Tra Công Muốn Tái Hôn Với Tôi

Chương 34



Mấy ngày sau, Tần Duệ Lâm vẫn đến trường quay nhưng phần lớn chỉ đến một chút rồi đi, cũng không nói chuyện với Hạ Hi, mọi người mỗi người một ý, lại không ai nghi Hạ Hị, ngược lại nghi An Văn hơn, dù sao cô cũng là người duy nhất Tần Duệ Lâm tìm đến.

An Văn cũng khó nói, nếu Tần Duệ Lâm thực sự có ý với cô, có thể bấu víu loại hậu thuẫn này tất nhiên cô sẽ không từ chối.

Tần gia mời cô uống trà, mặt lại lạnh nhạt, chẳng nói một câu, chính xác là bọn họ chưa từng nói với nhau câu nào.

An Văn từng nghi Tần gia đang truyền mật mã morse, nhưng sau vài ngày vẫn vô cùng bình tĩnh, một chút dấu hiệu cũng không hề xuất hiện, cô cũng đành làm như không có chuyện gì xảy ra.

Ngày quay phim cuối cùng ở thủ đô, Tần Duệ Lâm không xuất hiện, hắn đang bay đến châu Âu tham gia hội nghị của các tập đoàn lớn toàn cầu, Bách Ân Lệ Nhã được coi là ông hoàng ngành công nghiệp đồ trang sức, từ lâu đã trở thành biểu tượng của giới thượng lưu tên tuổi, sức sáng tạo phi thường và công nghệ hoàn mỹ của nó dẫn đầu trào lưu xã hội, dù Bách Ân Lệ Nhã khởi nghiệp bằng kinh doanh trang sức, nhưng cũng sản xuất các ngành khác, đứng đầu sóng ngọn gió của ngành công nghệ thông tin.

Mà hội nghị lần này chủ yếu nhằm vào sự phát triển của ngành công nghệ thông tin cùng với hướng sản xuất và kế hoạch năm thứ hai.

Tần Duệ Lâm vừa đáp máy bay xuống nước Pháp thì cũng là lúc Hạ Hi kết thúc đợt quay phim ở thủ đô, cậu đang lái xe đi đón Tần Thần về nhà, cũng không biết mình với Tần Thần sắp phải chia ly, nhưng lần này cậu đã sớm đánh động trước với Tần Thần, có lẽ cũng không quá khó để thuyết phục.

Trải qua một thời gian ngắn ở chung, quan hệ giữa Tần Thần và bạn cùng lớp đã khá hơn rất nhiều, lúc tan học có nhiều bạn đi cùng, Úc Thậm Hiên rất nhát, ít khi nói chen vào, nhưng vẻ mặt của nó đã dịu đi rất nhiều không hề khó tiếp cận như lúc mới gặp nữa.

Tần Thần đã nhìn thấy xe Hạ Hi từ xa, nhóc cười cười chạy đến, chờ Tần Thần chạy tới gần Hạ Hi liền quay kính cửa xe xuống nói: “Đừng mỗi lần đều chạy nhanh như vậy, lỡ may ngã thì sao?”

Tần Thần đắc ý nói: “Con là quán quân chạy cự ly ngắn đó, chắc chắn không ngã đâu!”

Úc Thậm Hiên chạy đến đã hơi thở dốc, nhưng vẫn lễ phép chào: “Chào chú!”

“Xin chào.” Hạ Hi phất tay với Tần Thần, nói: “Thần Thần, bảo Tiểu Hiên lên xe.”

Tần Thần cầm lấy cánh tay Úc Thậm Hiên rồi chui vào xe, chờ hai đứa ngồi ngay ngắn mới nói: “Daddy tớ đưa cậu về nhà.”

Úc Thậm Hiên lơ đãng gật đầu.

Hạ Hi chở Úc Thậm Hiên đến trước ngõ nhà nó, nhưng lại bị nó kéo ra khỏi xe, Úc Thậm Hiên cẩn thận nghiêng đầu nhìn Tần Thần một cái, nó mấp máy môi, trong mắt tràn đầy đấu tranh, giống như rất khó để mở miệng, nhưng tiếc là không có sự lựa chọn nào khác.

Hạ Hi liếc mắt đã nhận ra nó có chuyện khó xử: “Tiểu Hiên, làm sao vậy?”

Úc Thậm Hiên nắm chặt ngón tay, cúi đầu khẩn trương nói: “Chú, người có thể cho con mượn một chút tiền được không?”

“Con muốn mượn bao nhiêu tiền?”

“Một…một ngàn.”

Một nghìn là một con số rất lớn đối với Úc Thậm Hiên, bà nội nó cần hai tháng mới có thể kiếm được nhiều như vậy, nó cũng không muốn mượn tiền chú, chỉ sợ chú sẽ cho mình là vì tiền mà đến, nhưng người thân trong nhà đều ở rất xa, căn bản nó không tìm được người để vay tiền.

Hạ Hi sợ làm tổn thương lòng tự trọng của đứa nhỏ, cũng không hỏi nhiều nữa mà đưa cho nó mấy tờ tiền, hỏi: “Đủ chưa?”

Úc Thậm Hiên nhận tiền, sau đó dùng tay nắm chặt lại, ánh mắt đầy cảm kích nói: “Đủ rồi, con sẽ nhanh chóng đem tiền trả cho chú!”

“Không vội.” Hạ Hi quan tâm nói: “Thân thể bà nội con có khỏe không?”

“Sau khi chú mang bà nội đi bệnh viện, thân thể bà nội đã tốt hơn rất nhiều, bà nói con phải luôn luôn nhớ ơn của chú!”

“Con phải học tập thật giỏi, mới không có lỗi với bà nội, biết không?”

“Dạ!”

Hạ Hi vỗ nhẹ lên vai động viên nó, Úc Thậm Hiên mặc dù không giỏi giao tiếp với người khác,lại hiểu chuyện hơn bạn bè cùng tuổi rất nhiều, cha mẹ nó lần lượt bỏ đi, còn nhỏ đã phải bán đồ nướng với bà nội, lúc bà nội ốm nó còn phải chăm lo toàn bộ, hoàn cảnh của nó làm cho người khác phải đau lòng, cho nên Hạ Hi có khả năng sẽ tận tình giúp đỡ.

Tối đến Hạ Hi nói mình phải đi công tác nơi khác với Tần Thần, ngoài ý muốn Tần Thần không phản ứng quá nhiều chỉ cúi đầu và hỏi: “Vậy khi nào daddy trở về?”

“Lần này quay phim mất nửa tháng, nhưng mà ba cũng không biết khi nào mới bay về gặp con được.”

“Ôi, lâu vậy sao.”

“Ba sẽ thường xuyên quay về thăm con.”

Tần Thần ngẫm nghĩ tuy rằng không thể nào vui vẻ nổi nhưng cũng biết daddy nhóc vì công việc mới phải đi, nếu như nhóc khóc òa lên thì trong lòng daddy nhất định sẽ rất khó chịu, nhóc không muốn làm daddy mất hứng, đành nói: “Lúc con thi vẽ daddy nhất định phải tới dự.”

“Được.” Hạ Hi cười nói: “Con có muốn quà tặng nào không?”

Tần Thần trộm cười, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Ba ba trở về chính là quà tặng quý giá nhất rồi.”

Trong lòng Hạ Hi nhất thời như được rót mật vậy, cậu ôm lấy Tần Thần, thầm nghĩ bây giờ mình thực sự quá hạnh phúc, có con trai tri kỷ đáng yêu như vậy, cho dù cậu đi làm cái gì cũng không mất đi sự hăng hái.

Đêm đó tâm trạng Hạ Hi rất tốt, lại không ngờ sẽ nhận được điện thoại cha Hạ gọi đến, đối phương giống như vừa uống rượu say, chưa mở miệng đã ợ rượu vài cái, giọng điệu ngạo mạn nói: “Hạ Hi, công ty tao con mẹ nó sắp phá sản, mày mau, mau đem tiền… Đem tiền đến đây!”

Hạ Hi để Tần Thần đi làm bài tập còn bản thân cầm lấy di động tránh sang ban công, gió lạnh thấu xương, Hạ Hi dựa lưng vào lan can, lạnh lùng nói: “Ông không có tiền liên quan gì đến tôi.”

“Hừ, thằng nhãi, bây giờ đủ lông đủ cánh rồi nhỉ, nếu năm đó tao không nhận nuôi mày, mày có tin mày đã chết rồi không.” Tiếng bên cha Hạ cực kỳ ồn ào, hắn tức giận nói kháy: “Hiện tại mày có tiền đã nghĩ muốn ném tao đi phải không? Tao nói cho mày biết không có cửa đâu!”

“Tôi sẽ không cho ông một xu.”

“Chết tiệt, ông đây nuôi mày nhiều năm như vậy, mẹ nó còn không bằng nuôi một con chó, tao nghe nói Tần Duệ Lâm muốn tái hôn với mày, mày rốt cục cũng leo được lên cành cao, thằng nhãi mày ăn thịt mà canh cũng không muốn cho chúng tao sao! Đừng quên mày họ gì, con mẹ nó mày nên biết báo hiếu ông đây, tao nói mày đem tiền là mày phải đem, đừng có mà dong dài, có phải muốn thiếu đòn không!”

Hạ Hi giống như không thể nhịn được nữa, cậu cưỡng chế lửa giận trong lòng, cắn răng nói:  “Tôi sẽ không cho ông tiền, cũng không giúp ông làm bất cứ chuyện gì, còn họ của tôi, tôi sẽ thông qua pháp luật giải trừ quan hệ, loại người cặn bã như ông căn bản không xứng đáng làm cha tôi.”

“Thằng nhãi, mày có tin hay không…”

Hạ Hi tức giận đến mức ném thẳng điện thoại di dộng, hô hấp cậu dồn dập đến khom người,  phải mất một hồi lâu sau mới khôi phục được bình tĩnh, cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy Tần Thần  lẳng lặng đứng bên cạnh cửa, ánh mắt ngập tràn lo âu cùng khẩn trương.

Hạ Hi hít sâu một hơi, sau đó xoay người nhặt lên di động, cười nói: “Thần Thần con đứng đây làm gì?”

Tần Thần quan tâm nói: “Daddy đang nói chuyện với ai vậy?”

Hạ Hi ngồi xuống bên người Tần Thần, giọng điệu cậu bình thản, lại không thể che giấu hết vẻ chán ghét: “Một người ba rất ghét.”

“Con cũng sẽ rất ghét hắn!” Tần Thần trịnh trọng nói: “Vậy sau này daddy đừng chơi với hắn.”

“Dược, sau  này sẽ không bao giờ chơi cùng hắn nữa.”

Từ ngày ly hôn với Tần Duệ Lâm, người cha nuôi trên danh nghĩa đã không còn liên quan gì đến Hạ Hi, rõ ràng hắn sợ Hạ Hi làm phiền, mà bây giờ lại tìm đến, chẳng qua là thấy thái độ Tần Duệ Lâm thay đổi, cảm giác cậu còn có giá trị lợi dụng, nói trắng ra, Hạ Vi Lệ tuân theo Tần Duệ Lâm như một con chó, nhưng vẫn bị Tần Duệ Lâm coi như một con chó hoang.

Da mặt của hắn quả thực còn dày hơn cả tường thành!

Về phần Hạ Hi, từ đầu đến cuối chỉ là công cụ kiếm tiền của hắn, Hạ Vi Lệ vì tiền mà đem cậu đến Tần gia, không thèm để ý đến mọi cách phản kháng của Hạ Hi, mà cái gọi là nuôi nấng chỉ là mỗi ngày cho cậu một bát cơm, đến chuyện đến trường cũng phải Hạ Hi cầu xin, tuổi thơ của cậu quả thật trôi qua trong không vui. Có thể nói, sau khi đến Tần gia là thời gian hạnh phúc nhất 16 năm qua, cũng chính bởi vậy cậu mới sùng bái Tần Duệ Lâm, càng yêu đối phương không thể ngăn cản nổi.

Chuyện cũ như khói bay.

_____________________________

___________

Nhân viên đoàn làm phim xuất phát vào ngày 23, cảnh lần này ở thành phố B, nơi này có đền thờ một vị thần với khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp rất thích hợp để quay phim. Mà cảnh quay ở thành phố B là giấc mơ đầu tiên, vốn chỉ cần cảnh trong nhà cũng được nhưng đạo diễn theo đuổi hiệu ứng phim cho nên yêu cầu dùng cảnh thực, dù sao người xem cũng rất thông minh, nội cảnh hay ngoại cảnh họ chỉ liếc một cái cũng có thể nhận ra, hơn nữa hai cái khiến người ta có cảm nhận khác nhau.

Trước khi lên đường, ngoại trừ trả lời mấy phỏng vấn, thời gian khác Hạ Hi đều nghỉ ngơi, cậu đã ăn được nhiều hơn trước, nhưng mà hiện tượng nôn nghén vẫn xảy ra, nhưng Hạ Hi rất chú trọng đến chuyện này, bình thường cố gắng đi ngủ sớm, cũng chú trọng kết hợp thức ăn, đồng thời cố gắng duy trì tâm trạng vui vẻ cho bản thân, giống như mấy ngày trước đây cậu không ngăn cản được Tần Duệ Lâm thì liền dứt khoát coi như không thấy chuyện ấy.

Trước khi cậu nhận vai diễn này đã chuẩn bị kỹ càng bảo đảm chắc chắn mình sẽ không bị nguy hiểm, bảo đảm không có hoạt động thể lực mạnh, đặc biệt là lúc quay Hạ Hi luôn luôn cẩn thận không để bụng chịu bất cứ tổn thương nào, tóm lại, bây giờ cậu phải bảo vệ bụng thật tốt, nếu vô tình phải vật lộn thì trước hết vẫn phải đem tay ôm lấy bụng.

Hạ Hi không hy vọng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Ngày 26, diễn viên chính cùng vài diễn viên phụ phim 《 đi vào giấc mộng 》bay đến thành phố B trước, ngoài năm diễn viên chính ra còn có ba quản lí nữa, lúc ở trên máy bay mấy người đều tìm hiểu nhau, dù sao tiếp theo cũng có nhiều thời gian ở chung với nhau, ai cũng không muốn quãng thời gian này gay go.

Đi cùng Hạ Hi ngoài Khương Liêm còn có Ngô Nhất Kỳ và Lưu Vũ, Ngô Nhất Kỳ phụ trách sức khỏe, Lưa Vũ phụ trách sinh hoạt.

Khi tìm hiểu lẫn nhau, mọi người đều có cố gắng thể hiện sự thân thiện, tuy nhiên cũng có một cô nàng thể hiện thái độ tương đối cao ngạo, khi được hỏi tên, người này chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Kỷ Thư Nhan.”

Trừ lần đó ra không ai tiếp tục nói nhiều hơn, mà người hỏi cô ta chính là Hạ Hi, bầu không khí trở nên rất khó xử, cậu xấu hổ dời tầm nhìn cũng không nói gì nữa, Khương Liêm lại không nhịn được: “Ôi, cho mình là ai, kiêu thế…”

Mặt Kỷ Thư Nhan không đổi liếc nhìn Khương Liêm một cái, sau đó liền nghiêng người về bên trong, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chuyện xen ngang này tuy không thoải mái nhưng cũng không ảnh hưởng đến cảm xúc mọi người lắm, Hạ Hi càng không xem trọng chuyện này, cậu sống trong giới giải trí đã nhiều năm, người ngạo mạn hơn Kỷ Thư Nhan cũng đã gặp qua, chẳng qua là người càng ngạo mạn  thì đường đi trong giới nghệ sĩ càng ngắn mà thôi.

Có điều Hạ Hi làm sao cũng không ngờ được Kỷ Thư Nhan lại trút giận mọi chuyện trên người cậu được.

9h hơn máy bay đến thành phố B, bởi vì đã tương đối muộn cho nên tổ kịch quyết định ở lại trong thành phố một đêm, sau khi vào khách sạn, đoàn phim thu xếp cho diễn viên đi ăn cơm với nhau, Hạ Hi lấy cớ quá mệt mỏi muốn nghỉ ngơi làm lí do từ chối, sau đó bảo Khương Liêm với Ngô Nhất Kì đại diện tham gia, Lưu Vũ thì ở lại chăm sóc cậu. Hạ Hi nói rất chân thành, tổ kịch cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ bảo Hạ Hi nghỉ ngơi thật tốt, chú ý đến thân thể.

Hạ Hi vốn không muốn tham gia loại tiệc này, đầu tiên cậu thấy cũng không còn sớm, tiếp theo là sợ bọn họ sẽ mời rượu, đám người kia tửu lượng cũng không kém, đến lúc đó chắc chắn không dễ dàng buông tha cho cậu được, nếu bị chuốc rượu đến say mù cậu thực sự không biết mình sẽ nói ra những điều gì nữa, mà quan trọng hơn chính là hiện tại cậu không thể uống rượu.

Hạ Hi cùng Lưu Vũ xuống nhà ăn ăn cơm, cậu hỏi khẩu vị Lưa Vũ trước sau đó dựa theo thực đơn mà chọn mấy món ăn, hiện tại cậu cần bổ sung đầy đủ dinh dưỡng nếu không sức khỏe thân thể sẽ không chịu được.

Cơm nước xong xuôi, hai người cùng nhau đi thang máy lên tầng, Lưa Vũ vội vã đi WC, thang máy vừa mở đã liều mạng chạy về phòng, Hạ Hi cũng không nóng nảy, tốc độ rất thong thả, nhưng mà đến góc cuối hành lang cậu lại đụng phải Kỷ Thư Nhan đang chạy nhanh.

Kỷ Thư Nhan giống như không chút phòng bị, bị đâm đến ngồi bệt giữa đất, Hạ Hi không hỏi nhiều đã đưa tay muốn kéo ả lên, vừa hỏi: “Sao cô không đi ăn cơm?”

Kỷ Thư Nhan thuận theo đứng dậy, chưa trả lời vấn đề mà chỉ nói: “Mắc mớ gì tới anh.”

Hạ Hi nhíu nhíu mày, không có ý định cãi nhau cùng Kỷ Thư Nhan, người này nhìn qua thật không bình thường không nên vô ích ở đây, cậu đang tính rời đi nhng Kỷ Thư Nhan lại không có ý thả người, ả bắt được một tay Hạ Hi, làm loạn nói: “Anh đụng phải tôi mà cứ muốn như vậy rời đi?”

Hạ Hi bình tĩnh nói: “Nếu như là chuyện đụng phải cô, tôi cho rằng cô hẳn là người phải nói ra lời xin lỗi chữ, dù sao cũng là cô chạy trên hành lang.”

“____Anh!” Kỷ Thư Nhan tức giận: “Tôi mặc kệ, anh nhất định phải giải thích cho tôi nếu không tôi sẽ không để yên chuyện này.”

Hạ Hi bận tối mắt nhưng vẫn thong dong ôm hai tay xem cô ả: “Được, cô nói đi, như thế nào mới hợp lý?”

“Anh không chú ý đến hình tượng của mình sao? Nếu tôi ở trong này nói anh lưu manh.”

“Cô cảm thấy có người sẽ tin sao?”

Ánh mắt Kỷ Thư Nhan trầm xuống một chút, ả đột nhiên ngẩng đầu cười cười với Hạ Hi, sau đó dùng tay sẽ toạc một đường rách trên quần áo, tiếp theo nhanh chóng ôm cổ Hạ Hi, ả dùng sức vô cùng lớn đến nỗi Hạ Hi nhất thời không giãy dụa được, vừa mở miệng rống lớn: “Bất lịch sự___”

Dưới tình thế cấp bách Hạ Hi chỉ có thể che miệng ả lại, cậu nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Kỷ Thư Nhan, gầm nhẹ: “Cô điên rồi!”

Trên mặt Kỷ Thư Nhan không do dự điên cuồng, ả nhanh chóng lắc đầu cố gắng thoát khỏi gông cùm của Hạ Hi.

“Câm miệng! Cô đúng là đồ điên, cô muốn làm những chuyện này có điều tốt gì, hay cô muốn mượn danh tôi để nổi tiếng?”

Kỷ Thư Nhan đứt quãng nói: “Trừ khi anh nói lời xin lỗi với tôi, nếu không, sẽ không đơn giản như vậy đâu!”

Trong nháy mắt, ánh mắt Hạ Hi lạnh lùng, khí thế hung ác túm lấy tóc Kỷ Thư Nhan, lực cậu dùng không hề nhẹ. Tóc bị lôi khiến Kỷ Thư Nhan đau đớn không thể không ngẩng đầu lên, ả vừa rồi mới đắm chìm trong hả hê, bây giờ mặt mày thống khổ, lớp trang điểm càng làm khuôn mặt ả méo mó xấu xí.

Giọng Hạ Hi lạnh như băng: “Kỷ Thư Nhan, tôi cảnh cáo cô, đừng đến tìm tôi kiếm kế sinh nhai, cũng đừng đem mình gây chuyện, loại người như hàng hóa như cô có tặng không cho tôi, tôi cũng không cần. Còn nữa, cô tốt nhất nên biết thân biết phận của mình đi, đắc tội với tôi sẽ không tốt đẹp gì đâu! Với giá trị của cô hiện giờ còn không đủ tư cách xếp hàng diva, tôi có thể khiến cô mất đi toàn bộ, thậm chí hoàn toàn biến mất trong giới nghệ sĩ!”

Ánh mắt của cậu giống như nhiễm một tầng băng giá, mỗi lời nói đều lạnh đến thấu xương, một lúc lâu sau cậu buông tay khỏi tóc Kỷ Thư Nhan, lớn tiếng cảnh cáo nói: “Đừng đến gây chuyện cho tôi nữa nếu không cô nhất định sẽ phải hối hận.”

Kỷ Thư Nhan hung tợn nghiến răng, tóc ả rối tung lên, quần áo xộc xệch, vẫn duy trì tư thế như cũ, giống như bị sợ hãi đến choáng váng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.