Tra Công Nhất Định Phải Ngược

Chương 77




☆, Chương 77:


Edit: Nguyệt Kiều


"Xem ra không phải là tin tốt."


Nhan Thanh nhìn điện thoại chăm chú, đột nhiên phát tiết dùng sức đập điện thoại xuống đất, điện thoại mới dùng nửa tháng màn hình lập tức chia bị năm xẻ bảy. Nhan Thanh còn chưa hết giận, một cước đạp lên: "Fuck!"


"Tức giận đến nỗi biết luôn tiếng Anh?" Lăng An Tu làm bộ dáng đồng tình với Nhan Thanh, "Bất quá tôi khuyên anh vẫn là kiềm chế một chút. Anh bây giờ có thể là người không có kinh tế, giờ quăng cái điện thoại đắt như vậy có được không?"


Nhan Thanh đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, châm một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, cuối cùng cũng coi như khắc chế được cảm xúc muốn bạo phát."Tuyệt đối là có người hãm hại tôi! Con mẹ nó ông đây có chơi đồ, cũng sẽ không đem thuốc mang tới phòng làm việc! Ông cũng không phải thằng ngu!"


"Nói như vậy anh thật sự chơi thuốc?"


Nhan Thanh cười lạnh một tiếng: "Trong cái giới nay ai mà không chơi qua? Nhưng cái này cũng không phải đá, kể cả mai thúy cũng không phải. Nếu thật sự vì cái này mà bắt tôi, tôi thật sự không nói được."


"Tôi xem tình hình của anh như là vẫn chưa có trở về từ Tiệc trắng à, nơi này không phải Miama, một chút mai thúy cũng đủ để anh phải đến cục cảnh sát uống trà. Anh vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng đi."


Nhan Thanh nói: "Chuẩn bị cái gì?"


"Không biết." Lăng An Tu nhún nhún vai, "E rằng, liên hệ luật sư giỏi hoặc là chuẩn bị tiền bão lãnh?"


Nhan Thanh tức giận trừng Lăng An Tu một cái, y đột nhiên nghĩ đến cái gì, biểu tình trên mặt trong nháy mắt trở nên cảnh giác: "Tôi cảm giác, em đối với chuyện này không có chút nào kinh ngạc?"


"Đối với việc anh chơi đồ tôi vốn không cảm thấy kinh ngạc."


"Không phải. Tôi nói việc có người đem ma tuý đặt ở trong phòng làm việc của tôi." Nhan Thanh nhẹ giọng nói.


"Làm sao, anh hoài nghi là tôi?" Lăng An Tu xa xăm mà nói, "Nếu như tôi muốn làm cái gì đó đối với anh thì sẽ trực tiếp hóa thành thực thể đưa một dao trên cổ anh là được rồi, ngược lại cũng không có ai có thể nhìn thấy tôi, cần gì phải phí nhiều sức lực như vậy?"


Nhan Thanh lẳng lặng gật đầu, ánh mắt trong lúc vô tình liền rơi xuống dấu hôn trên người Lăng An Tu, ghét bỏ nói: "Em có thr đi tắm hay không, trên người đều là dịch của đàn ông. Mùi vị đó khó ngửi muốn chết."


"Ở trạng thái linh thể tôi thật sự có mùi?"


"..."


Dương Du nói không sai, ngày hôm sau có cảnh sát địa phương tới tìm Nhan Thanh, mời y hỗ trợ điều tra. Nhan Thanh đối với việc mang theo mai thúy cương quyết phủ nhận, kiên trì chính mình cái gì cũng không biết, là có người nghĩ trăm phương ngàn kế muốn hãm hại y. Lực lượng cảnh sát cũng không tìm tìm được chứng cứ nào khác, luật sư thay Nhan Thanh giao tiền bão lãnh, không bao lâu Nhan Thanh được bảo lãnh ra ngoài.


Từ cục cảnh sát trở về Nhan Thanh quả thực như biến thành người khác, tuy rằng mang một khuôn mặt người gặp người thích, nhưng cả người đều uể oải suy sụp, đồ mặc tùy tiện, cũng lười chải chuốt tóc tai, mỗi ngày đều ở nhà không có việc gì. Chuyện duy nhất y làm, chính là cùng Lăng An Tu nói chuyện. Dựa theo lời của y nói, y không cần đi làm cũng không đi nghỉ vậy thẳng thắn lợi dụng chút thời gian này cùng Lăng An Tu giữ gìn mối quan hệ.


Nhưng Lăng An Tu tựa hồ cũng không có cùng ý nghĩ với Nhan Thanh. Trên thực tế, phần lớn thời giờ Lăng An Tu thậm chí còn không ở trong nhà, hắn so với Nhan Thanh trước đây hết công tác lại đi uống rượu, đi bar còn bận bịu hơn. Càng làm cho Nhan Thanh buồn bực là, y căn bản là không có cách nào ngăn cản Lăng An Tu đi bất kỳ đâu, Lăng An Tu bất cứ lúc nào cũng có thể từ cửa sổ bay đi.


"Dựa theo lời của cậu tới nói, Nhan Thanh này coi như phế rồi? Vừa thất tình vừa thất nghiệp." Hạ Dật cao hứng nheo mắt dưới đôi kính không viền, vui vẻ cười.


"Thất tình?" Lăng An Tu uống một hớp cà phê, cười nói: "Lost chưa bao giờ kết giao bạn trai, làm sao nói đến thất tình?"


"Nhưng mà không ngờ nha, Lăng An Tu, bình thường tôi không nhìn ra cậu lại ác như vậy!" Hạ Dật rùng mình một cái, "Sau này tôi cũng không dám đắc tội cậu."


Lăng An Tu ngẩng đầu nhìn Hạ Dật, "Cậu có ý gì?"


"Con mẹ nó cậu cũng chớ giả bộ!" Hạ Dật cười mắng, "Lẽ nào cái mai thúy kia không phải cậu bỏ vào?"


"Không phải." Lăng An Tu mặt không chút thay đổi nói.


Nụ cười Hạ Dật trong nháy mắt liền biến mất , "Cậu nói thật?"


"Tôi cần gì phải lừa cậu?"


"Kia rốt cuộc là ai!"


"Tôi làm sao biết? E rằng Nhan Thanh còn đắc tội người khác đi. Không quản người kia là ai, mục đích của hắn giống như tôi, đều là khiến Nhan Thanh không dễ chịu. Chỉ có điều, hắn so với tôi ác hơn nhiều."


Cùng lúc đó, bên trong một quán rượu cách quán cà phê Lăng An Tu ngồi không xa, Nhan Thanh một mình ngồi ở trên quầy bar uống rượu. Y đã ngồi nơi này hơn một giờ, lại không một ai đến gần y. Việc này tương đối không bình thường. Nhan Thanh rõ ràng không thay đổi gì, khuôn mặt đã hoàn mỹ, vóc người ngược lại là so với trước đây gầy một chút, bất quá lại càng thêm gợi cảm. Nhưng mà tại sao không có một người tới đây lấy lòng y? Tuy rằng Nhan Thanh cũng không có dự định tình một đêm, nhưng là cảm giác bị người lơ là như vậy làm cho y rất khó chịu.


Rốt cục, có một thanh niên dáng dấp thanh tú tựa hồ coi trọng Nhan Thanh, ánh mắt mập mờ vẫn luôn quét hướng bên này. Nhan Thanh hướng thanh niên nâng chén ra hiệu, vừa định hành động, người ngồi ở cạnh hắn lại đi tới trước, ôm lấy eo thanh niên, cắn chặt lỗ tai của cậu ta, nhỏ giọng nói gì đó.


"Phốc —— ha ha ha..."


Nhan Thanh bất đắc dĩ nhìn phục vụ đang cười ha ha, "Rất buồn cười, hả?"


"Không có không có." Phục vụ liều mạng nín cười, toàn bộ vai đều đang không ngừng rung động, "Tôi chỉ là rất kinh ngạc, Lost cư nhiên cũng sẽ có ngày bị người ta cự tuyệt. Đương nhiên, nhìn dáng vẻ của anh cũng không khó lý hiểu!"


Nhan Thanh nheo mắt lại, "Cậu có ý gì?"


"Anh bây giờ quả thật vẫn rất tuấn tú! Nhưng cả người đều là khí tức oán phụ. Trên mặt anh viết rõ mấy chữ: Tôi mới vừa bị bạn trai đá, chớ phiền."


"Bạn trai?" Nhan Thanh lập tức phủ nhận, "Tôi chưa bao giờ có bạn trai."


"Biết rồi! Tôi chỉ nói là giống thôi! Bất quá, là người quen, tôi khuyên anh một câu. Tôi làm ở đây lâu rồi, người như anh là tình nhân trong mộng của tất cả đồng chí 0, cuối cùng chơi chán rồi đi? Tôi biết mấy số 1 rất được chào đón, bọn họ lúc đầu đều giống như anh, mỗi ngày sẽ cùng đàn ông khác nhau lên giường, nhưng đến cuối cùng, bọn họ không phải là lớn tuổi rồi bị lãng quên, thì chính là tìm một bạn đời ổn định mà sống. Anh phải tin rằng nếu vẫn cứ một mình sẽ rất cô độc. Ầy, anh xem ông chú bên kia đi."


Nhan Thanh nhìn theo ánh mắt của phục vụ thấy một ông chú râu quai nón, người đàn ông trung niên bụng bia này đang sờ soạng một thanh niên tóc vàng xinh đẹp. Biểu tình trên mặt thiếu niên xinh đẹp vẫn luôn rất thiếu kiên nhẫn, cuối cùng trực tiếp cho tên đó một bạt tai, cuối cùng nghênh ngang rời đi.


"Ông chú kia mấy năm trước cũng như anh, là đồng chí số một ngầu nhất trong đây. Rất khó tưởng tượng đi?"


Nhan Thanh nhìn trong ly rượu đỏ, không có trả lời.


Phục vụ liền hỏi một câu: "Lẽ nào không có ai muốn bầu bạn cùng anh suốt đời?"


"Cả đời... Sao?" Nhan Thanh không xác định mà nói, con người thật sự rất kỳ quái, có mấy lời đối với người thân cận không thể nói ra được, trái lại đối người xa lạ lại có thể không kiêng kị mà nói ra."Có một người như thế, tôi cảm giác không hề thích em ấy, nhưng tôi không thể chịu đựng nếu không thấy được cuộc sống của em ấy. Nếu như em ấy và người khác ở bên nhau, tôi khẳng định không chịu được." Nhan Thanh đột nhiên nở nụ cười tự giễu, "Nói thật, chỉ cần em ấy và người đàn ông khác nói chuyện, hoặc là nhìn người khác liếc mắt một cái, tôi đều sẽ khó chịu."


Phục vụ trợn mắt lên, "Không phải chứ! Lost nổi danh đã biết yêu?"


"Với những gì cậu nói thì không phải là yêu! Khả năng chỉ là một loại thói quen đi, dù sao cho tới bây giờ, người có thể nhìn thấy em ấy chỉ có tôi."


Phục vụ lộ ra vẻ mặt mê man, "Sao có thể có khả năng không phải tình yêu? !"


Nhan Thanh lắc lắc đầu, lại gọi một ly rượu, không tiếp tục nói nữa.


"Ha, Lost! Đã lâu không gặp." Đây là một người ban trong giới của Nhan Thanh, Jack, độ chịu chơi so với Nhan Thanh còn lợi hại hơn, cái gì kích thích đều chơi qua. Gã đã từng tự hào nói qua, người nào thường đến hộp đêm cũng đều lên giường với gã, đương nhiên ngoại trừ Nhan Thanh.


"Ôi Thượng Đế, bộ dáng quỷ gì đây!" Jack thét to, "honey, ngày hôm nay cậu không gội đầu à?"


Phục vụ cười nói: "Trạng thái gần đây của Lost tực không ổn, nếu không tỉnh lại một chút, phỏng chừng 'Cao lĩnh chi hoa'(1) của hộp đêm sẽ đổi người rồi!"
(1)Cao lãnh chi hoa: được dùng như một ẩn dụ cho những thứ chỉ có thể nhìn thấy từ xa mà không thể chạm vào, tức là những thứ chỉ có thể ao ước nhưng lại nằm ngoài tầm với của bản thân.


Jack ôm lấy vai Nhan Thanh, sảng khoái nói: "Đi, anh đây mang cậu đi buông thả một chút!"


Nhan Thanh xì cười một tiếng, "Phương thức thả lỏng mà cậu nói nghĩ chút cũng biết là gì."


"Cho nên cậu càng phải đến a!" Jack nháy mắt  với Nhan Thanh, "Tôi bảo đảm khiến cậu quên tất cả buồn phiền."


Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam


Jack kéo mạnh lấy Nhan Thanh ra khỏi hộp đêm, đưa y tới bên trong một nhà nghỉ nhỏ cách đó không xa. Jack vừa mở cửa ra, một luồng mồ hôi chen lẫn mùi xạ hương liền xộc tới trong mũi, Nhan Thanh căn bản không cần đi vào cũng biết bên trong đang làm gì.


Jack đóng kín cửa, cấp tốc cởi áo ngoài, quay đầu nhìn Nhan Thanh, "Lost, lẽ nào cậu dự định đứng xem sao?"


Nhan Thanh trầm mặt xuống, "Tôi đối với cái này không có hứng thú."


Jack cười nói: "Nhìn bộ dáng nghiêm trang này của cậu, thật mất hứng. Này, tiếp." Jack ném cho Nhan Thanh một túi nhỏ, "Có nó, bảo đảm cậu sẽ có hứng thú."


"Tôi không..."


Jack để sát vào Nhan Thanh, ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói: "Dùng nó, cậu sẽ cảm giác mình là người hoàn mỹ nhất trên thế giới này đang trải nghiệm điều tuyệt diệu nhất thế gian."


"Không có nó, tôi cũng thấy mình rất tốt đẹp."


"Cậu chắc chắn chứ?" Jack cười sâu xa, "Sau khi ở hộp đêm một tiếng mà không có ai tới hỏi thăm?"


"..."


"Honey, thừa dịp còn trẻ, trải nghiệm nhiều thứ mới mẻ không có gì là xấu." Jack cởi nốt chiếc quần lót cuối cùng trên người, đối với nam nhân đang hoan lạc trên sô pha nói: "Ha, anh em, cho tôi một cái."


Lúc Lăng An Tu về đến nhà, trong nhà không có một bóng người. Lăng An Tu có chút kỳ quái, dù sao mấy ngày nay Nhan Thanh vẫn luôn không ra khỏi cửa, mỗi ngày ở nhà ngoại trừ uống rượu thì ngay cả khi ngủ cũng nỗ lực cùng Lăng An Tu thấy sang bắt quàng làm họ nhưng không được đáp lại bất kỳ thứ gì. Trạng thái của y tất cả đều không tốt, Lăng An Tu cảm thấy, bộ dáng này của Nhan Thanh đi bộ ở đường đến xe cũng không biết tránh.


Mãi đến tận sáng sớm ngày hôm sau Nhan Thanh mới trở về. Lăng An Tu bị cái dáng vẻ kia của y dọa sợ hết hồn: Sắc mặt vàng như nghệ, đôi mắt ửng hồng, vành mắt đen thui, bước đi loạng choà loạng choạng.


Lăng An Tu không nhịn được hỏi một câu: "Tối hôm qua anh đã đi đâu?"


"Em rất quan tâm?" Nhan Thanh hỏi, "Nếu như em nói một câu thích tôi ở nhà với em, tôi đã cũng không như vậy. Thế nào, nói một câu dễ nghe đi?" Giọng điệu Nhan Thanh mang theo một tia mong đợi khó có thể phát giác.


"Tôi chỉ là hiếu kỳ, anh rốt cục đã làm cái gì mới khiến cho mình có bộ dáng này?"


"Bộ dáng nào?" Nhan Thanh nằm trên ghế sa lông lười biếng hỏi, "Tôi cho em biết, ngay bây giờ em biến thành thực thể, tôi cũng có tinh lực làm em trong một giờ liền."


"Hay là anh đi ngủ bù đi. Bộ dáng chơi đồ như này, nhìn qua cũng làm người ta sốt ruột." Lăng An Tu nói xong, đột nhiên ý thức được cái gì. Hắn từ từ quay đầu, khó có thể tin nhìn Nhan Thanh.


Nhan Thanh tựa hồ không cảm giác được ánh mắt Lăng An Tu, cũng không có tắm rửa gì, trực tiếp quay về phòng ngủ.


Liên tiếp mấy ngày, Nhan Thanh đều ở trạng thái bình thường thì sẽ không thấy được, vừa thấy y thì đều ở trạng thái ngơ ngơ ngác ngác. Lăng An Tu cơ hồ có thể tin chắc rằng y đang làm cái gì. Hắn cảm thấy buồn cười, hắn tạo ra Lost, mạnh mẽ, ngạo mạn, lý trí, cư nhiên sẽ... Thất nghiệp, đối với nguy cơ bị bắt giữ, Lost cư nhiên bước lên con đường kia?


Cuối tuần, sau khi Nhan Thanh tròn một ngày, liền ra khỏi cửa. Lăng An Tu nhìn bóng lưng y rời đi, nghĩ một hồi, hắn đến trước máy tính, cùng Tiểu An nói: "Tiểu An thay tôi kiểm tra email của Nhan Thanh mấy ngày nay một chút."


Mấy cái email lập tức nhảy ra ngoài. Lăng An Tu tùy tiện liếc mấy cái, "Mở cái có chủ đề “C” kia đi."


Nội dung email vô cùng đơn giản, thời gian cùng với địa điểm.


"Anh định làm như thế nào?" Tiểu Anh nhảy ra một khung chat.


Lăng An Tu bình tĩnh nói: "Cứu vớt đứa nhỏ trượt chân."


Đi đến địa chỉ được ghi rõ trong thư, Lăng An Tu nhìn đồng hồ, hắn nhất định phải giải quyết sự tình trong vòng một tiếng.


Đây là một cái kho tương đối cũ nát, từ bên ngoài nhìn vào không có gì đặc biệt để nói. Lăng An Tu từ trong cửa sổ bay vào, biến thành thực thể.


Khiến Lăng An Tu kinh ngạc chính là, hắn không nghe thấy âm thanh như trong tưởng tượng, trong kho hàng rất yên tĩnh, tựa hồ trừ hắn ra không có người khác. Lăng An Tu cẩn thận đi tới, đột nhiên bị ngáng chân. Hắn cúi đầu, thấy được một đường viền mơ hồ.


Lăng An Tu vội vã lấy điện thoại di động ra mở đèn pin ra, chỉ thấy Nhan Thanh nằm trên đất không ngừng co giật, miệng sùi bọt mép, đồng tử đã bắt đầu dãn.
Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam


Hết chương 77


Nguyệt Kiều: Tôi là con người về đêm a~~~~
Má WordPress tự dưng dở chứng không cho đăng trên Cốc Cốc 😫


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.