào cái gì hắn có thể bao tình nhân, anh không thể tìm thanh niên?"
Lâm Giang Tuyết dựa vào gương, hữu khí vô lực đẩy hắn: "Cẩu Huy Nhiễm, cậu dám chạm vào tôi... Tôi sẽ giết cậu."
Cẩu Huy Nhiễm không lùi mà tiến tới, lấy môi chạm mặt Lâm Giang Tuyết, nói: "Anh xem, anh còn dám cự tuyệt. Tôi sẽ đối xử tốt với anh như một bệnh nhân, tôi đưa anh đi bệnh viện."
Cẩu Huy Nhiễm ôm lấy Lâm Giang Tuyết, Lâm Giang Tuyết thân thủ bóp lấy cổ hắn, nói: "Cho tôi xuống."
Cẩu Huy Nhiễm bị ánh mắt của Lâm Giang Tuyết hù, thả Lâm Giang Tuyết xuống, ngượng ngùng nói: "Có cần thiết không? Cần tôi giúp không?"
Lâm Giang Tuyết không từ chối, hắn ngay cả khí lực để cự tuyệt cũng không có.
Cẩu Huy Nhiễm đỡ Lâm Giang Tuyết đi ra nhà vệ sinh, ở chỗ ngoặt của cầu thang liền nghe thấy tiếng tiếu tiểu tử thăm hỏi: "Trát tổng, cần tôi hầu hạ anh đi nhà vệ sinh không? Tôi có thể giúp anh kéo dây gài quần nha!"
"Ngươi thật đáng khinh a?! Chết tiệt! Cậu là loại liếm cẩu như vậy sao, còn không bằng tìm Nhâm Doanh Doanh!"
Tiếu tiểu tử: "Một nữ diễn viên dịu dàng khẳng định không thể cùng anh đóng kịch, lại nói anh yêu thích nam, cần phải tìm Lệnh Hồ Xung!"
Tra công nói: "Ngậm miệng, Lệnh Hồ Xung là chó tâm cơ! Dám thầm mến bạn trai cũ của ông đây!"
Vừa dứt lời, đúng lúc tại chỗ ngoặt, tra công cùng Cẩu Huy Nhiễm gặp nhau.
Không khí dần trầm trọng, tra công cùng Cẩu Huy Nhiễm đứng dối diện không phát ra một tiếng nào trong vài giây, Cẩu Huy Nhiễm trước tiên dời tầm mắt, tránh đường, nói: "Trát tổng, mời."
Tra công lạnh lùng nói: "Buông hắn ra."
Cẩu Huy Nhiễm mỉm cười nói: "Thầy Lâm bị run chân, không đi nổi."
Lời nói này có phần ám muội, giống như nói hai người trong nhà vệ sinh làm một hồi, Lâm Giang Tuyết bị làm cho không đi được, cần có người dìu ra.
Tra công liếc mắt nhìn Lâm Giang Tuyết một cái, giễu cợt nói: "Cậu không phải là chủ quán bar sao? Tại sao lại chạy tới đây đóng vai nam chính ?"
Cẩu Huy Nhiễm đúng mực nói: "Cuộc sống không dễ, đa tài đa nghệ. Ngài có thể tránh ra không? Thầy Lâm hiện tại không thoải mái, không muốn thấy ngài."
Tiếu tiểu tử thấy tình thế giằng co, cho là đã đến lúc giúp tra công giữ thể diện, kéo cánh tay tra công nói: "Lão cung, em hiện tại cũng không thoải mái, anh ngày hôm qua thật là cuồng nhiệt a!"
Lâm Giang Tuyết: "..."
Tra công ghét bỏ hất tay ra, có thể nói là chịu nhục, nói: "Tránh ra! Con mẹ nó cậu là thẳng nam sao? Đi tìm thư kí của tôi lấy tiền, tôi không bao giờ muốn thấy cậu nữa! Đánh rắm tinh!"
Lâm Giang Tuyết chống đỡ vách tường, nhìn tra công liếc mắt một cái.
Tiếu tiểu tử bị mắng, châm chước nói: "Hẳn là... Nịnh nọt tinh đi?"
Tra công thấy phiền, nhíu mày nhìn về phía Lâm Giang Tuyết, nói: "Lâm Giang Tuyết, cậu đi theo tôi hay cẩu tâm cơ này?"
Lâm Giang Tuyết nói: "... Tôi tự đi."
Tra công tức giận đến tiểu bụng bự lộ ra: "Được, tùy cậu!"
Tra công đi ngang qua bên người Lâm Giang Tuyết, Lâm Giang Tuyết nắm lấy cổ tay tra công.
Đây là lần đầu tiên Lâm Giang Tuyết chủ động nắm lấy tay tra công.
Tra công nghiêng đầu, như trước tức giận, thế nhưng không tránh tay Lâm Giang Tuyết ra: "Làm gì?"
Lâm Giang Tuyết vỗ bàn tay tra công một cái, nhẹ giọng nói: "Hôm nay chưa chào hỏi cậu. Bù đắp."
Tra công: "..."
"Làm" tra công ôm lấy Lâm Giang Tuyết, bước chân dài hóp bụng lại, hướng phòng nghỉ Lâm Giang Tuyết đi tới: "Cậu thực sự không chịu ổn định."
Khóa cửa, tra công đem Lâm Giang Tuyết để xuống trên ghế nằm, xem kỹ nói: "Cậu và hắn đến bước nào rồi ?"
"... Tôi không có quan hệ gì với hắn."
"A!" Tra công thân thủ cởi quần áo Lâm Giang Tuyết: "Vậy tôi kiểm tra một chút."
Lâm Giang Tuyết kinh hoảng đè lại tay tra công, nói: "Không được!"
Đêm đó dấu hôn người xa lạ kia lưu xuống vẫn còn, một khi bị tra công nhìn thấy, tra công sẽ không bao giờ muốn cậu nữa.
Tra công hé mắt, nói: "Nếu không liên quan, tại sao không cho xem?"
Tác giả có lời muốn nói: không quản trường văn vẫn là đoản văn, động lực viết văn ban đầu của ta đều là phát đao.
Mà thiên văn này, nó không phải.
Ta nghĩ làm làm màu vàng, cho nên hắn nội dung vở kịch kết cấu hội có vấn đề.
Thế nhưng không có quan hệ.
Xoa xoa tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.