Tra Công Nhất Định Phải Ngược

Chương 57



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



☆, Chương 57:


Edit: Nguyệt Kiều


Kha Ngôn hồi lâu vẫn chưa ra ngoài, tất cả mọi người có chút lo lắng, nhìn thấy hoa khôi của lớp ảo não chạy ra, cũng chả ai dại mà tự mình chuốc lấy cực khổ. Cuối cùng, vẫn là Thẩm Mạt dũng cảm đẩy đi cửa phòng vệ sinh


Chỉ thấy Kha Ngôn ngồi ở thẫn thờ dưới đất, mắt không chớp mà nhìn màn hình điện thoại bên cạnh, cả người hồn bay phách lạc.


Thẩm Mạt ngồi xổm xuống bên cạnh Kha Ngôn, đặt tay lên vai y, cẩn thân hỏi: "Kha Ngôn, mày ổn chứ?"


Kha Ngôn thẫn thờ mà nhìn Thẩm Mạt một cái, nhếch miệng lên, nỗ lực lộ ra một nụ cười xấu xa thường ngày: "Không có chuyện gì! Chính là uống hơi nhiều, để cho mọi người lo lắng, xin lỗi."


"Kha Ngôn." Thẩm Mạt yên lặng mà nhìn y, "Kỳ thực mày không cần phải như vậy, giấu ở trong lòng sẽ càng khó chịu hơn."


"Tao không khó chịu, thật sự! Không phải thất tình sao, ai cũng phải trải qua, lại nói, Lăng An Tu cậu ta thật sự không tốt, không yêu lão tử cậu ta đúng là mù mà." Kha Ngôn dừng một chút, âm thanh đột nhiên nhỏ đi, "Huống chi, nói ra mày cũng không hiểu." Kha Ngôn đứng lên, vỗ vỗ khuôn mặt của mình, "Hảo, chúng ta đi ra ngoài đi!"


Thẩm Mạt nhìn cửa bị Kha Ngôn đóng cửa lại, tự nhủ: "Tao làm sao mà không hiểu."


Cuộc vui chơi này luôn kéo dài đến nửa đêm, mọi người thực sự bị phụ huynh gọi giục mấy lần, không thể không về nhà ngủ. Bảo mẫu nhà Kha Ngôn cũng gọi cho y mấy cú điện thoại, nhưng nói cái gì y cũng không trở về, la hét muốn chơi suốt đêm. Cuối cùng, Kha Cảnh Trạch ở nước ngoài phải gọi điện về, Kha Ngôn không thèm nhận, trực tiếp đem điện thoại di động tắt máy.


Post in colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam


Thẩm Mạt chỉ có thể làm tốt trách nhiệm của anh em tốt, vẫn luôn bồi tiếp Kha Ngôn. Kha Ngôn uống nhiều rượu, quả thực muốn điên cuồng, cầm micro gào thét một trận, rống xong liền rút lại ở trong góc thít thít mà khóc. Cuối cùng, ca hát mệt mỏi, cũng khóc mệt, nằm trên ghế sa lông mơ mơ màng màng ngủ.


"Kha Ngôn, tao đưa mày về nhà." Thẩm Mạt lắc Kha Ngôn nói.


"Không muốn, " Kha Ngôn không nhịn được lẩm bẩm, trở mình, "Không về nhà."


"Vậy mày muốn đi đâu?" Thẩm Mạt bất đắc dĩ nói.


Kha Ngôn mờ mịt nhìn trần nhà, "Tao, tao muốn đi tìm cậu ấy... Dù sao cũng không về nhà."


"..."


Thẩm Mạt không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho tài xế của mình, đem Kha Ngôn đã ngủ thiếp đi trước tiên mang tới nhà mình. Cha mẹ Thẩm Mạt đều không ở bên cạnh, nhưng luôn có bảo mẫu và tài xế bất cứ lúc nào cũng đợi mệnh, bất quá Thẩm Mạt khá là yêu thích cuộc sống tự do, cậu vẫn luôn tự gánh vác sinh hoạt của mình, không giống Kha Ngôn, một ngón tay cũng không dính nước.


Thẩm Mạt đem Kha Ngôn đặt ở trên giường mình, chính mình cũng bị chàng trai mét tám này làm cho chân mỏi lưng đau, một thân mồ hôi đầm đìa, liền cởi quần áo đi phòng tắm. Tắm xong, Kha Ngôn ngủ rất say như trước, không có dấu hiệu tỉnh lại. Thẩm Mạt ngồi ở bên giường, nhìn gương mặt anh tuấn Kha Ngôn lại chưa có thoát khỏi tính trẻ con, thở dài thườn thượt một hơi.


—— có phải là cầu mà không được, đều sẽ thống khổ như thế?


Thẩm Mạt thay Kha Ngôn đắp chăn, tắt đèn, đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng.


Kha Ngôn lúc tỉnh lại, đầu vô cùng đau đớn. Ký ức của y chỉ dừng lại tại trong phòng hát, nhưng bên trong này yên tĩnh như vậy, hiển nhiên không phải bên trong KTV. Kha Ngôn mò mẫm tìm bật đèn phòng, đột nhiên xuất hiện tia sáng làm cho y nhất thời có chút không thích ứng. Chờ y tỉnh táo lại, nhìn cái phòng ngủ này có mấy phần quen mắt, mới biết mình là được Thẩm Mạt mang về nhà.


Như vậy cũng tốt vô cùng, thời điểm thất tình có một người anh em tốt vẫn luôn ở bên, cũng coi như là an ủi lớn lao.


Xem xem thời gian, đã là ba giờ sáng, Thẩm Mạt phỏng chừng đang ngủ tại phòng khác rồi. Kha Ngôn đứng dậy đến tủ lạnh nhỏ đầu giường lấy một cốc nước đá, một hơi uống hơn một nửa, lúc này đầu óc mới hơi thanh tỉnh chút.


Ánh mắt Kha Ngôn trong lúc vô tình rơi xuống bàn của Thẩm Mạt, bên trên bày một quyển họa bản —— Thẩm Mạt vẫn luôn rất thích vẽ vời, cũng vẽ đến phi thường đẹp, cậu thậm chí còn định thi vào một trường nghệ thuật.


Kha Ngôn không khỏi tự ý mà mở ra họa bản, nhất thời liền ngây ngẩn cả người.


—— đây là một cái mỹ nam phi thường anh tuấn, nam nhân mặc một thân âu phục, lười biếng dựa vào một chiếc xe thể thao, một cặp kính râm che ở con mắt của hắn, lại cho người nhìn một loại cảm giác nếu như nam nhân tháo kính râm xuống sẽ càng kinh diễm hơn.


Kha Ngôn có chút hoài nghi, thật sự sẽ có nam nhân hoàn mỹ như thế tồn tại?


Tờ thứ hai, là một mỹ nam mặc quân trang cổ điển. Quân trang kiểu mẫu rất kỳ quái, Kha Ngôn từ trước tới nay chưa từng gặp qua, vô cùng trang nghiêm, liền có một loại cấm dục gợi cảm. Nam nhân tuy rằng có một gương mặt xinh đẹp, nhưng biểu tình lại lạnh lùng nghiêm túc, nghiễm nhiên là phong độ quân nhân chuyên nghiệp.


Lật tới trang thứ ba, quả nhiên còn là một nam nhân, không, lần này cần phải dùng nam hài hình dung sẽ đúng hơn: Tóc mái che khuất trán, hai mắt thật to, thân thể có chút gầy ốm...


Kha Ngôn khó có thể tin nhìn hình vẽ nam hài bên trong, ngực nóng như thiêu đốt. Thẩm Mạt, tại sao muốn vẽ chân dung Lăng An Tu?


Kha Ngôn run rẩy mở ra trang kế tiếp, trong nháy mắt cảm thấy được đầu váng mắt hoa —— nguyên bản trên nền giấy trắng là lít nha lít nhít chỉ ba từ... Mỗi từ đều khiến tim Kha Ngôn đau như cắt.


Post in colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam


Thẩm Mạt, hắn, hắn...


Kha Ngôn không dám nghĩ tới, rồi lại không nhịn được đem tất cả mọi chuyện xâu chuỗi với nhau. Nếu như, đúng là như vậy... Thẩm Mạt tại sao muốn cùng mình bắt nạt Lăng An Tu, nghe đến mình muốn theo đuổi Lăng An Tu liền ôm tâm tình tính kế mình như thế nào?


Kha Ngôn không ngừng tự nói với mình, đều là bởi vì tình cảm, bởi vì trong lòng Thẩm Mạt mình so với Lăng An Tu quan trọng hơn. Nhưng là, một cái ý nghĩ điên cuồng không ngừng ăn mòn đại não Kha Ngôn, nếu như... Nếu như Thẩm Mạt cùng Lăng An Tu đã sớm đạt thành nhận thức chung...


Kha Ngôn rốt cuộc không tiếp tục chờ được nữa , tâm tư ngổn ngang mà kết thành một chiếc lưới, càng kéo càng chặt, thẳng tới tim. Y cảm thấy được bản thân thật sự điên mất rồi! Y muốn gặp Lăng An Tu, nhất định phải lập tức gặp, y một khắc đều không thể đợi! Y nhất định phải thừa dịp hiện tại, thừa dịp vẫn còn sự điên cuồng của rượu, mà bỏ xuống tự tôn kiêu ngạo hàng ngày, làm một chuyện mà bình thường có chết cũng không bao giờ làm. Kha Ngôn đột nhiên mở cửa, không để ý thời gian bây giờ, không kịp chờ đợi vọt mà vào trong bóng đêm.


Không có taxi, y tự chạy! Y nhớ nhà Lăng An Tu cách nơi này chỉ có mười phút chạy xe, y chạy nửa giờ đã đến.


Rạng sáng trên đường phố hoàn toàn yên tĩnh, xe cộ lướt ngang qua lưu lại trên người Kha Ngôn một chùm sáng. Kha Ngôn đem hết toàn lực chạy, tim đập như trống chầu, mồ hôi thấm dần áo sơ mi của y, nhưng y lại không cảm thấy mệt chút nào. Nhanh hơn, lập tức tới ngay —— có phải là chỉ cần không biết mệt mỏi liền có thể gặp được cậu ấy?


Tiếng chuông reo lên trong nháy mắt, Tiểu An lập tức tự khởi động, cậu nhổ cái ổ cắm điện của mình ra cấp tốc đi ra khỏi phòng ngủ. Lăng An Tu mặc áo ngủ từ phòng ngủ chính đi ra, tốc độ cũng không chậm so với Tiểu An. Tiểu An biết chủ nhân của cậu mất ngủ.


"Có chuyện gì à?"


"Có người gõ cửa." Hai mắt Tiểu An tỏa ra hai tia sáng màu đỏ, "Căn cứ vóc người cùng khung xương thì đến chín mươi phần trăm là Kha Ngôn tiên sinh."


"Cái này không cần công nghệ cao cũng có thể biết." Lăng An Tu uể oải, "Có một loại đồ vật người ta gọi là mắt mèo."


"..."


Lăng An Tu thở dài, "Tiểu An cậu trở về phòng tiếp tục nạp điện đi, nơi này có tôi là tốt rồi."


"Ngài chắc chắn chứ?"


"Chắc chắn, cậu ta sẽ không làm tôi bị thương."


Tiểu An gật gật đầu, ngoan ngoãn đi về.


Lăng An Tu hít sâu một hơi, mở cửa phòng, một mùi rượu gay mũi vị nhào tới trước mặt. Lăng An Tu cau mày nhìn Kha Ngôn người không ra người, quỷ không ra quỷ——mới nửa ngày không gặp, y làm sao thành ra bộ dáng này?


"Lăng An Tu, tôi uống say." Kha Ngôn một mặt thẫn thờ mà nói, "Đầu tôi hiện tại rất rối."


"Kha..." Lời nói còn dư lại bị đôi môi nóng như lửa của Kha Ngôn che lấp. Đôi môi nóng bỏng mềm mại ở trên môi, động tác Kha Ngôn có chút ngốc cùng kinh hoảng, tựa hồ sợ Lăng An Tu đẩy mình ra, nhưng động tác thâm nhập rất cường ngạnh.


Gáy Lăng An Tu bị Kha Ngôn dùng hai tay cố định, chỉ có thể bị động mà chịu đựng. Kha Ngôn hôn phi thường dùng sức, làm cho đầu lưỡi Lăng An Tu ẩn ẩn đau, hoàn toàn không kịp thở.


Lăng An Tu liều mạng mà quay đầu ra, hé miệng muốn nói chuyện, Kha Ngôn liền đuổi theo một lần nữa ngăn chặn đôi môi hắn. Lăng An Tu phát hỏa liền cắn đầu lưỡi Kha Ngôn.


Kha Ngôn rên lên một tiếng, ngay lập tức liền lui đi ra, che miệng, quỳ trên mặt đất, vai đều đang phát run.


Lăng An Tu không sao hiểu được, tại sao mục tiêu công lược của hắn người nào người nấy đều thích cưỡng hôn. Bất quá, chỉ cần không phải cường gian, Lăng An Tu đều miễn cưỡng có thể tiếp thu.


"Cậu có biết mấy giờ rồi không? Muốn phát rồ cũng phải nhìn thời gian một chút." Lăng An Tu nói một cách lạnh lùng, "Đến cùng có chuyện gì?"


Kha Ngôn chặt chẽ ôm eo Lăng An Tu, đầu đặt ở trên bả vai Lăng An Tu, ánh mắt lại không nhìn tới hắn, giống như là muốn đem mình giấu đi, "Tôi rất nhớ cậu."


"..."


"Tôi nói tôi rất nhớ cậu, Lăng An Tu, tên khốn kiếp này! Coi như là gửi nhầm người, cậu hồi đáp một chút thì làm sao? Liền ngay cả một cái 'Nha' đều không muốn cùng tôi nói là sao?" Kha Ngôn nhắm chặt hai mắt, trong thanh âm mang theo một tia nhu nhược cùng oan ức.


"Kha Ngôn, " Lăng An Tu có chút không đành lòng, vẫn như cũ dùng khẩu khí bình tĩnh nói rằng: "Tôi nghĩ tôi đã cùng cậu nói rõ ràng rồi, cậu hình như đang hiểu lầm cái gì đó, tôi cũng không muốn ý tứ này với cậu."


"Vậy cậu bây giờ không thể suy nghĩ lại sao? Tôi xin cậu..." Kha Ngôn ngẩng đầu lên, lo âu, cẩn trọng mang theo cầu xin mà nhìn mặt Lăng An Tu.


"Có phải cậu cùng Thẩm Mạt đã sớm..." Kha Ngôn căng thẳng ôm cánh tay Lăng An Tu, một giây sau liền buông ra , "Kể cả như vậy cũng không có quan hệ, chỉ cần... Chỉ cần cậu chấp nhận tôi là tốt rồi."


Lăng An Tu suy nghĩ một chút, nói: "Tôi và Thẩm Mạt, kỳ thực..."


Tựa hồ sợ nghe đến một cái đáp án nào đó, đôi môi Kha Ngôn run rẩy, y nhỏ giọng lại vội vàng nói: "Tôi không ngại, tôi không sao... Thật sự."


"Không có chuyện gì? Đối với cậu mà nói, bị bạn tốt nhất phản bội, bị người mình thích trêu đùa, thật sự không có chuyện gì?" Lăng An Tu sắc bén mà hỏi ngược lại.


Kha Ngôn nhìn gò má lãnh đạm của Lăng An Tu, lập tức rơi lệ, vẫn trẻ con cố chấp như cũ: "Lăng An Tu, tôi không cùng cậu chia tay, chết cũng không muốn... Chuyện chia tay này, cậu đừng hòng mơ tới."


Lăng An Tu quay đầu, không nhìn tới biểu tình Kha Ngôn, cắn môi nói rằng: "Kha thiếu gia , tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi. Chúng ta căn bản là không có quen nhau, làm sao có chuyện chia tay?"


Post in colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam


- Hết chương 57 -


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.