CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.--.- - -.--..- -..
/.--.-.......- --- -.
--.
-....- --- -.
--....-.- -.
--..---- ----.
---..
"Cậu ta muốn chặn cướp mình, cướp tiền của mình.
Cậu xem, xe đạp mình cũng bị xước rồi, do cậu ta gây ra hết."
Khương Tiêu chỉ vào chiếc xe đạp đang dựa ở tường của mình.
Xe vừa bị cọ vào tảng đá, đúng là có một vết xước rõ rệt.
Mình là người bị hại, làm ra việc khác cũng chỉ vì phòng vệ chính đáng mà thôi.
Chắc Lâm Hạc Nguyên sẽ không nói mình lại đánh nhau đâu nhỉ?
Khương Tiêu tự thấy hợp lý.
Thoáng nhìn qua, bầu không khí giữa hai người hơi khác thường, phản ứng đầu tiên của Lâm Hạc Nguyên chính là lo cho Khương Tiêu.
Cậu rảo bước lên xem thử, xem xong mới yên tâm hẳn.
Sao Khương Tiêu có thể để mình chịu thiệt được?
Từ biểu cảm của đối phương, rõ ràng cậu ấy không giống người bị bắt nạt.
Chẳng qua Khương Tiêu nghĩ đúng rồi, Lâm Hạc Nguyên đứng về phe anh.
Dù biết anh đang nói bậy nhưng ánh mắt và giọng điệu của Khương Tiêu vừa trở nên tủi thân oan ức là Lâm Hạc Nguyên lại hết cách.
Vốn đã xa cậu ấy một thời gian vì chuyện thi cử, bây giờ gặp lại dĩ nhiên làm gì cũng muốn tốt cho cậu ấy.
"Không bị thương chứ?"
Cậu tiến lên kiểm tra Khương Tiêu một lượt từ trên xuống dưới, sau đó liếc qua Khương Thành toàn thân mồ hôi nhễ nhại đang dựa lên tường, hỏi một câu: "Cậu ta là ai vậy? Tại sao lại chặn đường cậu?"
Không đợi Khương Tiêu trả lời, Khương Thành đã đứng thẳng người, dốc hết tất cả sức lực vắt chân lên cổ bỏ chạy.
Cậu ta thực sự không động nổi vào hai người kia.
Cái cậu hạng nhất này trông còn cao hơn Khương Tiêu, chẳng dính dáng gì đến câu "thư sinh yếu ớt", không đánh lại được.
Khương Tiêu thì còn khủng khiếp hơn trong lần đánh nhau hai năm trước.
Cứ tưởng anh ta nghiêm túc học hành một lần nữa là sẽ mềm mỏng hơn chút, nào ngờ sự thật trái ngược hoàn toàn.
"Nó là em họ mình." Khương Tiêu nhìn bóng dáng chạy trốn của cậu ta, không đuổi theo, chầm chậm bổ sung một câu: "Hai chúng mình không ưa nhau lắm."
Xe đạp chỉ bị xước, chưa hỏng.
Không thì cậu ta đừng hòng chạy thoát, Khương Tiêu phải túm lại đòi bằng được chi phí sửa chữa.
Sau khi Khương Thành chạy rồi.
Khương Tiêu dời tảng đá giữa đường ra, dắt xe đạp cùng Lâm Hạc Nguyên đi về nhà, trên đường đi, anh kể sơ qua cho cậu chuyện này.
"Cậu ta còn mang theo dao?"
"À, cái này không thành vấn đề." Khương Tiêu lấy con dao nhỏ thu giữ được từ trong túi ra cho cậu nhìn thoáng qua, đây là một con dao rọc giấy nhỏ.
"Khương Thành hèn lắm, nó chỉ dám bắt nạt ai yếu hơn thôi, không dám dùng mấy thứ này đâu.
Nó cũng không dám nói ra chuyện của hai chúng mình đâu, cậu yên tâm."
Lâm Hạc Nguyên nắm tay anh.
Dù biết Khương Tiêu không chịu thiệt nhưng lòng vẫn không ngăn được chút sợ hãi.
"Mình không sao đâu Khương Tiêu, kể cả bị gia đình và người ngoài phát hiện thì cũng luôn có cách giải quyết." Lâm Hạc Nguyên nói với anh: "Cậu không bị thương là tốt rồi, cậu quan trọng nhất."
"Mình mới càng không sao hết á, ai bắt nạt được mình chứ?"
Khương Tiêu dừng xe dưới nhà, chuyển chủ đề, hỏi cậu: "Cậu thi thế nào rồi?"
"Rất tốt." Lâm Hạc Nguyên nghĩ, bổ sung: "Đề thi vòng loại rất đơn giản."
Với cậu mà nói quả thực rất đơn giản.
Khương Tiêu lập tức tươi cười rạng rỡ với cậu: "Vậy thì mình yên tâm rồi."
Sau đó, anh nói tiếp với Lâm Hạc Nguyên: "Chỗ Khương Thành kia, nó không gây ra được chuyện gì đâu, cậu cứ yên tâm thi nhé."
Thực ra cậu ta nói ra cũng chẳng sao, sớm muộn gì cha mẹ mình cũng phải chấp nhận điều này thôi.
Lâm Hạc Nguyên nghĩ như vậy.
Vốn định nói thẳng với Khương Tiêu, song khi nhìn vào nét mặt rất nghiêm túc của đối phương, lại nhớ đến quy ước ba điều lúc thổ lộ, cậu bỗng dưng không nói nên lời.
Lận Thành Duật cũng biết chuyện tối nay Khương Tiêu về trễ.
Do sự vụ công ty nên y về trước một tiết tự học buổi tối để thương lượng với Nhạc Thành, nhưng giải quyết xong rồi, đến thời gian vẫn chưa nghe thấy tiếng bước chân của Khương Tiêu, y bắt đầu lo lắng, cũng muốn ra ngoài tìm.
Khương Tiêu ghét bị theo dõi giám thị, vả lại Lận Thành Duật tự chuyển trường tới, y có thể săn sóc được nên khỏi cần mượn tay người khác.
Những người được nhà họ Lận sắp xếp đến đã bị điều về không ít.
Phạm vi hành động của Khương Tiêu trong Hậu Lâm chỉ có xíu như thế, cũng chẳng chạy đi đâu, nhìn chung sẽ không phát sinh vấn đề gì.
Hôm nay thật là kỳ lạ.
Kết quả vừa lo lắng sốt ruột xuống nhà, y đã thấy Khương Tiêu và Lâm Hạc Nguyên đứng dưới.
Lâm Hạc Nguyên đã trở lại.
Khó trách Khương Tiêu lại về muộn vậy.
Mặc dù đã chứng kiến nhiều nhưng mỗi lần thấy cảnh này, Lận Thành Duật vẫn ghen trong lòng, trái tim chỉ cần bóp nhẹ chút thôi cũng thấy chua xót.
Tuy nhiên y không dám thể hiện sự ghen tuông quá rõ ràng trước mặt Khương Tiêu.
Y xỏ nguyên đôi dép lê ra ngoài tìm Khương Tiêu, thấy Khương Tiêu và Lâm Hạc Nguyên đứng ở hành lang cũng không rời đi.
"Về nhà ngủ thôi." Lâm Hạc Nguyên thấy y thì thả lỏng bàn tay đang nắm tay Khương Tiêu: "Hôm nay muộn rồi, mai gặp lại ở trường nhé."
Lên cầu thang lại bắt gặp người kia, Khương Tiêu luôn muốn đi ngang qua Lận Thành Duật.
Lâm Hạc Nguyên nhìn theo bóng lưng anh.
Khương Tiêu cử động, Lận Thành Duật cũng bắt đầu di chuyển, hai người cùng nhau lên nhà.
Chẳng qua bọn họ vẫn không nói với nhau câu nào, tới nơi thì ai mở cửa nhà nấy bước vào.
Sau khi đóng cửa nhà, Lận Thành Duật thở phào nhẹ nhõm.
Khương Tiêu không sao thì tốt rồi, những vấn đề còn lại y có ghen cũng chẳng được.
Dần dần đã quen đôi chút.
Có điều, ngoại trừ Lâm Hạc Nguyên về thì hình như còn xảy ra chuyện khác.
Chỗ bánh xe của Khương Tiêu có vết cọ xước rõ ràng, không biết gặp phải gì.
Nghĩ đến đây, y khẽ nhíu mày, cảm thấy mình vẫn nên để ý cẩn thận hơn chút mới được.
Lâm Hạc Nguyên thi vòng hai vào tuần cuối tháng 9.
Cậu về trường học đi học chờ thi.
Qua khoảng một tuần, trên đường về nhà vào buổi tối, Khương Thành đã chạy trốn lại quay đầu về.
Lần này cậu ta không đi một mình mà rầm rộ dẫn theo một đám người tới đây.
Địa điểm vẫn như cũ – hẻm nhỏ rất phù hợp để chặn đường người ta kia.
Đếm sơ sơ thì bên đó ít nhất phải mười mấy người, chặn cả trước lẫn sau ngõ.
Ngoài Khương Thành rụt rè sợ sệt nấp đằng sau, Khương Tiêu có thể nhận ra mấy người trong đám đông.
Đây đều là học sinh cấp ba trường dân lập, bạn cùng lớp cùng trường đời trước của anh.
Tuy hồi cấp ba Khương Tiêu có quậy phá chút nhưng anh biết giới hạn, trốn học ra ngoài chơi chỉ lãng phí thời gian của mình, dù đánh nhau cũng là do bị người khác tới khiêu khích trước.
Ngoại trừ mấy vấn đề này, anh không bắt nạt bạn học, không thu phí bảo kê, vạch rõ giới hạn với các đội nhóm nhỏ tác oai tác quái khác trong trường.
Đội nhóm trước mắt chính là một đội nhóm nhỏ mà lúc Khương Tiêu quậy cũng xem thường.
"Đại ca ơi, em thật sự không lừa anh." Khương Thành run giọng nói: "Hai người kia đều có tiền, thằng con trai bên cạnh anh họ em còn có tiền hơn anh ta."
Rõ là đang sợ hãi, cậu ta vẫn ném thêm một câu: "Em biết...!em biết hai người họ đang yêu nhau...!vì việc này nên họ sẽ không dám nói ra ngoài...!cũng không dám làm lớn chuyện đâu ạ."
Khương Tiêu nhìn thoáng qua cậu ta, bỗng cười khẽ, sau đó nói: "Tao đúng là đã coi thường mày rồi Khương Thành."
Sớm biết vậy mấy hôm trước đã không cho nó chạy.
Khương Thành lại rụt về sau thêm, song vẫn bị đám người kia đẩy ra.
"Anh nói này Khương Tiêu, anh đã nghe qua về mày rồi." Người dẫn đầu nọ tiếp lời một tiếng, giọng điệu vậy mà coi bộ khá lịch sự: "Nói sao trước kia cũng tính là từng quậy rồi, hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng.
Có điều...!dạo gần đây tình hình tài chính của anh không được khả quan, đang kẹt tiền.
Thế nên anh cũng không làm khó mày.
Mọi người đều là bạn bè, mày với thằng kia mỗi đứa cho bọn anh năm nghìn tệ, anh sẽ dạy dỗ thằng em họ ngốc này của mày giúp mày, đảm bảo nó không dám hó hé gì ra ngoài, thấy sao?"
Khương Thành nhìn cậu ta với vẻ mặt hoảng sợ.
Tên dẫn đầu còn cầm theo gậy gộc, đám bên cạnh có tên cầm cả xích sắt, tuy nhiên nhìn nhanh thì không thấy tên nào cầm dao.
Thứ nhất là vì dụng cụ cắt gọt không có mắt, những người này giao diện có hổ báo đến mấy cũng mới là học sinh cấp ba, khác nhau về bản chất với côn đồ thật ngoài xã hội, chúng vẫn sợ xảy ra chuyện nên không dám dùng vũ khí sắc nhọn.
Thứ hai là vì bọn chúng chiếm lợi thế tuyệt đối về nhân số, giờ cầm dao cũng không cần thiết.
Một đám học sinh cấp ba không biết học đâu ra tư thế cà lơ phất phơ và khí thế bỉ ổi của dân anh chị.
Mỗi người năm nghìn, cộng lại chính là mười nghìn tệ.
Cái đám ấy dám hét ra con số này thật luôn? Biết bao người lớn công tác ở phố huyện nhỏ cả năm trời mới kiếm được chừng này tiền.
Nhưng dù nhiều hay ít tiền thì Khương Tiêu cũng không muốn móc ra.
Anh không muốn bị người khác dọa dẫm trấn lột, vả lại nếu để loại người này thành công một lần thì kiểu gì đối phương cũng sẽ đến tiếp lần nữa.
Anh nhìn qua một lượt, cảm thấy mình một cân mười hơi khó khăn, tuy nhiên dẫn theo Lâm Hạc Nguyên chạy thì không thành vấn đề.
Lần này chạy rồi, lần sau đến nữa anh sẽ có sự chuẩn bị, không chịu thiệt tiếp.
Anh nhéo nhéo tay Lâm Hạc Nguyên, kết hợp ánh mắt thể hiện ý mình.
Lâm Hạc Nguyên hiểu ngay lập tức.
"Ai lại mang theo tận năm nghìn tệ trên người vậy chứ?" Ban đầu Khương Tiêu chưa định liều lĩnh, bèn khơi khơi một chút: "Vậy đi, ngày mai các anh lại tới, tôi sẽ lấy đủ tiền cho các anh."
Ngày mai anh sẽ tìm cơ hội tóm đám thiếu niên hư này tới cơ quan công an.
Đối phương khôn khéo hơn Khương Thành nhiều, nghĩ một lúc rồi không đồng ý.
"Trở về lấy à? Vậy đưa anh mấy nghìn trước, không đủ thật thì mai anh đến tiếp.
Chừng đó coi như tiền đặt cọc, dĩ nhiên mày phải để lại một người ở đây."
Cậu ta chỉ vào Khương Tiêu: "Mày ở lại."
Cậu ta biết gia đình Lâm Hạc Nguyên khá giả, mấy nghìn tệ với nhà họ Lâm mà nói chỉ là chút tiền lẻ thôi.
Khương Tiêu vốn không hề muốn đưa tiền cho đối phương.
Anh ra hiệu cho Lâm Hạc Nguyên đi trước, anh luôn có cách thoát thân, nhưng với Lâm Hạc Nguyên thì có lấy tiền hay không cũng không quan trọng, cậu không yên tâm để Khương Tiêu ở lại đây một mình.
Cậu đề nghị cho Khương Tiêu đi còn mình ở lại, đối phương không đồng ý.
Hiển nhiên bọn chúng cho rằng Khương Tiêu là một nhân tố cực kỳ bất ổn, tỷ lệ thả ra một đi không trở lại còn cao hơn.
Nói thêm vài câu như vậy đã thấy rõ cuộc đàm phán thất bại.
Bầu không khí càng ngày càng khác thường, sau đó không biết ai vung tay trước, có thể là Khương Thành phát hiện chuyện này thành ra sao mình cũng xong đời nên hận không thể khiến nơi này loạn thêm chút.
Bàn về đánh đấm, Khương Tiêu không sợ gì cả.
Mới đó anh đã giành được gậy trong tay người khác, tay chân lanh lẹ mà lực còn rất khỏe, trong vòng mấy chiêu, đám người này đúng là không chiếm được hời.
Thế nhưng sau khi lao vào đánh nhau, anh bỗng nghe thấy tiếng gọi hơi sốt ruột của Lận Thành Duật: "Tiêu Tiêu!"
Suốt thời gian này Lận Thành Duật vẫn luôn đi theo Khương Tiêu.
Trước đó tình hình còn ổn thì y không qua đó, vừa thấy Khương Tiêu bị người ta bao vây, cảnh tượng có xu thế trở nên hỗn loạn, y lập tức nóng nảy.
Nhưng y có xông tới kéo Khương Tiêu ra cũng vô ích.
Bởi dù khả năng đánh đấm từng được huấn luyện bài bản thì lúc này cũng chỉ có một mình y.
Hiện giờ y không đủ bình tĩnh, chỉ lo cho Khương Tiêu, lại không thể tới gần anh, cứ túm được góc áo Khương Tiêu là lại bị người ta kéo ra.
Một lát sau, đám người bao vây bọn họ bắt đầu hơi loạn lên.
Khương Tiêu thấy trước sau ngõ nhỏ lại có thêm một tốp người nữa chạy tới.
Nhìn vẻ ngoài không phải học sinh, giống người lớn.
Có vài người anh còn biết mặt, là người nhà họ Lận.
Xem ra đây chính là người Lận Thành Duật đã gọi tới trước đó.
"Tất cả dừng tay lại hết cho tôi!"
Bọn họ vừa tới, nhóm học sinh cấp ba thoáng cái đã bị đè lại.
Từ lần phát hiện Khương Tiêu về muộn với chiếc xe đạp có vết xước, Lận Thành Duật đã bắt đầu cảnh giác.
Hôm nay Khương Tiêu bị chặn cứng, y vốn định lên cứu người trước, song khi bình tĩnh lại, y cảm thấy làm vậy không hiệu quả.
Kể cả khi đối phương là đám cặn bã thì nhân số cũng lên đến mười mấy, bọn họ cộng lại cũng chỉ có ba người, không thể đảm bảo chắc chắn Khương Tiêu sẽ không bị thương.
Tóm lại là không nên liều lĩnh.
Y không ra mặt vội mà mau chóng gọi điện cho Nhạc Thành, để chú dẫn người tới.
Y quan sát ráo riết tình hình bên kia, còn nhặt một cục gạch ở bên cạnh, sợ Khương Tiêu gặp chút chuyện nào.
Nhạc Thành nhận điện thoại chạy tới cũng cần thời gian, ngõ nhỏ cũng cách nhà một đoạn.
Ban đầu bên kia tuy nhiều người nhưng thái độ vẫn ổn, còn đang nói chuyện, tư thế hơi giống đàm phán, vì vậy Lận Thành Duật không tự tiện xông lên.
Y sợ bỗng dưng thêm một người là mình trái lại sẽ khiến tình hình rối ren, cuối cùng hại Khương Tiêu.
Thế nhưng chỉ trong thoáng quay đi đó, bên kia lại bỗng đánh nhau rồi, bởi vì đàm phán thất bại.
Khương Tiêu vẫn còn ở trong, Nhạc Thành chưa tới, y cũng chẳng tài nào bình tĩnh, không nhịn thêm được nữa.
May mắn thay, người nhà họ Lận tới khá nhanh.
Lận Thành Duật và Lâm Hạc Nguyên đều ăn vài gậy.
Khương Tiêu được hai người che chở, lại quen với kiểu đánh nhau này rồi nên rất linh hoạt, ngoại trừ cánh tay hơi nhức mỏi thì thực tế không có chút vết thương nào.
Cuối cùng hai tốp người gặp nhau tại đồn cảnh sát.
Gia đình sống cạnh ngõ nhỏ thấy cảnh này, tưởng côn đồ đầu đường xó chợ thanh toán nhau nên đã báo công an..