Trà Hương Mãn Tinh Không

Chương 168



Y Duy Tát tinh cầu, phía ngoại ô gần khu vực trung tâm, từng bãi cỏ xanh tươi kéo dài không dứt, khắp trong tầm mắt đều là núi rừng vây quanh, trong không khí lan tràn một cỗ hương khí thanh nhã như có như không, khiến người khác cảm thấy thoải mái tâm thần.

Từ rất xa có một đám chiến sĩ trẻ tuổi đi lại tập tễnh đang bước tới, mỗi người đều là bộ dáng mệt mỏi, nhìn thấy một tiểu viện lịch sự tao nhã ở chân núi, bên ngoài viện viết hai chữ trà trang thật to, không khỏi lắp bắp kinh hãi.

“Địa phương xa xôi như vậy, lại có trà trang?”

“Ngươi quản nó vì sao lại có, lần này bị kẹt ở đầm lầy hoang dã hơn nửa tháng, vừa đói vừa mệt, chúng ta vào trà trang nghỉ ngơi cũng tốt.”

“Đúng đúng, cho dù chỉ là trà trang bình thường, nước trà cũng có thể giải khát, còn có thể giảm bớt một chút mệt mỏi về tinh thần lực, so với thuốc Thư Trữ tốt hơn nhiều.”

“Ai, ngươi nói nếu có thể đến được trà trang của hoàng thất cùng Nguyên gia, làm sao còn giống như chúng ta phải ra ngoài săn bắn vất vả như vậy.”

“Này cũng hết cách, chỉ có tông sư Đoạn Sở tự mình nuôi dưỡng cây trà từ lúc ban đầu, lá trà mới có thể tinh luyện được thành thuốc ngưng thần khai thông, cái khác chỉ có thể dung nhập thuốc ngưng thần để nâng cao hiệu quả. Mà Đoạn Sở tông sư để ý nhất trừ bỏ bầu bạn cửu điện hạ của hắn, cũng chỉ có phu phu Nguyên gia Nguyên Vĩnh Nghị là quan hệ với hắn tốt nhất. Đương nhiên, còn có Trữ gia ở trái đất cùng Tiêu gia ở thủ đô tinh.”

“Ngươi cũng biết nhiều quá nhỉ, bất quá, chúng ta không có cơ hội có được cây trà do Đoạn Sở nuôi dưỡng cũng không ảnh hưởng gì nhiều, cuối cùng hối hận nhất, chỉ sợ chính là Đoạn gia ở Y Duy Tát. . . . . .”

Mắt thấy càng nói càng thái quá, thanh niên tương đối ổn trọng vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Ngươi đừng nói bừa, ngươi đã quên đại nguyên soái của chúng ta là ai sao?”

Người nọ đang nói đến hứng khởi, hơn nữa đối tượng mà hắn vui sướng khi người gặp họa lại nguyên bản đã từng là nhà giàu có huân quý cao cao tại thượng, bị đánh gảy nhất thời bất mãn, châm chọc khiêu khích liếc nhìn thanh niên: “Ngươi mới nói bừa, ta nói Đoạn gia ở Y Duy Tát, rõ ràng là chỉ Đoạn gia chi thứ hai, là một chi của Đoạn Văn Vũ đại tướng quân hơn hai mươi năm trước đến Y Duy Tát, chứ không phải một chi hiện tại của Đoạn Văn Xương đại nguyên soái, hắn rõ ràng là mười năm trước mới đến đây, là người của Đoạn gia chi thứ ba.”

“Này ta cũng biết, nghe nói Đoạn Sở tông sư từ nhỏ liền sinh hoạt tại tòa thành Đoạn gia ở Y Duy Tát, bị mẹ kế hủy đi giá trị thiên phú tinh thần lực, lại bị tổ phụ mẫu cùng phụ thân coi là phế vật, thiếu chút nữa ngay cả tính mạng cũng bị đứa con gái tư sinh hại mất. Cũng may cửu điện hạ phát hiện bọn họ hoàn toàn phù hợp, liền mang Đoạn Sở các hạ trong kỳ thức tỉnh đi, cứ như vậy thoát ly Đoạn gia. Hiện tại muốn thơm lây, nhưng một chút thể diện cũng không còn.”

“Hiện giờ Đoạn gia chi thứ hai đã sớm không còn tiền đồ gì, chỉ có vợ chồng Đoạn Văn Vũ cùng một tôn tử bị nghiệp đoàn người khế ước niêm phong tên, chậc chậc, đây mới là trừng phạt đúng tội.”

“Bị niêm phong tên liền ý nghĩa không còn hy vọng thăng lên cấp 7, Đoạn Văn Vũ bọn họ sợ là hối hận tới ruột đều xanh.”

“. . . . . .”

Lời nói của nam tử lập tức có được hưởng ứng, đối với loại chuyện xưa từng bị khi dễ cuối cùng đảo ngược tình thế, đối với đại đa số mọi người đều là khích lệ. Càng đừng nói trong cảm nhận của tất cả chiến sĩ, Đoạn Sở phát triển bánh kẹo cùng thuốc ngưng thần khai thông, trấn an và làm giảm dao động tinh thần lực của chiến sĩ cấp thấp, gối trà mang đến bảo đảm an toàn thật lớn cho tinh cầu, mà nghiên cứu ra thuốc thức tỉnh, lại là tin vui cho tất cả chiến sĩ cùng người thường, vị chính quân cửu hoàng tử này trở thành tông sư chế thuốc, nên nhận được sự tôn kính yêu quý của đế quốc Đế Ma Tư thậm chí là cả tinh tế.

Nghĩ đến tồn tại vô cùng tôn kính trong cảm nhận của bọn họ, thế nhưng phải chịu nhiều ủy khuất cùng đau khổ như vậy, những người này nhất thời trở nên sôi sục căm phẫn. Ngay cả cha ruột Đoạn Chí Tu, mẹ kế Bối Tĩnh Lan ác độc cùng Đoạn Nhã Thanh vô sỉ bỉ ổi đều bị chửi bới, cuối cùng lại chết sớm nhất, ngay cả chiến sĩ cấp 9 Đoạn Kì Diệu chưa gặp mặt Đoạn Sở được vài lần cũng bị liên lụy vào.

Nghe được những điều này, thanh niên nguyên bản ý đồ ngăn cản sắc mặt đổi đổi, ánh mắt lo lắng chuyển hướng người trẻ tuổi nãy giờ vẫn trầm mặc không nói câu nào.

“Á Ngạn, ngươi đừng nghe bọn hắn. Đoạn Sở các hạ khẳng định không phải người tính toán chi li, ân oán đều là quá khứ, làm sao có thể cầm mãi không buông.” Thanh niên nhẹ giọng an ủi.

Đoạn Á Ngạn đã hai mươi lăm tuổi, trên khuôn mặt tái nhợt tràn đầy thần sắc phức tạp, sự kiêu ngạo lúc trước cũng bị cuộc sống nhấp nhô mài mòn, nghe được đồng bạn an ủi cười cười: “Trâu Mộc, ta không lo lắng.”

Đoạn Á Ngạn đích thật là không lo lắng, nhiều năm như vậy, không nói ca ca hắn đã sớm công thành danh toại, ca ca có được một vị cửu hoàng tử cấp 9 làm bạn, lại có một sư đoàn làm tư quân, nếu muốn đối phó với Đoạn gia, cũng không cần tự ca ca hắn ra tay.

Huống chi, Đoạn Á Ngạn nhớ tới đoạn thời gian trước từng một lần đi ngang qua. Ca ca được mọi người tôn sùng, được cửu điện hạ phủng ở trong lòng bàn tay, khuôn mặt tươi cười không thấy nửa điểm lo lắng, cuộc sống thực hạnh phúc. Người như vậy, cho dù ngẫu nhiên nghe được tin tức về Đoạn gia, chỉ sợ cũng chẳng rãnh mà để ý đến quá khứ không vui.

Trâu Mộc chần chờ, vỗ vỗ bờ vai của hắn không nói chuyện, một công tử nhà giàu có huân quý, xen lẫn trong một đám chiến sĩ xuất thân bình dân cùng nhau mạo hiểm, làm sao có thể khiến người an tâm. Ngẫm lại Đoạn gia kia, thật đúng là khiến kẻ khác khinh thường.

Cho dù Đoạn Á Ngạn không thể có người khế ước xứng đôi thì sao, thuốc thức tỉnh công khai đã năm năm, phía chính phủ Đế Ma Tư đã sớm công bố yêu cầu chọn lựa người khế ước hậu thiên: Trừ bỏ người khế ước tinh thần lực tính chất đặc biệt phù hợp lại nguyện ý nhập ngũ, chiến sĩ có thể thông qua đủ mọi cách, dùng kỳ trân dị bảo hoặc công trạng đặc biệt để trao đổi với tông sư Đoạn Sở, chỉ cần có thể khiến cho Đoạn Sở các hạ đồng ý là được.

Đoạn gia so với người ngoài càng hiểu rõ Đoạn Sở các hạ, Đoạn gia vẫn còn Đỗ gia là quan hệ thông gia, chỉ cần có tâm, vẫn có thể có được thuốc thức tỉnh. Đoạn Á Ngạn thiên tư cao như vậy, cứ như thế lãng phí thiên phú vô ích, cũng quá đáng tiếc.

Nghĩ vậy, Trâu Mộc nhìn Đoạn Á Ngạn, Đoạn gia thật sự mắt quá ngắn, lấy Đoạn Á Ngạn liều mạng như hiện tại, chỉ cần tiếp tục kiên định như vậy, nói không chừng dựa vào bản thân cũng có thể có được một lọ thuốc thức tỉnh, cho dù không sánh kịp Đoạn Sở tông sư, tương lai cũng có hi vọng trở thành một chiến sĩ cấp 9.

Đoạn Á Ngạn không biết bạn tốt suy nghĩ cái gì, cũng không muốn tiếp tục chủ đề vừa rồi, nhìn nhìn hai bên, dựng lên kết giới tinh thần lực, chỉ chỉ trà trang kia thấp giọng nhắc nhở: “Trâu Mộc, ta nói cho ngươi biết. Chúng ta nhanh chóng đi vào một chút, nếu ngươi có đủ tinh tệ, liền đem thành phẩm trà có thể mua được đều mua hết, ngàn vạn lần đừng tặng người khác, chính mình giữ lại từ từ dùng, cho dù là bã trà cũng có thể làm thành trà bao hoặc gối trà, ngươi nhất định sẽ không hối hận.”

Từ bảy tám năm trước khi Đoạn Sở phát triển bánh kẹo, lá trà dần dần mở rộng ở Cáp Ngói tinh hệ, mà năm năm trước thuốc thức tỉnh xuất hiện, lại làm cho cả đế quốc cùng liên minh sinh ra hứng thú nồng đậm với lá trà. Trà trên trái đất cùng văn hóa trà riêng biệt của nó, cũng truyền khắp tinh tế.

Lúc ban đầu nhập trà vào đế quốc Đế Ma Tư, trên mạng lưới tinh vực có đề cập đến cách dùng trà toàn diện nhất. Cho nên cho dù là bình dân, cũng có thể biết được phương pháp phao trà cùng chế tác gối trà đơn giản. Tuy hiệu quả không bằng Đoạn Sở tông sư hoặc người khế ước hậu thiên làm ra, nhưng tác dụng đặc biệt của bản thân cây trà vẫn có thể phát huy.

Trâu Mộc kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía cái sân bố trí tương tự với đại đa số trà trang khác. Hắn biết Đoạn Á Ngạn sẽ không nói dối hắn, trà trang như vậy, nhất định là giống với trà trang sản xuất của hoàng thất, Nguyên gia.

“Nơi này là sản nghiệp của Nguyên gia?” Trâu Mộc kỳ quái hỏi. Trà của hoàng thất cùng Nguyên gia, phần lớn giao cho nhóm người khế ước hậu thiên chế tác thành bánh kẹo, thuốc ngưng thần khai thông, đương nhiên, riêng gối trà hoặc thuốc thức tỉnh do Đoạn Sở chế tác, hoặc là được đưa tới những nơi đặc biệt, hoặc là giao cho nghiệp đoàn người khế ước cùng nghiệp đoàn chế thuốc nghiên cứu. Người ngoài phải có cách riêng mới có thể có, người thường ngay cả một gốc cây trà cũng đừng nghĩ nhìn thấy được.

Đoạn Á Ngạn lắc lắc đầu, hàm hồ trả lời: “Không, chỗ trà trang này, chính là đứng tên của vị tông sư kia.”

Mấy chỗ sản nghiệp Đoạn gia của Đoạn Sở ở Y Duy Tát mọi người đều biết, hắn có mấy người ca ca thường xuyên lại nơi này mua, chỉ có tứ đường ca Đoạn Hoa cùng hắn chưa từng tới.

Trâu Mộc bỗng nhiên trợn to mắt, sản nghiệp đứng tên Đoạn Sở tông sư? Trâu Mộc chỉ cảm thấy tâm kinh hoàng không thôi, không nói hai lời, không để ý kết giới tinh thần lực, lôi kéo Đoạn Á Ngạn chạy như bay về phía trà trang.

Nơi đó, cửa lớn rộng mở, hương trà đập vào mũi, sau khi tiến vào phòng trong, Trâu Mộc lập tức bị bố cục thanh nhã u tĩnh hấp dẫn, bị Đoạn Á Ngạn lặng lẽ giữ chặt chỉ về một bên, lúc này lúc này mới thấy chỗ tiếp khách dựng một quang mạc, mặt trên ghi rõ trà trang tiếp khách số lượng hạn chế, mua lá trà cũng vậy.

Trâu Mộc đoán rằng, quy định như vậy chỉ sợ đều là nhằm vào nhà giàu có quý tộc, giống bọn họ không có phương pháp biết được tin tức, căn bản không có cơ hội biết được. Hắn quy củ lôi kéo Đoạn Á Ngạn muốn đi xếp hàng, lại bị Đoạn Á Ngạn cự tuyệt.

“Ta đi tìm chỗ chờ ngươi.” Không đợi Trâu Mộc khuyên bảo, Đoạn Á Ngạn xoay người đi về một góc ở phía đại sảnh.

Hắn không phải không bỏ xuống được kiêu ngạo, cũng không phải muốn để dành cho người khác, mà Đoạn gia chi thứ hai thật sự thất bại, tổ phụ, tổ mẫu mỗi ngày oán than khắp nơi, càng không thể trông cậy vào những người khác trong Đoạn gia. Tinh tệ trong tay hắn phải để dành sử dụng khi thăng cấp, còn có cơ giáp, đá năng lượng nguyên cái nào cũng cần hao phí. Bình thường tinh thần lực hỗn loạn chỉ có thể dựa vào chính mình, dù sao mấy năm nay hắn đều đã quen.

“Phổ Lôi Tư, ngươi thật sự vội vàng!” Một thanh âm nam tử nửa oán giận nửa cao hứng vang lên trong đại sảnh.

Phổ Lôi Tư? Đoạn Á Ngạn cả kinh, năm đó Đoạn Sở rời khỏi Đoạn gia, bên người có dẫn theo một người thị vệ, chính là Phổ Lôi Tư. Chỉ sợ khi đó ai cũng sẽ không nghĩ đến, Đoạn Sở có thể đi tới địa vị chí tôn hiện giờ, mà thị vệ nho nhỏ năm đó chỉ là chiến sĩ hậu thiên, không chỉ có một người khế ước hậu thiên làm bầu bạn, mà còn là một trong những cấp dưới mà Đoạn Sở tín nhiệm nhất, phụ trách tất cả sản nghiệp tư nhân mang tên Đoạn Sở. Thật đúng là quý tiện vô thường, thế sự khó liệu.

Nghĩ đến trước kia từ nhị đường ca biết được tin tức, Đoạn Á Ngạn ngẩng đầu, nhìn kỹ người tới. Quả nhiên là hắn, mười năm không thấy, nam nhân hơn ba mươi tuổi mặt mày mỉm cười, thần thái trầm tĩnh, không còn thấy chất phác trong quá khứ, khí chất hàm hậu cũng theo năm tháng mà biến thành thành thục ổn trọng.

“Côn Ni Ngươi, thật có lỗi, để ngươi phải đợi lâu.” Phổ Lôi Tư thành khẩn biểu đạt xin lỗi, không hề nhìn thấy ngạo mạn vô lễ mà địa vị tăng lên mang đến.

Côn Ni Ngươi bật cười lắc đầu: “Khách khí như vậy làm cái gì, nghiêm trang cũng không ngại mệt.”

Phổ Lôi Tư mím môi, có điểm ngượng ngùng ngồi xuống, đem một cái hộp đưa cho Côn Ni Ngươi: “Này là của ngươi, bất quá ta phải cùng ngươi xác định một chút.”

Côn Ni Ngươi nhãn tình sáng lên, cũng không mở hòm ra trực tiếp hỏi: “Xác định cái gì?”

Phổ Lôi Tư hạ thấp thanh âm: “Dược này, ngươi thật là cho nữ nhi của ngươi dùng? Ta nhớ nàng còn chưa tròn mười tám tuổi.”

Côn Ni Ngươi biến sắc, bình tĩnh gật đầu, thấy Phổ Lôi Tư nhẹ nhàng thở ra, cau mày nói: “Ngươi hẳn là biết, người khế ước bẩm sinh rất thưa thớt, kiểm tra đo lường tinh thần lực của A Nguyệt lại là nhu hòa, cho nên ta mới muốn để nàng trở thành người khế ước hậu thiên. Quá mười tám tuổi còn cần dùng thêm Bích Chi thảo, đó không phải thứ ta có thể gánh vác, nếu không có ngươi, thuốc thức tỉnh lại càng không có khả năng có được.”

Phổ Lôi Tư nghe được lời nói của Côn Ni Ngươi, ngược lại không có áy náy gì, chỉ ôn tồn giải thích: “Ngươi dù sao cũng ở Đoạn gia, ta lúc trước thời điểm cùng chính quân đề cập tới chuyện này không nhớ tới, chính quân ngay cả ta lấy Tam Diệp Long Thấm thảo cùng tinh tệ cũng không hỏi lý do, không nói hai lời liền cho ta. Chính quân tín nhiệm như vậy, ta cuối cùng vẫn muốn hỏi thăm ngươi cho rõ ràng.”

Côn Ni Ngươi hiểu rõ, bất quá nghe như vậy lại đứng lên, chẳng lẽ Đoạn Sở tông sư đối với Đoạn gia vẫn canh cánh trong lòng?

“Tông sư, vẫn hận Đoạn gia sao?” Côn Ni Ngươi nhỏ giọng hỏi.

Phổ Lôi Tư vội vàng lắc đầu: “Làm sao có thể, chính quân mỗi ngày vất vả bận rộn, căn bản không rãnh rỗi nhớ tới ân oán quá khứ, lại nói sau khi tam gia cùng đại tiểu thư đều chết, Bối Tĩnh Lan bị giam giữ ở Tạp Áo tinh cầu.” Hắn dừng một chút còn nói: “Kỳ thật cái mà Đoạn gia thât sự muốn, là muốn nói cho chính quân một tiếng tùy hắn làm chủ, chứ không phải muốn gạt hắn, đúng không?”

Mày Côn Ni Ngươi buông ra, tán dương gật đầu. Bạn tốt không thông minh, nhưng đủ trung tâm. Mà tới vị trí như Đoạn Sở tông sư cùng cửu hoàng tử, trung tâm như một mới là thứ quan trọng nhất, thực lực tính cái gì, có cả đống chiến sĩ cấp cao nguyện ý vì bọn họ mà dốc sức. Bất quá, vất vả?

“Chính quân mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc sao?” Côn Ni Ngươi tò mò hỏi.

Phổ Lôi Tư thập phần thản nhiên gật đầu: “Kia đương nhiên, từ sáng sớm đến tối muộn, cũng chỉ có khi cửu điện hạ trở về, thì chính quân mới nghỉ ngơi mà thức dậy vào giữa trưa.”

Về phần vội cái gì, Phổ Lôi Tư đương nhiên sẽ không nói tỉ mỉ. Sáng sớm ở phòng tác chiến đánh nhau, hắn cùng Áo Lợi Ngươi đều bị đánh nằm úp sấp, cũng chỉ có Túc Thiên mới có thể cùng chính quân đánh được mấy chiêu, ngày thường không chỉ chế tác số lượng lớn gối trà cùng thuốc thức tỉnh, còn phải nghiên cứu năng lượng dị thú, thật sự rất vất vả.

Côn Ni Ngươi vừa muốn gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, không nói gì nhìn Phổ Lôi Tư.

Lấy thể năng cùng tinh thần lực chiến sĩ cấp 9 của cửu điện hạ, nói không chừng buổi sáng đối với Đoạn Sở các hạ càng vất vả. Càng đừng nói ngay cả hắn cùng mọi người ở Y Duy Tát xa xôi cũng đều biết, cửu điện hạ rất ít khi rời khỏi Đoạn Sở, đi đâu cũng mang theo. Chẳng sợ Đoạn Sở các hạ đi tới trái đất xa xôi, hay đi theo Mạt Đặc Lí Khắc Hào săn bắn, hắn cũng sẽ gọi quân hộ vệ đi theo, thế cho nên hải tặc vũ trụ đối với Mạt Đặc Lí Khắc Hào càng thêm nghe tin đã sợ mất mật. Dựa theo cách nói của Phổ Lôi Tư, chẳng phải là Đoạn Sở người khế ước hầu như sáng nào, cũng đều phải nằm úp sấp trên giường?

Không chỉ có Côn Ni Ngươi chú ý tới, ngay cả Đoạn Á Ngạn ở một bên nghe được, không biết vì sao, nguyên bản trên mặt yên lặng lại hiện lên ý cười nhè nhẹ.

Hắn không phải chưa từng oán giận, thời điểm biết nghiệp đoàn người khế ước niêm phong tên cũng từng tuyệt vọng, sau khi ông cố phụ chết lại không ăn không uống nghĩ muốn tìm một chỗ đem chính mình chôn vùi, thẳng đến khi nhận được tin tức tỷ tỷ Đoạn Nhã Thanh phản quốc tử vong. Hắn hoàn toàn lưu đày chính mình, gia nhập một tổ săn bắn bình dân, chứng kiến bao nhiêu sinh ly tử biệt, gặp ân oán tình cừu muôn hình muôn vẻ, chính mình cũng từng quanh quẩn bên ranh giới sinh tử, hắn cũng dần dần bình tĩnh. Kết cục của Đoạn gia, kỳ thật đã sớm được định trước, chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.

Nhìn thấy Trâu Mộc đi tới, Đoạn Á Ngạn giãn mi cười yếu ớt, đứng dậy liền tính toán rời đi.

“Phổ Lôi Tư, ngươi thật sự không đi tới nhà của ta một chuyến sao, đã nhiều năm không gặp A Nguyệt nhà ta, lần trước gặp mặt vẫn là tiểu nha đầu. . . . . .”

“Không được, tiểu công tử nhà đại ca chính quân mới sinh ra. . . . . .”

“A, khó trách. . . . . .”

Phía sau truyền đến tiếng nói mơ hồ, người khác nghe không hiểu, Đoạn Á Ngạn lại biết, hiện tại người được Đoạn Sở coi là đại ca, chỉ có Trữ gia Trữ Khang Hạo ở trái đất, năm đó cùng vương tử Trạch Mĩ Lam Tư • Duy Đức ký kết hôn ước, chấn kinh cả tinh tế. Hiện tại tiểu công tử của Trữ Khang Hạo cùng Lam Tư • Duy Đức sinh ra, không cần nghĩ cũng biết, thất ca nhất định sẽ đi tới trái đất thăm hỏi.

Càng đi xa, lời nói của Phổ Lôi Tư cùng Côn Ni Ngươi rốt cuộc không còn nghe được, Đoạn Á Ngạn bỗng nhiên thở dài. Rơi xuống nông nỗi như bây giờ, Đoạn Sở cùng hắn từng có thể chất tương tự, gặp được cha mẹ người nhà Trữ Khang Trí hoàn toàn khác biệt mà lại trở thành người thân nhất, tổ phụ, tổ mẫu hối hận không kịp, phụ thân lại chết không nhắm mắt, vậy mẫu thân hắn thì sao?

“Ngươi muốn đi Tạp Áo tinh hệ, vì sao?” Trâu Mộc sợ ngây người. Nhìn bạn tốt còn trẻ tuổi mà ánh mắt đã trở nên tang thương, trong lòng càng lo lắng: “Đó là nơi dành cho tù nhân lưu vong, ngươi đi tới nơi đó làm gì?”

“Mẫu thân của ta ở nơi đó.” Đoạn Á Ngạn tiếng nói khàn khàn, nhiều năm như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên nhắc tới Bối Tĩnh Lan với người ngoài.

Trâu Mộc da mặt co rúm, tên Bỗi Tĩnh Lan, từ lúc Đoạn Sở tông sư nổi danh tinh tế, đã sớm bị coi như một thứ hôi thối. Bất quá đối mặt với bạn tốt, hắn vẫn là lựa chọn tránh đi, chỉ đem những gì hiểu biết nói cho hắn: “Đi tới Tạp Áo tinh hệ chỉ có quân hạm đế quốc, này ta có thể giúp ngươi. Nhưng cả Tạp Áo tinh hệ đều là tội phạm, ngay cả giám ngục cùng nhóm thủ vệ thời gian dài cũng đều sinh hoạt trong không gian theo dõi tại Tạp Áo tinh hệ, ngươi nếu muốn đi thăm, giám ngục sẽ đem ngươi đưa vào Tạp Áo tinh hệ, nhưng sẽ không phụ trách an nguy của ngươi, ngươi muốn tìm người, có thể sẽ gặp phải vô số tội phạm vô cùng hung ác.”

“Cám ơn.” Đoạn Á Ngạn nở nụ cười, kiên định gật đầu. Mẫu thân hắn có lẽ có lỗi với rất nhiều người, không chỉ mẹ con Sở Giai cùng Đoạn Sở, còn có tỷ tỷ Đoạn Nhã Thanh đã chết sớm, nhưng, chỉ duy độc không có lỗi với hắn. Ngược lại là hắn, thiếu nợ mẫu thân rất nhiều. Từ nhỏ luôn được nàng sủng ái, lại không kịp hồi báo nửa phần.

Cuối cùng, Trâu Mộc cũng thỏa hiệp. Không chỉ giúp Đoạn Á Ngạn lên quân hạm đi Tạp Áo tinh hệ, chính mình cũng cùng một nam tử trẻ tuổi khuôn mặt bị che lấp tiến vào quân hạm đi tới Tạp Áo tinh hệ.

Trải qua gần vài tháng chiến đấu, trên một đỉnh núi cao tràn ngập băng tuyết ở Tạp Áo tinh hệ, Đoạn Á Ngạn thấy được Bối Tĩnh Lan toàn thân đầy máu, chật vật không chịu nổi, đang bị đông đảo nữ tử cường hãn giẫm đạp dưới chân khi dễ, hai tay bị phế không giãy được khỏi kiềm chế, ngũ quan xinh đẹp sớm đã biến thành xanh xanh tím tím, máu tươi dưới thân nhiễm đỏ trên mặt đất tuyết trắng. Rốt cuộc không còn nhìn thấy hính dáng của một người từng là một nhà bào chế thuốc kiêu ngạo xinh đẹp nữa.

“Mẹ!” Đoạn Á Ngạn sau khi cứu Bỗi Tĩnh Lan, ôm lấy Bối Tĩnh Lan bỗng nhiên điên cuồng giãy dụa khóc lớn lên.

“Mẹ, còn mười năm, con sẽ chờ mẹ ra. Đến lúc đó, chúng ta có thể tìm một tinh cầu xa xôi ở lại, chỉ chúng ta hai người, con sẽ chữa khỏi tay cho mẹ, sẽ xây cho mẹ một tòa thành thật lớn. . . . . .”

Bối Tĩnh Lan nghe đứa con từ trên trời giáng xuống không ngừng mặc sức tưởng tượng tương lai, tròng mắt nguyên bản đờ đẫn trở nên có sinh khí, khi nhìn theo Đoạn Á Ngạn rời đi, lộ ra mỉm cười ôn nhu nhã nhặn lịch sự giống như trong quá khứ.

Nàng không phải không hối hận, nhưng, nàng đã sớm không có quyền lợi hối hận. Nàng cùng Đoạn Chí Tu khi còn sống, chỉ vì một chút cảm tình dối trá đến mức khiến kẻ khác buồn nôn, chung quy hại người hại mình, thậm chí ngay cả thân sinh nữ nhi của chính mình cũng hy sinh. Lúc trước, nàng rốt cuộc vì sao lại cảm thấy Đoạn Chí Tu đáng giá để phó thác cả đời chứ? Ý thức được sai lầm của chính mình, mỗi ngày như có vô số con kiến cắn nuốt sự dơ bẩn của nàng, nếu không phải còn nhớ thương Đoạn Á Ngạn, nàng căn bản sống không nổi.

Mà hiện giờ, cho dù nàng ở Tạp Áo tinh hệ cũng biết, địa vị của Đoạn Sở ở Đế Ma Tư, thậm chí cả tinh tế là siêu nhiên, không thể dao động. Mười năm sau nàng đi ra ngoài thì thế nào, sẽ chỉ khiến đứa con nàng để ý nhất cả đời lưng đeo gánh nặng cùng ô danh, cả đời sống trong xem thường cùng hèn mọn. Mà hết thảy điều này, đều là người làm mẫu thân như nàng mang đến. . . . . .

Trên quân hạm, Đoạn Á Ngạn bỗng nhiên đối với nam tử che kín ngũ quan xoay người nói lời cảm tạ: “Tứ đường ca, cám ơn ngươi!”

Trâu Mộc bồi hắn, có lẽ là bởi vì ân cứu mạng vài năm này, nhưng vị tứ đường ca lạnh lùng này, cũng là người thiếu chút nữa bị một nhà bọn họ liên lụy mà bị hủy diệt tiền đồ, trừ bỏ huyết thống lại không có chút tình cảm liên quan gì.

Đoạn Hoa triệt hồi tinh thần lực trên mặt, lạnh lùng gật đầu: “Đi Tạp Áo tinh hệ, cũng coi như ngươi trưởng thành.”

Hắn phất phất tay, để Đoạn Á Ngạn cùng Trâu Mộc rời đi, đôi mắt lạnh như băng buông xuống, nhìn tin tức mà giám ngục Tạp Áo đưa tới trên vòng thông tin: Quân hạm bọn họ vừa ly khai, Bối Tĩnh Lan thắt cổ tự vẫn.



Tháng Sáu 12, 2016

169


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.