Tra Công Muốn Tái Hôn Với Tôi

Chương 64



(1)

Tâm hồn Tần Duệ Lâm biến thành tro bụi, trong nháy mắt cả người hắn giống như đã chết, ánh mắt trống rỗng nhìn Carlo, cảm giác như mình là một đứa trẻ mồ côi lang thang, tinh thần suy sụp cùng tuyệt vọng đánh bay ý chí hắn, nội tâm hãm sâu vào mờ mịt không lối thoát.

Sức lực trong người như bị rút đi sạch, phải dựa vào tường mới không bị ngã xuống.

Carlo lại nói: “Tần gia, ngài đừng khổ sở, Hạ Hi đối với ngài như vậy, nếu cậu ấy còn muốn chạy thì hãy để cậu ấy đi đi. Với thân phận của ngài, còn sợ không tìm được tình nhân tốt hơn sao? Nếu ngài muốn, tôi sẽ tìm cho ngài!”

Tầm nhìn Tần Duệ Lâm chuyển đến người Carlo.

Carlo còn ngỡ hắn không nghe được lời khuyên, càng chân thành nói: “Tần gia, trước đây Hạ Hi nghĩ mọi biện pháp để ngài vui vẻ, bây giờ ngài thích cậu ấy nhưng cậu ấy lại làm cao, tâm trạng thay đổi nhanh như vậy căn bản không xứng với nỗ lực của ngài. Ngài hãy quên cậu ấy đi, đây là chuyện tốt cho cả hai, tôi không đành lòng nhìn ngài khổ sở như vậy, Hạ Hi dựa vào cái gì mà hành hạ ngài như vậy!”

Carlo vừa dứt lời, Tần Duệ Lâm đột nhiên túm lấy áo ông, sau đó cố gắng nện vào vách tường, Carlo hoảng hốt không kịp chuẩn bị nên bị Tần Duệ Lâm túm cổ áo, vẻ mặt dữ tợn thô bạo nói: “Ông lừa tôi!”

“Tôi không phải…”

“Ông lừa tôi! ” Tần Duệ Lâm gần như phát điên nhưng vẫn còn mang theo ít lý trí, hắn hạ giọng, lạnh lẽo không mang chút độ ấm nào: “Hạ Hi không thể nói những lời này, tối hôm qua em ấy vẫn còn hứa hẹn với tôi, sao có thể lật lọng được. Trước đây em ấy tuyệt tình với tôi nhưng tuyệt đối không hề vi phạm lời hứa, tôi hiểu rõ em ấy.” Hắn chứng kiến mặt Carlo có vài phần hoảng loạn, lực tay cũng nhẹ đi nhiều, lớn tiếng giận dữ nói: “Carlo, tôi rất tin ông, nhưng sao ông lại muốn lừa tôi!”

Vẻ mặt Carlo ngập tràn bất đắc dĩ.

Ông không nói dối, Hạ Hi vừa rời đi đã giao phó cho ông chuyển lời đến Tần Duệ Lâm, cậu nói: “Carlo, tôi đã đặt vé máy bay rồi, bây giờ phải đi luôn, nếu như ông thấy Tần Duệ Lâm hãy thay tôi chuyển lời đến hắn “Tôi sẽ chờ hắn ở nước Z, tuyệt đối không nuốt lời, bằng không khi hắn quay lại không thấy tôi, tôi sợ hắn sẽ hiểu sai mất.”

“Cậu nên tự mình nói cho hắn biết.”

Hạ Hi do dự một chút, Carlo phát hiện dàn người cậu có chút quái dị, nhưng không hiểu: “Bây giờ tôi không nghe giọng anh ấy còn tốt hơn, tôi cũng gửi tin nhắn cho anh ấyrồi, nếu không thấy thì nhờ ông giúp tôi chuyển lời đến hắn, cảm ơn!”

Carlo gật đầu, cảm xúc bất mãn ngập tràn, ông không hiểu vì sao đối phương lại làm như vậy, từ khi Tần Duệ Lâm bị thương thì ấn tượng tốt của ông với Hạ Hi gần như mất sạch. Ông không hy vọng Tần Duệ Lâm vì tình cảm mà bi lụy, bời vì một ngày hắn còn lo lắng, thì sẽ dễ dàng bị biến thành nhược điểm, hết lần này đến lần khác Hạ Hi lại khiến Tần Duệ Lâm cam tâm tình nguyện tự mình khổ sở.

Điều này thực sự đáng sợ, Hạ Hi đã thao túng toàn bộ Tần gia, nếu cậu ta muốn Bách Ân Lệ Nhã chắc hẳn Tần gia cũng dâng hai tay lên luôn, thậm chí còn lo lắng đè lên đầu khiến cậu ta đau.

Carlo thở dài nói: “Tần gia, thực ra tôi lừa ngài.”

Ông ta kể lại từ đầu đến cuối lời Hạ Hi dặn cho Tần Duệ Lâm nghe, Tần Duệ Lâm buông lỏng tay, u tối đáy mắt dần tản ra, tảng đá lớn trong lòng cũng rầm rầm rơi xuống, chẳng kiêng nể gì tựa vào dựa vào tường nở nụ cười, trong lòng hắn có trăm loại cảm xúc, cười đến mức phát hiện mắt mình ướt nhòe nước. Hắn quay lưng đi, sau đó nhanh chóng thu lại cảm xúc dâng trào.

Tần Duệ Lâm trầm giọng nói: “Carlo, lần sau những chuyện thế này không được tự mình quyết định, ông biết quy tắc rồi, tự mình đi nhận phạt đi.”

Carlo  khổ sở gật đầu, cũng không cãi lại. Bây giờ Tần gia bị tỏa hỏa nhập ma rồi, ông nói nhiều hơn cũng chỉ uổng công.

Tần Duệ Lâm chờ Carlo đi xa mới chạy nhanh đến phòng Hạ Hi, tối qua hắn ném di động ở đây vẫn chưa lấy cho nên mới không thấy được nội dung tin nhắn. Hắn nén thở vội vàng lấy điện thoại ra, trong lòng vô cùng lo lắng và khẩn trương, cho đến khi thấy nội dung tin nhắn mới có thể yên lòng.

Hạ Hi nhắn: Tối qua em vốn muốn nói lời tạm biệt với anh nhưng lại đột nhiên có chuyện, hôm nay tỉnh lại thời gian đã không kịp rồi, em sẽ chờ anh ở nước Z, hẹn gặp lại.

Hai mắt Tần Duệ Lâm ngốc ra nhìn di động, giống như trai trẻ ngây ngô lần đầu tiên nhận được thư tình. Trái tim hắn như con nai chạy loạn, mọi lý trí bị ném ra sau đầu, hắn ngồi xổm xuống cạnh giường, hai tay cầm chặt di động, đem từng chữ Hạ Hi nhắn khắc ghi trong lòng. Hắn đã trải qua vô vàn gian khổ, hôm nay tâm nguyện được hoàn thành, một câu đơn giản chờ anh cũng đủ khiến hắn mừng rỡ phát điên.

Hắn đi thẳng vào bụi gai, thấy đầm lầy không đích tới, hôm nay vượt qua bụi gai, đường rộng thênh thang làm hắn băn khoăn không biết nên làm gì

“A Hi…”

Tần Duệ Lâm gọi điện cho Hạ Hi, ngay cả âm thanh nhạc chờ cũng dễ nghe, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra, tiếng chuông ở ngay bên cạnh mình. Hắn bất ngờ ngẩng đầu lên đã thấy Hạ Hi đứng ở cửa, một tay vẫn cầm điện thoại, khi phát hiện Tần Duệ Lâm nhìn mình thì vội vàng cười nói: “Em suy nghĩ lại rồi, chính mình nói lời tạm biệt mới yên tâm được.”

Tần Duệ Lâm cảm động nhìn cậu, ánh mắt hoang mang còn chất chứa chua xót.

Hạ Hi đến gần bên cạnh hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Tần Duệ Lâm, bất đắc dĩ nói: “Vẻ mặt của anh có ý gì? Không chào đón em trở lại sao?”

Tần Duệ Lâm không nói gì, hắn đứng dậy hung hăng ôm cổ Hạ Hi, hơi thở dồn dập, thân thể còn run lên nhè nhẹ. Hạ Hi ngây ra một lúc, sau đó cũng quàng tay lên ôm chặt lấy Tần Duệ Lâm,  không ai nói gì, bầu không khí tươi đẹp và im ắng, rồi lại ấm áp không nói nên lời.

Một lát, Tần Duệ Lâm khàn khàn nói: “Em nhỡ chuyến bay.”

“Thực ra cũng không vội như vậy.” Hạ Hi nói: “Em rất rối loạn, cho nên muốn tìm một nơi yên tĩnh một chút nhưng trước khi đăng ký tại quầy, em lại đột nhiên muốn quay về. Trước khi trở về Mỹ, em đã gọi điện cho anh, khi đó em lo lắng anh xảy ra chuyện cho đến vừa nãy, em mới triệt để suy nghĩ thấu đáo, bây giờ em không biết mình còn yêu anh không, nhưng em biết ngoài anh ra, em sẽ không ở bên bất cứ kẻ nào.”

Tần Duệ Lâm dụi đầu vào cổ Hạ Hi, không muốn xa rời, nói: “Anh mãi mãi yêu em.”

“…Cho em thêm thời gian được không?”

“Được, anh sẽ chờ em chuẩn bị thật tốt, nhưng em đã đồng ý sẽ về bên anh, không được lừa anh đâu.”

“Được rồi, em đồng ý.”

Tần Duệ Lâm cười thành tiếng, hắn ôm chặt lấy Hạ Hi, phấn kích mãnh liệt đến mức hắn thấy mình mừng như điên rồi, chỉ có điều hắn quá theo đuổi, gần như quên mất bản thân vừa mới cực kỳ bi thương, hai loại cảm xúc trái ngược kết hợp với nhau, đại hỉ đại bi* đến đến tuần hoàn máu tăng cao, tích tụ cảm xúc lo lắng căng thẳng cũng một lần giải tỏa ra ngoài, tinh thần nhất thời thả lỏng liền khiến cảm giác mất hết sức lực, trí não choáng váng, miệng muốn nói nhưng chưa kịp nói gì đã ngất đi.

Chú thích:  大喜大悲  (đại hỉ đại bi) theo ý mình thì kiểu khi một người gặp chuyện quá vui rồi lại quá buồn liên tiếp sẽ dẫn đến tình trạng như anh Lâm.

Hạ Hi không kịp chuẩn bị cũng suýt chút nữa bị kéo ngã xuống, cậu dùng lực đỡ thân thể Tần Duệ Lâm lại, vội vàng kêu to: “Tần Duệ Lâm, anh làm sao vậy?”

Tất nhiên Tần Duệ Lâm không thể trả lời được, Hạ Hi hao tổn sức lực mới đỡ hắn lên giường được, sau đó ngay lập tức đi gọi điện cho bác sĩ. Trong quá trình chờ đợi, cậu cũng cởi áo khoác cho Tần Duệ Lâm, hô hấp hắn đang bình thường cậu không ngờ hắn lại đột nhiên ngất xỉu, thân thể Tần Duệ Lâm vô cùng khỏe mạnh, không thể vì lý do này mà ngất đi. Hơn nữa sắc mặt hắn bây giờ nhợt nhạt, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, dựa vô tình hình hiện tại chắc chắn không đơn giản như Hạ Hi nghĩ.

Bác sĩ nhanh chóng tới, Hạ Hi phát hiện mình vẫn vô cùng nôn nóng, cậu xoa xoa mồ hôi lạnh trên tay đi, sau đó dẫn bác sĩ đến bên giường.

“Trước đây ngài Tần đã bị thế này bao giờ chưa?”

Hạ Hi ngẩn người một chút, chần chờ nói: “Hẳn là không có.”

“Tôi là bác sĩ gia đình của ngài Tần, trước khi hắn đi nước Z thì các chỉ số thân thể đều bình thường, cho nên tôi có thể khẳng định vấn đề nằm ở quãng thời gian đến nước Z.

“Ý của ông là…”

“Bây giờ hắn không có việc gì, chỉ là do tâm trạng thay đổi đột ngột, uống thuốc xong rồi ngủ nghỉ một chút là được rồi.”

Ánh mắt Hạ Hi phức tạp nhìn về Tần Duệ Lâm, sau đó khẽ gật đầu.

“Nhưng không được ỷ lại vào thuốc, bình thường nếu tự mình không chế được, không được quá đại bi đại hỉ, nếu không cứ thế này mãi, tôi lo lắng tinh thần hắn sẽ xảy ra vấn đề.”

“Tinh thần?”

“Thân thể hắn không có vấn đề gì, tôi cũng chỉ suy đoán thôi.” Bác sĩ nhìn về phía Hạ Hi, nói: “Ngài Tần sẽ xuất hiện triệu chứng đau đầu, giấc ngủ hỗn loạn, có lẽ hắn đã làm vài chuyện khác thường đúng không?”

Hạ Hi trừng lớn hai mắt, cậu nhớ đến hành động lẫn lời nói cực kỳ khác thường của Tần Duệ Lâm cách đây mấy tháng

Hắn nhớ tới mấy tháng trước Tần Duệ Lâm cực độ khác thường đích lời nói và hành động, hắn mỗi ngày trăm phương nghìn kế muốn vào gian phòng của mình, tựa hồ còn nói qua hắn vẫn ngủ không được, đêm hôm đó, Hạ Hi thậm chí còn thấy Tần Duệ Lâm lấy đầu đau đớn, lúc đó cậu đã thấy Tần Duệ Lâm không được bình thường nhưng lại không nghĩ sâu được như vậy.

Hạ Hi gật đầu.

Bác sĩ đột nhiên nói: “Vậy là được rồi, tôi đang nghi ngờ hắn từng bị suy nhược thần kinh, tinh thần bị vây trong trạng thái không thể chống cự, vì thế sau khi gặp chuyện lớn mới ngất đi. Nếu không có cách nào chữa trị thì tinh thần của hắn sẽ tiếp tục chuyển biến xấu, thậm chí cuối cùng thần kinh có thể sụp đổ.

Hạ Hi khó tin nhìn chằm chằm Tần Duệ Lâm, gần như không có cách nào tiêu hóa nổi thông tin bác sĩ vừa nói.

Một lát sau, cậu mới khẩn trương lắp bắp: “Thật sự…nên làm gì bây giờ?”

“Ngoài nguyên nhân bẩm sinh, ngài Tần đã gặp phải áp lực quá đó dẫn đến nóng nảy khiến cho phát bệnh, tất nhiên chắc có lẽ có việc hoặc người nào đó ảnh hưởng đến hắn. Phương pháp tốt nhất bây giờ là tìm ra nguyên nhân gây bệnh, sau đó mới có thể giải quyết vấn đề từ ngọn đến cành, nếu như không giải quyết được vấn đề này thì bóng ma trong lòng hắn khó có thể biến mất được.”

“…”

( 2)

Sau khi bác sĩ rời đi, Hạ Hi ngồi lại trước giường Tần Duệ Lâm thật lâu.

Cậu nhớ lại lần đầu tiên mình nhìn thấy Tần Duệ Lâm, cũng là lúc hắn nằm trên giường, khuôn mặt đẹp trai cơ thể cường tráng, thể hiện khí thế cao ngạo lạnh lùng xa cách, ban đầu cậu rất ghét đối phương, sau này càng không thể tưởng tượng nổi mình lại kết hôn với người đàn ông này.

Dì Cố bảo cậu phải chăm sóc Tần Duệ Lâm, cậu trêu chọc đối phương khắp nơi, dùng nước rửa chân của mình để lau người cho hắn, vì hắn không nghe được nên trách mắng, cả ngày cậu ở bên Tần Duệ Lâm, chẳng biết từ lúc nào lại hy vọng người này có thể tỉnh lại, nếu như hắn có thể nghe cậu nói chuyện thì tốt quá, không biết hắn có nghe được không.

Cậu nghe dì Cố nói Tần Duệ Lâm bị thương do bắt cóc, bọn chúng muốn ép cha Tần giao một phần cổ phiếu, đây là một âm mưu bắt cóc có tổ chức. Ngay khi cha Tần lao lực quá độ thậm chí đã hẹn thời gian thỏa hiệp thì đột nhiên Tần Duệ Lâm gọi điện thoại đến, hắn chỉ nói có hai chữ, sau đó bị bọn bắt cóc cho một gậy lên đầu.

Hắn nói: Trần Kỳ.

Trần Kỳ là chú họ của Tần Duệ Lâm, mẹ hắn cùng cha Tần Cao Chấn là anh em ruột, gã luôn mơ ước công ty của cha Tần, cũng muốn chờ đợi cơ hội nhưng Tần Duệ Lâm làm rõ vụ bắt cóc này đổi lại hắn bị hôn mê bất tỉnh. Tần Cao Chấn dùng hết mọi cách có thể, mời vô số bác sĩ danh tiếng vẫn không có cách nào khiến Tần Duệ Lâm tỉnh lại, cuối cùng bọn họ đưa ra một quyết định hoang đường lẫn buồn cười.

Bọn họ mời một vị cao tăng, vị này nói từ cổ chí kim* đều có xung hỉ, giải pháp này có thể tồn tại là có nguyên do của nó. Tần Duệ Lâm cũng có thể thử một lần, ông lại nói, xung hỉ nhất định phải là đàn ông, phụ nữ âm khí nặng không chỉ không tỉnh lại mà còn khiến bệnh tình nặng thêm.

Chú thích:
  1. Từ cổ chí kim: từ xưa đến nay.
  2. Xung hỉ:  dạng ý như khi một người có vấn đề kiểu bị bệnh nặng không tỉnh lại thì sẽ được lấy một người vợ/chồng về để xung hỷ, mong ước cho người kia nhanh khỏi bệnh.
Khi đó Tần Duệ Lâm nguy kịch có con gái nhà ai đồng ý gả cho hắn, chứ đừng nói đến đàn ông, cho nên Hạ Vi Lệ mới bán Hạ Hi cho Tần gia, Tần Cao Chấn sảng khoái trả tiền, nhưng số tiền kia cũng không tiêu xài được bao lâu, Hạ Vi Lệ tiếp tục hai lần trắng tay.

Hạ Hi vẫn ngóng trông Tần Duệ Lâm tỉnh lại chỉ có điều đối phương không hề hay biết, cho đến khi Hạ Hi đã buông tha hy vọng thì hắn đột nhiên có dấu hiệu hồi phục.

Đoạn ký ức đó vẫn còn khắc sâu trong đầu Hạ Hi, cậu không quên được mình đã vui vẻ cỡ nào khi thấy Tần Duệ Lâm, cậu vừa vui vẻ lại mang theo chút ngượng ngùng, cậu cho rằng mọi chuyện từ giây phút này sẽ thay đổi tốt đẹp nhưng tất cả lại cứ đi ngược lại.

Hạ Hi cúi đầu nhìn Tần Duệ Lâm, cảm giác thời gian thật là giống nhau, cậu hạ giọng nói: “Anh như thế này là do em sao?”

Tần Duệ Lâm trầm mặc không nói.

“Em đã từng thề khi sống lại sẽ tuyệt đối không xuất hiện cùng anh, nhưng hôm nay em phá bỏ lời thề này, ngay cả lời thề của mình em cũng phá rồi sao anh vẫn nằm trên giường, anh là Tần Duệ Lâm, con người cao ngạo, sao lại có thể suy nhược thần kinh được?”

“…”

“Chắc chắn anh không ngờ được em đã sớm biết anh có trí nhớ của kiếp trước, anh và em giống nhau đều được sống lại, anh muốn lừa em đúng không? Nhưng em có thể cầm danh hiệu vua màn ảnh, ngôn từ hành động của anh đã sớm bán đứng mình, nhưng mà em không có ý định vạch trần anh, nếu như anh không sống lại, em sẽ không thể xem xét có quay về bên anh.”

“…”

“Anh không cảm thấy số phận đang trêu ngươi sao? Kiếp trước em yêu anh nhưng anh không yêu em, bây giờ anh yêu em thì em lại nghĩ mình không còn yêu anh, chúng ta dày vò lẫn nhau nhưng người sung sướng nhất là ai? Anh yên tâm, em đã đồng ý với anh sẽ cố gắng yêu anh lần nữa, bắt đầu từ hiện tại, một ngày nào đó em sẽ yêu anh như trước kia, anh thấy được không?”

“…”

“Em yêu nhất là Tần gia cao ngạo, không đem bất cứ ai để vào mắt chứ không phải nằm trên giường bệnh như bây giờ, ngay cả một câu cũng không thể nói. Tần Duệ Lâm, nếu như anh có thể tốt nhanh hơn…”

Cậu dừng lại hồi lâu rồi thản nhiên nói: “Thực ra cũng không thể nói vậy, nếu em đã yêu anh thì dù anh chỉ có hai bàn tay trắng em cũng sẽ theo anh, em còn một khoản tiền có thể đủ cho chúng ta sống nửa đời sau. Về phần con, em tin chúng sẽ trở thành những người xuất sắc, dù sao chỉ cần kế thừa vẻ đẹp trai của em là có thể đi kiếm tiền rồi.”

Màn đêm buông xuống, Tần Duệ Lâm nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, tâm trạng của Hạ Hi phức tạp không nên lời. Cậu ôm Hạc Hiên đến thăm Tần Duệ Lâm, sau đó một mình ở lại bên giường, trong lòng cậu vẫn nhớ đến chuyện này, cũng không cách nào loại bỏ mớ hỗn loạn, càng không khả năng không tim không phổi quay về phòng ngủ.

Cậu chỉ lau người đơn giản cho Tần Duệ Lâm, giống như nhiều năm về trước, có những lúc cậu nghĩ mình đã quay lại trước đây, khi đó cậu không nhận ra Tần Duệ Lâm, càng không biết mình yêu thương người này, cậu chờ mong Tần Duệ Lâm tỉnh lại, mỗi ngày đều thay một đóa hoa trong phòng hắn, mỗi ngày đều lau thân thể hắn, mỗi ngày đều nói chuyện với hắn.

Toàn bộ tình cảm của cậu đều đặt lên người Tần Duệ Lâm, đó là người đầu tiên cậu yêu và cũng chính là người cuối cùng.

Nét mặt Tần Duệ Lâm đã thanh thản hơn rất nhiều, Hạ Hi đắp chăn cho hắn, suy nghĩ một chút rồi nằm xuống bên cạnh, vốn cậu nằm hướng ra bên ngoài, sau lại xoay người nằm đối mặt với Tần Duệ Lâm, trong khoảng khắc đó đột nhiên cậu nhớ ra nhiều chuyện. Cậu nhớ vì sao mình lại yêu Tần Duệ Lâm, cậu đã từng nhìn đối phương như vậy, sớm chiều ở chung, ngày đêm chống đỡ, cậu nhận ra quan hệ giữa hai người cũng đem đối phương đặt trong lòng, trong lòng cậu, bạn đời nên có mặt mũi na ná nhau cho nên cậu chưa từng nghĩ sẽ chọn lựa người khác, có lẽ chưa từng nghĩ qua.

Hạ Hi nhẹ nhàng vuốt ve mặt Tần Duệ Lâm, cười nói: “Anh có biết không, Hạ Hi trước đây, cậu ta không tin vào bất cứ người nào, bất cứ chuyện gì, nhưng duy nhất lại tin tưởng anh, cậu ta có thể làm cho anh nhiều chuyện, thậm chí chết đi. Cậu ta đem anh trở thành tín ngưỡng của mình…”

Hạ Hi ngủ say bên cạnh Tần Duệ Lâm  lúc nào không biết, sau đó cậu rơi vào một giấc mơ chân thực đến đáng sợ.

Cậu thấy Tần Duệ Lâm là một người điên, trong mắt hắn nổi rõ tơ máu, trên mặt râu ria, ánh mắt tang thương cùng thảm hại. Hắn giấu Hạ Hi đến ở trong căn phòng đó, đem cửa khóa trái lại, không ăn cũng không uống, cả người gầy gò, hắn với Tần gia trước kia tựa như hai người khác nhau vậy.

Hạ Hi khó tin theo dõi hắn, cậu chạy đến bên cạnh Tần Duệ Lâm nhưng đối phương không thấy cậu, cậu nhìn thẳng vào bên trong đối phương phát hiện bên cạnh hắn có nhiều giấy a4, phía trên viết chi chít tên cậu, thậm chí chồng chéo lên nhau, thoạt nhìn tô đen luôn cả trang giấy.

“Tần Duệ Lâm, anh đang làm gì đó?”

Tần Duệ Lâm không nghe được lời cậu nói, hắn vẫn ngồi viết từng chữ từng chữ Hạ Hi. Hạ Hi khiếp sợ nhìn khắp bức tường, cậu không dám nghĩ tại sao Tần Duệ Lâm lại trở nên thế này, rốt cuộc tất cả bút cũng hết mực, Tần Duệ Lâm liền cắt ngón tay mình, máu nhanh chóng bật ra, hắn phát hiện như thấy báo vật, không chút do dọ dùng máu vết tên Hạ Hi.

Hạ Hi phát hiện cậu không cách nào rời khỏi căn phòng này, cậu và Tần Duệ Lâm đã ngồi hơn ba giờ đồng hồ, tiếng gào thét giận dữ của cậu đều thốt ra song không thể ngăn cản Tần Duệ Lâm, chỉ có thể bất lực ngồi nhìn, sau đó bị hành hạ thành kẻ điên, cậu không biết nên làm thế nào, cậu không muốn thấy Tần Duệ Lâm như vậy. Hạ Hi đi đến bên cạnh Tần Duệ Lâm, sau đó ôm hụt hắn vài lần, cậu chán nản ngồi xổm một góc, tuyệt vọng không biết nên xin giúp đỡ từ ai.

Ngay sau đó, cảnh trong mơ đột nhiên thay đổi.

Cậu thấy Tần Duệ Lâm mặc áo choàng tắm đi ra từ phòng tắm, tinh thần hoảng loạn, sau đó giống như kẻ điên chạy xuống dưới tầng, Hạ Hi kinh ngạc đứng cạnh cửa nhưng không cách nào ngăn được Tần Duệ Lâm, cậu hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

Chỉ là Tần Duệ Lâm không chú ý đến cậu, Hạ Hi đi ngay phía sau, sau đó cậu thấy một mình Quý Tân trong phòng khách, trong tay còn có một con dao.

Tần Duệ Lâm giận dữ hét: “A Hi, đứng lại, em không được qua đó!”

Hạ Hi dừng bước, cậu phát hiện Tần Duệ Lâm căn bản không nhìn thấy mình, hắn nhìn chằm chằm vào quý tân, hắn phẫn nộ lẫn hoảng hoàn quát lên: “Hạ Hi, em không thể đi! Anh xin em, mau dừng lại! quý tân, tao cảnh cáo mày không được làm tổn thương Hạ Hi, nếu không tao tuyệt đối không tha cho mày!”

Hạ Hi quát Tần Duệ Lâm: “Anh điên rồi! Em ở đây này, rốt cuộc anh đang ở với ai!”

Nhưng cậu không làm được gì, cậu chỉ có thể mở lớn mắt nhìn tất cả những chuyện đó xảy ra, cậu cảm thấy mình cực kỳ bất lực và tuyệt vọng, cậu thấy quý tân vung dao lên sau đó Tần Duệ Lâm giống như bị điên cũng đứng lên, câu nghĩ có đồ vật gì đó mình không thấy được, cũng không thể biết nó là cái gì. Cậu thấy Tần Duệ Lâm ôm lấy cái đó, sau đó hắn cúi đầu nhìn vật trong lòng mình, giống như linh hồn đã hoàn toàn bị phá hủy.

Cậu còn thấy quý tân dùng dao đâm vào thân thể Tần Duệ Lâm, Hạ Hi liều mạng ngăn lại nhưng vẫn không thể làm được gì. Tinh thần cậu bị khiêu khích đến cực điểm, sau đó cậu phát hiện mặt đất trong phòng rung chuyển, tất cả mọi người đều trở nên mờ ảo, trước mắt cậu đột nhiên tối sầm, sau đó cả người ngã nhào vào vực sâu tối đen.

“A —— “

Hạ Hi bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, hai tay cậu cố gắng bám lấy giường, sau đó vì trong lòng sợ hãi mà thở dốc, cậu vẫn không thể phân biệt trong mơ và thực tại thì được Tần Duệ Lâm ôm chầm vào lòng, hắn nhẹ nhàng vỗ về Hạ Hi, thấp giọng trấn an: “Được rồi, không có chuyện gì cả, chỉ là một giấc mơ thôi mà, đừng sợ, không có việc gì hết.”

“Em…em mơ thấy anh chết.”

Tần Duệ Lâm ngẩn người một chút, hắn biết nhất định Hạ Hi đã gặp ác mộng, nhưng không ngờ lại mơ thấy mình: “Không phải anh vẫn sống tốt đây sao?”

Một hồi lâu sau Hạ Hi mới bình tĩnh lại, cậu sờ lên mặt mình mới phát hiện trên mặt toàn là nước mắt: “Trong mơ, em thấy anh bị điên, anh ngồi trong phòng liều mạng viết tên em, em còn mơ anh bị Quý Tân giết chết, em gọi tên anh nhưng anh không nghe lời em nói…”

Nét  mặt Tần Duệ Lâm cứng đờ, động tác tiếp theo cũng mất tự nhiên, bởi vì Hạ Hi nói không sai, những sự kiện kia đã từng xảy ra, hắn không hiểu sao cậu lại mơ như vậy nhưng sau khi tự hỏi hắn vẫn lựa chọn giấu diếm.

Hắn ôm lấy Hạ Hi, nghiêm túc nói: “Quý Tân đã chết, em quên rồi ư? Đây chẳng qua chỉ là một giấc mơ, cùng lắm chỉ là một giấc mơ mà thôi.”

“Thực sự chỉ là một giấc mơ sao?”

“Thực sự, anh không lừa em.”

Hạ Hi dần dần bình tĩnh trở lại, cậu nhìn về phía cửa sổ thấy trời vẫn còn sáng, lại nhìn Tần Duệ Lâm bên cạnh, phát hiện đối phương đã hồi phục như bình thường, cũng không còn bóng dáng mệt mỏi chán nản, cậu suy nghĩ một lát, nhìn lại hắn rồi hỏi: “Anh tỉnh lúc nào?”

“Anh cũng mới tỉnh, kết quả phát hiện em đang gặp ác mộng cho nên đánh thức em dậy.”

Hạ Hi vẫn chìm đắm trong sợ hãi, mắt cậu dại ra: “Giấc mơ kia chân thật quá, tựa như đã từng xảy ra rồi vậy.”

“Em ngốc à? Hiện thực và giấc mơ khác nhau, anh làm sao chết được, anh còn chưa sống với em đến bạch đầu giai lão, làm sao lại tìm đến cái chết được.”

“Bây giờ em ngốc thật.”

Tần Duệ Lâm xoa xoa tóc cậu, dịu dàng nói: “Vậy thì nằm một lát đã, nghỉ ngơi một chút cho tốt, chúng ta nói chuyện nhé, được không?”

Hạ Hi nhìn hắn một cái, sau đó gật đầu nói: “Được.”

Ngoài cửa sổ, mặt trời lên cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.