Trà Hương Mãn Tinh Không

Chương 136



Ngày hội mừng lễ kỷ niên Đế Ma Tư diễn ra liên tục cả ngày, cả tinh cầu tràn ngập hoạt động chúc mừng, chính quyền trung tâm của Cáp Ngói tinh hệ là hoàng cung Đế Ma Tư tự nhiên cũng không ngoại lệ. Hơn nữa trong ngày này, thành viên trực hệ hoàng thất, gia chủ thế gia huân quý, thành viên hội nguyên lão, các đại thần cùng với hội trưởng trưởng lão nghiệp đoàn chiến sĩ, nghiệp đoàn người khế ước, cũng sẽ đặc biệt đi tới Đế Tinh điện triều bái.

Đây cũng là nguyên nhân Bồ Phán Liễu tích cực đi xung quanh cầu tình như vậy, triều bái mỗi mười năm một lần là hoạt động được thượng tầng Đế Ma Tư coi trọng nhất, tham dự triều bái đều là những người quyền cao chức trọng, là trụ cột vững vàng của các ngành các nghề. Lễ mừng như vậy nếu nhị hoàng tử Úc Văn Bân bị gạt bỏ ở bên ngoài, không chỉ hoàn toàn mất đi khả năng được kế thừa vương vị, cũng cắt đứt khả năng có thể tiến vào trung tâm quyền thế của Đế Ma Tư trong tương lai, trở thành hoàng tử bị vứt bỏ của hoàng tộc.

“Nghiêm trọng như vậy?” Đoạn Sở nghe được phân tích của Nguyên Vĩnh Nghị, âm thầm líu lưỡi không thôi.

Dung Thu cũng nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn Nguyên Vĩnh Nghị. Hắn chỉ biết là, ngày này các gia tộc huân quý đều sẽ vắt hết óc an bài con cháu ưu tú xuất hiện ở cung yến sau khi triều bái, gia tộc hoặc con cháu bị gạt bỏ bên ngoài, ở phương diện nào đó tương đương với bị giới trung tâm của Đế Ma Tư xa lánh. Giống như Đoạn Văn Vũ chi thứ hai của Đoạn gia năm nay, không có một ai xuất hiện ở hoàng cung, kỳ thật chính là bị Đoạn gia triệt để bỏ qua.

Nguyên Vĩnh Nghị nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên, ngày kỷ niên hàng năm tới một mức độ nào đó chính là chong chóng đo chiều gió, càng đừng nói lễ quốc khánh mười năm một lần, người sáng suốt vừa nhìn là có thể biết tâm tư đế vương hoặc người cầm quyền gia tộc.”

Đoạn Sở gật gật đầu, cảm thấy có ánh mắt nhìn mình liền quét mắt khắp chính điện, không thấy được Úc Thịnh Trạch bị Úc Hồng Trì lôi đi, ngược lại lại cùng Lam Tư • Duy Đức ở xa xa đối mắt.

Lam Tư cười gật gật đầu, quay đầu lại cùng nam tử bên người nói gì đó, nhấc chân muốn đi lại đây, nhưng không đợi đến gần, lại gặp được Sở Hoa, Tề Hạo Ngôn, ba người lại nói chuyện.

Đoạn Sở thấy Lam Tư sau khi sửng sốt thì lại lộ ra tươi cười càng thêm trong sáng, không khỏi hiểu ý cười.

Nguyên Vĩnh Nghị đối với Dung Thu nháy mắt, ở một bên ho nhẹ một tiếng hỏi: “Tiểu Sở, xem ra trong khoảng thời gian này ngươi cùng Lam Tư • Duy Đức không tồi?”

Đoạn Sở sửng sốt, thu hồi tầm mắt nhìn về phía Nguyên Vĩnh Nghị: “Lam Tư tốt lắm. Ngươi hưởng tuần trăng mật mới trở về, ngay cả cái này cũng biết?”

Nguyên Vĩnh Nghị nhìn hắn cười thản nhiên, ánh mắt bỗng nhiên dừng ở phía sau Đoạn Sở, nhếch miệng: “Người nào khiến cho ta vừa tiến vào trong hoàng cung, lỗ tai nghe được nhiều nhất chính là Lam Tư điện hạ ở Mạc Ngươi Lai liên tiếp vài ngày! Có không ít người đều suy đoán, Lam Tư điện hạ rốt cuộc thích ngươi ở điểm nào? Có thể lợi dụng liên hôn chính trị để thành công đi lên đế vị hay không? Quy tắc của nghiệp đoàn người khế ước ở đế quốc liên minh, cũng là có thể nhìn tình hình mà xử lý.”

Đoạn Sở giật mình trợn to mắt, không đợi hắn nói chuyện, thân thể bỗng nhiên bị giam vào ôm ấp rắn chắc, hơi thở nam tính quen thuộc mà độc đáo vây quanh, Đoạn Sở vội vàng quay đầu lại, Úc Thịnh Trạch vẻ mặt không hờn giận trừng mắt nhìn Nguyên Vĩnh Nghị: “Đừng đem lời đồn đãi loạn thất bát tao gì đó nói trước mặt Tiểu Sở.”

Nguyên Vĩnh Nghị hắc hắc cười cười, hồn nhiên không thèm để ý nói: “Làm sao vậy, vạn nhất có kẻ không có mắt đến nói bừa, để cho Tiểu Sở biết trước mới ứng phó tốt chứ.”

Đoạn Sở vừa thấy Úc Thịnh Trạch cau mày, vội vàng nghiêng người đổi chủ đề: “Thịnh Trạch, Vĩnh Nghị nói yến hội hoàng cung hôm nay diễn ra liên tục đến lúc muộn, phải không?”

Úc Thịnh Trạch vừa nghe, ánh mắt trở nên nhu hòa: “Đúng vậy, bất quá ngươi nếu mệt, ta mang ngươi quay về thánh điện nghỉ ngơi. Hôm nay hoàng cung mở cửa, bất quá điện hoàng tử không có người tiến vào.”

Cho nên, đây cũng là nơi nhóm hoàng tử hoàng nữ thu nạp lòng người. Đoạn Sở cười gật đầu, nhìn về phía Nguyên Vĩnh Nghị cùng Dung Thu.

“Buổi chiều chúng ta có mấy người bằng hữu muốn đi tham gia lôi đài.” Dung Thu hưng trí trả lời: “Kêu ta cùng Vĩnh Nghị đi cổ động, Tiểu Sở ngươi đi không?”

Quảng trường hoàng cung trước hôm nay có các loại lôi đài, chủ yếu là để các chiến sĩ so đấu, cũng có tỷ thí giữa nhà bào chế thuốc, bậc thầy gieo trồng, phù điêu năng lượng nguyên, tiền đặt cược rất lớn, dù sao bắt người trẻ tuổi cả ngày ở trong hoàng cung cũng không thích hợp. Loại lôi đài thi đấu này còn có thể làm cho con cháu ưu tú của các gia tộc bày ra thực lực của chính mình, có năng lực giao hảo với bạn cùng lứa tuổi, cũng coi như một công đôi việc.

Đoạn Sở không khỏi nổi lên hưng trí, hắn ở Đế Ma Tư cũng không gặp qua thời điểm náo nhiệt như vậy.

Úc Thịnh Trạch vẫn nhìn chăm chú vào hắn, thấy hắn đối với việc này cảm thấy hứng thú, trầm giọng đề nghị: “Chúng ta trước ăn chút điểm tâm, đợi lôi đài bắt đầu.”

Đoạn Sở vừa nghe, vội vàng gật đầu. Yến hội ngày kỷ niên là kiểu tự phục vụ, tùy thời đều có thể ăn no nê.

“Di, Tiểu Sở, ngươi muốn đi tham gia cái lôi đài gì đó sao?” Thanh âm kinh ngạc của Lam Tư truyền đến.

Đoạn Sở nhìn lại, Lam Tư cùng Sở Hoa, Tề Hạo Ngôn đều đã tới rồi.

“Lam Tư / điện hạ, cậu / Hoa tiên sinh, Tề tiên sinh!” Bốn người đều chào hỏi.

Đoạn Sở đối với Lam Tư giải thích về lôi đài, Lam Tư lập tức lộ ra vẻ mặt thú vị: “Ta đây cũng đi, có thể chứ?”

Đoạn Sở mỉm cười gật đầu, sau đó liền thấy được Lam Tư tươi cười không chút lo lắng. Cứ như đoạn thời gian kia ở vệ tinh thứ ba, tuyệt đối không ảnh hưởng đến hắn.

“Chúng ta đây hiện tại phải đi ăn một chút gì đó đã!” Lam Tư cao hứng phấn chấn kéo tay Đoạn Sở, lại bị Úc Thịnh Trạch không khách khí nghiêng người chắn.

Lam Tư thiếu chút nữa nhịn không được bĩu môi, nhìn đến Dung Thu che miệng cười trộm, trong lòng lại không kìm được mà hâm mộ. Âm thầm tính thời gian, hắn tựa hồ dùng Bích Chi thảo đã vài ngày, nhưng thức tỉnh rốt cuộc là cái dạng gì , hắn một chút cũng không rõ ràng.

Lam Tư thở dài, thức tỉnh trở thành người khế ước, sau đó tìm được một chiến sĩ hoàn mỹ phù hợp, đã là mục tiêu lớn nhất của hắn hiện tại. Đến lúc đó hắn nhất định phải mang theo chiến sĩ của hắn, hung hăng ở trước mặt Úc Thịnh Trạch tú ân ái một phen!

Sở Hoa nhìn ba người hỗ động, trong lòng hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra. Các loại tin đồn tràn đầy bên ngoài, hắn mới từ Trạch Mĩ trở về, tự nhiên biết Lam Tư vì Cáp Duy • Bác Khắc mà kiên trì mười năm, bất quá, dưới tình cảnh tình cảm bị thương tổn nặng nề, hành sự rất dễ cực đoan. Lam Tư là vương tử đế quốc ngoại giao, cùng Cô Liên lúc trước không giống, hiện tại xem ra, Lam Tư tựa hồ cùng Đoạn Sở quan hệ rất tốt, trở thành bằng hữu cũng không phải chuyện gì xấu.

“Tiểu Sở, ta có việc muốn nói với ngươi.” Sở Hoa đối với Đoạn Sở gật đầu ra hiệu.

Đoạn Sở vừa nghe, vội vàng để cho Úc Thịnh Trạch mang theo Lam Tư bọn họ đi trước tìm chỗ, chính mình đi theo Sở Hoa đi khỏi đại điện, tới đình viện.

“Cậu, có chuyện gì vậy?” Đoạn Sở có điểm kỳ quái, nhìn bộ dáng Sở Hoa, tựa hồ thực nghiêm túc.

Sở Hoa mân môi, nhìn Đoạn Sở chậm rãi hỏi: “Đoạn gia có truyền tin tức gì cho ngươi không?”

Đoạn Sở khó hiểu lắc đầu, hắn đã cùng Đoạn gia đoạn tuyệt quan hệ, hơn nữa lễ tang Đoạn Kì Diệu hắn cũng chưa tham gia, coi như là hoàn toàn cắt đứt qua lại. Ở học viện Đế Ma Tư cũng sẽ gặp được một vài người Đoạn gia, nhưng có thể cùng hắn nói chuyện chỉ có một mình Đoạn Hoa, cố tình Đoạn Hoa tính tình lại lạnh như băng, nhiều nhất chỉ là cười cười chào hỏi một chút, cho nên trừ bỏ biết Đoạn Nhã Thanh đã chết, tin tức về Đoạn gia hắn tuyệt không hề biết.

“Đoạn gia xảy ra chuyện gì sao?” Đoạn Sở hỏi, hắn nhớ rõ hôm nay triều bái không có người của Đoạn gia, bất quá trong yến tiệc hoàng cung Khuông Nghệ vẫn mang theo người ở nhà lớn cùng chi thứ ba của Đoạn gia.

“Đúng vậy, Đoạn Chí Tu, mấy ngày hôm trước hắn bị tinh thần lực bạo động của Đoạn Á Ngạn lan đến, đụng vào đầu dẫn đến choáng váng ngất xỉu, bác sĩ nói chỉ sợ không thể tỉnh lại.” Sở Hoa nói xong, thật cẩn thận quan sát Đoạn Sở, hắn lo lắng cháu ngoại trai nhớ tới tình xưa nghĩa cũ.

Đoạn gia chi thứ ba cũng không tệ lắm, bọn họ có đại nguyên soái Đoạn Văn Xương cấp 8, Đoạn Hoa tư chất cùng tính tình cũng không sai. Nhưng tổ phụ cùng phụ thân Đoạn Sở, còn có đích tôn của Đoạn gia, đều ước gì Đoạn Sở có thể hồi tâm chuyển ý. Cửu điện hạ chiến sĩ cấp 8 là bầu bạn, nghiên cứu chế tạo bánh kẹo cùng gối trà, có thể khiến cho Đoạn gia dễ dàng thoát khỏi tình cảnh bất lợi khi mất đi Đoạn Kì Diệu.

Người sống đời sống thực vật! Đoạn Sở nhăn lại mi, chính hắn có cha có mẹ, Đoạn Chí Tu đối với nguyên chủ lại là lãnh đạm cùng cường thế, thậm chí còn dung túng thê nữ khi nhục nguyên chủ, Đoạn Sở nghe tin tức như vậy tự nhiên không có gì thương tâm. Chẳng qua, Đoạn gia vậy mà một chút tin tức cũng không truyền đến, cùng tác phong trong quá khứ hoàn toàn bất đồng.

“Ta sẽ chú ý, cám ơn cậu!” Đoạn Sở hoàn hồn đối với Sở Hoa nói lời cảm tạ, Đoạn Chí Tu là cha đẻ của nguyên chủ, xảy ra chuyện như vậy nếu hắn thật sự một chút cũng không tỏ vẻ, chỉ sợ sẽ bị người hữu tâm lợi dụng.

Sở Hoa thần sắc buông lỏng, nhắc nhở một câu: “Ân, nếu không biết làm gì, có thể hỏi cửu điện hạ.”

Đoạn Sở trên mặt 囧, như thế nào một người hai người, đều cảm thấy chính hắn không thể xử lý được việc nhỏ ấy.

“Ta sẽ.” Đoạn Sở vẫn là tiếp nhận ý tốt của Sở Hoa, cười cười chuẩn bị rời đi: “Cậu, chúng ta đây trở về đại điện đi.”

“Chờ một chút!” Sở Hoa bỗng nhiên hô một tiếng, do dự, cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Tiểu Sở, tuy rằng thực thần kỳ, nhưng Lam Tư • Duy Đức tựa hồ đang thức tỉnh tinh thần lực, ngươi nhớ rõ nhắc nhở hắn một chút.”

Đoạn Sở bỗng nhiên cả kinh, trợn to mắt: “Cậu, thật vậy sao?”

Hắn mấy ngày nay cho Lam Tư ăn không ít đồ ngọt chứa trà rượu, cũng vẫn âm thầm chú ý, nhưng không biết có phải do từng nhóm nhỏ nên hiệu quả yếu bớt hay không, tinh thần lực dao động của Lam Tư vẫn luôn sôi sục nhưng không có dấu hiệu tinh thần lực ngoại phóng. Đoạn Sở đang lo lắng, nếu trước khi Lam Tư rời đi vẫn chưa thể thức tỉnh, hắn nhất định phải trực tiếp dùng trà rượu cho hắn uống.

Bởi vì tinh thần lực của người khế ước trong kì thức tỉnh bất ổn, tiến hành đi vào vũ trụ rất dễ làm cho tinh thần lực bị thương, mà Lam Tư lại tính toán ngày kỷ niên chấm dứt liền trở về Trạch Mĩ.

Sở Hoa còn còn thật sự gật đầu: “Hắn đích thật là tiến nhập bước đầu vào kì thức tỉnh, bất quá tựa hồ dao động phi thường hòa dịu, ta lúc trước cũng bị thương như vậy, cho nên có thể nhìn ra khác biệt.”

Đoạn Sở thoáng chốc liền đoán được nguyên nhân, khẳng định là Lam Tư đồng thời uống rất nhiều nước trà, gối trà cũng luôn tùy thân mang theo, tất cả đều có tác dụng trấn an đối với tinh thần lực người khế ước.

“Thật sự là quá tốt, Lam Tư vẫn muốn trở thành người khế ước.” Đoạn Sở một chút cũng không che dấu vui sướng trong lòng, nhìn thấy Sở Hoa vẻ mặt ngoài ý muốn, cười giải thích lập trường của Lam Tư cùng ba vương tử thân với Đế Ma Tư: “Này là ta đề nghị, để cho hắn mỗi ngày dùng Bích Chi thảo, giúp thân thể của hắn luôn ở trong trạng thái tốt nhất lúc mười tám tuổi.”

Đoạn Sở bất động thanh sắc giải thích nguyên do, Sở Hoa vừa nghe, rốt cục hiểu được, kiêu ngạo nhìn Đoạn Sở. Có thể có được tình hữu nghị với vương tử Trạch Mĩ, chính là thập phần hiếm thấy.

Hai người rất nhanh trở về đại điện, Đoạn Sở tìm được đám người Lam Tư, cẩn thận nhìn nhìn Lam Tư, lại lặng lẽ giữ chặt Úc Thịnh Trạch, đem phát hiện của Sở Hoa nói ra.

“Hiện tại liền nói cho hắn biết đi.” Úc Thịnh Trạch cũng nhẹ nhàng thở ra. Đoạn Sở ở trên người Lam Tư tiêu phí không ít tinh lực, có thể thức tỉnh cũng buông được nhất kiện tâm sự.

“Các ngươi lặng lẽ nói cái gì vậy? Không cần ngọt ngào như vậy chứ?” Lam Tư cười tủm tỉm quay đầu lại, trong tay còn cầm một cái khay nhỏ, tay kia cầm dĩa ăn.

Đoạn Sở một chút cũng không đỏ mặt, chỉ mặt mày mỉm cười nhìn hắn: “Nga, chỉ là cảm thấy được, ngươi chỉ sợ phải ở lại Đế Ma Tư thêm vài ngày thôi?”

Lam Tư nháy mắt mấy cái, bất chấp buông đồ ăn, hưng phấn nhìn hắn: “Ngươi không nỡ để ta đi sao, nếu không ngươi theo ta cùng đi Trạch Mĩ đi? Vừa vặn còn một tháng, Trạch Mĩ cũng có khánh điển.”

Lừa gạt trân bảo của Úc Thịnh trạch đi Trạch Mĩ, tựa hồ là chủ ý không tồi, Lam Tư vẻ mặt đắc ý nghĩ. Hắn lại nhìn sắc mặt thâm trầm của Úc Thịnh Trạch, mím môi cười cười: “Đương nhiên, ta biết Thịnh Trạch không thể rời khỏi ngươi, liền cùng nhau đến đi!”

“Di, Trạch Mĩ một tháng sau sẽ có khánh điển!” Đoạn Sở một bộ dáng lo lắng nhìn Lam Tư: “Vậy ngươi vẫn là mau chóng uống thuốc dẫn đi, bằng không, chỉ sợ khánh điển của Trạch Mĩ cũng không cản nổi!”

“Loảng xoảng bang” một tiếng, đồ ăn rơi xuống trên mặt đất.

Nhìn thấy Lam Tư trợn tròn hai mắt rốt cuộc không thể trêu chọc được Úc Thịnh Trạch nữa, Đoạn Sở rốt cục nhịn không được nở nụ cười.

“Chúc mừng Lam Tư, nghe nói ngươi tiến vào kì thức tỉnh người khế ước!”



Tháng Năm 8, 2016

137


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.