Trên mặt truyền đến cơn gió lạnh phất phơ, tra công mở mắt, họ Tiếu đang ngồi bên cạnh, dùng kịch bản quạt gió giải nhiệt cho hắn.
Họ Tiếu, “Lão Cung, anh tỉnh rồi?!”
Tra công, “Lâm Giang Tuyết đâu?”
Họ Tiếu, “Chúng ta đang nghỉ trong phòng anh ta, anh ta nhìn anh vài lần xong đi ra ngoài rồi.”
Tra công buồn bực, “Tôi nghỉ ở phòng em ấy, vậy ẻm đi đâu được? Ấy, không đúng, cậu ở đây làm gì?”
Họ Tiếu đáp, “Không phải nhận của anh một triệu đóng vai tình nhân của anh một ngày à? Em chuyên nghiệp đó chứ hả?”
Tra công sửa sang lại quần áo một chút, hóp bụng mỡ thật chặt, chuẩn bị đi.
Họ Tiếu, “Lão Cung, anh đi đâu?”
Mặt tra công tối sầm, “Gọi Trát tổng.”
——————
Lâm Giang Tuyết tẩy trang, đứng trong nhà vệ sinh vỗ vỗ nước lạnh lên mặt.
Đầu óc cậu vô cùng hỗn loạn, đã sắp đứng hết nổi.
Cậu muốn về nhà.
Rất muốn về nhà.
Chỉ cần về nhà cậu có thể ngủ, ngủ rồi sẽ không nghĩ tới tra công và tình nhân mới của hắn.
“Thầy Lâm?” Cẩu Huy Nhiễm đi tới, “Anh sao rồi? Anh đừng đau lòng, anh còn có em.”
“Cái gì?”
Lâm Giang Tuyết chớp mắt một cái trong nước, “Sao chỗ nào cũng có cậu vậy?”
“… Em đưa anh về.”
Lâm Giang Tuyết thẳng lưng, xé một tờ giấy lau mặt rồi nói, “Không cần, trợ lý tới đón tôi ngay thôi.”
Cẩu Huy Nhiễm cười cười, “Ông xã anh không đón anh về hả?”
Đồng tử Lâm Giang Tuyết co lại, cả giận nói, “Cậu nói gì?”
Cẩu Huy Nhiễm kề sát lại thưởng thức nét mặt Lâm Giang Tuyết, “Ông già kia có thể thỏa mãn anh hả? Anh ta mới tìm Tiểu Dương cố ý chọc giận anh, như vậy anh cũng nhịn được? Hay là thật ra tới tối anh ta và Tiểu Dương lại cùng anh tìm vui?”
Lâm Giang Tuyết chống vào bồn rửa mặt, tức giận tới run cả người, quay người định chạy, Cẩu Huy Nhiễm bắt lấy cổ tay Lâm Giang Tuyết, bế cậu lên bồn rửa, cười nhẹ nói, “Một kẻ khốn nạn như vậy đáng giá để anh giữ mình? Thử với em đi, dựa vào đâu anh ta có thể bao dưỡng tình nhân mà anh lại không thể tìm phi công?”
Lâm Giang Tuyết dựa vào gương đẩy cậu ta ra, nhưng muốn mà không có sức, “Cẩu Huy Nhiễm, cậu dám đụng vào tôi xem… Tôi sẽ giết cậu.”
Cẩu Huy Nhiễm không lùi mà tiến tới, môi cọ cọ lên mặt Lâm Giang Tuyết, “Anh xem, anh còn dục cự hoàn nghênh. Em sẽ không làm gì một bệnh nhân đâu, em đưa anh đến bệnh viện.”
Cẩu Huy Nhiễm bị ánh mắt Lâm Giang Tuyết hù dọa, thả Lâm Giang Tuyết xuống, ngượng ngùng nói, “Có cần phải vậy không? Em dìu anh được chứ?”
Lâm Giang Tuyết không từ chối, ngay cả sức cự tuyệt cậu cũng chẳng còn.
Cẩu Huy Nhiễm đỡ Lâm Giang Tuyết ra khỏi nhà vệ sinh, liền nghe thấy chỗ ngoặt cầu thang truyền đến tiếng họ Tiểu hỏi han, “Trát tổng, cần em hầu hạ anh đi vệ sinh không? Em có thể giúp anh kéo dây khóa quần!”
“Cậu có thấy mình đáng khinh không?! Đệt! Sao cậu còn là loại liếm cẩu thế này, còn không bằng tìm Nhậm Doanh Doanh!”
Họ Tiếu, “Một nữ diễn viên dịu dàng khẳng định không thể đóng kịch cùng anh, hơn nữa anh còn thích đàn ông, nên tìm Lệnh Hồ Xung!”
Tra công, “Ngậm miệng, Lệnh Hồ Xung là một thằng chó tâm cơ! Yêu thầm bạn trai cũ của ông đây!”
Vừa dứt lời là đến chỗ ngoặt, tra công và Cẩu Huy Nhiễm gặp nhau.
Không khí rất nghiêm trọng, tra công và Cẩu Huy Nhiễm im lặng đối diện vài giây, Cẩu Huy Nhiễm dời tầm mắt trước, tránh đường nói, “Trát tổng, mời anh.”
Tra công lạnh lùng kêu, “Thả em ấy ra.”
Cẩu Huy Nhiễm mỉm cười, “Chân thầy Lâm run, không đi nổi.”
Lời này rất ám muội, quả thực giống như hai người vừa làm trong nhà vệ sinh một trận, Lâm Giang Tuyết bị làm tới không đi nổi, không thể không để cậu ta dìu ra.
Tra công quét mắt nhìn Lâm Giang Tuyết, giễu cợt nói, “Không phải cậu là chủ quán bar hả? Tại sao giờ lại chạy tới đây đóng vai chính?”
Cẩu Huy Nhiễm đúng mực đáp, “Cuộc sống khó khăn, đa tài đa nghệ. Anh có thể nhường đường không? Bây giờ thầy Lâm không thoải mái, không muốn gặp anh.”
Họ Tiếu nhìn cuộc chiến này, cho là đã đến lúc mình phải giữ thể diện cho tra công, kéo cánh tay tra công nói, “Lão Cung, bây giờ em cũng không thoải mái, hôm qua anh thật là mạnh đó nha!”
Lâm Giang Tuyết, “…”
Tra công ghét bỏ hất tay ra, coi như hết chịu nổi nói, “Tránh ra! Con mẹ nó cậu là trai thẳng không vậy? Đi tìm thư ký tôi lãnh lương, tôi không bao giờ muốn thấy cậu nữa! Đồ quỷ đánh rắm!”
Lâm Giang Tuyết chống vách tường, liếc nhìn tra công một cái.
Họ Tiếu bị mắng tới phát ngốc, lưỡng lự hỏi, “Hẳn là… quỷ nịnh nọt chứ?”
Tra công phiền muốn chết, nhíu mày nhìn về phía Lâm Giang Tuyết nói, “Lâm Giang Tuyết, em là đi theo tôi, hay là đi theo cái thằng chó tâm cơ này?”
Lâm Giang Tuyết đáp, “… Tôi tự mình đi.”
Tra công tức giận đến lồi bụng mỡ, “Được, tuỳ em!”
Tra công đi lướt qua người Lâm Giang Tuyết, Lâm Giang Tuyết đột nhiên nắm lấy cổ tay hắn.
Đây là lần đầu tiên Lâm Giang Tuyết chủ động nắm tay tra công.
Tra công nghiêng đầu, vẫn tức giận như cũ, nhưng không tránh khỏi tay Lâm Giang Tuyết, “Làm gì thế?”
Lâm Giang Tuyết đập tay tra công một cái, nhẹ giọng nói, “Hôm nay không chào hỏi với anh. Bù lại.”
Tra công, “…”
“Đệt,” tra công ôm lấy Lâm Giang Tuyết, sải chân dài hóp bụng mỡ, đi về phía phòng nghỉ của cậu, “Em thật đúng là râm.”
Khóa cửa, tra công đặt Lâm Giang Tuyết lên ghế nằm, nhìn cậu thật kỹ càng, “Em và thằng đó tới bước nào rồi?”
“… Tôi không có quan hệ gì với cậu ta.”
“À!” Tra công vươn tay cởi áo Lâm Giang Tuyết, “Vậy tôi kiểm tra một chút.”
Lâm Giang Tuyết hoảng hốt đè tay tra công lại, “Không được!”
Dấu hôn người xa lạ kia lưu lại đêm đó vẫn chưa tan hết, một khi bị tra công nhìn thấy, tra công sẽ không bao giờ muốn cậu nữa.
Tra công híp mắt hỏi, “Nếu không có quan hệ gì, tại sao không cho xem?”