Tra Công Trọng Sinh Sổ Tay

Chương 26: Tứ canh



Toa lét rất rộng, chờ đến khi khói dày đặc tản đi hết mới nhìn thấy được hai màu đen trắng thật sự. Không, thứ đáng xem không phải là màu sắc của toa lét, mà là đám người bên trong.

Tổng cộng có bốn người, người đàn ông đã đâm Diệp Lăng một tiêm đang xiêu vẹo nghiêng ngả tựa vào bồn rửa tay. Còn có người thanh niên vừa mới làm xong chị Phân, cả người trần truồng nằm dưới sàn nhà. Còn một người đàn ông nữa, cũng không mặc quần áo,  hai đùi trơn bóng ngồi dựa bên tường, đang hút thuốc đến thần hồn điên đảo.

Còn có một cô gái thoạt nhìn còn rất trẻ, quần áo không chỉnh tề trốn ở một góc, mặt đối diện cửa ra vào, trên thực tế thì thần trí đã không còn rõ ràng.

“Ai… ai đó?”

“Ha ha ha, lại có người mới nữa sao?”

Chị Phân nằm trên mặt đất rốt cuộc cũng cảm thấy chút hổ thẹn, thò tay nhặt lên váy che lại cơ thể mình, quay đầu nhìn ra cửa.

“Đẹp trai? Có phải anh không, hả?” Cô ngẩng đầu nhìn lên đám người từ ngoài cửa bước vào.

Phát hiện ánh mắt cô gái cuối cùng đặt trên người Diệp Lăng, Trang Húc Nhiên nhanh chóng che lại ánh mắt Diệp Lăng, rất nhanh kéo hắn về phía sau mình.

“Thứ đàn bà dơ bẩn, có gì tốt mà nhìn?” Sau khi lạnh giọng cảnh cáo Diệp Lăng, Trang Húc Nhiên nhìn mấy người bên trong, hỏi: “Là ai?”

Diệp Lăng bị che mắt, đương nhiên cái gì cũng không nhìn được. Để trả lời vấn đề của Trang Húc Nhiên, hắn chỉ có thể cầm lấy tay Trang Húc Nhiên. Không biết xấu hổ còn bóp một cái. Thứ đàn bà kia xác thực không có gì đẹp mắt, Diệp Lăng nhìn thẳng về phía người đàn ông kia, dùng ngón tay chỉ người đó.

“Là anh ta.”

Trang Húc Nhiên liếc qua người đàn ông, đẩy Diệp Lăng về phía Tiếu Chí Hiên, còn dặn dò: “Ở bên cạnh đợi, đừng tới đây.”

Giờ phút này, trên người Trang Húc Nhiên như phát ra lửa nóng, khiến Diệp Lăng có một loại dự cảm, bây giờ cách xa bọn họ một chút thì tốt hơn.

“Diệp Lăng tới đây.” Tiếu Chí Hiên giữ chặt tay Diệp Lăng, tìm một nơi an toàn để đứng, nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy cuộc chiến.

“Húc Nhiên muốn đánh người rồi.” Tào Chính hắc hắc nói.

“Cậu xem đi.” Tiếu Chí Hiên khoanh tay xem cuộc vui.

Giọng nói hai người mang theo chút hưng phấn, Diệp Lăng rất không hiểu, hoặc có lẽ logic của bọn họ vốn không giống nhau.

Trang Húc Nhiên chậm rãi tới gần gã đàn ông, khắp người gã đàn ông này đều là cơ bắp cuồn cuộn. Nếu như là lúc tỉnh táo, Trang Húc Nhiên đối phó với anh ta khả năng sẽ gặp chút khó khăn.

“A…!” Gã đàn ông khó chịu rên một tiếng.

Nắm tóc gã ta, lập tức cho một đấm, khiến gã phải nằm rạp xuống bồn rửa tay. Máu loãng theo khóe miệng chảy ra, nhỏ vào bồn rửa tay trắng như tuyết, vô cùng chói mắt.

“A!” Có lẽ anh ta còn chưa kịp phản ứng, vì cái gì đột nhiên bị đánh. Kết quả chính là bị người ta lôi ra khỏi toa lét, tiếp tục đánh.

Diệp Lăng chứng kiến sức mạnh của Trang Húc Nhiên, nhìn thấy gax đàn ông kia bị đánh đến gào khóc kêu la thảm thiết, mặc dù Diệp Lăng không có cảm giác thương cảm (thương hại, thông cảm.), nhưng vẫn không đành lòng nhìn thẳng.

“Mấy cậu đang làm gì đó?” Đồng bạn bị kéo ra ngoài đánh, người trong toa lét mơ mơ màng màng cảm thấy có gì đó không đúng.

Chị Phân quấn váy quanh mình, tựa ở trên cửa mà gào lên: “Kỳ Quân Thiên!”

Thời điểm này gọi Kỳ Quân Thiên thì có ích?

Tào Chính bóp chặt cổ Kỳ Quân Thiên cảnh cáo: “Con mẹ nó nếu mày dám lộn xộn, ông đây bóp nát trứng mày!”

Hiện trường có chút hỗn loạn, Trang Húc Nhiên lại tập trung đánh người, đám người trong toa lét không biết sợ mà nhào về phía trước giải cứu đồng bạn. Trang Húc Nhiên đánh đỏ mắt, sẽ không quan tâm nam hay nữ, đánh không bỏ sót.

“A ——” Váy của chị Phân tuột xuống, bản thân thì ngã chổng vó dưới sàn.

“Húc Nhiên, đừng  đánh chết người.” Tiếu Chí Hiên nói.

“Đổi người khác đánh.” Tào Chính cao giọng nhắc nhở cậu: “Tớ biết rõ cậu còn chưa hả giận, nhưng mà nếu chỉ đánh một người mãi, sẽ đánh chết đấy.”

Cả một quá trình, rốt cuộc Diệp Lăng cũng chậm rãi tỉnh táo lại, hắn  không muốn Trang Húc Nhiên đánh chết người.

“Trang Húc Nhiên!”

Nghe thấy tiếng gọi của Diệp Lăng, Trang Húc Nhiên dừng lại một chút.

“Đã đủ rồi, đừng đánh tiếp nữa!” Diệp Lăng nắm chặt tay, ngón tay lạnh như băng, cảm thấy trái tim trong ngực đập hỗn loạn, điều này làm cho hắn rất sợ, cảm thấy không tốt lắm: “Trang Húc Nhiên, chúng ta trở về đi… Tôi muốn đi về….”

“Diệp Lăng?” Tiếu Chí Hiên nhìn thấy sắc mặt Diệp Lăng không tốt, còn toát mồ hôi.

Bên ngoài bỗng nhiên huyên náo, tay Tào Chính vẫn ghìm chặt Kỳ Quân Thiên như trước, nhưng mà không ngại dẫn anh ta đến sân thượng quan sát. Từ phía trên nhìn xuống bãi cỏ, mọi người tránh qua hai bên, cùng nhìn mấy cảnh sát mặc đồng phục đang thẩm vấn.

Không nghe rõ lắm đang nói cái gì.

“Cảnh sát đến rồi!” Tào Chính hưng phấn, liền thả Kỳ Quân Thiên ra.

“Mấy người vậy mà lại báo cảnh sát!” Kỳ Quân Thiên hô lên, vội vàng né Tào Chính, một đường chạy xuống lầu.

“Đi tìm chết!” Chạy qua bên cạnh Trang Húc Nhiên, Kỳ Quân Thiên bị Trang Húc Nhiên đá một phát! Đây không phải là giận chó đánh mèo, Kỳ Quân Thiên là đầu sỏ gây nên chuyện, đều là vì tham gia bữa tiệc của Kỳ Quân Thiên.

“Cặn bã.” Không nghĩ tới Kỳ Quân Thiên là loại người này, Tiếu Chí Hiên quyết định về xếp tên Kỳ Quân Thiên  vào sổ đen.

Không chỉ có Tiếu Chí Hiên, những người khác khẳng định cũng giống vậy.

“Tào Chính, cậu xuống dưới dẫn cảnh sát lên.”

Lửa giận của Trang Húc Nhiên gần như được trút ra hết, dù sao dưới chân cậu ngã xuống một đám người, không còn người nào có thể đứng lên để cho cậu tiếp tục đánh.

“Húc Nhiên, Diệp Lăng không tốt.” Tiếu Chí Hiên đỡ Diệp Lăng, rất lo lắng nói.

“Có phải phát tác hay không?” Trang Húc Nhiên đến bên cạnh Diệp Lăng, để Diệp Lăng dựa vào người mình, cậu sờ sờ hai má cùng cổ Diệp Lăng, cảm thấy đều là mồ hôi: “Tại sao lại như vậy?” Cậu chưa từng nghe qua có loại phản ứng thế này.

“Không biết, có lẽ là do thể chất của anh ấy có vấn đề.” Tiếu Chí Hiên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng cũng không phải không có khả năng, giống như là bị dị ứng gì gì đó, Haizz.

“Tớ dẫn anh ấy về.” Trang Húc Nhiên ôm chặt Diệp Lăng, dìu hắn xuống lầu.

Tào Chính dẫn đến một đống cảnh sát, chạm mặt với Trang Húc Nhiên và Diệp Lăng.

“Diệp Lăng làm sao vậy? Húc Nhiên cậu muốn đi đâu?” Đây là muốn rời đi? Như vậy Tào Chính cũng không muốn lên nữa, cậu muốn đi cùng.

“Cậu chính là Diệp tiên sinh người đã báo tin?” Có một cảnh sát thính tai nghe được, bọn họ đều nhìn Diệp Lăng, cảm thấy không đúng: “Diệp Lăng tiên sinh, chẳng lẽ cậu cũng…”

“Anh ấy không có việc gì, chẳng qua là bệnh bao tử tái phát!” Tào Chính vội vàng nói, mà hiện tại Diệp Lăng cũng thật sự không thoải mái, cần một nơi yên tĩnh, tốt nhất là Trang Húc Nhiên dẫn hắn về nhà.

“Diệp tiên sinh cậu vẫn chưa được đi, cậu cần ở lại…” Nhưng đối phương bị tình trạng thế này, ngay cả bọn họ cũng có chút không chắc chắn.

“Phía trên là một đống cặn bã, các anh muốn bắt phải là bắt bọn chúng.” Vừa vặn lúc đang nói chuyện, Kỳ Quân Thiên bò dậy, anh ta vội vàng xuống dưới lầu, kết quả nhìn thấy cầu thang đầy những người mặc cảnh phục.

Kỳ Quân Thiên ngây người vài giây, quay đầu bỏ chạy.

“Mau đuổi theo đi!” Tào Chính dẫn đầu đuổi theo.

Đám người mặc cảnh phục nghe thấy khẩu lệnh cùng động tác, cứ như vậy liền dao động.

Trang Húc Nhiên dìu Diệp Lăng, rất nhanh đã xuống lầu, một bên gọi điện thoại cho lái xe, một bên đứng trước cửa chờ.

Gió thổi qua, đầu óc Diệp Lăng vẫn không tỉnh táo được chút nào. Thế giới của hắn trở nên mơ hồ một cách quái dị, thay đổi thất thường. Thân thể đắm chìm vào một không gian khác, tách ra làm hai với linh hồn của mình.

Rõ ràng là gió thu lành lạnh, thổi qua người lại cảm thấy nóng hầm hập,  làm cho đầu óc người ta hỗn loạn, không muốn nhúc nhích.

Nói không rõ là thoải mái, hay là khó chịu.

Diệp Lăng vừa muốn thay đổi loại trạng thái đang bao trùm này, lại vừa lười biếng hưởng thụ ý thức không tỉnh táo, giống như đi trên mây, cưỡi mây đạp gió vô cùng sung sướng.

“Diệp Lăng, Diệp Lăng!” Bàn tay lạnh buốt, chạm vào mặt của mình.

Diệp Lăng biết rõ đó là Trang Húc Nhiên… Không đúng, Trang Húc Nhiên là ai?

Biểu tình một hồi vui sướng, một hồi cau mày, dường như rơi vào một giấc mộng không thể tỉnh.

“Mở mắt ra, nhìn tôi.” Trang Húc Nhiên nóng vội mà bưng lấy khuôn mặt lạnh buốt của Diệp Lăng.

Không muốn, Diệp Lăng không muốn mở mắt ra nhìn xem là ai, đây là ý nguyện sâu nhất trong đáy lòng.

Không còn cách nào, Trang Húc Nhiên đành phải cho Diệp Lăng lên lưng cõng, cùng tài xế mang Diệp Lăng về nhà.

Đặt lên giường mềm mại, ánh sáng màu trắng phát ra từ ngọn đèn soi lên gương mặt trắng bệch của Diệp Lăng, trên trán còn một tầng mồ hôi mỏng chảy ra. Lau hết lớp này đến lớp khác, Trang Húc Nhiên rất lo lắng loại tình huống này.

“Bác sĩ Từ, bây giờ ông có rảnh không?” Trang Húc Nhiên gọi một cuộc điện thoại cho bác sĩ, sau khi cúp thì trong lòng an ổn đôi chút.

Sau hai mươi phút, Diệp Lăng vẫn như cũ, không tỉnh lại.

Bác sĩ Từ đã đến, lúc trước cậu không nói rõ tình trạng bệnh, kết quả nhìn thấy cái này….

“Trang công tử, cậu ta không phải sinh bệnh, cậu không nên tìm tôi.” Người trên giường rõ ràng là dùng ma túy, đang chìm đắm trong tưởng tượng của riêng mình.

“Tại sao sắc mặt của anh ấy lại trắng như vậy, còn luôn đổ mồ hôi?” Cái này mà bình thường sao? Trang Húc Nhiên lo lắng chính là điểm này.

“Không rõ ràng lắm, tôi cũng không phải là chuyên nghiệp ở lĩnh vực này, nhưng mà… Cậu ta là lần đầu tiên? Phản ứng không thể tránh khỏi.” Giọng nói của bác sĩ Từ có chút thờ ơ, nghe xong làm cho người ta khó chịu.

“Anh ấy là bị người làm hại!” Biểu tình của Trang Húc Nhiên giống như một con sói bị thương, đau đớn càng làm cậu trở nên hung ác. Diệp Lăng rõ ràng không phải là loại người như vậy, nhưng lại bị châm chọc mỉa mai mà xem thành một tên bại hoại.

“Nếu như là lần đầu, muốn loại bỏ hẳn là dễ dàng hơn, cậu chuẩn bị một phòng cho tốt, trước cứ coi chừng cậu ta, chờ khi cậu ta phát tác thì cột cậu ta lại.” Giọng điệu của bác sĩ Từ tốt hơn một chút.

“A…” Diệp Lăng ở trên giường phát ra âm thanh yếu ớt, vẫn không tỉnh như cũ.

“Ông có thể về rồi.” Trang Húc Nhiên đột nhiên đứng lên, tiễn khách.

Sau khi tiễn bác sĩ Từ đi, Trang Húc Nhiên chuyển toàn bộ đồ vật nguy hiểm có ở trong phòng ra ngoài, hầu như chỉ còn lại một cái giường lớn.

Thừa dịp Diệp Lăng vẫn l chưa tỉnh, Trang Húc Nhiên chuẩn bị một ít dây thừng, nếu như không phải tình huống bất đắt dĩ cậu cũng không muốn sử dụng.

Thời điểm Trang Húc Nhiên làm xong mọi chuyện, Diệp Lăng đã đắm sâu vào trong tưởng tượng của chính mình.

Ở một chỗ trong lòng có một nơi không muốn đụng vào, nhưng mà mỗi lần đều sẽ nghĩ tới nơi đó, Diệp Lăng cũng không hiểu vì cái gì. Đó là nhu cầu của cơ thể, hay là loại nào đó. Nhưng đối với Diệp Lăng mà nói, cái đó cũng không phải là chuyện vui sướng gì, nhưng vì cái gì lại cứ nghĩ đến…

Thân thể phản ứng rõ ràng như vậy, Diệp Lăng đành phải tự an ủi mình, là ảnh hưởng bởi thuốc, nhất định là như vậy, giống như người đàn bà trong toa lét kia.

“Diệp Lăng?”

Sắc mặt Diệp Lăng thay đổi, từ trắng bệch biến thành ửng hồng.

Loại màu sắc ám muội này, làm đôi mắt Trang Húc Nhiên trở nên u ám. Cậu vuốt ve hai má Diệp Lăng, đáy mắt là bờ môi khép hờ của Diệp Lăng.

Cuối cùng người không muốn gặp, lại đột nhiên xông vào trong ảo giác, hôn môi mình.

Lại muốn bắt đầu, Diệp Lăng vừa kháng cự vừa nghĩ, dùng cả tay và chân mà đẩy Trang Húc Nhiên ra, không cho cậu sát lại mình, Nhưng mà thân thể rất nóng, rất muốn có được an ủi.

“Vì cái gì? Không phải là anh muốn sao?” Nhiều lần bị Diệp Lăng đẩy ra, hôn cũng không được đáp lại, ánh mắt Trang Húc Nhiên âm trầm, giống như bầu trời đêm mưa tầm tã, xung quanh là lớp sương mù dày đặc.

“Không, không muốn… không muốn.” Diệp Lăng nhỏ giọng nói mớ, tóc mái ẩm ướt lộn xộn dán trên trán.

Trang Húc Nhiên chống tay xuống giường đối diện Diệp Lăng, lẳng lặng nhìn hắn, di chuyển ngón tay, Trang Húc Nhiên cởi quần áo của mình.

Da thịt chạm nhau, nụ hôn mềm mại từ từ xâm nhập.

Diệp Lăng dần dần vứt bỏ kháng cự, hắn cảm nhận được hơi thở quen thuộc. Tiềm thức của một người là vô cùng mâu thuẫn, gặp được đồ vật mình quen thuộc thì cảm thấy an tâm, tới gần. Cũng sẽ đối với thứ đồ vật ghét bỏ, bài xích.

Hiện tại gặp phải thứ mình quen thuộc, tiềm thức liền buông lỏng… Thế nhưng vẫn còn mâu thuẫn, bởi vì có loại mơ hồ không muốn tiếp cận.

Nơi nào đó bị che kín, hang động ấm nóng khiến  Diệp Lăng cảm thấy hít thở không thông, hắn há hốc miệng hô hấp, cảm nhận, da đầu run lên.

“Diệp Lăng…” Người ngồi phía trên, thống khổ lấy hơi, nhưng Diệp Lăng không rõ, nếu như đau, vì cái gì còn muốn tiếp tục.

Người có nề nếp, suy nghĩ vấn đề đâu ra đấy.

“Thì ra tự mình chủ động lại đau như vậy…” Mỗi lần bị động, đều là thoải mái. Lần này rồi lại đau đớn làm cho người ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, quá trình đặc biệt gian nan, chậm chạp…

Nghe được tiếng kêu đau quen thuộc, Diệp Lăng theo phản xạ mà nắm lại quyền chủ đạo, loại chuyện này vẫn là chính mình đến thì tốt hơn.

“Cậu thật ngu ngốc…”

Trang Húc Nhiên nghe được những lời này, lông mày nhíu chặt chậm rãi giãn ra, cậu kinh ngạc mà cảm thấy phần lưng được người đỡ. Sau đó vị trí bị thay đổi, trên biến thành dưới.

“Phải như vậy…” Nhiệt độ cơ thể ấm áp bao trùm, ngón tay nhẹ nhàng an ủi chỗ đó, đảo quanh xoa nắn, dần dần Trang Húc Nhiên cảm giác như chính mình muốn hòa tan.

Vì cái gì đã đến tình trạng này, mà vẫn là ôn nhu như vậy.

“Có cảm giác không?” Diệp Lăng nghiêm túc mở to mắt nhìn người phía dưới.

Trang Húc Nhiên ôm lấy mặt hắn, phát hiện ánh mắt người này vậy mà vẫn còn mơ màng, mang theo vẻ chăm chú cùng hồn nhiên giống như một đứa nhỏ, nhưng rõ ràng hắn đang làm một chuyện vô cùng xấu hổ.

“Diệp Lăng, tôi…” Trong lòng dường như có thứ gì đó dâng lên, muốn nhân cơ hội này dùng miệng để thỏa mãn cơn nghiện.

“Tôi đã biết, cậu muốn tôi hôn cậu.” Vẫn luôn là như vậy, trên mặt Diệp Lăng là biểu tình đương nhiên.

“…” Không chịu được, phía dưới rất có cảm giác mà co rút vài cái, thật sự…

“Cậu thích nhất là hôn tôi, cậu thích nhất tôi đối với cậu như vậy…” Bên trong nơi lửa nóng… động tác chầm chậm, mà người ở phía trên tóc mái dài buông xuống, mang theo ẩm ướt, vài sợi dán trên gương mặt hoàn mỹ, đường cong nơi cổ, gợi cảm chết người.

Trang Húc Nhiên giống như cá chết khát, ngước cổ, há mồm dốc sức liều mạng hô hấp. Cậu sợ hãi bản thân mình chỉ hơi không cẩn thận sẽ bị giết chết, hít thở không thông mà chết, nhịp tim đập quá nhanh, rung động mà chết.

“…Thoải mái không?” Diệp Lăng ôm cậu, nghiêm túc yêu đương, tăng lên lực đạo cùng kỹ xảo.

“…” Trang Húc Nhiên cắn chặt răng, đồng thời ôm cổ Diệp Lăng, cảm giác tất cả sức nặng toàn thân đều đặt trên điểm kia, loại tư thế này thật sự quá…

“Vì cái gì cậu không kêu…” Làm cả buổi, không nghe được tiếng kêu quen thuộc, Diệp Lăng rất nghi hoặc.

“… Vậy vì cái gì anh không gọi?” Có trời mới biết được nhịn có bao nhiêu khó chịu, cổ họng bị đè nén đau đớn. Cảm giác của cơ thể bây giờ giống như ngâm trong một bồn nước nóng bỏng và ẩm ướt, mà cơn mát lạnh lại theo từng đợt sóng cuồn cuộn kéo tới, băng hỏa hòa tan, cảm giác đau đớn đến cực hạn nhưng lại vô cùng vui sướng.

“Tôi thở dốc.” Diệp Lăng đúng là thở dốc, hít vào một cái thở ra một cái, tần suất theo từng động tác của hắn.

“Tôi cũng thở dốc…” Trang Húc Nhiên cố gắng đè nén, kỳ thực cậu thật sự không rõ, vì cái gì loại thời điểm này muốn nói chuyện bình thường đứng đắn, nhưng mà… Cảm giác mang lại vô cùng tốt, Diệp Lăng luôn khiến người ta…

“Không phải… cậu thích kêu mà.” Chẳng lẽ mình còn chưa cố hết sức? Cho rằng cái này là chân tướng, quyết định đổi tư thế. Tập trung vào một tư thế tốt, là rất quan trọng, hoàn toàn có thể làm phía dưới đến khóc.

“A…”

Rốt cuộc cũng kêu, Diệp Lăng an tâm.

Khóc không ra nước mắt chính là Trang Húc Nhiên, cậu cảm thấy vừa rồi là như vậy đã rất không chịu nổi, hiện tại thay đổi tư thế này, là muốn làm chết người.

“Diệp Lăng… Diệp Lăng…”

Diệp Lăng bỗng nhiên đưa tay xoa xoa đôi mắt Trang Húc Nhiên, sờ thấy một tay ẩm ướt, lúc này dưới bụng hai người dấp dính, không biết cả hai đã bắn ra bao nhiêu lần.

Diệp Lăng lúc không tỉnh táo, sức bền vô cùng dọa người.

Trang Húc Nhiên xin hắn nhanh chóng chấm dứt, thật là mang theo tiếng khóc ô ô cầu xin hắn.

Trong đống quần áo trên mặt đất, điện thoại Trang Húc Nhiên vang lên, nhưng không ai nghe máy.

Tào Chính cùng Tiếu Chí Hiên đi lên, đứng ở cửa ra vào nhấn chuông.

Giống như cá chết mà co quắp ngã xuống giường, thở phì phò từng ngụm từng ngụm, đừng nói xuống giường đi ra mở cửa cho bọn họ, ngay cả sức để nâng một ngón tay lên Trang Húc Nhiên cũng không có.

Vận động kịch liệt, khiến cho Diệp Lăng ra rất nhiều mồ hôi, trên người đều dính dính dấp dấp, đặc biệt là dưới bụng, dính rất nhiều thứ đó của Trang Húc Nhiên.

Hai mắt từ mơ màng, chậm rãi tập trung lại, nhìn thấy trần nhà quen thuộc, đây là gian phòng của mình.

Diệp Lăng cảm thấy toàn thân mềm nhũn, trong đó xen lẫn loại thả lỏng khó diễn tả bằng lời, đồng thời lỗ mũi ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, nồng mà hơi tanh. Không phải là lần đầu tiên ngửi thấy mùi này, Diệp Lăng rất nhanh đã biết rõ chuyện gì xảy ra.

“Có thể là bọn họ, anh đi mở cửa đi.” Tiếng nói suy yếu mệt mỏi, đến từ Trang Húc Nhiên.

Diệp Lăng dường như đã tỉnh rất nhiều, ít nhất hắn cũng trở lại hiện thực, biết mình đại khái xảy ra chuyện gì.

Nhìn một phòng không được bình thường, còn có trên giường lộn xộn, Diệp Lăng im lặng đắp cho Trang Húc Nhiên cái chăn nhàu nát, mình thì đứng lên mặc đồ ngủ, đi ra ngoài xem ai gõ cửa.

Đi ngang qua phòng khách, nhìn thấy đồng hồ chỉ hai giờ sáng, Diệp Lăng hơi kinh ngạc.

“Diệp Lăng? Anh không sao.” Nhìn thấy Diệp Lăng mặc đồ ngủ ra mở cửa, Tiếu Chí Hiên cùng Tào Chính cũng rất kinh ngạc.

“Khụ khụ…” Mở miệng muốn nói chuyện, kết quả cổ họng khô khốc mà khụ hai cái, Diệp Lăng để cho bọn họ đi vào: “Các cậu…”

“Chúng tôi mới từ cục cảnh sát về.” Nói đến tình hình chiến đấu trong đêm nay, Tào Chính vô cùng hưng phấn mà ngồi xuống ghế sopha tường thuật lại: “Anh biết sao không, mấy người kia đều bị đưa vào cục cảnh sát, tạm thời chỉ sợ không ra được. Cón có ngôi sao lớn kia, hặc hặc, cô ta được lên tiêu đề rồi.”

Diệp Lăng nhớ rõ thân phận của Kỳ Quân Thiên không đơn giản: “Cậu xác định không ra được? Ở sau lưng Kỳ Quân Thiên…”

“Cái đó đáng là gì, cũng không nhìn một chút anh ta đắc tội với ai? ĐỪng nói một người Kỳ Quân Thiên, đến mười người cũng không làm được gì, huống chí anh ta là thật sự phạm tội.” Đầu năm nay, chơi những thứ này cũng không phải là chuyện đùa, hành vi phạm tội vô cùng nghiêm trọng.

Trầm mặc một lát, Diệp Lăng có chút bận tâm: “Có thể ảnh hưởng đến các cậu hay không?”

“Không biết.” Tiếu Chí Hiên dựa vào ghế salon nói: “Chuyện này anh không cần lo lắng, chúng tôi sẽ xử lý. Còn thân thể của anh.” Cậu nhìn Diệp Lăng: “Bác sĩ đã xem qua chưa? Không sao chứ?”

Diệp Lăng lắc đầu, hiện tại tạm thời không có cảm giác gì, hắn cũng không hiểu rõ mấy loại chất độc này, chỉ biết rằng nó gây nghiện.

“Tôi đi lấy nước cho cậu uống.” Lấy một ít đồ uống từ tủ lạnh, thêm một chút đồ ăn vặt.

Hiện tại đã hơn hai giờ, Tào Chính mở lon cola, nhấc điện thoại gọi đồ ăn bên ngoài: “Này này, các cậu muốn ăn gì?” Khó khăn nhất trong việc gọi đồ ăn, quả thực chính là chướng ngại lựa chọn.

“Bây giờ còn có thể ăn cái gì, gọi hai phần pizza được rồi.” Tiếu Chí Hiên nhìn trong phòng, không nhìn thấy Trang Húc Nhiên thì rất kỳ quái: “Diệp Lăng, Húc Nhiên đâu?”

“Trong phòng.” Cả người Diệp Lăng không thoải mái, dính dấp khó chịu: “Tôi muốn đi tắm, vừa rồi đổ rất nhiều mồ hôi.”

“A, anh cứ đi đi, hồi nãy lúc ở chỗ Kỳ Quân Thiên, cả người giống như mới ngâm nước.” Tào Chính thẳng chân, rất nhanh đã kêu pizza, còn gào thét kêu người ta nhanh chóng giao đến, cậu sắp chết đói rồi.

Tiếu Chí Hiên lật lật trên bàn, rất nhiều đồ ăn vặt: “Làm sao mà nhiều như vậy, tớ nhớ Trang Húc Nhiên không thích đồ ăn vặt.”

“Cậu quên rồi sao, phòng này đã không phải của Trang Húc Nhiên nữa rồi.” Cầm mở ra một túi đồ ăn vặt, ăn rôm rốp, Tào Chính nói: “Húc Nhiên đang làm trò quỷ gì, lâu như vậy còn chưa ra?”

Tiếu Chí Hiên nhìn nhìn cửa phòng, trong đầu không có suy nghĩ gì. Hôm nay cậu cũng mệt mỏi rồi, nằm trên ghế sopha vô cùng thoải mái, một chút cũng không muốn động.

“Mẹ nó! Ông đây cào thưởng cho đến giờ vẫn chưa từng trúng lần nào.” Tào Chính hùng hùng hổ hổ mà ném xuống một tấm vé cào, vận khí của cậu từ trước đến nay không tốt, ngay đến cả một lọ cũng chưa từng trúng.

Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước nhàn nhạt, Diệp Lăng đỡ Trang Húc Nhiên hai gối mềm nhũn, đứng dưới vòi sen tẩy rửa cơ thể.

Lọn tóc đen nhánh ướt át, dính chặt trên trán cùng hai gò má. Trang Húc Nhiên lấy tay quẹt qua, lộ ra cái trán trơn bóng. Cẩn thận quan sát, khuôn mặt cùng ngũ quan Trang Húc Nhiên rất nhẹ nhàng khoan khoái, nếu như không phải có cái bớt màu xanh lá bên má trái, cậu so với những người khác cũng không chênh lệch là bao.

Diệp Lăng trong lúc vô tình nhìn lướt qua, dưới cái nhìn của hắn, đây đã sớm trở thành thói quen, căn bản không có phản ứng gì. Trong mắt Diệp Lăng xấu đẹp không là vấn đề, giới tính mới là vấn đề.

Bàn tay ôn nhu, luồn vào phía sau Trang Húc Nhiên, dẫn đồ vật còn lưu lại bên trong ra ngoài.

Dịch trắng theo đùi chảy xuống, rất nhanh được bọt nước rửa sạch, biến mất tại cống ngầm.

Một cái khăn tắm hồng nhạt rộng thùng thình, chụp lên đầu Trang Húc Nhiên, đồng thời cậu được kéo ra khỏi phạm vi dưới vòi sen.

“Tự mình ra ngoài trước, sấy khô đầu tóc đi.”

Trang Húc Nhiên đi ra mặc đồ ngủ, vừa lau tóc vừa ra khỏi phòng. Hai thằng bạn, một nằm dài trên ghế sopha ngủ, một đang ngồi trên ghế vắt chân ăn gì đó.

Rốt cuộc nhìn thấy Trang Húc Nhiên đi ra, Tào Chính kích động.

“Cậu đang tắm hả? A, không đúng, không phải chim cút đi vào tắm sao?”

“Tắm uyên ương.”

“Ự…” Tào Chính hơi nghẹn, tiếp theo phản bác Tiếu Chí Hiên: “Cậu sai rồi, là tắm uyên uyên.” Hai người đều là nam.

“Được rồi.” Tiếu Chí Hiên nhận thua.

Trang Húc Nhiên đỡ cái khăn lông lớn trên đầu, lười biếng mà tựa vào ghế sopha, cả người vẫn có chút chậm chạp, hơn nữa đầu óc còn trống rỗng.

“Húc Nhiên cậu có đói bụng không?” Giải quyết xong hai bịch đồ ăn, Tào Chính đã đói bụng, cậu đang phàn nàn vì sao pizza chưa tới, đúng lúc đó chuông cửa vang lên.

“Pizza đã tới.” Kỳ thật Tiếu Chí Hiên cũng thật đói bụng, cậu ngồi dậy chuẩn bị ăn.

Tào Chính mở hộp ra, ngửi một cái đầy say mê, mùi thơm của sầu riêng làm cậu thần hồn điên đảo: “Thơm quá, là vị sầu riêng đấy, không biết chim cút có ăn hay không?” Cậu đem hai phần pizza không nhỏ mấy đặt lên bàn, đảm nhiệm phân chia. Đương nhiên phần mình thì được một miếng to hơn: “A…, ăn ngon, tớ đặc biệt dặn người ta bỏ thêm nhiều sầu riêng, tớ quá nhanh trí rồi.”

“Khẩu vị của cậu thật kỳ quái.” Tiếu Chí Hiên đối với sầu riêng không thích cũng không ghét, chẳng qua là đang đói bụng.

Cửa vang lên một tiếng, Trang Húc Nhiên lập tức quay đầu nhìn ra đằng sau. Cậu nhìn thấy Diệp Lăng đi ra, trên người hắn mặc chiếc áo ngủ màu lam nhạt, tóc vẫn còn ướt sũng.

“Tới đây ăn đi.” Còn sót lại một chỗ trên sopha, mỗi người ngồi một bên.

Diệp Lăng ngửi thấy một mùi hương nồng đậm vị sầu riêng, lúc đầu hắn không thích ăn, về sau mới chậm rãi tiếp nhận.

“Ăn ngon, cho anh.” Tào Chính rất tích cực chia sẻ thứ mình yêu thích, cậu cảm thấy sầu riêng là loại quả có hương vị nhất trên thế giới. Đó là đương nhiên, một miếng sầu riêng có thể làm ngạt thở một phòng đầy người.

“Cảm ơn.” Diệp Lăng cảm thấy đầu óc choáng váng, hơn nữa nhịp tim cũng nhanh, cả người không được thoải mái.

“Có thể ăn không? Không thích thì đừng miễn cưỡng.” Trang Húc Nhiên đem phản ứng của Diệp Lăng trở thành miễn cưỡng, muốn thay hắn lấy đi pizza trong tay.

Tay Diệp Lăng bắt đầu phát run, sự vật trước mắt bỗng nhiên chao đảo, ‘bộp’ một tiếng, miếng pizza vị sầu riêng kia liền bị hắn làm rơi mất.

“Này này! Anh thật là lãng phí a!” Tào Chính nhìn thấy liền giậm chân.

“Anh ấy có chỗ lạ.” Tiếu Chí Hiên đang ăn, dừng lại động tác.

Trang Húc Nhiên đã sớm phát hiện rồi, nhanh chóng đỡ Diệp Lăng, cảm thấy sức của mình chưa đủ: “Chí Hiên, mau tới giúp!”

“Làm sao vậy?” HÌnh như Diệp Lăng xảy ra chuyện gì? Tào Chính nhảy dựng lên, chẳng quan tâm đến mấy miếng sầu riêng yêu quý.

Ba người hợp lực đem Diệp Lăng vào phòng. Ánh mắt Diệp Lăng dần dần mơ hồ, run rẩy sau đó sắc mặt trở nên trắng bệch. Hắn nhíu chặt lông mày, cho dù là nằm trên giường đắp chăn, hắn vẫn cảm thấy rét lạnh, không, không phải rét lạnh, là một loại khó chịu, khát vọng được xoa dịu sự khó chịu.

“Là phát tác sao?”

“Đúng vậy a, như thế nào lại nhanh như vậy?”

Loại chất độc này, Trang Húc Nhiên cùng mấy người bọn họ đều chưa từng tiếp xúc qua. Đó là cấm kỵ! Từ nhỏ đã được người trong nhà khuyên bảo, không cho chạm qua loại đồ này. Nhưng mà bên ngoài cũng đã nhìn thấy một số người sử dụng, phản ứng kia cùng với Diệp Lăng bây giờ không khác là bao, nhưng cũng không phát tác nhanh như vậy.

“A…”

Diệp Lăng không biết mình làm sao, hắn rất muốn duy trì ý thức, nhưng mà duy trì không được. Có loại cảm giác muốn nổi điên, rất muốn được thứ đồ gì đó đến để giải thoát!

“Diệp Lăng, đừng nhúc nhích!” Trang Húc Nhiên không cho Diệp Lăng giãy giụa rơi xuống giường, ôm chặt Diệp Lăng qua một lớp chăn mềm mại.

“Không, thả tôi ra!” Muốn thoát khỏi giam cầm này, bởi vì không thể chịu được nữa rồi. Cả khuôn mặt của Diệp Lăng là biểu tình vặn vẹo, hắn trừng mắt nhìn Trang Húc Nhiên, nói ra cảm thụ duy nhất của bản thân: “Tôi rất khó chịu….”

“Tôi biết, nhưng anh phải nhịn xuống.” Ngoại trừ ôm chặt Diệp Lăng, Trang Húc Nhiên không biết còn có thể làm gì khác, cậu không thể đưa thuốc cho Diệp Lăng.

“Không muốn…” Không muốn chịu loại đau đớn thống khổ này, giống như mấy nghìn con kiến đang từ từ bò qua bò lại trong mạch máu.

“Diệp Lăng!”

“Húc Nhiên, vẫn là nên trói chặt anh ấy lại để đảm bảo an toàn, cậu không giữ được đâu!” Tiếu Chí Hiên nhìn thấy trong phòng chuẩn bị dây thừng, cậu lập tức lấy tới.

“Chí Hiên, chưa cần trói anh ấy.” Không đến thời điểm bất đắc dĩ, Trang Húc Nhiên không muốn trói Diệp Lăng.

“A!” Mấy nghìn con kiến đã không đủ để hình dung sự thống khổ của Diệp Lăng, hắn lăn qua lăn lại trên giường, dùng sức thoát khỏi sự giam cầm của Trang Húc Nhiên, thậm chí còn biểu hiện oán giận với Trang Húc Nhiên.

Mở to mắt, chung quanh nổi lên tơ máu, chút nước mắt sinh lý tràn ra khóe mắt. Dựa vào lẽ thường mà nói, nếu như không có thứ để giảm cơn, kế tiếp cả người Diệp Lăng sẽ run rẩy, chảy nước mũi, thậm chí tự mình hại mình.

“Này! Chim cút! Anh phải kiên trì a!” Tào Chính ở một bên nắm chặt dây thừng, tùy thời chuẩn bị trói Diệp Lăng.

Trang Húc Nhiên bị Diệp Lăng đụng vào, ngã xuống chăn, cậu nhìn thấy Diệp Lăng nhào đến bức tường bên kia, đây là muốn tự mình hại mình a!

“Diệp Lăng!”

“Fuck! Tớ đã nói trói chặt anh ta lại.”

Người nhìn cực kỳ kinh hãi, Tiếu Chí Hiên cùng Tào Chính vội vàng nhào tới kéo Diệp Lăng về, đáng tiếc đã trễ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.