Tra Công Nhẹ Chút Đi!

Chương 30: 30: Song Sinh Nhà Họ Lâm 2




“Buổi đính hôn đã tổ chức ở Anh quốc cách đây ba tháng, hôm nay, dưới sự có mặt của gia đình hai bên và đông đảo quý vị, tôi sẽ trực tiếp trao nhẫn cưới đính hôn cho Serena để tỏ lòng yêu quý, và mong cô ấy sẽ trở thành vợ của tôi!”
Từ bên trái một cô gái dáng người mảnh khảnh với làn da trắng mịn như tuyết đang bước về sân khấu, chiếc váy màu phỉ thuý bồng bềnh càng tôn lên bờ vai trắng ngần yêu kiều của cô.

Gương mặt pha lẫn hai nét Á Đông và châu Âu khiến cô trông như một búp bê đài cát và kiêu sa.
“Đẹp quá!” Tất cả mọi người đều đồng thanh lên tiếng, tất cả đều ngây ngất trước vẻ đẹp lộng lẫy của Serena.
Anh hai nhanh chóng đi tới dắt tay Serena tiến về giữa sân khấu, sau đó anh trịnh trọng quỳ một chân bên cạnh cô, khẽ khàng trao chiếc nhẫn lấp lánh vào ngón áp út của Serena.
“Bravoo! Đồng ý đi! Hôn nhau đi!”
Hội trường vỡ oà trong sự tán thán và hạnh phúc vô ngần.


Nếu cách xa một chút bạn sẽ ghen ghét nhưng nếu khoảng cách quá xa bạn mãi mãi không thể với tới, thì đó chính là một sự ngưỡng mộ khát khao.
Trai tài gái sắc! Một câu này đủ để nói rõ quang cảnh trên sân khấu hiện giờ.
Tôi nhìn thấy cha mẹ hai bên hãnh diện và tự hào, nhìn thấy anh hai và Serena nắm tay nhau ngập tràn hạnh phúc, nhìn thấy sự ái mộ không giấu nổi của những người phía dưới sân khấu.

Tôi nhìn thấy tất cả những điều đó, duy có cảm xúc trên gương mặt anh là không thể nhìn thấu.
Anh ngồi đó, vẫn kiêu ngạo và quý khí, nhưng cả người toát lên nỗi cô độc không thể giấu được.

Tôi cứ bàng hoàng nhìn sườn mặt lạnh lẽo của anh hồi lâu như thế, nhịn không được bất bình thay anh.
Rõ ràng anh hai biết rằng anh vẫn còn tình cảm!
Nhưng không yêu, không hồi đáp, và cũng không chối từ?
“Hôn lễ sẽ được cử hành vào cuối năm nay, thiệp sẽ được gửi đến quý vị trước một tháng, kính mong mọi người sắp xếp thời gian đến chung vui với chúng tôi một lần nữa!”
Người nói hồ hởi, người nghe nô nức, tựu chung lại thành một bầu không khí náo nhiệt như chốn lễ hội.
Rất nhiều tiếng vỗ tay phấn khích vang lên, nhưng tuyệt nhiên không thể lay động được sự ngột ngạt và lạnh lẽo nơi này, tôi lấy hết cản đảm nhích người tới gần anh, dẫu biết rằng anh không hề cần sự an ủi của tôi, càng là thấy phiền phức nhiều hơn.
Nhưng tôi vừa nhúc nhích ngồi lên, màn hình trên sân khấu bỗng dưng tắt phựt, sau đó một tiếng rẹt rẹt từ hàng loa xung quanh khiến mọi người không ngớt tò mò nhìn lên sân khấu.
Dưới ánh đèn nerhor rực rỡ, màn hình to lớn bất chợt hiện lên hình ảnh sàn nhà bụi bặm với nhiều vết ố bẩn, có hai người đàn ông mặc quần lính đang đứng chà đạp một người thanh niên nằm sõng soài dưới sàn.
Khung cảnh ấy tôi không hề quên được, rõ ràng và chân thực, nhắc nhở tôi đó vốn dĩ không phải là một cơn ác mộng.

Nó hiện hữu, như đinh sắt nện vào đầu tôi từng hồi rỉ máu đau đớn, bởi vì người thanh niên ăn mặc thiếu thốn lăn lộn dưới chân bọn họ, chính là tôi!
Khung cảnh tiếp theo tôi không dám nhìn tiếp, bởi vì không một giây phút nào tôi quên được tôi đã từng hoang dại và hèn mọn ra sao.

Mắt tôi nhoè đi, tai tôi ù đi, nhưng sao mọi thứ vẫn chưa chịu kết thúc.
Đến lúc cuối cùng, hình ảnh tờ giấy xét nghiệm thông báo ‘Lâm Ngạn Du dương tính với mai thuý’ còn hiện rõ mồn một trên màn hình lớn.
“Trời ạ, chơi cả mai thuý luôn sao? Hay rồi hay rồi, đứa lớn đem lại mặt mũi bao nhiêu đều không đủ cho đứa nhỏ đập một phát tan tành!”
“Cũng không phải do cách giáo dục, thứ con này quả là nghiệp chướng mà, suốt ngày chỉ biết báo đời báo kiếp cha mẹ nó!”
“Chơi mai thuý, vậy có nhiễm HIV không vậy, hình như lúc nãy tôi còn thấy nó lảng vảng đâu đây mà, nhà họ Lâm thật là, đã như thế phải cố mà lôi nó vào trại cai nghiện chứ?”
Từng lời nói đều rót vào lỗ tai tôi rành rọt không sai lệch, tôi nghe và chỉ nghe, cũng không thể cất tiếng trả lời.

Mà trả lời cái gì, rõ ràng tôi chính là như vậy, một thằng nghiện ngập hút chích, một loại nghiệp chướng của cha mẹ tôi!

Đừng nói nữa! Xin đừng nói nữa!
Tôi những muốn chạy ngay khỏi đó, nhưng cơ thể tôi đã không còn sức lực, chân tôi như ghìm chì nhấc mãi không lên.

Tôi bặm môi nuốt lại tiếng ú ớ chực trào, cả người tôi lạnh toát, khó khăn lắm mới chống tay lên ghế để không khỏi ngã nhào.
Buổi tiệc thoáng chốc từ ngưỡng mộ ghen ghét thành đàm tiếu hả hê, tôi nhìn thấy gương mặt mẹ tôi trở nên xanh mét, bà cũng khó khăn vịn chắc tay anh hai mới đứng vững trên đó.

Gương mặt cha tôi tím tái, ông dằn từng bước mạnh đi đến giữa sân khấu, cầm lấy micro từ tay MC rồi dõng dạc nói lớn:
“Hôm nay Lâm Thanh Ngạn khiến mọi người chê cười rồi! Tôi cũng muốn tại đây tuyên bố một điều!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.