Tiệc sinh nhật 24 tuổi của doanh nhân trẻ Omega Kinh Thời Mẫn được tổ chức tại khách sạn xa hoa bậc nhất thành phố, các doanh nhân nổi tiếng đều được mời tới đây, trong đại sảnh khách sạn là khung cảnh xa xỉ, ai ai cũng khoác lên mình bộ trang phục đẹp đẽ quý giá, trong không khí hòa trộn đủ loại pheromone.
Rất nhiều người suy đoán mục đích của buổi tiệc này, một Omega độc thân trẻ tuổi mới bước chân vào thương trường lại tổ chức tiệc sinh nhật long trọng đến thế, ngoài lý do liên hôn, rất nhiều Alpha ở đây không đoán được thêm lý do nào khác.
Bề ngoài bọn họ giao lưu hiền lành nhưng lại âm thầm so kè nhau khiến pheromone nổi lên tính công kích, cứ như thế sau những trận đua vô bổ này là bọn họ sẽ được hưởng sự ưu ái đến từ nhân vật chính còn chưa lên sân khấu.
Mà giờ phút này, vai chính được mọi người quan tâm đang ở phòng cao nhất của khách sạn.
“Ưm… Hức, bé cưng…”
Trong phòng tràn ngập tiếng kêu ái muội và hai mùi hương hòa lẫn vào nhau. Kinh Thời Mẫn nắm chặt khăn trải giường, cúi đầu, duỗi thẳng cổ, để lộ tuyến thể yếu ớt nhất của Omega. Mặc dù anh đang trong tư thế thần phục nhưng sự cao ngạo vẫn không hề bị giảm bớt, giống như một con thiên nga cao quý đang uống nước.
Mà đè trên người thiên nga, là một con gấu to ngốc nghếch.
Đào Bách Chi ôm lấy Kinh Thời Mẫn từ phía sau, môi cậu che lấp tuyến thể của anh, phần tóc gáy ngắn ngủn của Kinh Thời Mẫn coj vào mặt Đào Bách Chi khiến cậu thấy hơi ngứa, răng nanh của Bé Gấu Ngốc hơi cùn, cậu phải vừa phóng thích pheromone vừa hôn li3m thật cẩn thận trên làn da mẫn cảm nơi tuyến thế của Kinh Thời Mẫn, cho đến khi tuyến thế của Kinh Thời Mẫn bị k1ch thích nóng lên, cậu mới dùng răng nanh đâm thủng nó, rót pheromone của mình vào trong.
“Cục cưng…. Haa.a…” – Kinh Thời Mẫn ngửi được mùi hương ngọt ấm hơi cay cay, pheromone truyền từ sau cổ ra khắp người, đã đánh dấu tạm thời xong. Bé Gấu Ngốc thả lỏng tiên sinh của cậu ra, chỉ trong nháy mắt lại lập tức ôm chặt lấy Kinh Thời Mẫn.
Kinh Thời Mẫn vừa thích ứng với pheromone của Alpha vừa được rót vào thân thể, vừa muốn xoay người lại, Bé Gấu Ngốc giữ chặt vai anh, Kinh Thời Mẫn thử quay đầu ra sau lần nữa để nhìn mặt Đào Bách Chi, vậy mà Bé Gấu Ngốc lại từ chối hôn môi cùng anh.
Anh nâng tay chạm lên đùi Đào Bách Cih, Bé Gấu Ngốc lập tức thả tiên sinh ra nhảy sang một lên, Kinh Thời Mẫn thành công quay đầu nhìn thấy Bé Gấu Ngốc đang cuộn tròn trong góc giường, hai tay che mặt gương mặt đã đỏ bừng.
“…Cục cưng?” – Kinh Thời Mẫn liếc mắt một cái đã hiểu, anh không nhịn được cười khẽ, hai tay chỉ cần kéo một cái đã kéo được cậu vào giữa giường, anh vừa hôn môi Bé Gấu Ngốc vừa sờ xuống dưới giải quyết giúp cậu.
“Tiên sinh… Ưm… Chúng ta phải xuống…” – Cách một lớp quần tây cũng có thể cảm nhận được bé Bách Chi đang hưng phấn nhảy lên, trong đầu Đào Bách Chi thẹn thùng kháng cự nhưng thân thể lại thành thật thẳng lưng để thứ nào đó đang c**ng cứng có thể cọ cọ vào trong tay tiên sinh qua lớp vải.
Bé Bách Chi và Bé Gấu Ngốc hoàn toàn không giống nhau, nó vừa đen vừa tô vừa to, bề ngoài phủ kín gân xanh, khi Kinh Thời Mẫn cởi khóa quần của Bé Gấu Ngốc ra nó lập tức b ắn ra ngoài, nhìn là đủ thấy nó đang vô cùng hưng phấn. Kinh Thời Mẫn nắm lấy nó tuốt động, tiếng nước phía dưới hòa vào tiếng thở gấp bên trên, Bé Gấu Ngốc không nhịn được nắm lấy bàn đau của Kinh Thời Mẫn đang bao trọn đứa em mình, tuốt cùng anh, bàn tay còn lại duỗi vào trong áo Kinh Thời Mẫn, sờ đến một chỗ nhô lên, hai ngón tay kẹp lại —
“A… Bé cưng!”
Không biết do ai làm mạnh trước, ngón tay của Bé Gấu Ngốc kẹp đầu nh* Kinh Thời Mẫn khiến anh bị đau, buông tha môi của Đào Bách Chi, anh muốn rút tay ra đề đè bàn tay lộn xộn của Bé Gấu Ngốc lại, đáng tiếc cả hai tay đều bị Bé Gấu Ngốc nắm lấy không thể động đậy, anh chỉ đành đùa giỡn cậu: “Ban đầu cưng còn ngại, bây giờ mới chủ động nha.”
“…” Lúc này Đào Bách Chi mới nhận ra mình đang làm gì, cậu vội vàng rút tay ra khỏi áo anh, đỡ eo Kinh Thời Mẫn chuyên tâm làm việc của mình.
Trên tay bỗng nóng ướt, Kinh Thời Mẫn thả lỏng tay nhìn thoáng qua, tay của hai người đều dính t1nh dịch của Đào Bách Chi, Đào Bách Chi kéo quần lên, vội vội vàng vàng không muốn cho Kinh Thời Mẫn xem.
Kinh Thời Mẫn nhẹ nhàng cắn c ắn môi dưới của Đào Bách Chi tỏ ý cổ vũ, sau đó rút vài tờ khăn ướt lau sạch tay cả hai.
Đến khi hai người chuẩn bị xong xuôi, ra khỏi phòng, khách khứa đã vào chỗ hết rồi.
Rất nhiều Alpha nhìn chằm chằm Kinh Thời Mẫn đang ôm cánh tay Đào Bách Chi, nhìn anh lên đài phát biểu sau này sẽ hợp tác với nhà em, cổ đông nào sắp thăng chức, người nào sắp bước lên một tầng mây…
Mặc dù khi mới nhìn thấy Đào Bách Chi, có rất nhiều người hơi hơi lo lắng, nhưng họ vẫn ôm một tia hi vọng.
“Rất cảm ơn các vị có thể dành thời gian đến dự sinh nhật tôi.” – Giọng nói khi nãy còn mang theo dụ hoặc đậm mùi tình d*c, giờ phút này lại trở nên nghiêm túc vô cùng, tóc mái khi nãy hơi rối cũng được anh vuốt lại cẩn thận. Dáng vẻ Kinh Thời Mẫn cầm microphone khiến Đào Bách Chi lóa mắt, anh phát biểu các mục tiêu cá nhân, công việc chung, cảm nghĩ, cuối cùng dời ánh mắt về phía Đào Bách Chi: “Đồng thời tôi cũng muốn cảm ơn bạn đời của tôi, Đào Bách Chi tiên sinh.”
Đào Bách Chi là ai?
Từ khi còn bé Kinh Thời Mẫn đã không khỏe mạnh, một năm trước mới phân hóa thành Omega, còn suýt nữa bị ngộp pheromone mà chết, để trung hòa pheromone của anh, bệnh viện phải tra gấp các dữ liệu để tìm một Alpha có độ xứng đôi phù hợp tạm thời cho anh.
Nếu Đào Bách Chi là người có quyền có tiền như anh, nếu ghép đôi cùng Kinh Thời Mẫn thì cũng không có gì đáng ngại, nhưng mọi người đã tìm hiểu kỹ rồi, Đào Bách Chi chỉ là một Alpha cực kỳ bình thường.
Người như thế này, nếu không nhờ có pheromone, cả đời cũng không có cơ hội tiếp xúc với giới thượng lưu.
Vì sao một Omega xuất chúng lại phải mất công đến thế để tìm một Alpha làm bạn tình?
Đào Bách Chi không có bối cảnh, không có tư bản, dù sức khỏe của Kinh Thời Mẫn không tốt cũng có thể đuổi tên Alpha này đi sau khi pheromone của mình ổn định, tìm một Alpha khác cùng tầng lớp xứng đôi hơn, cho dù không đuổi cậu thì cũng có thể tùy tiện cho cậu ở nhà làm việc, sau đó kết hôn với một Alpha có bối cảnh, có tư bản.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía mẹ của Kinh Thời Mẫn, bọn họ đều không tin một Omega góa chồng sẽ cho phép con trai Omega của mình ở bên một Alpha bình thường đến vậy.
Không ngờ, bà Kinh không hề có vẻ kinh ngạc hay phẫn nộ, thậm chí bà còn là người đầu tiên vỗ tay sau khi Kinh Thời Mẫn phát biểu.
Có người đầu tiên vỗ tay, dần dần có người thứ hai, người thứ ba… Càng lúc càng nhiều người vỗ tay, tiếng vỗ tay cũng càng lúc càng vang.
Giữa tràng pháo tay ấy là ánh mắt tràn ngập dịu dàng và yêu thương mà Kinh Thời Mẫn dành cho Đào Bách Chi.
Nhìn đi, Bé Gấu Ngốc của anh, tất cả mọi người đều biết anh là Omega của em rồi.