Trà Hương Mãn Tinh Không

Chương 134



Ở khách viện của tòa thành chủ vệ tinh thứ ba, Á Đạt vẻ mặt nghiêm túc càng chạy càng gần, nhìn hai người đứng ở cửa khách viện, lại nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, trong mắt hiện lên lo lắng.

“Điện hạ vẫn không xuất môn, vẫn luôn đắm chìm trong mạng lưới tinh vực?” Á Đạt thấp giọng hỏi.

Thị vệ bên trái khom người, nhỏ giọng trả lời: “Đúng vậy.”

Nhìn hàng mày rậm của Á Đạt nhíu chặt, khí thế cũng trở nên càng thêm lãnh ngạnh, thị vệ bên phải lại khoát tay áo: “Thị vệ trưởng đừng lo lắng, ta vừa rồi vào lấy đồ ăn, lực chú ý của điện hạ tuy vẫn nằm trên mạng lưới tinh vực, bất quá đồ ăn do tòa thành cung cấp vẫn luôn ăn đều đặn, còn đem phần trà bánh mà Đoạn Sở các hạ đem tới ăn hết, cảm xúc cũng rất ổn định, hẳn là không có việc gì.”

Á Đạt nghe xong, cũng không hề thả lỏng. Lam Tư điện hạ tính tình độ lượng, ân oán rõ ràng, cho dù sinh khí cũng sẽ không nổi giận với người không liên quan, càng mất hứng lại càng thích ăn này nọ. Lúc trước phát hiện Cáp Duy • Bác Khắc phản bội hắn, chính là nhốt mình trong phòng ăn suốt một tháng, nếu không phải Hoa tiên sinh của Gia Hoa thương hội vừa vặn tới, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

“Lam Tư điện hạ, Áo Lợi Ngươi lại đây thông báo, chúng ta buổi chiều sẽ rời khỏi toà thành.” Á Đạt nhấn nút truyền tin ở cửa cầu kiến.

Bên trong một mảnh tĩnh lặng, Á Đạt đang chuẩn bị gọi tiếp, cửa phòng bỗng nhiên mở rộng ra, Lam Tư vẻ mặt tiều tụy xuất hiện ở cửa. Sắc mặt hắn có điểm tái nhợt, nhưng ánh mắt lại dị thường sáng ngời, sau khi nhìn thấy Á Đạt, còn lộ ra ý cười ôn hòa, khàn khàn phân phó: “Á Đạt, ngươi thông tri tới Khê giản Chủng Thực viên, lấy mười cây Bích Chi trưởng thành, dùng thông đạo đặc thù đưa tới Đế Ma Tư.”

Á Đạt thầm giật mình, Khê Giản Chủng Thực viên là sản nghiệp tư nhân của Lam Tư • Duy Đức, cây Bích Chi sinh ra nhựa cây luôn không đổi, mười cây Bích Chi trưởng thành, đã là sản lượng một năm của Khê Giản Chủng Thực viên.

Nghĩ đến Lam Tư cùng Đế Ma Tư đã làm giao dịch khác, Á Đạt ngược lại nhẹ nhàng thở ra, sau khi lên tiếng trả lời liền chuẩn bị rời đi.

“Từ từ!” Lam Tư nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên gọi lại hắn: “Đến lúc đó, để bọn họ tới liên minh thương hội nhìn một chút, nếu bọn họ mang theo dị thú cỡ nhỏ chưa xuất phát, liền thu hồi, cùng mang qua thông đạo đặc thù đưa tới.”

Á Đạt biết sủng vật thú kia, là cùng vị người khế ước các hạ làm trao đổi, hoàn toàn yên lòng, cước bộ nhẹ nhàng rời đi.

Lam Tư nhìn theo Á Đạt rời đi, tinh toán thời gian, từ nhẫn không gian của chính mình lấy ra một cây Bích Chi, dùng cái chén hứng lấy Bích Chi thảo uống, không biết có phải vì chờ mong quá mức hay không, hắn thế nhưng thật sự có loại lỗi giác trở lại thời kì thức tỉnh lúc mười tám tuổi.

Từ sau khi cùng Đoạn Sở nói chuyện, ba ngày này hắn không ra khỏi cửa mà chỉ ở trong phòng, một mực tìm hiểu ngoại lệ về chuyện người khế ước thức tỉnh. Đoạn Sở nói cũng không sai, vô luận người khế ước tinh thần lực thiên phú như thế nào, đại đa số đều sẽ thức tỉnh vào năm mười tám tuổi, đây là lần thứ ba Lam Tư cảm nhận được sự giúp đỡ, thế nhưng đều đến từ một người.

Đoạn Sở cảm thấy ánh mắt Lam Tư nhìn hắn là lạ, mắt thấy phi hành khí bay lên đã sắp nửa giờ, vẫn còn trừng lớn ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, Úc Thịnh Trạch ở bên cạnh bực bội đều đã sắp viết lên mặt, Đoạn Sở rốt cục nhịn không được hỏi: “Lam Tư điện hạ, ngươi, có chuyện gì sao?”

Lam Tư lập tức đứng thẳng dậy, thần thái sáng láng nhìn hắn: “Tiểu Sở, ngươi xem chúng ta đều đã quen thuộc như vậy, ngươi gọi ta là Lam Tư đi?”

Đoạn Sở chỉ cảm thấy quanh thân phát lạnh, trong mắt Úc Thịnh Trạch tức giận đều sắp thực chất hóa, cảm thấy buồn cười. Hắn trở tay cầm ngược lại tay của Úc Thịnh Trạch, hướng về phía Lam Tư cười cười: “Đương nhiên có thể, bất quá ngươi vẫn luôn nhìn ta như vậy, là có chuyện gì sao?”

Đoạn Sở cũng nghe Áo Lợi Ngươi nói qua, sau buổi trà sáng đó, Lam Tư đem chính mình nhốt trong phòng, thẳng đến hôm nay mới ra khỏi cửa.

Lam Tư chú ý tới động tác của Đoạn Sở, tự nhiên cũng thấy được bất mãn của Úc Thịnh Trạch, khinh thường bĩu môi, trong mắt lại không thể giấu được mà toát ra một tia hâm mộ.

Vô luận là lúc trước muốn trở thành chiến sĩ, hay là hiện tại không tiếc đại giới muốn trở thành người khế ước, hắn đều là bởi vì mất đi tin tưởng đối với ánh mắt cùng tình yêu của bản thân, rồi lại không cam lòng thật sự cả đời lẻ loi một mình, như vậy chỉ sợ mọi người nhắc tới hắn, cũng sẽ đồng thời nhắc tới kẻ phản bội Cáp Duy • Bác Khắc. Vô luận là thương hại, tiếc nuối hay là gì khác, hắn cũng không muốn nghe.

“Tiểu Sở, ta đã bắt đầu dùng Bích Chi thảo.” Lam Tư nhẹ giọng nói: “Chẳng qua, sau khi ngày kỷ niên của Đế Ma Tư kết thúc, ta cũng muốn trở về Trạch Mĩ tinh hệ.”

Hắn nói xong, mở tay ra, lòng bàn tay xuất hiện một tấm thẻ, đưa cho Đoạn Sở: “Đây là thú vực tinh cầu vũ trụ đồ ta sao chép, ta nghĩ, ngươi nếu nghiên cứu năng lượng dị thú, đây đối với ngươi sẽ hữu dụng.”

Đoạn Sở ngẩn ra, không đợi hắn từ chối, tấm thẻ đã được đặt vào tay hắn. Lam Tư hướng về phía hắn cười giải thích: “Lúc trước thời điểm chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, ta đã nói ở Đế Ma Tư một tháng, hy vọng ngươi có thể cùng đi, còn nói muốn dùng thực chu đồ lục cùng thú vực tinh cầu tinh cầu vũ trụ đồ trao đổi.” Hắn dừng một chút, liếc Úc Thịnh Trạch trêu tức nói:” Kết quả là hiện tại, ta đã quấy rầy hành trình tình lữ hai người thân mặt của các ngươi, thực chu đồ lục được cất ở hoàng cung Trạch Mĩ không có biện pháp, thú vực tinh không đồ lại có thể lấy được.”

Tươi cười trên mặt Lam Tư chân thành tha thiết lại thân cận, Đoạn Sở trong lòng vừa động, vui vẻ thu hồi tấm thẻ: “Ta đây sẽ không khách khí, cám ơn ngươi, Lam Tư!”

Lam Tư hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, lộ ra tươi cười thoải mái, hướng về phía hắn gật gật đầu, lại cùng Úc Thịnh Trạch phất phất tay, đứng dậy đi tới  khoang phòng cách đó không xa, đóng kín cửa phòng.

Đoạn Sở lặng lẽ mở kết giới tinh thần lực, do dự nhìn về phía Úc Thịnh Trạch. Nhưng không đợi hắn nói chuyện, Úc Thịnh Trạch đã biết tâm ý của hắn.

“Ngươi muốn trợ giúp hắn?” Úc Thịnh Trạch nhướn mày. Hắn biết Đoạn Sở đối với Lam Tư đưa ra đề nghị, tuy rằng khả thi, chẳng qua thời gian không được như mong muốn. Mà trà rượu trong tay Đoạn Sở, lại có thể trong nửa ngày đạt thành mục đích.

Đoạn Sở gật gật đầu, bất quá hắn vẫn có điểm do dự. Lam Tư là người không tồi, nhưng dù sao cũng là vương tử Trạch Mĩ, Đoạn Sở đối với tình huống cụ thể của hai đế quốc cũng không hiểu biết, đương nhiên xung đột ích lợi là không thể tránh. Mà tồn tại của người khế ước là sự tình trọng đại, hắn không biết sau khi Lam Tư • Duy Đức trở thành người khế ước, có sinh ra ảnh hưởng đối với Đế Ma Tư hay không. Hơn nữa trà rượu liên quan đến lợi ích của Đế Ma Tư, hắn không thể chỉ bởi vì cảm kích cùng hòa hảo, dễ dàng tiết lộ bí mật như vậy.

Úc Thịnh Trạch nghe xong băn khoăn của Đoạn Sở, cúi đầu, trấn an hôn đôi môi hắn, trầm giọng đề nghị: “Hắn hiện tại đã dùng Bích Chi thảo, ngươi có thể nhân lúc hắn rời đi mời hắn tham dự tiệc rượu, sau đó nhớ thu hồi bình đựng trà rượu là được.”

Lam Tư • Duy Đức là huynh đệ cùng mẹ của tam vương tử Trạch Mĩ Khẳng Ân • Duy Đức, khác với đại vương tử Á Hằng • Duy Đức liên minh cùng Tạp Na tinh hệ, bọn họ đều là nhất hệ thân hôn với Đế Ma Tư. Một khi Lam Tư • Duy Đức thức tỉnh trở thành người khế ước, thế lực của tam vương tử Khẳng Ân • Duy Đức nhất định sẽ đại trướng, đối với Đế Ma Tư mà nói chỉ có điều tốt.

Đoạn Sở cong môi, ôm Úc Thịnh Trạch vô cùng thân thiết hôn xuống, lại ngoài ý muốn lắc lắc đầu: “Hiệu quả của trà rượu rất rõ ràng, Dung Thu sau đó cũng nói cho ta biết, uống trà rượu xong là có thể nhận thấy được tinh thần lực bạo động, nhưng lúc ấy cũng không hiểu mà thôi. Cho dù Lam Tư đến lúc đó đem nguyên nhân quy cho Bích Chi thảo, bản thân lá trà cũng có hiệu quả đặc thù, cũng sẽ làm cho Lam Tư chú ý tới khi đó uống trà rượu. Ta còn đang nghĩ biện pháp khác.”

Đoạn Sở có hưng trí chuyển động não, loại hành vi lén lút này, coi như là cho chuyến phi hành vũ trụ buồn tẻ một chút lạc thú, hơn nữa còn có Úc Thịnh Trạch mạnh mẽ ủng hộ.

Bất quá, suy nghĩ một đường Đoạn Sở cũng không nghĩ ra được, cuối cùng trong sự mờ mịt bắt đầu buồn ngủ, lại thật sự có chút mệt mỏi, bị Úc Thịnh Trạch ôm vào trong ngực rất nhanh liền ngủ mất. Kết quả ngủ say chính là, ngay cả khi nào đến hoàng cung Đế Ma Tư hắn cũng không biết, đương nhiên cũng sẽ không biết, hắn bị Úc Thịnh Trạch một đường ôm lấy quay về thánh điện, làm thị vệ trong hoàng cung cả kinh, cung nữ thất thố va vào nhau.

Cho dù biết hai người là bầu bạn tính mạng tương giao, nhưng loại động tác tuyên cáo tràn ngập bảo hộ cùng dục vọng giữ lấy này, cùng hình tượng lãnh ngạnh mạnh mẽ của cửu hoàng tử, thật sự kém quá xa. Ngay cả các thành viên hoàng thất khác nghe tiếng gió đến xem kịch vui, cũng khiếp sợ mà rớt cằm.

“. . . . ., Đoạn Sở thúc thúc, ngươi xem cửu hoàng thúc đối với ngươi thật tốt, tuy rằng hắn không thích nói chuyện cũng không thích cười, nhưng lại săn sóc, tin cậy, so với vương tử Lam Tư • Duy Đức tốt hơn ngàn vạn lần!” Úc Thanh Hàn một tay ôm Tử Tinh thú, mắt to đen láy nhìn chằm chằm Đoạn Sở, cái miệng nhỏ nhắn nói không ngừng.

Nàng là nghe được đồn đãi, Lam Tư • Duy Đức là được gối trà của Đoạn Sở chữa khỏi tinh thần lực, cho nên mới đi theo cửu hoàng bọn họ cùng nhau du ngoạn, nghe nói Lam Tư • Duy Đức kiên quyết đem vị hôn phu của chính mình ném về Trạch Mĩ, cũng là cũng là bởi vì di tình biệt luyến coi trọng Đoạn Sở, điều này sao có thể, Đoạn Sở thúc thúc là của cửu hoàng thúc!

Đoạn Sở nằm trên giường mặt đều sắp tái rồi, cho dù đêm trước ở trong toà thành của vệ tinh thứ ba rất hí hửng lăn giường, nhưng bị Úc Thịnh Trạch ôm đi ngang qua nửa hoàng cung, lại ngủ thẳng từ lúc trời đen kịt đến hừng đông ngày hôm sau, cũng quá dọa người. Cái này chờ hắn nhìn thấy Nguyên Vĩnh Nghị, còn không biết sẽ bị cười nhạo thế nào đâu.

“Ngươi sao lại ở trong này?” Thanh âm không hờn giận của Úc Thịnh Trạch xua tan xấu hổ của Đoạn Sở, Úc Thanh Hàn cơ hồ là nhảy dựng lên, một tay lấy Bạch Bạch cùng Đoàn Tử nhét vào lòng Đoạn Sở, sau đó ngoan ngoãn đứng ở một bên, ánh mắt chớp chớp nhìn Úc Thịnh Trạch cất bước đi vào.

“Cửu hoàng thúc, nhị hoàng thẩm cả ngày quấn quít lấy phụ thân mẫu thân, nói là nên vì nhị thúc cầu tình, làm cho nhị hoàng thúc vào ngày kỉ niên, có thể rời khỏi ngục giam hoàng gia, cùng nhau tham gia ngày lễ mừng kỷ niên của hoàng cung. Mấy ngày nay ngay cả hoàng cô, thất hoàng thúc bọn họ đều lần lượt bị quấn lấy cầu tình, ta nghĩ nàng rất nhanh sẽ lại đây, liền trộm chạy tới nói cho hai người biết.”

Úc Thịnh Trạch nhăn lại mi, Bồ Phán Liễu nhưng thật ra tìm được cơ hội thật tốt. Ngày kỷ niên của Đế Ma Tư mỗi mười năm lại tổ chức một lần nên rất long trọng, thành viên hoàng thất đều sẽ tận hết khả năng tham dự, hoàng tử giống như Úc Văn bân bị giam cầm, có tiền lệ quá khứ được đặc xá tham dự ngày lễ mừng kỷ niên. Hơn nữa tính kế của Úc Văn Bân không tạo thành hậu quả nghiêm trọng, còn có thể thừa dịp lễ mừng mà cầu tình, đến lúc đó tự nhiên sẽ được phóng thích.

“Chỗ hoàng thúc cũng đi sao. . . . .” Úc Thịnh Trạch lôi kéo Úc Thanh Hàn đi đến một bên tìm hiểu.

Đoạn Sở thừa dịp thúc cháu nói chuyện, vội vàng đem hai quả cầu lông đang quấn quít lấy hắn đặt ở một bên, chính mình vội vàng mặc quần áo, đi vào phòng rửa mặt, chờ sau khi hắn đi ra, Úc Thanh Hàn đã không còn ở trong tẩm điện.

“Thanh Hàn chính là lại đây bát quái đúng không?” Đoạn Sở nghĩ đến ra ngoài hoàng cung một chuyến lại gây ra chú ý, liền cảm thấy thực đau đầu.

“Không có việc gì, đợi gặp mẫu thân xong, chúng ta trở về Mạc Ngươi Lai.” Úc Thịnh Trạch đi lên trước, nhìn Đoạn Sở vẻ mặt né tránh, nhếch môi, trong mắt tràn đầy ý cười. “Lam Tư kêu ta truyền lời đến ngươi, hắn hy vọng trước kỷ niên ba ngày, cùng ngươi đi đến khu vực trung tâm Đế Ma Tư, mua một ít thứ đặc sắc trở về Trạch Mĩ, thuận tiện học tập một chút về cách làm các loại bánh kẹo.”

Đoạn Sở biết Lam Tư thích điểm tâm ngọt, làm người thường cũng không để ý bánh kẹo chứa hiệu quả ngưng thần, cho nên lá trà được dùng đều là từ trái đất thu thập trở về, này đều là lá trà cực phẩm, dùng để làm bánh kẹo là thập phần xa xỉ, bất quá rất hợp với Lam Tư thích ăn uống. Đoạn Sở đối với việc này tự nhiên không có ý kiến, hắn còn muốn tìm cơ hội, không khiến người chú ý mà đem trà rượu thức tỉnh cho Lam Tư uống, nếu một lần không được, làm vài lần cũng được.

Đoạn Sở bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, đứng ở tẩm điện không nhúc nhích.

“Tiểu Sở?” Úc Thịnh Trạch cúi đầu, ghé vào bên tai Đoạn Sở nhẹ giọng hỏi: “Ngươi suy nghĩ cái gì?”

Đoạn Sở trên mặt lộ ra mừng như điên, bỗng nhiên ôm chặt lấy Úc Thịnh Trạch, hưng phấn nói: “Ta nghĩ ra làm như thế nào rồi, chúng ta mời Lam Tư đến nhà làm khách đi!”

Úc Thịnh Trạch bật cười gật đầu, không nghĩ tới hắn thế nhưng vẫn còn rối rắm việc này, đối với việc Đoạn Sở đem Mạc Ngươi Lai trở thành nhà lại thập phần cao hứng. Hỏi rõ ràng kế hoạch của hắn, Úc Thịnh Trạch liền đồng ý, lôi kéo Đoạn Sở đi ra tẩm điện. Nhưng còn chưa tới Đế Tinh điện nơi Úc Khải Phong cùng Lộ Dịch Toa ở, đã thấy đại hoàng tử Úc Hồng Trì cùng nhị hoàng tử phi Bồ Phán Liễu đang dây dưa.



Tháng Tư 25, 2016

135


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.