Tra Công Nhất Định Phải Ngược

Chương 101



☆, Chương 101: Đại kết cục

Edit: Nguyệt Kiều

Nidhogg lúc này mới khôi phục lý trí, ý thức người bị thương trước mặt là nhân loại, thứ tiêu hao là máu chứ không phải năng lượng.

Nidhogg sốt sắng hỏi: "Vậy tôi nên làm gì?"

Lăng An Tu buồn bực không còn cách nào khác, yếu ớt nói: "Cậu là người máy cao cấp nhất, cái vết thương đơn giản do súng đạn này gây ra còn không xử lý được?"

Nidhogg ngẩn người, lập tức hành động, lục tìm hộp cấp cứu từ trong xe, xử lý vết thương cho Lăng An Tu.

Khoảnh khắc viên đạn được lấy ra, Lăng An Tu cảm giác sau lưng mình đau rát, không nhịn được rên lên một tiếng.

Động tác trên tay Nidhogg ngừng lại, "Đau không?"

Lăng An Tu cười cười, "Tôi nói đau, cậu sẽ đau lòng sao?"

Nidhogg thẫn thờ trừng mắt, đôi mắt nâu như hồ sâu không đáy. Dáng vẻ đơn thuần này của y làm tâm lý Lăng An Tu có chút ngứa ngáy, thật giống như mình đang bắt nạt người đàn ông xinh đẹp mà mạnh mẽ này, nhưng lại có cảm giác thành tựu biến thái.

Lăng An Tu cúi người, hôn nhẹ đôi môi Nidhogg.

Nidhogg đôi mắt trợn lên càng lớn, cả người không nhúc nhích, bộ dáng không biết làm sao.

Lăng An Tu đứng dậy, liếm môi một cái, oán trách: "Cậu cũng không biết nhắm mắt lại à?"

Nidhogg nhăn mày, tựa hồ muốn nói cái gì đó nhưng vẫn là không nói gì.

Nidhogg giúp Lăng An Tu xử lý tốt vết thương, xe cũng tới nơi, đã ngừng lại. Nidhogg ngắm nhìn bốn phía, phát hiện bọn họ đang đứng ở bên trong một mảnh rừng già rậm rạp, hỏi: "Đây là nơi nào?"

"Trước đây chúng ta từng tới nghỉ dưỡng." Lăng An Tu nói, "Nơi này tương đối lạc hậu, người bình thường sẽ không tới nơi này, chúng ta có thể ở đây qua một đêm, chờ hừng đông ngày mai sẽ hành động."

"Ừm." Nidhogg gật gật đầu, "Hiện tại anh có tính toán gì không?"

Lăng An Tu nhấn mạnh: "Tôi cũng chẳng có âm mưu quỷ kế gì, cậu cũng thấy đấy, hiện tại quân đội đã biết tôi rời đi cùng cậu, lại còn không hề rời khỏi thủ đô, nhất định sẽ tăng cường tuần tra ở ngoại thành. Bây giờ chúng ta mà còn tìm cách ra khỏi thành phố, quả thực chính là muốn chết."

"Ừ, tôi đồng ý."

"Cho nên." Lăng An Tu cẩn thận nằm sấp xuống phía sau ghế, chú ý không đụng tới vết thương của mình, "Chúng ta nghỉ ngơi trước đi, chờ ngày mai lại nói."

"Ừ, anh ngủ đi."

Lăng An Tu ngẩng đầu lên nhìn Nidhogg liếc mắt một cái, "Cậu thì sao?"

"Tôi không cần."

Lăng An Tu nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy hành động hôm nay của mình rất ngu ngốc. Hắn dốt đến mức độ nào mới trực tiếp xông vào mưa bom bão đạn thế này, Nidhogg cụt tay thiếu chân còn có thể đón về, hắn không giống thế, lần này cũng còn may là bộ phận quan trọng không có bị thương, không thì hắn chết cũng rất oan uổng.

Lăng An Tu lặng lẽ mở mắt ra, nhìn Nidhogg ngồi ở hàng trước. Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, tuy rằng người máy không trưởng thành, Tiểu An vẫn đẹp như trước, nhưng lại mang vẻ đẹp trai cường tráng như một người đàn ông, ánh trăng chiếu vào thân hình rắn chắc và mảnh mai của anh, ánh sáng phác hoạ ra đường nét cơ thể uyển chuyển, như một bức điêu khắc tuyệt đẹp. Bất kể là vóc người hay là diện mạo, Nidhogg chính là người phù hợp với thẩm mỹ của Lăng An Tu. Dù sao lúc hắn chế tạo ra Nidhogg và Bier, vẫn rất đầu tư —— cho nên, quả nhiên là hám sắc làm lu mờ ý nghĩ sao?

*

Sau khi trời sáng, Lăng An Tu kiến nghị vứt bỏ xe, lựa chọn đi bộ. Dù sao quân đội đã biết bọn họ đang sử dụng chiếc xe taxi công cộng này rồi.

Lăng An Tu bị thương đi mấy bước liền mồ hôi đầm đìa, vết thương cũng rịn ra máu đỏ tươi. Nidhogg đi ở phía trước Lăng An Tu dừng bước lại, hỏi: "Anh vẫn ổn chứ?"

Lăng An Tu buồn bực liếc mắt quét Nidhogg một cái, "Cậu cảm thấy thế nào?"

Nidhogg do dự tại chỗ một hồi, đi tới trước mặt hắn, cúi đầu nhìn hắn: "Vậy anh nghỉ ngơi một chút đi."

Lăng An Tu thở dài, "Để tôi dạy cho cậu."

"Dạy cái gì?"

"Cậu bây giờ nên nói 'Có muốn tôi cõng hay không ' ?"

"Ồ. Có muốn tôi cõng hay không?"

"Muốn."

Nidhogg: "..."

Lăng An Tu nằm nhoài trên người Nidhogg, khuôn mặt dán vào lưng y, hắn có thể cảm giác được bắp thịt rắn chắc. Hắn ôm cổ Nidhogg, nhưng có cảm giác tư thế của mình phi thường chướng tai gai mắt, cảm giác như con cóc ghẻ chổng vó lên trời.

"Tôi nặng sao?" Lăng An Tu đột nhiên hỏi.

"Nặng."

"Nhưng mà cậu không chảy mồ hôi."

"Bởi vì tôi là người máy, sẽ không ra mồ hôi. Mà năng lượng hiện tại của tôi tiêu hao nhanh gấp đôi so với bình thường. Anh nên giảm cân."

"..." Lăng An Tu không phục phản bác, "Đó là bởi vì tôi cao, kỳ thực tôi không mập một chút nào!"

Nơi bọn họ cần đến là ngôi nhà nhỏ lúc trước nghỉ dưỡng. Cái phòng nhỏ này là Lăng An Tu cùng Nidhogg xây nên, tuy rằng rất nhỏ, nhưng mà nội thất bên trong đều rất đầy đủ.

Nidhogg ở trong phòng nhỏ nhìn quanh một vòng, nói: "Nơi này rất bẩn."

"Bởi vì rất lâu chưa có người ở. Từ khi chiến tranh bạo phát, chúng ta vẫn không có trở lại." Lăng An Tu đi vào phòng nghiên cứu của chính mình, vui vẻ nói: "Những thứ đồ này đều vẫn còn, tôi có thể sử dụng để tạo nên vài thứ hữu ích."

Nidhogg ở cửa nhìn Lăng An Tu thao túng các loại dụng cụ thí nghiệm, đột nhiên hỏi: "Dùng những thứ này, có thể làm giải phẫu cho tôi không?"

Lăng An Tu bỗng nhiên ngẩng đầu, khó có thể tin hỏi: "Cậu nói cái gì?"

Nidhogg lẳng lặng mà nhìn Lăng An Tu, "Tôi có lẽ nên tin tưởng anh."

"Ồ..." Lăng An Tu trầm ngâm một hồi, cười nói: "Là bởi vì bị tôi là cảm động sao?"

"Chỉ là một phần, cái khác chính là tôi cảm thấy thật giống như đã quên mất chuyện vô cùng quan trọng. Tàn ảnh của chuyện này vẫn luôn lưu lại bên trong đầu óc của tôi, nhưng không có trí nhớ đầy đủ. Tôi muốn đem những ký ức ấy tìm trở về."

Lăng An Tu đi lên trước, ôm lấy Nidhogg, đem đầu mình chôn ở một bên cổ Nidhogg, âm thanh buồn buồn, hô hấp nóng rực, "Tôi không phải đã nói rồi sao? Đây chỉ là một phẫu thuật nhỏ, chỉ cần lời của cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể."

Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam

*

Nidhogg ngoan ngoãn nằm ở trên giường phẫu thuật, nhìn Lăng An Tu ở trước mặt y đang cầm dao giải phẫu điện tử, toàn thân cứng ngắc.

Lăng An Tu rất ôn nhu cười: "Không cần sốt sắng. Tôi sẽ rất nhẹ, sẽ không làm đau cậu, cậu yên tâm đi."

Nidhogg luôn cảm thấy Lăng An Tu nói thật không đúng lắm, bất quá y cũng không nghĩ nhiều, gật gật đầu, "Vậy anh chậm một chút."

Lăng An Tu cười đến càng ngày càng đẹp đẽ, "Tôi hiểu rồi."

Nidhogg từ từ nhắm mắt lại, biểu tình trên mặt Lăng An Tu cũng ngưng trọng. Mặc dù chỉ là một tiểu thủ thuật, thế nhưng vì quan hệ giữa hắn và Nidhogg tương lai. Hắn muốn chữa trị, không chỉ là chương trình bị sửa đổi kia của Nidhogg, hắn còn muốn Tiểu An của hắn trở về, cùng hắn tiếp tục đi tiếp.

Lăng An Tu đột nhiên ý thức được, có thể chiến thắng hệ thống hay không, đối với hắn mà nói đã không quan trọng, tình huống xấu nhất bất quá chỉ là cùng Tiểu An lưu lại thế giới này, bây giờ suy nghĩ một chút, cũng không có gì to tát.

Lăng An Tu hít sâu một hơi, giơ dao phẫu thuật lên.

Quá trình giải phẫu có thể đơn giản chia làm ba bước: Mở hộp sọ, sửa chữa chương trình, đóng hộp sọ. Phẫu thuật tiến hành một giờ liền kết thúc, Lăng An Tu đưa đầu Nidhogg trở về hình dáng ban đầu, thời điểm ấn khởi động máy, toàn bộ tay đều đang run rẩy.

Theo nguồn điện khởi động, đôi mắt Nidhogg bỗng nhiên mở. Lăng An Tu tim đập như trống, thăm dò hỏi: " Tiểu... An?"

Nidhogg, hoặc là nói là Tiểu An, nháy mắt một cái, nắm Lăng An Tu tay, đem người kéo đến trước mắt, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn tại khóe miệng của hắn.

Lăng An Tu còn chưa kịp thở một hơi, Nidhogg liền nhíu mày lại, nói: "An Tu, tôi cảm thấy tôi có cái gì không đúng lắm."

Lăng An Tu lập tức khẩn trương lên, "Không đúng chỗ nào?"

"Tôi cũng không nói lên được."

"Cậu đừng động, tôi kiểm tra một chút."

Lăng An Tu kiểm tra một phen sau, phi thường xin lỗi Nidhogg nói: "Xin lỗi nha, hình như tôi bỏ quên một con chip nhỏ."

"..."

"Hiện tại chỉ có thể mở đầu ra một lần nữa, sau đó đem chíp bỏ vào."

"..."

*

Sau khi xác định Nidhogg hoàn toàn khôi phục bình thường, Lăng An Tu lập tức liên lạc với quân đội, nói rõ tình huống với bọn họ, chủ yếu chính là Nidhogg là bởi vì bị cưỡng chế sửa đổi chương trình mới phản bội con người. Quân đội đem người tới, đưa hai người đón trở về thủ đô.

Ngồi trên xe, Lăng An Tu lúc này mới nhớ tới một vấn đề vô cùng quan trọng: "Đúng rồi, 'Nó' thế nào rồi?"

" 'Nó?' Anh là nói hệ thống sao?"

Lăng An Tu gật gật đầu.

"Chương trình của nó bị tổn hại cực lớn, cho dù khôi phục cũng không bao giờ có thể tiếp tục khống chế chúng ta. Kỳ thực, chúng ta còn phải cảm tạ 'Nó' đem chúng ta đến thế giới người máy văn minh này, ở đây tôi như được nâng cấp toàn diện."

Lăng An Tu biểu thị cực kỳ tán thành: "Không sai, bây giờ cậu đã thành một người máy biết làm tình."

"..."

"Dựa theo lời giải thích của cậu, chúng ta không hề bị hệ thống khống chế, cậu cũng hoàn toàn phá giải nó, vậy chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi thế giới này, đi đến bất kỳ một không gian song song nào?"

"Không sai." Nidhogg hiếm thấy mà cười cười, "Bao gồm trở lại thế giới anh vốn dĩ thuộc về kia kia. Vậy, bây giờ anh muốn đi đâu?"

"Bây giờ tôi còn chưa muốn đi."

"Hả?" Nidhogg nhướn mày, "Tại sao?"

Đôi mắt Lăng An Tu sáng lấp lánh, "Tôi muốn nhìn kết quả chiến tranh một chút."

Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam

*

Nửa năm sau, cũng chính là công nguyên năm 3014, chiến tranh dùng một phương thức hòa bình kết thúc, song phương ký kết một loạt điều ước, phần lớn yêu cầu của người máy được đáp ứng, tỷ như bọn họ hiện tại có quyền tự do thân thể, quyền bầu cử, quyền được bầu,... Tại trong này, Lăng An Tu dẫn theo đội quân người máy của mình có tác dụng vô cùng lớn. Thế nhưng muốn người máy có thể hoàn toàn bình đẳng quyền lợi với con người, bọn họ còn có một đoạn đường rất dài phải đi.

"Càng ngày càng nhiều người đồng ý thông qua đạo luật "Hôn nhân người máy và con người" , hiện nay đã có ba bang thông qua dự luật sửa đổi." Lăng An Tu một bên nhìn báo điện tử, nói, "Nhưng mà người 'Nhân quyền là trên hết', vẫn như cũ không ít."

"Đây là một khởi đầu rất tốt." Tiểu An còn trong phòng bếp nấu đồ ăn Lăng An Tu thích ăn nhất, "Người máy cùng con người thông hôn, là khuynh hướng phát triển tất nhiên của xã hội, không cần lo lắng."

"Ừm." Lăng An Tu đặt báo xuống, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Tiểu An, "Khụ khụ. Nói đến, bang A cách chúng ta thật gần nha."

"Ừm, lái xe hai giờ."

Lăng An Tu bất động thanh sắc đi đến bên Tiểu An, "Như vậy, anh có lời gì muốn nói với em không?"

(Hoàn chính văn)

Tác giả: Bắt đầu viết phiên ngoại! Mọi người xin yên tâm, bất kể là tình cảm của vai chính hay là tương lai tra công, tác giả đều sẽ viết xong. Cho nên, mọi người là muốn phiên ngoại ngọt ngào trước, hay là phiên ngoại ngược tra?

Lại nói, số 2 viết, số 5 chết rồi, số 6 biến mất , còn lại năm cái, mọi người muốn xem phần nào trước tiên?

Nguyệt Kiều: HOÀN CHÍNH ZĂN PÀ COAN ƠIIIIII!!!!!!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.