CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
- .-..- -- -.
--...- -.-......!-.....!-.--.
-..-.-.-.-- ---.-.
-...--..-.........-.-.- -.-.
--- --
Hắn nói đúng kế hoạch của Khương Tiêu.
Có một đối tác cùng chung ý tưởng với mình sẽ lược bớt rất nhiều chuyện.
Thực tế Khương Tiêu đã bắt đầu chuẩn bị cho việc này.
Hiện anh đang chọn kiểu thẻ hội viên.
Trên thị trường có rất nhiều phần mềm quản lý hội viên dễ sử dụng.
Đợi thiết lập xong các chương trình và bộ phương tiện trong máy tính thu ngân ở ba cửa hàng, hệ thống hội viên của Vô Hạn Ưu Tuyển sẽ được triển khai.
Mặc dù một số khách hàng rất ghét câu "Làm tấm thẻ hội viên đi" của thương gia nhưng rất nhiều lúc cửa hàng không thể thiếu hệ thống hội viên, nó mang quá nhiều ưu điểm tiện lợi.
Thúc đẩy chính xác, bám sát khách hàng, giảm giá cho từng đối tượng khách hàng, tích lũy điểm mua sắm, thậm chí có cả dòng tiền từ việc khách hàng nạp tiền trước.
Vì vậy, không chỉ những công ty lớn, siêu thị, mà nhiều cửa hàng nhỏ cũng tham gia mở hệ thống hội viên.
Khương Tiêu lên kế hoạch từng bước.
Cửa hàng anh chọn áp dụng đầu tiên là một cửa hàng anh đã quen thạo làm đâu chắc đấy.
Dẫu sao kế hoạch có lớn lao đến mấy thì khi thực hiện vẫn gặp khó khăn, lỡ như bước thay đổi mua bán trực tuyến này không ổn thì anh còn lui một bước được, ít ra nền tảng của cửa hàng thực tế này vẫn rất vững.
"Hôm nay chúng ta tạm quyết như vậy, anh về sớm chút đi." Khương Tiêu nói với Phó Nhược Ngôn: "Sắp Tết rồi, chẳng còn mấy ai ở trung tâm mua sắm nữa, về nhà đi thôi.
Mai tôi đóng cửa hàng, năm sau hẵng quay lại."
Dù sao bây giờ mở cửa hàng cũng chẳng kiếm được là bao.
Anh vừa nhắc đến chuyện về nhà, nét mặt Phó Nhược Ngôn lập tức không mấy vui vẻ.
Các nhân viên trong cửa hàng đều đã nghỉ về quê ăn Tết, mấy ngày nay chỉ có Khương Tiêu và Phó Nhược Ngôn trông tại đây.
Lượng khách hàng thưa thớt nên hầu như họ toàn ngồi tán gẫu.
Phó Nhược Ngôn không có khát khao về nhà.
Mối quan hệ của hắn với người trong nhà khó diễn tả bằng một lời.
Từ khi nghỉ học, ba năm nay hắn chưa về nhà lần nào.
Cái hắn gọi là về chẳng qua chỉ là về phòng trọ mà thôi.
Vô nghĩa, thà rằng ở trong cửa hàng.
Ở cửa hàng còn có Khương Tiêu.
Hôm nào Khương Tiêu cũng tới đây.
Anh được nghỉ ở trường, có thời gian, thấy Phó Nhược Ngôn ăn cơm hộp suốt nên trưa và tối thường xuyên mang cơm tới cho hắn.
Tuy rằng quý ông họ Lận nào đó cũng hay lấy đủ loại lý do tới đây tìm Khương Tiêu, nhưng lúc đó ăn hết cơm Khương Tiêu nấu dưới ánh mắt ghen ghét của đối phương cũng là một chuyện rất vui vẻ.
Dường như Khương Tiêu cũng phát hiện hắn không mấy hứng thú.
"Tôi mời anh một bữa nhé." Khương Tiêu kéo hắn ra ngoài một cách tự nhiên: "Đúng lúc tôi cũng đang đói."
Rất nhiều hàng quán bên ngoài đã đóng cửa.
Hai người lang thang một vòng, tìm thấy một tiệm sủi cảo.
Vị đồ ăn ở đây tàm tạm thôi.
– Phó Nhược Ngôn vừa ăn vừa nghĩ – Kém xa đồ Khương Tiêu nấu.
Ăn xong sủi cảo, sắc trời bên ngoài âm u, còn bắt đầu mưa nhỏ tí ta tí tách.
Mưa mùa đông cực lạnh, Khương Tiêu lục tìm, lấy ra một chiếc ô từ trong túi.
Anh nhìn thoáng qua Phó Nhược Ngôn, hỏi một câu: "Tôi đưa anh về nhé?"
Phó Nhược Ngôn bất giác lắc đầu.
Nào phải cô gái nhỏ mà cần người đưa về.
Tuy nhiên vừa lắc đầu xong hắn đã hơi hối hận.
Hắn muốn ở bên Khương Tiêu thêm một lát.
Hôm nay tạm đóng cửa hàng rồi, phải chờ qua kỳ nghỉ Tết Âm lịch mới được gặp lại cậu ấy.
"Chỉ có một chiếc ô, vậy anh về nhà với tôi trước đi, đúng lúc tôi có cái này cho anh." Khương Tiêu nói: "Nhà tôi không xa, ngồi xe buýt từ đây về chỉ mất mười lăm phút, anh không vội về chứ?"
Lần này Phó Nhược Ngôn không từ chối nữa.
Bến xe buýt cách tiệm sủi cảo một đoạn, Khương Tiêu cầm ô che cho hai người.
Không gian dưới ô chỉ có chút ít, hai người dựa rất sát vào nhau.
Phó Nhược Ngôn cảm nhận được luồng nhiệt lan tới từ người Khương Tiêu, thật ấm áp.
Sao người này lại ấm thế nhỉ?
Hắn không rõ lắm.
Buổi tối bến xe buýt cũng vắng hoe không bóng người.
Khương Tiêu tìm trong cặp sách, lại tìm ra một túi kẹo.
"Cho anh."
Phó Nhược Ngôn lập tức ngoan ngoãn vươn tay nhận.
"Mấy hôm trước tôi nếm thử, định bỏ vào phòng kho chứa đồ ăn vặt.
Kẹo của hãng này có loại ngon có loại bình thường, tôi nếm thử nhiều đến đau cả răng."
Đây là kẹo nước ngoài nhưng hãng đó mới xây một nhà máy mới ở Liễu Giang.
Khương Tiêu chọn rất lâu ở chợ buôn mới tìm được, nó vẫn chưa nổi tiếng trong nước.
Túi kẹo này đựng vài loại ngon anh chọn ra.
"Kẹo mềm sữa bò vị mật đào ngon nhất." Khương Tiêu nói: "Cho anh nếm thử nè."
Lâu rồi Phó Nhược Ngôn chưa ăn kẹo.
Hắn xé mở giấy gói kẹo trắng hồng, vị kẹo mật đào ngọt ngào mà không ngấy.
Với hương vị đó quẩn quanh trong miệng, hắn tới nhà Khương Tiêu.
Ngày thường Hạ Uyển Uyển bận công việc nhưng tới gần ngày lễ kiểu gì cũng sẽ về nhà, thấy hắn thì rất nhiệt tình, nhanh chóng đón hắn vào.
Cửa nhà Khương Tiêu vừa mở, ánh đèn màu vàng ấm lập tức tràn ra.
"Anh ngồi lại đây một lát đi." Khương Tiêu nói: "Ít nhất cũng đợi mưa tạnh hãy về."
Phó Nhược Ngôn ngồi trên sô pha, hắn cũng nhanh chóng phát hiện ra tình yêu của mẹ Hạ dành cho gấu nhỏ.
Dép lê Khương Tiêu xỏ có đầu gấu nhỏ, chăn nhung trên sô pha có hình gấu nâu nhỏ.
Khương Tiêu rót một cốc nước ấm cho hắn, sau đó đến tủ lạnh tìm kiếm.
Phó Nhược Ngôn cầm cốc nước ấm, nhìn anh lấy một chiếc túi giữ nhiệt ra, bỏ túi chườm đá đã đông lạnh vào rồi đổ đầy một túi lớn cho hắn.
"Gì vậy?"
Xách lên rất nặng.
"Mấy hôm trước chẳng phải anh nói không muốn ăn cơm hộp sao?" Khương Tiêu nói: "Cuối năm tôi với mẹ cùng làm rất nhiều món, có viên, ít điểm tâm và thịt khô, đồ ăn vặt các loại, làm nhiều quá, vừa hay có thể cho anh.
Một số loại ăn luôn được, một số khác thì chỉ cần nấu sơ qua hoặc hấp lên là có thể ăn."
Trong túi áo Phó Nhược Ngôn đựng kẹo, tay lại xách theo đồ ăn Khương Tiêu cho, không biết nên nói gì mới tốt.
Lúc hắn rời khỏi nhà Khương Tiêu, mưa đã tạnh.
Hôm sau, hắn bắt đầu thử tự hấp ăn.
Trong túi kia có bánh bao nhỏ nhân thịt mà Khương Tiêu tự làm, có cả nhân đậu.
Mặc dù Phó Nhược Ngôn không biết nấu cơm nhưng Khương Tiêu đã xử lý xong xuôi, chỉ cần bắc nồi hấp cách thủy cho mấy thứ đóng đá này chín là xong.
Bánh bao nhỏ xíu, chỉ bằng nửa nắm tay, cắn một miếng nước thịt chảy ra.
Bánh nhân đậu cũng mềm mại, vị ngọt thanh.
Có lẽ Phó Nhược Ngôn với khả năng nấu nướng tay mơ đã được Khương Tiêu tiếp cho chút tự tin mù quáng, cộng thêm ngày đầu tiên hắn đã ăn sạch bánh bao nhỏ siêu ngon nên Phó Nhược Ngôn lần đầu tiên hấp đồ thành công rực rỡ bắt đầu gan lên.
Hôm sau là giao thừa, hắn ở trong phòng một mình, định làm chút đồ ăn cao cấp hơn nữa để thưởng thức.
Trong chiếc túi đó có cá viên, Khương Tiêu đề xuất hắn nấu lẩu đêm giao thừa.
Ngày cuối năm, siêu thị lớn vẫn mở cửa, vào mua gói cốt lẩu và ít đồ ăn tươi cắt đại ra nấu lên là được.
Trước kia Khương Tiêu ở nhà một mình cũng làm vậy ăn, còn có thể vừa xem TV vừa ăn, rất vui.
Phó Nhược Ngôn lục tìm trên máy tính, dự định làm một nồi canh rong biển cá viên cho mình, với lại Khương Tiêu còn cho hắn một túi hoành thánh cỡ nhỏ, bỏ vào canh chắc cũng sẽ rất ngon.
Trên mạng toàn nói nấu canh rong biển cá viên siêu đơn giản, đồ ngốc cũng biết làm.
Phó Nhược Ngôn xem qua cũng thấy đúng là rất đơn giản, đọc các bước vài lần là nhớ.
Sau đó hắn tràn đầy tự tin vào cuộc.
Giờ này Khương Tiêu đang ở nhà chuẩn bị cơm Tất Niên.
Anh và mẹ không ăn hết là bao nên lần nào anh cũng nấu đồ ăn với lượng nhỏ, như vậy có thể ăn thêm vài món.
Bỗng, anh nhận được điện thoại từ Phó Nhược Ngôn.
Khương Tiêu nghe, hỏi: "Sao thế? Gặp chuyện gì ư?"
Đầu dây bên kia, Phó Nhược Ngôn im lặng một thoáng đầy khả nghi.
Sau đó, Khương Tiêu nghe thấy hắn hỏi: "Cái đó...!Khương Tiêu ơi, tôi muốn hỏi cậu chút, muối số lượng vừa phải, một chút hạt nêm, chút ít tiêu xay, tắt bếp thì cho thêm một thìa mỡ heo...!số lượng vừa phải, một chút, chút ít rốt cuộc là bao nhiêu? Một thìa...!là thìa lớn đến đâu vậy?"
Khương Tiêu: "...!Anh định nấu gì?"
Nhận được đáp án canh rong biển cá viên, Khương Tiêu thở phào nhẹ nhõm, nấu canh này rất dễ.
"Đừng căng thẳng." Khương Tiêu nói: "Lúc làm cá viên tôi cũng đã bỏ muối, rong biển vốn có sẵn vị mặn, không phải bỏ quá nhiều gia vị.
Vậy nhé, anh không thể kiểm soát thì tìm một chiếc thìa cà phê, rắc vào từng chút là được."
Thời này chưa có gọi video, Khương Tiêu cũng không hình dung trực quan được số lượng đó với hắn nên dứt khoát khuyên đối phương làm từ từ, không nắm được số lượng thì bỏ từng chút, thấy nhạt cho thêm xíu gia vị, dần dần tới khi phù hợp khẩu vị.
Nấu canh này rất nhanh.
Có Khương Tiêu kiên nhẫn dạy qua điện thoại, Phó Nhược Ngôn không còn căng thẳng như trước nữa.
Rong biển nấu lên nở ra rất to.
Hắn bắc một nồi nước lớn, nồi sử dụng là loại nồi heo hồng đội vương miện* cỡ trung cửa hàng bán, đầy ắp, còn thả thêm vào trong hoành thánh nhỏ nhân thịt tươi Khương Tiêu cho, thìa mỡ heo bỏ lúc tắt bếp vừa hợp, rất thơm.
*loại này vẫn bán trên Taobao nha =))) 69 tệ
Hắn làm theo lời Khương Tiêu nói, lót một lớp vải cách nhiệt dưới đáy nồi.
Lần này hắn không bưng đến bàn ăn, phòng cũng chỉ có mình mình, làm thế nào chẳng được.
Hắn bưng đến bàn trà trong phòng khách rồi ngồi luôn trên thảm.
Mở TV lên, thấy đã bắt đầu chiếu tiết mục làm nóng bầu không khí trước thềm Xuân Vãn.
Khương Tiêu ở đầu dây bên kia hỏi một câu: "Ăn ngon chứ?"
Cá viên rất ngon, cắn vào dai giòn, hoành thánh nhỏ cũng ngon, vừa thơm vừa ngọt.
Trong túi Khương Tiêu cho vẫn còn những thứ khác ăn được trực tiếp, có củ cải muối chua với gừng, giòn giòn ngon miệng làm món khai vị, có cả thịt bò khô xé sợi, mấy đĩa thức ăn nhỏ đặt bên cạnh cũng rất hấp dẫn.
"Ngon lắm luôn." Phó Nhược Ngôn thở dài tự đáy lòng: "Cảm ơn cậu nhé, Khương Tiêu."
Khương Tiêu cười một tiếng, nói: "Anh thích là được rồi, còn nữa, Phó Nhược Ngôn, cảm ơn anh đã giúp tôi trong thời gian này, chúc anh Tất Niên vui vẻ."
Phó Nhược Ngôn quen biết không ít người.
Năm nay hắn nhận được rất nhiều tin nhắn năm mới vui vẻ, cũng có người có gọi điện thoại tới.
Hắn nhận hoặc không nhận, vậy nhưng người khác không thể khiến hắn cảm nhận được sự ấm áp chỉ bằng một câu này như Khương Tiêu.
Cuộc gọi không kéo dài mãi được.
Khương Tiêu cúp máy, khoảng năm phút sau lại có một cuộc gọi tới khác.
Tên hiển thị là "Phó Tông Lâm".
Vẻ mặt Phó Nhược Ngôn thoáng cái thay đổi, nụ cười tươi trên mặt hắn dường như cũng vơi bớt sự tự nhiên.
Hắn nhìn chằm chằm cái tên này một lúc, bấm nghe vào tiếng cuối cùng.
Đầu dây bên kia lại là một giọng nữ rất dịu dàng uyển chuyển: "Nhược Ngôn sao con? Cuối cùng con cũng nghe điện thoại rồi, cảm ơn trời đất.
Nay là đêm giao thừa, con đừng náo loạn với cha con nữa, mau mau về nhà ăn cơm đi.
Em trai con ở nhà cũng nhớ con lắm, chúng ta đừng tính toán chuyện lúc trước, đều là người một nhà..."
Đối phương nhắc đến "người một nhà", Phó Nhược Ngôn lập tức không nhịn được mở lời chế giễu.
"...!Muốn tôi về nhà ăn cơm? Người một nhà?" Hắn cười lạnh lùng một tiếng: "Tôi tưởng bà đang hận tôi không chết ở ngoài luôn, mãi mãi không về nữa chứ?"
Người phụ nữ bên kia đầu dây im lặng, hình như khó chịu nức nở một tiếng.
Kế đó, giọng nam mà hắn quen vang lên.
"Sao con lại nói chuyện với dì Trần như thế? Thái độ của con kiểu gì đấy? Con đúng là..."
Phó Nhược Ngôn không muốn nghe tiếp.
Hắn dập máy, nhanh chóng tắt nguồn.
Nhà họ Phó ở Thâm Thành, hắn ở Lệ Thị.
Bây giờ đã là hơn bảy giờ tối, hắn chẳng còn xe từ lâu, nếu muốn hắn về thật thì sẽ gọi ngay lúc này sao?
Về chẳng bằng một mình đón năm mới.
Canh cá viên của hắn còn không uống nữa là nguội mất, hiếm lạ gì thứ cơm Tất Niên nhà họ Phó? Năm nào cũng như năm nào, khó ăn chết đi được, món hắn tự nấu cũng đủ ngon rồi.
Xuân Vãn mới đó đã bắt đầu.
Tiết mục không tính là mới mẻ gì nhưng bầu không khí ngập tràn vui tươi.
Hắn ngồi một mình tại đó, ăn no xong có cảm giác mãn nguyện không nói nên lời, ngồi trên thảm cũng lười biếng, nghĩ rồi lại vươn tay lấy kẹo trên bàn trà.
Kẹo mềm sữa bò vị mật đào Khương Tiêu cho còn hai viên cuối cùng, bình thường Phó Nhược Ngôn không thích ăn kẹo, song hắn lại rất thích thứ này..