Sự thật chứng minh, mặc dù Hạc Hiên bị Tần Thần bắt nạt nhưng trong lòng vẫn bị anh trai chinh phục hoàn toàn. Tần Thần mới nói vài câu dỗ dành, mưa trên mặt bé đã lập tức hết, tiếp tục đòi anh trai chơi với mình, trong toàn bộ quá trình bé đều bỏ mặc cha và daddy sang một bên.
Hạ Hi quay lại phòng bếp nhào bột, Tần Duệ Lâm cũng đi vào cùng, hắn khó hiểu hỏi: “Sao Hiên Hiên lại thích Thần Thần thế nhỉ? Lẽ nào con không đoán được anh trai đang buồn phiền vì nó sao?”
Hạ Hi nói: “Nếu anh đặt toàn bộ thời gian lên người Hiên Hiên thì con cũng sẽ thích anh như thế.”
“Thế nhưng Thần Thần chê nó phiền phức mà.”
“Tuy ngại Hiên Hiên phiền nhưng lại hay chơi cùng nó, bản thân em không cảm thấy con đang ngại Hiên Hiên, chắc do lòng tự trọng bị làm tổn thất, nghĩ chơi với trẻ con thật mất mặt, hơn nữa với tuổi con hiện giờ dâng tràn tự tin, cảm thấy bản thân đã trưởng thành cho nên học làm chuyện như người lớn, thực chất vẫn mang tính cách trẻ con, người lớn thực sự phải cố gắng giả bộ.”
Hạ Hi thêm nước vào bột mỳ, sau đó dùng tay tiếp tục nhào nặn, Tần Duệ Lâm đúng nguyên tại chỗ, tự mình đả thông một hồi, sau đó ôm lấy eo Hạ Hi từ phía sau, lắc đầu nói: “Anh càng muốn đặt mọi thời gian lên người em.”
Hạ Hi hừ lạnh nói: “Cũng bởi vì như vậy Hiên Hiên bây giờ mới không thân thiết với em.”
“Nó có anh trai chơi cùng là được rồi, chúng ta phải hưởng thụ thế giới hai người thật tốt.”
Hạ Hi lấy cùi chỏ thụi cho hắn một cái: “Đừng ôm em, không thể hoạt động được, không có việc gì thì đến giúp đỡ đi, đầu tiên băm hành tây cho nhỏ.”
Tần Duệ Lâm nghiêm túc chấp hành, nhưng khi cầm cà rốt lại đột nhiên chạy đi khóa cửa phòng bếp lại, Hạ Hi kì quái nói: “Anh khóa cửa phòng bếp làm gì?”
“Đừng để mùi hành tiếp xúc với bọn nhóc.”
Hạ Hi nhíu mày, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt, mỗi lần Tần Duệ Lâm vẽ ra lý do lung tung chắc chắn biểu hiện hắn sẽ làm một chuyện xấu. Bây giờ Hạ Hi đã hình thành loại phản xạ có điều kiện này, thế nên cả người đều vây trong trạng thái đề phòng.
Nhưng sau đó Tần Duệ Lâm không có hành động quái dị nào, hắn thành thật thái hành tây, sau đó bị mùi hành làm cho nước mắt chảy ròng ròng. Tuy nhiên trải qua nhiều lần luyện tập, công lực thái hành của hắn đột nhiên tăng mạnh, cắt xong hành rồi Hạ Hi lại bắt hắn cắt thịt ba chỉ. Tần Duệ Lâm thái rau mà chăm chú như đang ngắm tác phẩm nghệ thuật, sau khi hoàn thành đã thấy Hạ Hi nhào xong bột rồi.
Tần Duệ Lâm cắt thịt ba chỉ thật đẹp xong đưa cho Hạ Hi nhìn, khoe khoang nói: “Cắt đẹp không?”
Hạ Hi nhìn thoáng qua, không thể không thừa nhận kỹ thuật cắt của hắn.
Tần Duệ Lâm liền làm vẻ đáng thương nói: “Vậy tối nay anh vào phòng ngủ được không?” Hắn đã ngủ ở phòng khách ba ngày, thực sự quá mức cô đơn lạnh lẽo.
Hạ Hi liếc nhìn hắn một cái, ý tứ từ chối vô cùng rõ ràng.
“A Hi…”
“Còn bốn ngày nữa.”
“…”
Hạ Hi vươn tay lấy lọ dầu, Tần Duệ Lâm nhanh hơn bắt được, tựa như muốn thể hiện thêm lòng trung thành tận tụy của bản thân. Hạ Hi không thèm tranh với hắn, tiện nói: “Đổ một ít dầu lên bột mỳ, không nên quá nhiều.”
Tần Duệ Lâm ừ một tiếng, đáy mắt cất dấu sự khẩn trương không nén được, hắn nghiêng bình dầu nhưng dầu lại chảy xuống tay Hạ Hi, cậu nói hắn đổ sai chỗ rồi, Tần Duệ Lâm buông lọ dầu ra sau đó cúi người xuống giật mạnh quần Hạ Hi. Hạ Hi a lên một tiếng, cậu muốn đá văng Tần Duệ Lâm ra nhưng bị ống quần trói chân. Hắn cũng không chịu dừng lại, tay khẽ động đậy, sau đó kéo luôn quần lót Hạ Hi xuống.
“—— Tần Duệ Lâm! ” Hạ Hi gằn giọng giận dữ, cậu muốn kéo quần lên nhưng hai tay đều dính bột mỳ và dầu ăn. Tần Duệ Lâm thậm chí còn ôm lọ nước rửa vào lòng.
Tần Duệ Lâm nói điều kiện nói: “Em đồng ý cho anh vào phòng ngủ anh sẽ giúp em.”
Hạ Hi giận đến mức muốn ngất đi, cậu bước một bước nhưng thực sự đi không nổi, hơn nữa hai chân trần trụi, còn có thể cảm nhận được mát mẻ gió thổi qua, thực sự khiến cậu cảm giác rất xấu hổ, hận không thể giết chết Tần Duệ Lâm.
“Đưa chai nước rửa đây!”
“Không đưa! Trừ khi em đồng ý cho anh vào phòng ngủ đêm nay!”
Hạ Hi hít sâu một hơi, một lát sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi, em đồng ý với anh.”
Tần Duệ Lâm gần như không dám tin, hắn hưng phấn xác nhận: “Thực sự?”
“Thực sự!”
Nhưng khi Tần Duệ Lâm kéo quần Hạ Hi lên, cậu lại nhìn chằm chằm hắn, không một tiếng động thốt lên: “Tần Duệ Lâm, anh chờ đó cho tôi!”