Tra Công Muốn Tái Hôn Với Tôi

Chương 3



Cách một Thái Bình Dương rộng lớn, ở nước Mỹ xa xôi Tần Duệ Lâm đang tập trung tinh thần xem buổi ra mắt phim « Tình cảm chân thành ».

Phòng khách rộng lớn sáng sủa, ly cà phê trên bàn từ lâu đã không còn độ ấm.

Ánh mắt hắn rất thâm thúy, mặt ủ mày cau, đáy mắt không thể che giấu nổi sự uể oải, nhưng vẫn không muốn bỏ qua bất cứ hình ảnh nào của Hạ Hi trên màn hình máy tính, hắn chưa từng cảm thấy mình cách xa cậu đến vậy, cũng chưa từng phát hiện ra người vợ mình luôn luôn muốn xa lánh lại có thể ưu tú đến như vậy.

Người thích Hạ Hi có rất nhiều, trước đây hắn lại không hiểu được điều này để quý trọng cậu.

Trên màn hình đang chiếu đến đoạn Hạ Hi cùng đồng nghiệp trong nhóm động viên lẫn nhau, mặt mũi tươi cười, khóe miệng cong cong vô cùng quyến rũ. Tần Duệ Lâm nhìn cậu đến thất thần, ngay cả khi Quý Tân đi đến cũng không phát hiện ra, y đứng trước mặt hắn hồi lâu, tựa như muốn lại gần nhưng lại sợ uy nghiêm của Tần Duệ Lâm.

Khi Tần Duệ Lâm phát hiện ra y, nét mặt liền thờ ơ, lạnh lùng nói: “Cậu còn dám đến đây?”

Ánh mắt Quý Tân vô cùng tủi thân, đôi mắt sưng đỏ như thể đã khóc rất lâu, nơm nớp lo sợ đáp: “Tần gia, ngài làm sao vậy? Có phải là do em làm sai gì không? Ngài đừng đuổi em đi, em sẽ nguyện ý thay đổi hết thảy, Tần gia, em…”

“Cút! Đừng để tôi nhắc lại lần hai!” Tần Duệ Lâm chợt cắt lời y, ánh mắt hắn có thể nói là lạnh đến thấu xương, ngữ khí lộ vẻ tàn nhẫn.

Quý Tân vô cùng kinh ngạc, lại bị thái độ khinh người của Tần Duệ Lâm khiến chẳng dám nói thêm gì, vốn y định tỏ rõ sự tình câu chuyện, sau đó lấy cái chết ra để cầu Tần gia tha thứ, y không biết đến tột cùng mình sai ở đâu, mà chỉ trong một đêm thái độ Tần Duệ Lâm khác hẳn, dường như hoàn toàn trở mặt, tối qua hắn chẳng những định bóp chết y, thậm chí hơn nửa đêm còn đuổi y khỏi Tần gia.

Quý Tân thực sự rất sợ, trí nhớ của y vẫn còn khắc sâu nét mặt dữ tợn tàn bạo của Tần Duệ Lâm, người đàn ông này khi lại vui vẻ thì mọi chuyện đều tốt, nhưng khi nóng giận thì không ai dám ho dù nửa tiếng.

“Tần gia, em…”

Tần Duệ Lâm phất tay ra hiệu cho đàn em, nói như đinh đóng cột: “Đuổi tên này ra ngoài, sau này còn dám lảng vảng thì chặt luôn chân đi!”

Sắc mặt Quý Tân trắng bệch, hiển nhiên không ngờ Tần Duệ Lâm có thể lạnh lùng đến mức ấy, mắt trông thấy mình sắp bị đuổi đi, y quỳ sụp xuống sàn, khóc lóc kể lể: “Tần gia, rốt cuộc em đã làm sai chuyện gì? Cầu ngài nói rõ cho em biết được không, em đối với ngài là thật lòng, sao ngài có thể đối xử với em như vậy chứ.”

“Thật lòng?” Tần Duệ Lâm đột nhiên trừng mắt nhìn về phía Quý Tân, nắm chặt lấy cằm đối phương, lạnh nhạt nói: “Tôi thì chẳng thấy lòng cậu đâu cả, không bằng cậu móc ra cho tôi xem!”

Khẩu khí vô cùng cương quyết, không có nửa điểm đùa giỡn trong đó, Quý Tử đến mức lùi về phía sau vài bước, toàn thân lẩy bẩy run rẩy.

Cổ tay y hằn rõ vết tụ máu, Tần Duệ Lâm lại túm lấy lần nữa, tay kia bóp cổ Quý Tân rồi từ từ siết chặt. Quý Tân sợ đến bất động, y cảm thấy mình như mất đi nửa cái mạng, vì thiếu dưỡng khí mà cả khuôn mặt đỏ ửng lên, y thấp thỏm lo âu bắt đầu giãy dụa phản kháng, cố gắng dùng hai tay nắm cổ tay Tần Duệ Lâm.

Một giây trước khi Quý Tân đi gặp Diêm Vương, Tần Duệ Lâm thả lỏng tay, ánh mắt âm u vuốt qua vuốt lại cần cổ của y, lạnh lẽo bảo: “Tối qua dạy dỗ chưa đủ sao? Cậu nên cảm thấy may mắn khi chưa bị tôi bóp cổ đến chết, nhưng lần sau sẽ không gặp may nữa đâu.”

Lần này Quý Tân không dám thốt nửa chữ, y đã sợ hãi đến vô lực rồi, một lát sau lảo đảo chạy ra khỏi biệt thự.

Tần Duệ Lâm lạnh lùng nhìn bóng lưng Quý Tân, hắn không thích y, cùng lắm chỉ được xem là món đồ chơi mà thôi, mà trong cú ngã lớn nhất cuộc đời hắn thậm chí còn mất mạng, hắn không ngờ bản thân lại bại trong tay Quý Tân, lại còn chẳng thể xoay ngược tình thế, chẳng qua vì thua Quý Tân, hắn mới có thể sống lại, cứu vãn bao nuối tiếc.

Hắn sẽ không bỏ qua cho Quý Tân, nếu y dám chạm đến hắn thì sẽ phải gánh chịu hậu quả, nhưng mà hiện tại nếu hắn diệt luôn Quý Tân thì y quá sướng. Tần Duệ Lâm nhìn chằm chằm hai bàn tay, hắn sẽ khiến Quý Tân phải từ từ nếm chịu mùi vị của sự tuyệt vọng, sẽ hủy diệt toàn bộ hi vọng của y, không phải y muốn Bách Ân Lệ Nhã sao? Vậy hãy để y cả đời này đều không gặp được Bách Ân Lệ Nhã.

Còn có Tần Vũ Hoan – em gái của hắn, Tần Duệ Lâm cười khẩy, ánh mắt thoáng mờ mịt, ha ha, em gái, thật đúng là một em gái “tốt”!

Có điều so với việc đối phó cùng họ, hiện tại trái tim Tần Duệ Lâm đã trao trọn cho Hạ Hi.

Hắn nợ Hạ Hi nhiều lắm, vốn tưởng rằng sống lại sẽ bù đắp cho cậu, nhưng thật buồn cười khi hắn sống lại thì phát hiện cả hai đã ly hôn rồi, may mắn là hiện tại Hạ Hi đã không còn tuyệt vọng đến vô phương cứu chữa nữa, tuy rằng khó khăn, nhưng không hẳn là mất hết cơ hội. Tần Duệ Lâm thề, từ giờ trở đi, hắn sẽ không bao giờ để chuyện kiếp trước phát sinh lại một lần nữa, những việc lúc sau Hạ Hi từng trải qua, hắn cũng sẽ thay đổi toàn bộ.

Kiếp này, hắn nhất định phải cưới Hạ Hi một lần nữa.

Hắn còn đang chìm trong suy nghĩ, trang web đã chạy đến cảnh của Hạ Hi cùng Đường Thiến, là quay chậm một cảnh hôn môi của hai người, Hạ Hi cúi đầu, trong mắt xen lẫn cuồng nhiệt và khát vọng, cậu áp sát từng chút từng chút một vào người Đường Thiến, bờ môi phớt hồng, hoàn mỹ như thể được trạm trổ tỉ mỉ.

Tần Duệ Lâm hết sức uể oải, trông Đường Thiến trong màn hình ngứa mắt tới mức muốn xẻ máy tính làm đôi, nhưng hắn không làm như vậy, hắn nghĩ hành vi như thế quả thực vô cùng ấu trĩ, cho nên chỉ lấy một tay che khuất đi thân hình Đường Thiến, còn lại thưởng thức diễn xuất tuyệt vời của Hạ Hi.

Tần Duệ Lâm nâng đỡ không ít ngôi sao nổi tiếng, nhưng hắn không thể không thừa nhận Hạ Hi diễn xuất vô cùng xuất quỷ nhập thần, trong nháy mắt cậu có thể hóa thành nhân vật, nắm bắt tâm lí vô cùng hoàn hảo, nhất là khi ngừng diễn, tốc độ cảm xúc thay đổi khiến người khác phải tặc lưỡi, Tần Duệ Lâm cũng không kìm được tặng cậu một tràng vỗ tay khen ngợi.

Cũng từ giây phút này trong lòng hắn cảm thấy khủng hoảng mạnh mẽ.

Hạ Hi ưu tú như vậy, thực sự rất dễ dàng bị người khác cướp mất.

*******

Tần Duệ Lâm tự mình đến trường đón Tần Thần, có điều cậu nhóc Tần Thần bảy tuổi được một đám học sinh vây quanh khi ra khỏi trường, ngay cả cặp sách cũng được một nhóc khác đeo giúp, trông thấy bóng dáng Tần Duệ Lâm từ xa, liền lấy lại cặp sách rồi chạy nhào về phía hắn:

“Cha!!!!!”

Tần Duệ Lâm ôm chầm lấy Tần Thần, có cảm giác như đã trải qua mấy kiếp, lúc trước hắn rất lạnh nhạt với Hạ Hi cho nên Tần Thần cũng vạ lây, loại sai lầm ngu ngốc này nhất định không được lặp lại lần nữa.

“Lại bắt nạt bạn học hả?”

“Không có.” Tần Thần hùng hồn đáp: “Tụi nó bị con trừng trị nên ngoan ngoãn lắm rồi.”

Tần Duệ Lâm đưa cậu nhóc ngồi băng ghế sau, sau đó trở về vị trí lái xe, cười nói: “Tốt lắm, rất có khí phách của cha hồi đó.”

“Sao hôm nay cha lại đến đón con?”

“Cha là cha con, đến trường đón con trai không phải là điều rất bình thường sao?’

“Cha ấy, một chút ý thức làm cha cũng chẳng có.” Tần Thần không chút khách khí: “Nếu không phải vì cha không có vợ, thì sao con có thể bị kẻ khác chế giễu là đứa trẻ mồ côi mẹ chứ.”

Tần Duệ Lâm nghẹn họng: “Ai bảo cha không có vợ?’

“Con không nhận Quý Tân là mẹ đâu.”

“…Cha dẫn con đi tìm mẹ ruột được không?”

“Con có mẹ thật sao?” Tần Thần hiếu kỳ hỏi lại: “Không phải lúc trước cha bảo nhặt được con ở đống rác sao?”

“Cha nói lúc nào?”

“Lúc con hỏi mẹ đâu, cha bảo đợi cha cưới một người đã, như thế con mới có mẹ.”

Tần Duệ Lâm thật sự muốn tự vả mình một cái, chẳng có việc gì thì nói linh tinh để làm chi, nếu không hiện tại cũng không phải tự dồn mình vào chỗ chết thế này, cho nên hắn đành giải thích: “Thực ra là cha lừa con thôi, con vẫn có mẹ, hơn nữa mẹ con rất nhớ con. Nhưng mà hiện tại mẹ con với cha đang có chút hiểu lầm nhau, con phải giúp cha thanh minh, chờ cha tìm được vợ thì con cũng sẽ có mẹ.”

Tần Thần đáp: “Con sẽ không giúp đâu.”

“Vì sao?’

“Cha đã nhiều năm như vậy không để mẹ gặp con, hiện tại con rất ghét cha, hơn nữa mẹ của con là mẹ của con chẳng hề liên quan đến vợ của cha. Cha ngay cả vợ của mình cũng không giữ được, thật là vô dụng!”

Hầu hết cuộc đối thoại đều dùng tiếng anh bởi từ nhỏ Tần Thần đã sống ở Mỹ, ngược lại tiếng Trung không lưu loát lắm.

Tuy rằng ý kiến trái ngược, nhưng Tần Duệ Lâm vội vàng tìm vợ, Tần Thần vội vã tìm mẹ, nhưng cả hai đều muốn được gặp Hạ Hi. Vì vậy ngay ngày hôm sau liền lên máy bay về nước, Tần Thần ở trên máy bay, bởi vì không có ấn tượng gì với Hạ Hi cho nên cậu nhóc bắt đầu tưởng tượng xem mẹ dịu dàng hiền lành như nào, khi gặp lại, mẹ sẽ xúc động lệ rơi đầy mặt ra sao, nghĩ tới nghĩ lui, lại có chút cay mắt.

Bao năm không có mẹ như vậy, rốt cuộc giờ cũng có mẹ rồi, về sau nếu có kẻ nào dám cười nhạo nhóc, nhất định nhóc sẽ đường đường chính chính đánh kẻ đó một trận.

“Cha_____” Tần Thần đột nhiên gọi.

Tần Duệ Lâm hồn vía đang trên mây: “Sao vậy?”

“Quý Tử đâu rồi? Sao con không thấy chú ấy?”

Ánh mắt Tần Duệ Lâm hết sức phức tap, hắn xoa xoa đầu Tần Thần: “Sau này đừng nhắc đến người này nữa.”

Tần Thần có vẻ rất hả hê: “Có phải cha quẳng tên ấy rồi không? Ha ha, con biết không thể ở lâu rồi mà.”

Tần Duệ Lâm nghe thấy sự khinh thường trong lời nhóc, liền bảo: “Chúng ta chung một chiến tuyến được không?”

“Con không cùng phe với cha..”

“Vậy con theo phe nào?”

“Về phe với mẹ.” Tần Thần đắc chí: “Sau này con sẽ nghe lời mẹ, làm một chân chạy việc vặt cho mẹ cũng được, còn được ở cùng mẹ nữa.”

“Vậy cha thì sao?”

“Con đang rất bực cha ấy, nếu không phải vì cha thì con đã không phải xa mẹ lâu như vậy, dù sao tạm thời con chắc chắn chưa thể tha thứ cho cha được đâu.”

Nhóc thành thành thật thật tỏ rõ thái độ, Tần Duệ Lâm nhất thời không biết nói gì, hắn khẽ xoa đầu Tần Thần, nhóc kia lại thở phì phì quay qua một bên, hai tay khoanh trước ngực ra vẻ ta đây rất tức giận chớ có mà đến gần gây chuyện.

Máy bay nhanh chóng tăng tốc, những đám mây bao quanh xốp xốp như kẹo bông, khung cảnh như truyện cổ tích, ánh nắng rọi từng tầng mây, sặc sỡ sắc màu như tranh vẽ.

Tần Duệ Lâm say mê ngắm nhìn, ngón tay lơ đãng chạm vào ngực, nơi đó đang truyền đến cảm giác đau đớn tê dại, như thể mọi chuyện vừa xảy ra hôm qua, ánh nhìn hạ xuống, cảm giác hết thảy như một giấc mộng.

**********

Tần Duệ Lâm điên cuồng chạy từ Mỹ về nước, đầu óc hắn vẫn vô cùng hỗn loạn, không nghĩ rằng sự thật lại hoang đường tới mức này, Hạ Hi mà hắn lạnh nhạt nhiều năm lại vào tù vì hắn, còn món đồ chơi mới lại âm thầm ủ mưu tính kế, hắn khinh địch, chưa từng để mắt đến Quý Tân yểu điệu yếu ớt, cuối cùng lại bị người này làm cho thất bại thảm hại.

Đúng vậy, thất bại thảm hại.

Quý Tân cấu kết với Tần Vũ Hoan cướp cổ phần của hắn ở công ty, chuyển số tài sản đáng kể của hắn sang công ty mới thành lập của bọn họ. Kiếp trước hắn tự cao tự đại, nhưng cuối cùng bại dưới tay hai kẻ hắn coi như con kiến. Tần Duệ Lâm không yêu Quý Tân, nhưng hắn vẫn bị sự thật được đối phương tiết lộ làm đổ mồ hôi lạnh kinh hãi, khi hắn tay trắng bước khỏi Tần gia, vẫn là Tần gia mà mọi người tôn sùng kính nể, nhưng Quý Tân lại dễ dàng khiến hắn mất bình tĩnh.

Hắn không ghét Hạ Hi, nhưng cũng không đến mức thích, đây là người đàn ông được đón vào Tần gia khi hắn hôn mê bất tỉnh, khiến hắn không biết nên ở chung thế nào. Huống chi hắn luôn cho rằng, Hạ Hi hám tiền của Tần gia, khi Hạ gia đưa Hạ Hi đến Tần gia thì đã cầm của Tần gia một khoản lớn, chuyện này khiến Tần Duệ Lâm luôn canh cánh trong lòng.

Mười năm, Hạ Hi vào nhà Tần gia đã mười năm, thế nhưng hắn chưa từng để ý đến đối phương, Hạ Hi tựa như một chiếc bóng, làm cho người khác cơ hồ không thể chú ý tới mình, ngay cả khi nói chuyện với hắn, cũng là một bộ dạng cẩn thận dè dặt. Tần Duệ Lâm không chút hứng thú với loại tính cách cứng nhắc như khúc gỗ, hắn ngầm thừa nhận sự tồn tại của cậu nhưng chẳng trao cho cậu một điều gì ngoài thân phận bị chối bỏ.

Rốt cuộc cho đến một ngày hắn phát hiện sự tồn tại của Hạ Hi không còn ý nghĩa gì, nên quyết định ly hôn.

Sau đó khởi đầu một cuộc sống bết bát.

Nhưng Tần Duệ Lâm không ngờ rằng một Hạ Hi vô danh tiểu tốt lại vì hắn nỗ lực nhiều đến vậy, nhiều đến mức khiến hắn áy náy, thậm chí chẳng thể chấp nhận.

Tần Duệ Lâm vội vàng vào nhà giam, hắn nóng long muốn được gặp lại Hạ Hi, hắn nghĩ lại rất nhiều hình ảnh khi còn chung sống với nhau, song vẫn chẳng thể nhớ nổi gương mặt cậu. Hắn ngồi trong phòng thăm tù, trong lòng tràn đầy lo lắng thấp thỏm.

Nhưng trong giây phút đợi chờ, hắn cũng tràn ngập mừng rỡ, gặp lại Hạ Hi khiến hắn quên mất rất nhiều chuyện không hay, giờ hắn nghiêm túc muốn gặp mặt Hạ Hi, hắn muốn nói lời xin lỗi Hạ Hi vì trước kia, hắn muốn khẩn cầu tha thứ từ Hạ Hi, hắn muốn bảo với Hạ Hi quên hết mọi thứ trước đây đi, sau này hắn sẽ đợi cậu, tuyệt không dám kiêu ngạo.

Hắn muốn cùng Hạ Hi bắt đầu lại từ đầu, hắn muốn chiều chuộng người kia lên trời.

Hắn mơ đẹp như vậy nhưng chỉ mấy phút sau nghe được tin dữ từ ngục giam.

“—— Hạ Hi nhảy lầu tự sát!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.