Trà Hương Mãn Tinh Không

Chương 147



Thời điểm Đoạn Sở mang theo Trữ Khang Viễn cùng Trữ Khang Khiết trở lại thánh điện, Úc Thịnh Trạch còn chưa trở về từ Đế Tinh điện.

“Ách, Đoạn Sở, chúng ta lúc sau. . . . .” Trữ Khang Khiết muốn hỏi tiếp theo phải làm cái gì, lại bị ánh mắt của Đoạn Sở ngăn lại.

“Tốt lắm, các ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi. Ta ngày mai đi tới học viện người khế ước xin phép, sau đó có thể mang các ngươi đi dạo.” Đoạn Sở sắc mặt bình tĩnh nói xong, tựa như lúc trước thật sự chỉ là một lần du lịch đơn giản, chỉ trừ bỏ ánh mắt lộ ra một chút lạnh lẽo.

Trữ Khang Viễn cũng hiểu được nói chuyện ở trong hoàng cung không thích hợp, giữ chặt Trữ Khang Khiết đồng ý gật đầu: “Vậy thì thật tốt quá, bất quá Lam Tư một người cũng nhàm chán, không bằng đến lúc đó cũng rủ hắn đi cùng?”

Trữ Khang Hạo nghe được động tĩnh đi ra nghe vậy, cười hỏi Đoạn Sở: “Thịnh Trạch đâu?”

Đoạn Sở nghe được câu hỏi của đại ca, biểu tình dịu đi: “Thịnh Trạch phải trực ở quân bộ, đệ hiện tại đối với Đế Ma Tư cũng quen thuộc, sẽ không dẫn sai đường.”

Từ sau khi từ vệ tinh thứ ba trở về, Úc Thịnh Trạch có thời gian rãnh liền dẫn hắn đi khắp nơi, không chỉ trong trung tâm Đế Ma Tư, ngay cả sáu vệ tinh lớn ở phụ cận cũng đều đi qua, thậm chí ngay cả bãi nuôi dưỡng của thất điện hạ Úc Hạo Bằng lúc trước chưa kịp đi cũng đã dừng chân ba ngày.

Trữ Khang Hạo không biết vừa rồi đệ đệ muội muội đi ra ngoài làm cái gì, bất quá cảm xúc của ba người không thích hợp vẫn là có thể nhìn ra, hiện tại thấy Đoạn Sở còn có thể nói giỡn, cũng thả lỏng sau đó hàn huyên vài câu, mấy huynh đệ cũng đi tới thiên điện nơi vợ chồng Trữ Huy Dung ở.

Nhìn thấy bọn họ lại đây, Nhạc Tùng Trữ thật cao hứng, nhìn Đoạn Sở đầy ôn nhu: “Tiểu Sở, lúc trước mẹ còn lo lắng Thịnh Trạch là hoàng tử, hai đứa không hợp nhau. Hiện tại thoạt nhìn, cha mẹ Thịnh Trạch cũng đều chấp nhận con rồi, chúng ta cũng yên tâm.”

Trữ Huy Dung ngồi ở bên người vợ, trong mắt cũng tràn đầy ý cười thoải mái. Bọn họ không để ý khổ cực cùng nguy hiểm, tiêu tốn thời gian ba tháng đi tới tinh cầu xa xôi, cũng chỉ vì muốn xác nhận cuộc sống của Đoạn Sở ở Đế Ma Tư. Vô luận biết được bao nhiêu tin tức về tinh tế, hay là biểu hiện của Úc Thịnh Trạch đối với Đoạn Sở là tình thâm ý trọng, cũng không đủ xoa dịu nỗi lo của bọn họ.

Một đế quốc cường đại như vậy, Úc Thịnh Trạch cho dù là hoàng tử, cũng không có quyền lực tuyệt đối nói một thì không có hai. Nếu cha mẹ Úc Thịnh Trạch không chấp nhận tình cảm của hai người, khi gặp phải các loại âm mưu quỷ kế ở Đế Ma Tư, cũng chỉ có Đoạn Sở cùng Úc Thịnh Trạch tự mình đương đầu, rất dễ dàng bại lộ sơ hở khiến người lợi dụng.

Đoạn Sở nhếch khóe miệng cười: “Mẹ, mẹ không cần lo lắng, cha mẹ Thịnh Trạch đối với con tốt lắm.”

Đoạn Sở nói xong, bỗng nhiên nhớ tới từ Y Duy Tát tới Đế Ma Tư, từ thiếu gia phế vật đến người khế ước giá trị tinh thần lực thấp may mắn, nếu không phải thái độ của Úc Thịnh Trạch luôn thủy chung như một, luôn đứng bên hắn không thay đổi, bản thân Đoạn Sở cũng không biết,  hắn hiện tại có thể thành công thoát khỏi Đoạn gia hay không, có thể có được một nơi an toàn tuyệt đối như vậy hay không, có thể cho hắn tập trung nghiên cứu lá trà cùng đủ loại dung hợp tinh thần lực.

“Tiểu Sở, nghĩ cái gì vậy?” Thanh âm lo lắng của Trữ Khang Hạo vang lên bên tai.

Đoạn Sở lấy lại tinh thần, mặt có điểm nóng lên. Thất thần trước mặt người nhà, hắn cũng không thể nói chính mình vừa rồi là nhớ lại từng chút một từ lúc ở chung với Úc Thịnh Trạch.

“Không có gì, trong tay đệ có bản đồ Đế Ma Tư, hiện tại nên xác định một chút hành trình ngày mai nên đi nơi nào?” Đoạn Sở rất nhanh tìm được chủ đề để dời đi.

Chờ thời điểm Úc Thịnh Trạch tìm đến, người Trữ gia đang vây quanh quang cầu hưng trí bừng bừng, mà Đoạn Sở thì không ngừng giảng giải cái gì đó, cả người đều hưng phấn, ánh mắt màu đen sáng rực rỡ, thoạt nhìn thật tốt. Úc Thịnh Trạch chậm lại bước chân, lặng yên không một tiếng động đứng ở một bên lẳng lặng nghe.

Đoạn Sở vốn mẫn cảm, cảm nhận được một tầm mắt khác thường nhìn đến liền quay đầu lại, vừa lúc chống lại đôi mắt mỉm cười của Úc Thịnh Trạch.

“Thịnh Trạch, ngươi đã trở lại.” Đoạn Sở lập tức ngưng lại, khóe miệng lộ ra tươi cười nhẹ nhàng.

“Ân, đã khuya, để ba mẹ bọn họ đi nghỉ ngơi sớm một chút đi?” Úc Thịnh Trạch đề nghị, đi lên phía trước cùng Đoạn Sở sóng vai đứng.

Đoạn Sở lúc này mới chú ý tới, thời gian đã khuya.

Nhạc Tùng Trữ càng nhìn càng thấy vừa lòng với Úc Thịnh Trạch, lúc này thấy đứa con quẫn bách, bật cười để cho bọn họ sớm đi về nghỉ ngơi.

Đoạn Sở có chút mất mặt bị Úc Thịnh Trạch mang đi, nhìn sườn mặt anh tuấn của người yêu, bỗng nhiên nhớ tới gì đó hỏi: “Thịnh Trạch, gần nhất quân bộ có nhiệm vụ không?”

“Không có, còn nửa tháng nữa là ngày kết hôn của chúng ta, hoàng thất sẽ không cho phép quân bộ an bài nhiệm vụ.” Úc Thịnh Trạch phủ định, sau khi tiến vào tẩm điện liền ôm lấy Đoạn Sở, chôn đầu vào vai Đoạn Sở thấp giọng nói: “Lúc trước ngươi không phải muốn người khế ước ưu tiên lựa chọn chiến sĩ từ đệ tam quân làm bầu bạn cùng người yêu sao, mà ta từ sau khi lên cấp 8, đệ tam quân có thể lại tăng cường quân bị, vừa vặn này cũng là một cơ hội, cho nên đệ tam quân sắp tới cũng sẽ bề bộn nhiều việc.”

Đoạn Sở đối với những thứ này không hiểu, bất quá đề nghị lúc trước của hắn, chính là vì đối với đệ tam quân tràn ngập cảm kích nên mới có thể như vậy. Hắn có năng lực này, đương nhiên là muốn chiếu cố người một nhà trước tiên, nếu bị lấy đến dùng cho thế lực khác, hắn mới không đồng ý. Nhất là còn có một thế lực của Lục gia, nhị hoàng tử lúc trước từng gây khó dễ với hắn.

“Di, ngươi không biết, một chi của Lục gia Lục Văn Hạo, đã sớm không được rồi sao?” Vài ngày sau, Đoạn Sở mang theo người nhà đi tham dự hội bán đấu giá của Phong Vinh thương hội, Nguyên Vĩnh Nghị sau khi nghe suy nghĩ của Đoạn Sở, vẻ mặt buồn cười nói: “Về phần nhị hoàng tử Úc Văn Bân, lực ảnh hưởng của hắn ở quân bộ rất nhỏ, nhưng ở học viện chiến sĩ lại khá lớn.”

Đoạn Sở kinh ngạc trợn to mắt, này đó thuộc cơ mật của quân bộ, bởi vì chiến sĩ cấp 9 của Lục gia Lục Minh Hú vẫn còn, mặt ngoài Lục gia thoạt nhìn vẫn như xưa, hơn nữa sau khi Úc Thịnh Trạch đem tư liệu điều tra về Lục gia giao cho Úc Hồng Trì, chỉ biết kết quả là sau đó liền rãnh tay, bởi vì không tìm được nửa điểm manh mối Lục gia cùng nhị hoàng tử Úc Văn Bân hợp mưu, Lục gia cũng giống như hoàn toàn không biết cái gì, hắn sẽ không nói cho Đoạn Sở.

Cho nên Đoạn Sở căn bản không biết, trước đó không tra ra căn cứ chính xác Lục gia cùng Đằng Lương Tuấn giao thiệp, Úc Thịnh Trạch đã lấy lý do “Lục gia lợi dụng khóa thực tiễn âm mưu tính kế Đoạn Sở” cùng “Lục gia ở quân bộ chậm trễ việc điều tra chuyện của Trữ Khang Trí”, đem phần lực lượng lớn nhất của Lục gia ở quân bộ là Lục Văn Hạo một chi toàn bộ đều xử phạt giáng cấp.

Nghe xong Nguyên Vĩnh Nghị giải thích, Đoạn Sở đang muốn cười, bỗng nhiên nghĩ đến hắn tính kế Úc Văn Bân trốn ngục, vốn đang nghĩ Úc Văn Bân trước tiên sẽ uy hiếp Lục gia, hiện tại xem ra, hắn phải một lần nữa thay đổi kế hoạch.

“Người của nhị hoàng tử ở học viện chiến sĩ rất nhiều, là bởi vì tổ phụ của nhị hoàng tử phi là viện trưởng học viện chiến sĩ?”

Đoạn Sở nhăn lại mi.

Nguyên Vĩnh Nghị gật gật đầu, dùng khẩu khí trào phúng nói: “Bằng không ngươi cho là, Bồ Phán Liễu bất quá chỉ là một người bình thường, làm sao có thể trở thành chính phi của nhị hoàng tử.”

Đoạn Sở nghĩ đến Bồ Phán Liễu luôn là một bộ biểu tình nhu nhược, trong lòng hừ lạnh. Vệ Thư Lan từ Mạch Duy biết được tin tức ở trái đất, lúc trước bọn họ đều tưởng nàng sẽ trực tiếp truyền lại cho Lục Tân Quân, hiện tại xem ra, hẳn là truyền lại cho Bồ Phán Liễu mới đúng. Nếu không, lấy tâm cơ của Úc Văn Bân, âm mưu như vậy không có khả năng nói cho Bồ Phán Liễu không dấu được chuyện, cũng sẽ không ở hoàng cung chột dạ lộ ra dấu vết. Xem ra sau khi Úc Văn Bân trốn ngục, cần phải xuống tay từ Bồ Phán Liễu.

Dung Thu một mực nhìn danh sách trên quầy của Phong Vinh thương hội, thấy Nguyên Vĩnh Nghị cùng Đoạn Sở đã nói xong, lại gần vẻ mặt chờ mong nói: “Tiểu Sở, nghe nói bảo vật áp đáy hòm của Phong Vinh thương hội lúc này, rất có thể là chí bảo ngàn năm truyền thừa thế gia!”

Lam Tư vốn ở một bên bồi Nhạc Tùng Trữ, nghe vậy cũng lộ ra tươi cười thú vị: “Truyền thừa thế gia ngàn năm tinh tế cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, ở Đế Ma Tư trừ bỏ Nguyên gia, cũng chỉ còn Tiêu gia cùng Diêm gia.”

Nguyên Vĩnh Nghị cho tới bây giờ vẫn luôn không dám khinh thường vị vương tử Trạch Mĩ này, nghe được hắn nói như vậy, gật gật đầu: “Đá năng lượng nguyên của Diêm gia hoặc là phù điêu của Tiêu gia, nếu tin tức là thật, phù điêu có khả năng lớn hơn.”

Đoạn Sở nghe được Tiêu gia, bản năng dâng lên phản cảm.

Lam Tư nở nụ cười, săn sóc giảng giải cho Nhạc Tùng Trữ cái gọi là ngàn năm truyền thừa thế gia, thậm chí còn liệt kê ra mấy thế gia của Trạch Mĩ.

Dung Thu nghe được cảm giác mới mẻ, lôi kéo Đoạn Sở, nhẹ giọng hỏi: “Lam Tư điện hạ đối với mụ mụ ngươi cũng thật tốt, nếu không phải thấy hắn cùng Khang Khiết thật sự không có chút mập mờ nào, ta còn nghĩ rằng hắn lấy lòng mụ mụ ngươi, vì muốn làm con rể chuẩn mực đâu?”

“Khụ khụ khụ”, không đợi Đoạn Sở bày ra biểu tình kinh ngạc, Trữ Khang Hạo ngay gần đó đã mãnh liệt ho khan.

Mặt Dung Thu lập tức liền đỏ, Đoạn Sở theo bản năng nhìn về phía Lam Tư, thấy hắn vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trữ Khang Hạo, trong mắt còn lộ ra một chút quan tâm, nhịn không được nở nụ cười.

“Cũng không phải, Lam Tư cùng mụ mụ ta rất hợp nhau, hắn thích mỹ thực trái đất mà mẹ ta làm.” Đoạn Sở giải thích, ý cười nơi khóe miệng căn bản không thể áp chế. Nếu Lam Tư thật sự kiên định với việc chỉ tính toán tìm chiến sĩ hoàn toàn phù hợp để kết hôn, đại ca giấu diếm như vậy, kỳ thật cũng coi như chậm trễ Lam Tư, cũng khó trách lại chột dạ thành như vậy.

Dung Thu có điểm ngượng ngùng, cảm thấy chính mình náo loạn thật chê cười, ánh mắt không khỏi nhìn xung quanh, bỗng nhiên tầm mắt dừng lại ở nơi nào đó. “Di, Khang Khiết đang cùng ai nói chuyện vậy?”

Đoạn Sở theo tiếng nhìn lại, đứng ở đối diện Trữ Khang Khiết là một nam tử tuổi trẻ tuấn mỹ xuất trần, có thể nói là nam tử có diện  mạo xuất chúng nhất mà hắn từng gặp, nhưng một người như vậy, hắn lại chưa bao giờ gặp qua. Mà hiện tại, nam tử bộ dạng cực mĩ này, giống như khổng tước xòe đuôi đối với muội muội của hắn triển lãm mị lực nam tính.

Đoạn Sở thật sâu nhăn lại mi, vừa vặn nhìn đến Áo Lợi Ngươi chạy lại đây, không khiến người chú ý chỉ chỉ bên kia hỏi: “Áo Lợi Ngươi, ngươi đã thấy qua người kia chưa?”

Áo Lợi Ngươi nhìn chăm chú bên đó, nghĩ nghĩ thấp giọng nói: “Đoạn Sở các hạ, hắn là Tiêu Vĩnh Ca, là người Tiêu gia, lệ thuộc chi thứ Tiêu gia Đế Ma Tư, nghe nói là người khế ước có thiên phú về phù điêu nhất.”

Trong mắt Đoạn Sở cơ hồ nháy mắt biến thành gió lốc đen kịt, lực lượng tinh thần cường hãn vô cùng thẳng hướng đối phương đánh tới, lại vào một khắc cuối cùng tránh được yếu hại.

Tiêu Vĩnh Ca đang bày ra tư thế tao nhã đầy đủ mị lực nhất, bỗng nhiên trong lòng kinh sợ, cảm nhận nguy cơ mãnh liệt thúc đẩy hắn cực nhanh lui về phía sau, nhưng đã không còn kịp rồi, một cỗ lực lượng quỷ dị đánh trúng ngực, kịch liệt đau đớn xảy ra cùng với tinh thần hỗn loạn bất ngờ, một cỗ tinh ngọt từ cổ họng dâng lên, nếu không phải đúng lúc cắn chặt răng ổn định thân hình, chỉ sợ hắn đã sớm nằm úp sấp, mất mặt trước mỹ nữ đang chuẩn bị dụ dỗ.

Kinh hãi dùng dư quang nhìn xung quanh, chỉ thấy một thanh niên dáng người cao to, tuấn tú thanh nhã bước đi thong thả tới đây, ánh mắt lạnh lùng liếc hắn.

Tiêu Vĩnh Ca cả người phát lạnh, chợt nghe thanh niên ôn nhu hỏi:

“Khang Khiết, ngươi không phải muốn tìm một ít gì đó đặc biệt sao? Người này, chặn đường ngươi đi hay sao?”

Trữ Khang Khiết chớp mắt, bản năng cảm thấy được tâm tình của ca ca mình rất không tốt, ngón tay chỉ Tiêu Vĩnh Ca gật đầu: “Đúng, hắn mạc danh kỳ diệu lại đây, giới thiệu với ta về cái gì phù điêu rất hữu dụng.”

Người này, chính là Đoạn Sở? Tiêu Vĩnh Ca chỉ cảm thấy ngực ép tới không thở nổi, thân thể cứng ngắc một cử động cũng không dám. Đây vẫn là lần đầu tiên, hắn từ trên một người khế ước cảm nhận được uy áp tinh thần lực cường đại, không thể địch nổi, lúc trước hắn vẫn nghĩ rằng, chỉ có chiến sĩ cấp cao mới có lực uy hiếp không thể kháng cự như vậy.

Hắn gian nan mở miệng, thử giải thích: “Ta chỉ là thấy vị tiểu thư này một mực tìm đồ vật này nọ, vừa vặn chúng ta lúc này bày quầy hàng ra bán, nghĩ rằng các tiểu thư tuổi trẻ rất thích phù điêu.”

Đoạn Sở nhếch mi, liến mắt nhìn Úc Thiên Triển cách đó không xa, lạnh mặt: “Ngươi là người Tiêu gia? Tiêu gia Tiêu Vĩnh Ca?”



Tháng Năm 28, 2016

148


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.