CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
- .-..- -- -.
--...- -.-......!-.....!-.--.
-..-.-.-.-- ---.-.
-...--..-.........-.-.- -.-.
--- --
Y luôn nhận sai rất nhanh, tuy nhiên Khương Tiêu thấy đây không phải vấn đề giữa hai người bọn họ.
"Hay là em giải thích sơ qua với cô ấy nhé?" Lận Thành Duật nhỏ giọng bổ sung thêm câu nữa: "Em chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, không cố tình theo dõi hai người đâu."
Em thực sự không phải biến thái.
Thế nhưng y thấy vẻ mặt Khương Tiêu không có bất kỳ dấu hiệu dịu đi nào.
"Trước kia tôi đã nói rất nhiều lần rồi Lận Thành Duật, tôi không muốn yêu lại lần nữa.
Dẫu có ngày nào đó thật thì đối tượng cũng chẳng phải cậu." Khương Tiêu nói: "Cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ tôi khoảng thời gian vừa qua, nhưng mà nói thật, hai chúng ta cùng lắm chỉ tới mức này, sự thật đã chứng minh chúng ta không hợp nhau thật.
Nếu tôi không rạch ròi thì mối quan hệ của hai ta sẽ trở nên càng khó coi hơn."
Không phải lần đầu tiên anh nói những lời này với Lận Thành Duật.
"...!Em biết." Lận Thành Duật nhận lời từ chối mấy lần cũng không giữ nổi nụ cười tươi: "Hôm nay là ba mươi Tết, em vốn chỉ định tới tặng anh chút quà Tết."
Vươn tay không đánh gương mặt tươi cười.
Y cứ luôn như vậy, nhắc đến chủ đề này là bắt đầu nói lan man, trái lại khiến Khương Tiêu hơi cạn lời.
Thỉnh thoảng anh thấy Lận Thành Duật đã sửa đổi, thỉnh thoảng lại thấy y vẫn vậy.
Khương Tiêu không phải người lòng dạ sắt đá, tâm tư anh bây giờ cũng phức tạp.
Lúc Lận Thành Duật bình thường tốt đẹp, anh cảm thấy có lẽ hai người sẽ xóa nhòa được một phần ân oán, không chừng lại trở thành bạn bè.
Đôi khi gặp người này anh lại nhức đầu, lòng nghĩ: Đúng là một mối nghiệt duyên cắt mãi chẳng đứt.
Đặc biệt là sự nhiệt tình của người này chưa từng vơi giảm như Khương Tiêu tưởng tượng, ngược lại còn có xu hướng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Lận Thành Duật vẫn đang chăm chú quan sát vẻ mặt Khương Tiêu, thấy hơi khó lường.
"Tiêu Tiêu ơi, sau này em thực sự sẽ không vậy nữa đâu." Y ghé sát vào hơn chút: "...!Anh đừng ghét em mà."
Khương Tiêu thở dài một hơi.
"Tôi không ghét cậu." Anh đáp: "Tôi sợ cậu."
Lận Thành Duật không dám nói tiếp nữa.
Khương Tiêu đứng dậy đi ra khỏi quán cà phê.
Lận Thành Duật do dự một lát rồi cũng nhanh chóng bước theo anh.
Cuối cùng, ít ra năm nay y cũng thành công gửi được một phần quà Tết.
Vào tới nhà, thái độ của Hạ Uyển Uyển với y vẫn khá thân thiện.
Bà đi công tác khắp nơi, thu nhập cũng tăng lên rất nhiều, giờ đã lấy được ít quà đáp lễ thỏa đáng.
"Hôm nay chúc cháu năm mới vui vẻ trước nhé Tiểu Lận.
Cháu và Niên Niên là bạn học, có thể chăm sóc thằng bé giúp cô được không?" Hạ Uyển Uyển nói với y: "Cháu cũng biết tính tình Niên Niên rồi đấy, chỉ nói với gia đình chuyện tốt còn chuyện xấu giấu đi.
Lúc ở ngoài cô luôn rất lo cho thằng bé."
"Cháu biết rồi ạ, cháu sẽ chăm sóc Niên Niên thật tốt."
Trước mặt người lớn, Lận Thành Duật luôn có vẻ rất đáng tin cậy, đặc biệt là với mẹ Khương Tiêu.
Y luôn quen miệng gọi Tiêu Tiêu, lần này cũng học theo gọi Niên Niên.
Tên mụ Niên Niên này rất đáng yêu.
Mỗi lần nghe thấy, Lận Thành Duật lại nhớ đến bánh trôi trắng trằng mềm mềm tròn vo với phần nhân để lại dấu ấn trong lòng.
"Mẹ..." Khương Tiêu ở đằng sau nghe được, tiếp lời một cách miễn cưỡng: "Con có thể chăm sóc tốt bản thân, không cần người khác phải chăm sóc."
Anh đã kể cho mẹ nghe về chuyện buôn bán kiếm tiền nhưng trong lòng Hạ Uyển Uyển, anh vẫn mãi là một đứa trẻ cần được chăm sóc.
Hạ Uyển Uyển nghe anh nói vậy thì giảm âm lượng đôi chút: "Vậy chúng ta không nói nữa, Niên Niên ngại rồi."
Nghe xong câu này, Lận Thành Duật lại nhìn về phía Khương Tiêu, nở nụ cười tươi rói: "Cháu biết rồi ạ.
Dẫu có ra sao đi chăng nữa, cháu nhất định sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt ở trường.
Lần này sang đây là để chúc mừng năm mới Niên Niên và cô.
Chúc cô và Niên Niên vạn sự như ý."
Chúc Tết xong, Lận Thành Duật không ngồi lại lâu, cũng phải đi rồi.
"Niên Niên à." Hạ Uyển Uyển kéo anh tới: "Chúc lại người ta năm mới vui vẻ đi con."
Khương Tiêu không lay chuyển được mẹ mình, thêm phép lịch sự thì nói một câu chúc phúc là điều nên làm.
"Năm mới vui vẻ, Lận Thành Duật." Anh nói: "Có câu năm mới cảnh mới, đây là khoảnh khắc vạn vật chuyển mình, con người cũng phải đón những điều mới, mong rằng cậu cũng vậy."
Ngoài mặt, những lời này không lạ gì, song càng phân tích thì ý nghĩa càng sâu xa, Lận Thành Duật nghe ra được.
"Em biết ạ." Y nói, nét cười vẫn hiện hữu trên gương mặt: "Em cũng mong sau này năm nào cũng được trải qua cùng Khương Tiêu."
Lại không nghe lọt.
– Khương Tiêu nghĩ.
Thôi, kệ cậu ta đi.
Đây là năm đầu tiên Khương Tiêu ăn Tết tại Lệ Thị.
Phần lớn dân cư ở Lệ Thị đến từ nơi khác, sự náo nhiệt trong dịp Tết nơi đây khác xa một trời một vực với Hậu Lâm.
Đường vắng bóng người, rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa.
Khương Tiêu ngồi xem Xuân Vãn với mẹ.
Dù cho ăn Tết ở đâu, chỉ cần bên cạnh có người quan trọng của mình thôi là tốt lắm rồi.
So với nhà họ Khương bình yên nhàn nhã, Tết ở nhà họ Lận luôn có vẻ chỉ được bề ngoài.
Mấy năm nay quyền lực của Lận Phong bị chuyển dời từng chút vào tay Lận Thành Duật đã trưởng thành.
Ông ta không cam lòng lắm, còn định gian lận lúc sắm đồ cho chung cư mới.
Công ty vật liệu xây dựng của nhà vợ ông ta cũng chưa từ bỏ ý định.
Lận Thành Duật đào một cái hố ở đó, thế mà đối phương nhảy xuống thật.
Vài lô ống dẫn nước PVC được đưa tới lúc đầu vẫn đủ điều kiện, về sau bọn họ không kiểm tra cẩn thận nữa, cứ nghĩ công trường chẳng rảnh quan tâm đến mấy nguyên liệu nhỏ nhặt này, ỷ thêm vào thân phận của mình nên lô thứ ba đưa tới đã không đạt chuẩn, bị Lận Thành Duật bắt quả tang đúng lúc.
Tuy Lận Phong khá tinh ranh nhưng mấy người anh em nhà vợ của ông ta lại là loại được việc thì ít hỏng việc thì nhiều, nói vài lời hay ý đẹp dỗ dành anh rể là dụ được ông ta đánh đổ nhà họ Lận cũng phải đứng về phía người ta, ban đầu còn hỗ trợ che giấu chuyện tệ hại này, nào biết đối phương chỉ coi mình là cây rụng tiền đùa vui.
Lận Phong đang ở trong đó nên không nhìn rõ lắm, Lận Thành Duật lại thấy rành rành.
Việc động tay động chân vào vật liệu xây dựng là điều tối kỵ trong ngành sản xuất, may mà bị Lận Thành Duật bóc ra, nếu không sử dụng để xây dựng nhà cửa thật là Vịnh Giang xong đời.
Ông nội gọi người lên trách mắng thậm tệ tại chỗ, nói thẳng rằng dám động tay động chân vào chỗ này thì phải tống vào tù.
Lận Phong khẩn khoản cầu xin đừng làm lớn chuyện.
Dù những việc này đã được giải quyết ở năm cũ nhưng bầu không khí trong nhà vẫn khó dịu đi.
Lận Thành Duật đã quen rồi.
Tình hình gia đình y luôn như vậy, rất khó sửa đổi.
Trong nhà chỉ có ông nội là người quan trọng với y.
Mấy năm nay hai người cũng từng ầm ĩ nhiều bận, tuy nhiên bây giờ xem ra đôi bên đã thân thiết hơn trước chút.
Lận Thành Duật biết nấu cơm.
Hôm ba mươi Tết, y xắn tay áo tự làm vài món chính cho bữa cơm Tất Niên khiến ông nội Lận rửa mắt mà nhìn.
Cơm Tất Niên nhà họ Lận luôn được đặt sẵn từ nhà hàng giao tới, trông cực kỳ xa hoa bắt mắt.
Có điều gia đình kinh doanh mảng khách sạn, ăn nhiều những thứ này rồi nên không thấy đặc biệt gì.
Ông nội Lận không hề động vào mấy món đó, vươn đũa gắp đồ ăn Lận Thành Duật nấu.
Lâu rồi ông cụ không thật lòng cảm nhận được chút vui vẻ hạnh phúc của mái ấm gia đình vào dịp Tết như vậy.
Nhạc Thành cũng ở đây.
Nhìn chung với Lận Thành Duật và ông cụ Lận thì chú còn đáng tin hơn họ hàng thân thích trong nhà nhiều.
Qua bữa tối, bọn họ ngồi tại phòng khách xem Xuân Vãn.
Trong TV, tiếng người ồn ào, nghe lên rất náo nhiệt.
Lận Thành Duật pha trà Đại Hồng Bào cho ông nội và chú Nhạc, về phần mình thì y pha trà mật ong cam quất.
Y tưởng người già, người trung niên không thích thứ chua chua ngọt ngọt này nên chỉ định uống một mình, nào ngờ hai người họ cầm bình trà của y rót vào chén mình, uống thử.
"Cũng không tệ lắm." Ông nội chép chép miệng: "Chỉ hơi chua chút thôi."
Ông cụ lại bất giác uống thêm mấy ngụm nữa, vẫn cảm thấy rất xuôi miệng.
Còn biết nấu cơm và làm loại thức uống hoa hòe lòe loẹt này nữa.
Rốt cuộc y thay đổi vì ai, lòng ông cụ Lận hiểu rất rõ ràng.
Khương Tiêu tới Lệ Thị học, tin tức về anh nhiều hơn trước.
Một số con cháu, lãnh đạo và giáo sư có quen biết cũng từng kể với ông cụ về người này.
Khi nhắc đến, bọn họ vậy mà đều đánh giá anh không tồi.
"Cậu ấy là một người rất sáng tạo và giỏi giang." Đối phương nói với ông cụ: "Siêu xịn.
Cháu thấy chỉ cần không đi sai đường là tiền đồ sẽ vô hạn."
Những lời này khiến ông cụ Lận còn phải nghi ngờ liệu Khương Tiêu có dùng bùa ngải gì không.
Sao ai cũng nói lời hay vậy?
Nhạc Thành theo đến Hậu Lâm chắc chắn gặp khá nhiều.
Ông cụ không nhịn được gọi chú tới hỏi thử.
Ông cụ cho rằng Nhạc Thành kiến thức sâu rộng, ánh mắt nhìn người chắc chắn khác với con cháu mình, hồ ly tinh nhỏ có mưu mô gì là liếc phát nhìn thấu luôn.
Ấy vậy mà đánh giá của Nhạc Thành về anh cũng không tệ.
"Đúng là một đứa trẻ khá tốt." Nhạc Thành nói: "Ngài hãy mở rộng lòng đi.
Trước kia cũng nói rồi, ngài đừng nhúng tay vào chuyện tình cảm của con trẻ, cũng đừng nhằm vào Khương Tiêu."
Ông cụ nhằm vào Khương Tiêu hồi nào?
Nói thì nói thế, chứ có phụ huynh nào mà không lo lắng đâu?
Đây lại là một cậu con trai, nếu là bé gái thì tốt rồi, không phải ầm ĩ lâu vậy.
Nếu thực sự tốt thế thì ông cụ sẽ gật đầu đồng ý —— thậm chí ông nội Lận còn nghĩ vậy.
Lần này gặp lại cháu trai mình, ông cụ đã có chút cảm nhận thực tế, không còn chỉ biết qua lời người khác.
Đứa bé tính cách vốn cực kỳ sắc sảo của mình bắt đầu trở nên dịu dàng hơn.
Đây quả thực là điều hiếm thấy.
Bầu không khí hôm nay khá tốt đẹp, do đó ông nội Lận ăn điểm tâm ngọt nho nhỏ cháu trai mình làm, giả bộ lơ đễnh nhắc tới chuyện này, muốn hiểu sâu thêm chút về trạng thái tình cảm của cậu cháu trai.
Ngờ đâu ông cụ vừa hỏi, bầu không khí trong phòng khách nhỏ bỗng dần chuyển sang hướng ngại ngùng.
Làm sao thế?
Ông cụ Lận không rõ nguyên do, duỗi chân đá nhẹ Nhạc Thành một phát.
Nói sai gì à? Chẳng phải giọng điệu ông cụ bình thường lắm sao?
"Ngài đừng động đến chuyện của bọn trẻ." Nhạc Thành cầm cái chén lên, che một tay nhỏ giọng lặng lẽ nói với ông cụ: "Vẫn chưa ở bên nhau đâu."
Ông cụ nhà họ Lận:???
Tiểu Duật tới Hậu Lâm ba năm rồi nhỉ? Thêm nửa năm Đại học này...!mà vẫn chưa ở bên nhau á?
Tổng thể lại là đối phương không ưng thằng bé ư?
Sau khi nhận ra điều này, tay cầm chén của ông nội Lận khẽ run lên.
Ông cụ thực sự không dám tin.
Hình như ở phương diện tình cảm, cháu trai ông hơi phế thật.
Thế là ông cụ nhà họ Lận lo lắng đến nỗi cả đêm đó ngủ không ngon giấc, cứ lăn qua lăn lại một hồi lâu..