Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ

Chương 31: Khí tức có chút quen thuộc



Trực tiếp một chút sao, thanh niên nghe vậy không khỏi nở nụ cười, “Được, tôi trước tự giới thiệu, Thôi Nguyên, tên tôi.”

Sau đó, thanh niên cười nhìn đám người Cố Diễm.

Dương Sóc cùng Cố Diễm liếc nhau một cái, sau đó, Dương Sóc trước tự giới thiệu, đồng dạng, cũng chỉ có tên một người.

Tiếp đến, đám người Cố Diễm cũng đơn giản nói tên chính mình.

Sau khi trao đổi tên với nhau, thanh niên Thôi Nguyên kia nói thẳng: “Đi cách siêu thị không quá 500m liền không thể đi tiếp được nữa.” Sau đó, Thôi Nguyên chỉ một phương vị trong đó, “Chỗ đó cất giấu một thứ rất lợi hại, hơn nữa năng lực của nó vô cùng đặc biệt, có thể vây người trong một phạm vi khá lớn… Quan trọng nhất là, hiện tại, chúng ta dường như cũng trở thành vật nuôi nhốt của thứ kia rồi.”

Lời Thôi Nguyên khiến Cố Diễm cùng Dương Sóc đồng thời nhăn mày, vật nuôi nhốt? Nơi này, lại có vấn đề như vậy.

Dương Sóc nhìn về phía Thôi Nguyên, “Các loại biện pháp các vị đều thử qua rồi?”

Thôi Nguyên gật đầu, “Đúng vậy, đương nhiên, nếu như các người muốn tự thể nghiệm xem đến tột cùng là chuyện gì xảy ra vậy liền đi tiếp đi, chúng tôi ở nơi ấy, trừ tôi bên ngoài, nơi đó còn có hai đồng bạn.”

Dương Sóc cùng Cố Diễm liếc mắt nhìn vị trí đối phương chỉ nhẹ gật đầu.

Thôi Nguyên không nói thêm gì nữa, quay người rời đi, có điều khi đi được vài bước khóe môi lại giơ lên nói, “Đúng rồi, nhắc nhở một câu, thời điểm đánh không lại có thể bỏ chạy, thường thì… khi tâm tình thứ kia tốt sẽ không đuổi theo.” Nói xong, cũng mặc kệ bọn Cố Diễm nghe có hiểu được hay không liền rất nhanh biến mất.

Màu mắt Dương Sóc trầm xuống nhìn Cố Diễm, “Diễm, người này, em thấy thế nào?”

Cố Diễm nhàn nhạt lắc đầu, “Tạm thời có thể không cần để ý tới.”

Dương Sóc nghĩ nghĩ, liếc mắt nhìn về hướng bọn người đang sửa xe, “Dị năng cường hóa à…”

Cố Diễm “ừm” một tiếng, “Hiện tại xuất hiện đủ các loại dị năng, mọi khả năng đều có thể có, không thể khinh địch.”

Điều này Dương Sóc đương nhiên hiểu đươc, nhẹ gật đầu, mà bên phía bọn Đổng Dương Vũ xe rốt cục cũng sửa xong.

Hai chiếc xe tiếp tục lên đường, nhưng lúc này xe bọn Trình Viễn xa xa ở phía sau, cách nhau khoảng 300m, lý do, đương nhiên là Thôi Nguyên nói cùng lắm 500m rồi.

Quả nhiên, qua hơn 500m, xe bọn Cố Diễm bị cản trở.

Cản trở vô hình xuất hiện ở đầu xe, xe vậy mà làm sao cũng không khai thông được, vô luận là giẫm chân ga thế nào, nhưng đầu xe như đâm vào tấm bông mềm mại, sau đó thế nào cũng không đi tiếp được…

Lái xe là Trương Quân, cậu ta kinh ngạc há to miệng, mặc dù tâm lý đã có chuẩn bị, nhưng thời điểm sự tình thật sự xảy ra trước mặt cậu ta vẫn không khỏi giật mình.

“Dương Sóc, làm sao cũng không qua được!”

Sắc mặt Dương Sóc ngưng trọng cùng Cố Diễm liếc nhau, “Xe lớn như vậy mạnh mẽ xông tới cũng không qua được… người chắc càng khó khăn rồi.”

Cố Diễm nhẹ gật đầu, sắc mặt cũng có chút ngưng trọng, “Không chỉ như vậy, anh cảm giác được không, khí tức bên này cũng rất khác thường.” Hiện tại y cảm giác được hơi thở quanh thân đã càng ngày càng rõ ràng.

Dương Sóc khẽ cười khổ, “Bây giờ thì anh đã rõ lúc trước anh xuất hiện dự cảm xấu là cái gì rồi.”

Cố Diễm hơi mím môi, “Xuống xe xem một chút đi.”

Dương Sóc đồng ý, “Phi Dương cùng Trương Quân, hai người ở trên xe, chúng tôi xuống xem là được.”

“Các cậu cẩn thận một chút, việc này cũng quá kỳ quái rồi.” Trương Quân nói, tâm tình có chút bất an.

Dương Sóc nhẹ gật đầu, vỗ vỗ bả vai đối phương, “Thôi Nguyên kia nói đánh không lại có thể chạy, làm tốt công tác phối hợp tác chiến.”

“Đương nhiên, giao cho tôi.” Trương Quân nhếch miệng cười một tiếng, điều chỉnh bầu không khí, “Nhớ kỹ, đánh không lại thì bỏ chạy!”

Cố Diễm cùng Dương Sóc xuống xe, sau khi xuống xe, cái loại cảm giác bị thứ gì đó nhìn chằm chằm cũng rõ ràng hơn. Nhưng xuất hiện trước mặt bọn họ chỉ là một mảnh hư vô. Chẳng có gì cản trở bọn họ, nhưng làm sao cũng không thông qua được!

“Đây là… kết giới?” Dương Sóc không quá chắc chắn nói.

Cố Diễm nhíu mày, “Có chút giống… Dương Sóc, anh có thể cảm giác được thứ đó ở chỗ nào không?”

Bản thân Dương Sóc đương nhiên cảm giác không được, vì vậy liền hỏi Chu Châu bên trong không gian.

Chu Châu kêu Dương Sóc dùng dây leo quấn quanh trên cổ tay chính mình, động tác Dương Sóc rất nhanh, sau khi hoàn thành, giọng Chu Châu cũng vang lên, “Cư nhiên là kết giới?”

“Mi có thể cảm giác được kết giới?” Dương Sóc lập tức hỏi.

Chu Châu chần chờ nói, “Hình như… có chút quen thuộc.”

Dương Sóc sững sờ, “Cái gì quen thuộc?”

Âm tuyến Chu Châu ngập ngừng, “Khí tức… khí tức của kết giới này, có chút quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.