“Bỗng nhiên con không liên lạc mấy tháng liền, cha mẹ thực sự lo cho con lắm.”
“Con không muốn nhận cha mẹ nữa hay sao? Chẳng lẽ trong lòng con không còn cái nhà này nữa? sao con có thể vô lương tâm như thế?”
Lâm Sương không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu biết phải báo cho Kinh Thời Mẫn ngay lập tức. Đào Bách Chi bị hai người trung niên một nam một nữ chặn trước cổng trường, nghe nói hai người này đã chờ Đào Bách Chi từ chiều. Bọn họ kể lể với mấy người bán hàng ngoài cổng chuyện nhà mình, rằng nhà bọn họ nghèo túng, nhưng Đào Bách Chi đột nhiên đi học tại ngôi trường đắt đỏ này, nhà bọn họ còn một đứa em trai cũng cần phải đi học, bọn họ sợ trong nhà không đủ tiền đóng tiền học nên muốn yêu cầu Đào Bách Chi chuyển trường.
Lâm Sương hơi lo lắng, biết nhau một thời gian nên cậu ấy biết Đào Bách Chi không phải kẻ thấy lợi quên tình, bệnh viện sắp xếp Alpha cho Kinh Thời Mẫn cũng chỉ suy xét độ xứng đôi không xét điều kiện gia đình, Đào Bách Chi chưa nói cho Kinh Thời Mẫn biết tình huống cụ thể của nhà mình, anh cũng sẽ không dò hỏi quá nhiều.
Bây giờ mấy người này lại truyền nhau tin đồn Đào Bách Chi vô lương tâm cướp tiền trong nhà để đi học, mà chuyện này lại rất dễ tuồn vào trong trường học, đám học sinh tan học mua quà vặt, ông chủ quầy này bà chủ quầy kia thêm mắm dặm muối, học sinh nghe được lại truyền tai nhau…
“Con không làm.” – Đào Bách Chi vốn đã gây chú ý nhờ vóc dáng cao to, hơn nữa bên cạnh còn có hai kẻ đang khóc lóc la lối, xung quanh có không ít người bu vào hóng chuyện: “Con đi học cũng không cắt tiền trong nhà, tiền con đưa cho bố mẹ đủ để đóng học cho Đào Lượng và sinh hoạt hàng ngày.”
“Rốt cuộc là ai nuôi ai đấy?’
“Vừa học vừa kiếm tiền à, cậu ấy giỏi thật đấy.”
“Dính phải mấy chuyện này thì cậu ấy cũng xui thật đấy.”
Người xung quanh càng lúc càng nhiều, Lâm Sương định nói tài xế đưa bọn họ đến một quán cà phê gần đây, không ngờ Kinh Thời Mẫn lại đến nhanh như thế, anh chạy vọt vào giữa đám người, kéo kéo tay Đào Bách Chi giúp cậu bình tĩnh, sau đó quay sang phía hai kẻ kia, dáng người anh cao gầy nhưng khí chất cứng cỏi áp đảo: “Mấy người là ai?”
“Bọn tao là cha mẹ ruột của nó!” – Hai kẻ kia kiêu ngạo ưỡn ngực cứ như con gà trống choai choai đang chuẩn bị lên đài: “Bảo sao nó có nhiều tiền thế, mày nuôi nó chứ gì? Bao nuôi nó hết bao nhiêu? Cái thứ mất mặt này mà cũng bao cho được? Có thấy mất mặt không?”
Những lời tục tĩu này do chính chính miệng cha mẹ ruột của Đào Bách Chi nói ra, cả người Đào Bách Chi đều run rẩy, Lâm Sương cũng hơi khiếp sợ, nhưng Kinh Thời Mẫn dường như không hề kinh ngạc, anh đã sớm biết sẽ có ngày này, anh nói lớn tiếng nhưng vô cùng bình tĩnh: “Tiền của em ấy đều do em ấy tự kiếm, một mình em ấy đủ nuôi sống mình! Lại còn phải nuôi cả một đám ham ăn lười làm các người, mấy lời bao nuôi bao dưỡng này là lời mà người làm cha làm mẹ dành cho con cái của mình à?”
“Nhưng… Bọn tao đẻ ra nó! Quan hệ huyết thống, nói cắt đứt là cắt đứt được chắc?”
“Vì sao không được.” – Kinh Thời Mẫn hỏi lại: “Em ấy nợ các người cái gì?”
“Bọn tao…” – Hai kẻ trung niên bị một thanh niên thân hình đơn bạc chặn họng không còn gì để nói, Kinh Thời Mẫn bình tĩnh phản bác trái ngược hai kẻ la lối khóc lóc, mọi người lập tức hiểu ra hai kẻ này khinh nghèo hám giàu, ngày trước không cho con trai mình đi học, bây giờ con tự kiếm tiền tự đi học lại chạy đến đeo bám.
Rất nhiều người xung quanh đều bắt đầu dùng ánh mắt khinh thường nhìn đôi vợ chồng trung niên, bọn họ có khóc nữa gào nữa cũng chỉ trở thành trò hề thôi, bọn họ bắt đầu đổi sang giọng điệu hiền lành: “Bách Chi này, bây giờ con có nhiều tiền như thế, có thể chu cấp thêm chút tiền cho nhà mình không?”
Kinh Thời Mẫn không nói gì, anh ngăn lại Đào Bách Chi đang định tiếp lời bọn họ, kéo cậu ra ngoài.
Hai người kia vội vàng đi theo, Lâm Sương cũng đi theo. Kinh Thời Mẫn nhét Đào Bách Chi vào xe của Lâm Sương, nhờ Lâm Sương đến nhà mình và để ý tâm trạng của Đào Bách Chi, sau đó mới khách sáo mời hai người trung niên kia lên xe của mình.
Lâm Sương hơi lo lắng nhìn Đào Bách Chi đã yên vị trong xe mình, lại càng lo lắng nhìn Kinh Thời Mẫn. Nhưng anh họ nói cậu về nhà, xe của Kinh Thời Mẫn còn chưa khởi động, cậu đành đưa Đào Bách Chi về nhà trước.
Hai kẻ kia còn đang đắm mình trong chiếc xe đắt tiền sang trọng, Kinh Thời Mẫn nhìn xe Lâm Sương dần đi xa, một giây trước anh còn thể hiện khách sáo lịch sự, một giây sau anh cũng không cần giả bộ nữa.
“Năm đó mấy người từ bỏ cho con trai trị liệu mà đòi tiền bồi thường của bệnh viện, không biết mấy người phải nhẫn tâm đ ến mức nào mới có thể làm được như vậy.”
Khi Đào Bách Chi về nhà lấy sổ hộ khẩu làm thủ tục nhập học, cậu còn cầm theo cả một cuốn sổ khám bệnh nữa. Đào Bách Chi tưởng rằng mình đã giấu kỹ lắm rồi, thực ra là cậu chỉ giấu nó dưới ga giường, có một lần cậu làm Kinh Thời Mẫn không may để anh bị cộm lưng, anh chỉ cần tìm một lát là thấy.
Kinh Thời Mẫn cho người tra xét lai lịch của cuốn sổ này, kết quả điều tra khiến anh không thể không nổi giận, nghĩ đến đây, trong giọng nói anh mang theo vài phần tức giận. “Mở miệng ra là Đào Bách Chi là con trai ruột của mấy người, các người lợi dụng sự áy náy của con trai để em ấy tự nguyện kiếm tiền cho mấy người tiêu, mấy người không hề nghĩ rằng từng xu mấy người tiêu đều là vắt kiệt từng giọt máu của Đào Bách Chi.”
“Đào Bách Chi, Đào Bác Tri. Đến cái tên mà các người đặt niềm tin hi vọng vào mà mấy người còn không muốn giữ lại cho em ấy.”
Biết được Đào Bách Chi bị đổi tên, giọng Kinh Thời Mẫn hơi run rẩy: “Em ấy tưởng rằng tại mình mà nhà các người trở nên nghèo túng, cảm thấy các người vẫn còn tình thương bản của cha của mẹ, nhưng thực ra kể từ khi bắt đầu các người đã coi em ấy là công cụ kiếm tiền rồi.”
“Em ấy bị bệnh không được chữa trị hết, vậy mà các người lại dùng hết tiền bồi thường cho đứa con thứ bất tài vô dụng kia, nực cười.”
Chuyện cũ năm xưa bị khơi lại, hai người trung niên nắm chặt nắm đấm. Năm đó Đào Bách Chi gặp tai nạn, thực ra bọn họ cũng bỏ tiền ra chữa bệnh cho cậu, Đào Bách Chi cũng phải uống rất nhiều thuốc nên mới dẫn tới k1ch thích hormone làm cho cơ thể cậu luôn duy trì ở trạng thái mập mạp. Nhưng bác sĩ nói não của Đào Bách Chi sẽ bị tổn thương vĩnh viễn, nghĩ đến cảnh nhà mình, lại nghĩ đến đứa con thứ hai mới sinh ra không lâu, bọn họ không muốn tiêu tốn thêm tiền ở bệnh viện nữa.
Trước ngày thi, bọn họ lừa Đào Bách Chi vẽ bậy lên giấy thi để khiến cậu phải học trường cấp hai chất lượng kém nhất, chỉ vì trường học đó rẻ.
Mười sáu tuổi, cậu phân hóa thành Alpha, bọn họ bắt cậu đi kiếm tiền, làm việc gì cũng được, miễn là có tiền mang về nhà.
Bởi vì Kinh Thời Mẫn là Omega được sắp xếp cho Đào Bách Chi, nên cục Công An đã gửi thông báo đến cho anh từ trước để báo rằng có người đang tìm Alpha của anh. Kết hợp với những gì đã điều tra và những gì cục Công An thông báo, người sức yếu như Kinh Thời Mẫn cũng nổi điên đập gãy góc bàn làm việc, tầm mắt chợt mờ đi một lúc, đến khi bình tĩnh lại anh mới phát hiện khóe mắt vô thức rơi xuống một giọt nước mắt.
“Nếu hai người dám gây ảnh hưởng hoặc làm tổn thương em ấy, cứ thử xem.”
Đầu Kinh Thời Mẫn căng chặt, nhưng trạng thái ngày hôm nay so với ngày mà anh phát hiện sổ khám bệnh của Đào Bách Chi vẫn còn bình tĩnh hơn nhiều.
“Bây giờ, mời các người xuống xe.”
Vì muốn đích thân vứt rác, Kinh Thời Mẫn nói tài xế dừng xe tại trạm xử lý rác thải.
——
Tác giả: Vì sao công an tìm người lâu như thế, bởi vì những kẻ có quan hệ huyết thống với Bé Gấu Ngốc đều muốn phủi sạch quan hệ và sự tồn tại của Bé Gấu Ngốc, cho nên không có ảnh chụp, sổ hộ khẩu và giấy tờ đều bị Bé Gấu Ngốc cầm đi hết rồi, ngoài tiền bạc ra bọn họ không biết bất kỳ thông tin nào của Bé Gấu Ngốc, hơn nữa Bé Gấu Ngốc rất ít khi ra ngoài nên manh mối quá ít dẫn đến quá trình tìm người hơi lâu, không phải do công an làm ăn vớ vẩn đâu.
陶博知: Đào Bác Tri. [博(Bác): uyên bác sâu rộng, 知(Tri): hiểu biết, kiến thức, học vấn.] -> Cái tên thể hiện kỳ vọng con mình sau này sẽ có học thức cao thâm uyên bác.
陶柏之: Đào Bách Chi. [柏 (Bách): cây bách, 之(Chi): đã, rồi, thuộc về, đi tới…] -> Nói chung là cái tên không có ý nghĩa.