Trà Hương Mãn Tinh Không

Chương 170



Trái đất, Hoa Hạ, một tòa cung điện mái cong vểnh lên, kiến trúc cổ kính, đứng lặng cách trung tâm chính trị đô thành không xa. Mà trước cửa lớn của quảng trường, phi hành khí, những chiếc xe xa hoa cao cấp xếp thành hàng dài đứng yên lặng ở đó, thỉnh thoảng lại thấy những con người thân phận không tầm thường lục tục ra vào.

Không ít người trẻ tuổi có cả trai lẫn gái đều dừng chân quan sát, trong mắt là ngạc nhiên khó có thể che dấu. Nếu là mười năm trước, sợ là ai cũng không thể tưởng tượng được, Trữ gia ngay cả sản nghiệp tổ tiên đều thiếu chút nữa không giữ được, vậy mà lại có địa vị quyền thế như bây giờ, trở thành đối tượng mà cả trái đất, thậm chí là tinh tế văn minh khác hâm mộ.

Trái đất tuy vẫn còn nằm trong thời kì được bảo hộ, nhưng mạng lưới tinh vực đã được nối liền, khiến cho đại đa số người trái đất càng thêm hiểu biết về tinh tế. Vương tử Trạch Mĩ, một tinh cầu văn minh cấp cao lại gia nhập Trữ gia, thậm chí hôn sự này, còn được Đoạn Sở tông sư chế thuốc Đế Ma Tư kiệt lực thúc đẩy. Cái này cũng đủ khiến cho mọi người ngạc nhiên cùng hâm mộ.

Khẳng Ân • Duy Đức thời điểm đi ra sân, tinh thần lực theo thói quen mà ngoại phóng chợt nghe tới những nghị luận này, nhất thời khóe miệng co rút. Bất quá đệ đệ hắn cùng Trữ Khang Hạo tình đầu ý hợp, đúng là có công lao của Đoạn Sở. Bất quá nghĩ đến đệ đệ Lam Tư thức tỉnh thành người khế ước hoàn toàn, cũng là công lao của Đoạn Sở, Khẳng Ân lại có điểm tâm tắc (?)

Loại tâm tắc này, là bóng ma hình thành sau khi bị đệ đệ kể lể trong thời gian dài. Trừ bỏ đứa con Trữ Thần An vừa tròn một tuổi của đệ đệ, trong miệng Lam Tư tuôn ra, trừ bỏ Nhạc Tùng Trữ đối với hắn thật tốt thật tốt, thì chính là Đoạn Sở như thế nào như thế nào, ngay cả trượng phu cũng không nhắc đến một câu, càng đừng nói đến ca ca một năm khó được một lần gặp mặt như hắn.

“Tam ca, ca làm gì mà chậm như vậy, bác đã đến từ sáng sớm rồi, còn giúp mụ mụ đem điểm tâm làm thật tốt! Ca cũng mau tới, mụ mụ hôm nay làm bánh bao ăn ngon lắm, còn nói cái gì mà thứ này chó con không thèm để ý tới. Ha ha ha ca nói tên này nghe thật vui. . . . . .” Thanh âm Lam Tư càng ngày càng gần, tiếng cười nghe thập phần tùy ý.

Bên người hắn, Trữ Khang Hạo ôm một đứa nhỏ bộ dáng khá giống Lam Tư, một lớn một nhỏ đều tươi cười ngốc hồ hồ, chỉ có cặp mắt màu đen kia là giống hệt Trữ Khang Hạo.

Khẳng Ân không nói gì trở mình xem thường, nhìn đệ đệ khí sắc thật tốt, cũng biết cuộc sống của đệ đệ vô cùng tốt. Lại tưởng tượng ngay cả tòa nhà rất khác biệt này cũng là kiến trúc thời xưa của Hoa Hạ, nghe nói là do Lam Tư khi đi du lịch đối với kiến trúc cổ nổi lên hưng trí mới xây dựng lên. Tuy cũng có chút lo lắng về phương diện an toàn, nhưng hình thức kiến trúc hoàn toàn dựa theo yêu thích của Lam Tư, đúng là không sợ đem đệ đệ hắn hoàn toàn làm hư.

“Không phải giữa trưa mới chọn đồ vật đoán tương lai sao, Đoạn Sở cùng Úc Thịnh Trạch tới rồi à?” Khẳng Ân đi lên trước đón hai người, giơ tay lên: “Đến với bá bá nào.”

Không đợi Lam Tư trả lời, Trữ Thần An đã tức giận phun ra hai chữ: “Thật lâu.”

“Ha ha ha. . . . . .” Một trận tiếng cười từ phía sau truyền đến, Khẳng Ân vừa quay đầu lại, chỉ thấy Đoạn Sở đắc ý dào dạt nhìn Lam Tư trêu chọc: “An An cũng biết, ba ba con là gả cho phụ thân con ha!”

Lam Tư lập tức hiểu rõ, Đoạn Sở nhất định còn “Ghi hận” hắn nói trường tẩu như mẫu, cũng không hảo ý mà nhìn Úc Thịnh Trạch trả lời: “Ngươi lúc đó chẳng phải cũng nhập vào hoàng thất còn gì.”

Khẳng Ân cùng Úc Thịnh Trạch nhìn nhau liếc mắt một cái, đối với tranh luận ngây thơ của hai người cũng không bình luận gì, Trữ Khang Hạo một bên là bầu bạn một bên là đệ đệ, là người có quyền phát ngôn nhất.

“Được rồi, Tiểu Sở, đệ cùng Thịnh Trạch trở về vừa lúc, mụ mụ đã làm tốt điểm tâm, cùng nhau đi ăn nào.”

Đoạn Sở lập tức thu liễm ý cười, gật gật đầu, ánh mắt lại chuyển hướng Trữ Thần An trong lòng Khẳng Ân: “Cho ta ôm một cái đi, bộ dạng càng ngày càng giống Lam Tư!”

Hắn lúc trước Trữ Thần An vừa tròn tháng cũng tới một lần, còn sau này chỉ có thể nhìn qua vòng thông tin.

Khẳng Ân gật gật đầu, Trữ Thần An cũng không kịp chờ động tác tiếp theo của Khẳng Ân, nửa người trên liền nghiêng về phía Đoạn Sở, sợ tới mức Đoạn Sở vội vàng đón lấy, sau khi ôm ổn định rồi nhìn lại, chỉ thấy tiểu tử kia cười khanh khách, còn không ngừng túm lấy áo Đoạn Sở, nghiêng đầu chớp ánh mắt đầy nước, mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm Đoạn Sở.

Đoạn Sở cao hứng vì cháu mình không sợ người lạ, nhìn đến bộ dáng của đứa nhỏ lại bỗng nhiên thấy kỳ quái: “Đại ca, An An nhìn cái gì vậy?”

Lam Tư cũng vẻ mặt nghi hoặc: “An An sao lại kích động như vậy?”

Trữ Khang Hạo ho nhẹ một tiếng, cười giải thích: “Đệ đã quên hồi trước thông tin, An An luôn quơ quơ bàn tay nhỏ bé muốn bắt được hình ảnh của đệ, lần này túm được người thật đương nhiên sẽ giải quyết được tò mò.”

Mọi người vừa nghe nhất thời nở nụ cười, Đoạn Sở hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu của An An, lại để cho Úc Thịnh Trạch bế một hồi, mọi người di chuyển đến nhà ăn.

Nhạc Tùng Trữ lúc trước nhận được tin tức Đoạn Sở cùng Úc Thịnh Trạch đến, thấy hai người liền vội vàng lên đón bọn họ cùng nhau dùng cơm, lại kinh ngạc hỏi: “Các con không phải đã sớm xuất phát rồi sao, trên đường lại chạy đi đâu?”

Đoạn Sở cười cười, vẻ mặt ngượng ngùng trả lời: “Cũng không đi đâu, con không phải đang học phù điêu sao, muốn kiếm chút tinh thạch thú, trên đường trì hoãn một chút.”

Nhạc Tùng Trữ vừa nghe, lực chú ý nhất thời bị dời đi, tiếp nhận cái hòm Đoạn Sở đưa qua, mở ra liền thấy, mười hai cái phù điêu tinh xảo đáng yêu, nhìn thập phần vui lòng người. Ngay cả Trữ Thần An cũng chuyển mắt nhìn cái hòm, thân mình nhỏ bé cong lại, vươn cánh tay búp sen đầy thịt không ngừng hươ hươ.

“Ai nha, Tiểu An An đây là thực thích nha.” Trữ Nhạn Hiểu nở nụ cười.

Trữ Khang Khiết mắt sáng lên nhìn phù điêu, nàng hiện tại cũng làm phù điêu, nhưng am hiểu đều là phù điêu loại lớn, loại tinh tế như thế này hoàn toàn không làm được.

Vài năm này, ngoại trừ Trữ Khang Khiết, huynh đệ Trữ gia đều đã kết hôn bên ngoài, nhưng vì An An mà trở về tham gia lễ mừng, nhìn thấy bộ đồ vật dùng cho lễ chọn đồ vật đoán tương lai, mấy huynh đệ Trữ gia đều vây lại, ngươi một câu ta một câu trò chuyện.

Lam Tư bản năng cảm thấy không đúng, lấy tài lực của Đoạn Sở còn có thêm Úc Thịnh Trạch, làm sao có thể vì chút tinh thạch thú mà chậm trễ hành trình. Bất quá trước mắt cũng không thích hợp, hắn sẽ không hỏi cái gì.

Nếm qua điểm tâm lại hàn huyên một hồi, bạn cũ lục tục tới cửa, ba người huynh đệ Trữ Huy Dung còn có Trữ Khang Hạo mang theo biểu đệ đi tiếp đón khách nhân, Khẳng Ân ôm cháu Trữ Thần An đi chơi, Úc Thịnh Trạch nhân cơ hội đi một chuyến tới chỗ Bố Lỗ Tư đại tướng quân.

Đoạn thời gian trước nhận được thông tin, Bố Lỗ Tư đã thăng lên cấp 8, sắp trở về Đế Ma Tư. Mười năm này hắn bảo hộ trái đất, Trữ gia được hắn chiếu cố rất nhiều, Đoạn Sở lúc trước đã chuẩn bị tốt gối trà cùng thuốc ngưng thần khai thông cao cấp làm lễ vật.

Lam Tư thấy chỉ còn lại hắn cùng Đoạn Sở, vội vàng hỏi về chuyện trên đường đi: “Có phải lại bị đánh lén? Thông đạo đặc thù chẳng lẽ bị phát hiện?”

Đoạn Sở cười trấn an: “Không có, chẳng qua là người Tạp Na chưa từ bỏ ý định thôi.”

Gần năm năm qua, tuy đại đa số đế quốc hoặc liên minh tinh tế, đều cùng Đế Ma Tư triển khai đàm phán lâu dài, nhưng như Tạp Na là kẻ thù truyền kiếp hoặc một số đế quốc thuộc phần tử cực đoan dã tâm bừng bừng khác, không có khả năng ngồi nhìn Đế Ma Tư càng lúc càng lớn mạnh. Đối với bọn họ mà nói, giết chết hoặc bắt cóc Đoạn Sở là có thể giải quyết vấn đề. Đương nhiên, còn một vài thủ đoạn khác như muốn ly gián hắn cùng Úc Thịnh Trạch.

Lam Tư chán ghét nhíu mày: “Nhưng cứ như vậy, giống như con kiến đuổi hoài không hết, thực phiền.”

“Chủ yếu vẫn là người Tạp Na cùng những đế quốc mượn sức bọn họ.” Đoạn Sở cũng hiểu được như vậy thực phiền toái, hắn đem tính toán lần này nói ra: “Cho nên ta cảm thấy, tội liên đới là chủ ý không tồi. Chỉ cần là đế quốc tham dự, vô luận là thế lực một phương hay ý định cá nhân, đều sẽ bị điểu chỉnh lại số lượng thuốc thức tỉnh được bán ra , sau ba năm quan sát sẽ quyết định có nên tiếp tục buôn bán với đế quốc đó hay không. Nếu trong ba năm này số lượng thuốc thức tỉnh bán cho họ bị giảm bớt quá nhiều, thì số lượng dư ra đó sẽ được bán cho nước láng giềng của bọn họ. Về phần Tạp Na tinh hệ, ta cùng Thịnh Trạch tính toán thời điểm quay về sẽ cho bọn họ một phần đại lễ.”

Trong năm năm này, tuy bởi vì có một số vấn đề mà việc đàm phán lâm vào cục diện bế tắc, nhưng cảm nhận được việc mua bán thuốc thức tỉnh cũng có thể coi là một phương thức đối ngoại, nên chỉ cung cấp cho hoàng thất các quốc gia cùng chính phủ liên minh chút ít. Người cầm quyền tinh tế nào được ưu đãi, tự nhiên sẽ luyến tiếc buông tay, mà sự phát triển của Đế Ma Tư trong vài năm này, so với hơn năm năm trước thì lớn mạnh hơn rất nhiều. Cho nên phương diện đàm phán, Đế Ma Tư cũng không cần lo lắng nhiều.

Lam Tư vừa nghe, “Phốc” một tiếng nở nụ cười. Nếu nói như vậy, chỉ sợ chính quyền đế quốc bị nắm nhược điểm đều sẽ phát điên. Mà nước láng giềng bỗng nhiên có thể gia tăng số lượng thuốc thức tỉnh mua được, sợ là vui đến điên luôn.

“Như vậy tự bọn họ liền rối loạn, ngươi khẳng định sẽ thoải mái hơn nhiều.” Lam Tư mạnh mẽ đồng ý. Hắn nhìn nhìn Đoạn Sở, phát hiện bộ dáng thật sự không giống bị thương, bỗng nhiên trừng mắt nhìn, thần thần bí bí tiến sát lên, thấp giọng hỏi: “Ngươi ngày đó nói, cái gì kia cả đêm, thật sự so với ở phòng tác chiến còn tốt hơn nhiều?’

Đoạn Sở không khỏi trừng mắt nhìn hắn, rồi nhìn xung quanh một lượt, sau đó lộ ra tinh thần lực dựng lên kết giới, mới đem việc khi tinh thần lực giao hòa thì cũng có hiệu quả với việc khai thông tinh thần lực nói ra.

“. . . . . . Lần đầu tiên rất nguy hiểm, ta lúc ấy tinh thần lực hao hết bị hôn mê hai ngày. Bất quá một lần kia, Thịnh Trạch thăng lên cấp 9.” Đoạn Sở thẳng thắn nói.

Lam Tư thần sắc trở nên nghiêm túc, thiên phú tinh thần lực của hắn kém xa so với Đoạn Sở, đương nhiên, Trữ Khang Hạo cũng không bằng Úc Thịnh Trạch, bọn họ giống nhau duy nhất chính là hoàn toàn phù hợp.

“Loại tinh thần lực giao hòa này, ta lúc trước ở Trạch Mĩ cũng chưa bao giờ nghe nói qua.” Lam Tư tính toán thử một chút, nhưng cũng tính toán càng thêm cẩn thận. Trữ Khang Hạo đã cấp 6, trong chiến sĩ hậu thiên tuyệt đối là tư chất tuyệt hảo, dù là chiến sĩ bẩm sinh cũng không kém gì. Lam Tư có dự cảm, nếu tinh thần lực giao hòa cũng hữu hiệu với bọn họ, nói không chừng Trữ Khang Hạo có thể phá vỡ lịch sử chiến sĩ hậu thiên chỉ thăng được lên cấp 7.

Nghe được lời nói của Lam Tư, Đoạn Sở tự nhiên cũng ủng hộ. Hai người lại trao đổi một chút về việc khai thông tinh thần lực thì Nhạc Tùng Trữ đã tới đây gọi người.

Hai người lập tức tiến đến phòng khách nhỏ ở chủ viện. Nơi đó đều là họ hàng gần, hai thím cùng tiểu cô đều ở, trừ bỏ Lam Tư, huynh đệ Trữ gia đều cưới vợ bình thường, ít nhất đệ muội cũng là thê tử Trữ Khang Viễn đã mang thai, hai đứa con của Trữ Nhạn Hiểu cũng đều đã kết hôn, cho nên hai biểu muội cũng tới rồi.

Đoạn Sở vừa vào cửa liền trợn tròn mắt. Đàn ông Trữ gia đều ở phòng khách chủ, phòng khách nhỏ trừ bỏ hắn cùng Lam Tư, tất cả đều là người khác phái!

“Mẹ, con, còn muốn chờ Thịnh Trạch. . . . . .” Đoạn Sở lập tức tìm cớ muốn chuồn đi.

Nhạc Tùng Trữ đầu tiên là sửng sốt, lập tức chú ý tới tình hình trong phòng khách, nhịn không được nở nụ cười.

Lam Tư giữ lấy hắn, cười hì hì lôi kéo về phía trước, đúng lý hợp tình nói: “Thịnh Trạch trở về tự nhiên sẽ liên hệ với ngươi, trước lại đây, có việc thương lượng!”

Trữ Nhạn Hiểu thấy Đoạn Sở bị túm vào, che miệng cười không ngừng. Bất quá đứa cháu này nàng từ trước đến nay đều phủng ở lòng bàn tay, khó được trở về một chuyến, nàng cũng thầm vui vẻ, nhưng cùng một đám tẩu tử ở cùng một chỗ thì có thể nói cái gì, chẳng lẽ là cách thức làm sao để sinh đứa nhỏ?

“Tiểu Tình mang thai dễ bị mệt, các con bồi nàng đi trước nghỉ ngơi một chút, tới lễ chọn đồ vật đoán tương lai hãy ra. Còn có Tuyết mới vừa đi kiểm tra cũng mang thai, hai đứa chiếu cố biểu muội cho tốt.” Trữ Nhạn Hiểu vui vẻ phân phó, Tuyết là con dâu của nàng, kết hôn cũng năm sáu năm, mới hoài thai.

Đoạn Sở thật đúng là không biết chuyện này, vội vàng chúc mừng, lại từ nhẫn không gian tìm lễ vật thích hợp, rồi đưa cho biểu muội.

Nhìn con dâu luống cuống tay chân, Trữ Nhạn Hiểu cười đến càng thêm cao hứng.

Sau khi mấy tẩu tử rời đi, Đoạn Sở cuối cùng nhẹ nhàng thở ra. Bất quá lại nhớ tới một sự kiện, Đoạn Sở quan tâm hỏi: “Mẹ, con nhớ lúc trước Khang Khiết nói có bạn trai, lần này có lại đây không?”

Nhạc Tùng Trữ thở dài: “Không có, nghe nói lại chia tay.”

Đoạn Sở nghi hoặc nhìn về phía Lam Tư, thấy hắn cười cười lắc đầu, hiển nhiên đoạn cảm tình này không tạo thành ảnh hưởng gì với muội muội. Nghĩ tới lúc gặp lại, Trữ Khang Khiết vẫn thần thanh khí sảng như trước, Đoạn Sở cũng không nói gì thêm. Muội muội cao hứng là tốt rồi, cũng không thể chỉ vì đến tuổi kết hôn mà vội vàng kết hôn, hắn hy vọng cuộc sống sau hôn nhân của Trữ Khang Khiết hạnh phúc, chứ không muốn khiến nàng cảm thấy ngột ngạt.

“Tiểu Sở, con đừng chỉ quan tâm đến Khang Khiết, con cùng Thịnh Trạch thì sao?” Thanh âm Nhạc Tùng Trữ vang lên bên tai.

Đoạn Sở kinh ngạc nháy mắt mấy cái, khó hiểu trả lời: “Con cùng Thịnh Trạch tốt lắm.”

Nhạc Tùng Trữ vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Mẹ nói chính là đứa nhỏ! An An đều đã một tuổi, lúc trước thời điểm Khang Hạo cùng Lam Tư có đứa nhỏ mẹ cũng đã hỏi con, đều đã sắp hai năm, con còn không suy xét sao? Hay là không thành công?”

Hậu đại của bầu bạn đồng tính tuy dựa vào khoa học kỹ thuật tinh tế, nhưng cũng không chắc chắn sẽ thành công. Lam Tư cùng Khang Hạo chờ nửa năm mới nhận được tin tức.

Trữ Nhạn Hiểu cũng là vẻ mặt thân thiết, các nàng cũng đợi Úc Thịnh Trạch rời khỏi Đoạn Sở, mới chạy nhanh tới hỏi chuyện. Đã kết hôn bảy tám năm, vậy mà còn chưa cân nhắc vấn đề đứa nhỏ sao?

“Có phải cảm thấy tiểu công chúa của vương hậu Lộ Dịch Toa sinh ra vẫn còn nhỏ không, tính đến hiện tại, đã sắp tám tuổi rồi đi, hai đứa sinh một đứa nhỏ, cũng không cần lo lắng bân bịu.” Trữ Nhạn Hiểu cảm thấy Đoạn Sở cùng Úc Thịnh Trạch vừa nhìn liền biết không phải người sẽ đeo theo đứa nhỏ, cho dù trầm ổn như Trữ Khang Hạo, nhìn đến An An yếu ớt, còn không phải sợ tới mức ngay cả ôm cũng không dám.

Đoạn Sở ngẩn người, hắn căn bản quên mất chuyện này.

“Được rồi, có gì nói sau, con hiện tại cũng không rãnh rỗi.” Đoạn Sở lắc lắc đầu phủ định. Có đứa nhỏ, hắn nơi nào cũng không đi được. Đứa nhỏ dưới mười tuổi tinh thần lực phát triển chưa đầy đủ, đi tinh tế đối với bọn họ chính là phiêu lưu.

“Làm sao lại không rãnh?” Nhạc Tùng Trữ không hài lòng với đáp án này. Có đứa nhỏ hay không cũng đều bận rộn, thời gian cứ bị đẩy lùi như vậy. Tổng không thể chỉ bởi vì bận rộn, ngay cả đứa nhỏ cũng không cần, dù sao bọn họ cũng không cần hoài thai mười tháng.

“Con về sau chỉ biết sẽ càng bận rộn hơn, chờ Thịnh Trạch cấp bậc lên cao nữa, con còn không phải toàn thân toàn tâm đều đặt trên người Thịnh Trạch? Không bằng có đứa nhỏ càng sớm càng tốt, tốt nhất là cách ba bốn năm lại sinh một đứa. Hai đứa mới có thể cùng nhau trông coi.” Nhạc Tùng Trữ cố gắng muốn thuyết phục Đoạn Sở. Phải biết rằng, nàng đợi hơn mười năm, từ lúc Đoạn Sở vẫn là Trữ Khang Trí, tâm nguyện lớn nhất của nàng chính là nhìn Đoạn Sở cưới vợ sinh con, sống cuộc sống hạnh phúc.

Đoạn Sở nhất thời dở khóc dở cười, hắn phát hiện mẫu thân lúc này thực sự nghiêm túc. Nghĩ nghĩ, hắn nhìn về phía Lam Tư, thấy bạn tốt kiêm đại tẩu cũng là vẻ mặt đồng ý gật đầu.

“Tiểu Sở, có đứa nhỏ, ngươi sẽ càng hạnh phúc.” Lam Tư cười khuyên bảo. Nghĩ đến chấn động cùng hạnh phúc khi An An gọi hắn là ba ba , còn có ôn nhu toát ra khi Trữ Khang Hạo ôm An An, khóe mắt đuôi lông mày của Lam Tư đều mang ý cười ôn nhu.

Đoạn Sở nghe vậy, trong lòng vừa động. Chuyện này, hắn cũng nên hỏi một chút về tính toán của Úc Thịnh Trạch, chứ không thể tự mình quyết định.

Trữ Nhạn Hiểu ghé vào bên tai Đoạn Sở thấp giọng dụ dỗ: “Con không muốn nhìn một Thịnh Trạch nho nhỏ mềm mềm sao?”

Đoạn Sở nhãn tình sáng lên, trong mắt không tự giác hiện lên một tia chờ mong.

“Mẹ, cô, con sẽ suy nghĩ.” Đoạn Sở cười nhẹ trả lời.

Nhạc Tùng Trữ cùng Lam Tư đều nhìn về phía Trữ Nhạn Hiểu, lão cô này thật đúng là không thể xem thường, trực tiếp đánh trúng nhược điểm của Đoạn Sở.

Thời điểm Úc Thịnh Trạch tới, mọi người đã sớm nói chuyện xong. Bởi vì chọn đồ vật đoán tương lai phải tổ chức trước buổi trưa, Nhạc Tùng Trữ thấy mọi người đều đã đến, liền vội vàng bắt đầu.

Đoạn Sở nghĩ đến lời nói của cô mình, ánh mắt thỉnh thoảng quét qua Úc Thịnh Trạch. An An cùng Lam Tư cơ hồ giống nhau như đúc, mà ánh mắt kia lại giống hệt đại ca, nghĩ đến bộ dáng nho nhỏ mềm mềm, giống hệt Úc Thịnh Trạch lúc trẻ con, Đoạn Sở cảm thấy tâm mềm nhũn.

Nhìn bộ dáng đăm chiêu của Đoạn Sở, Úc Thịnh Trạch thân thiết hỏi: “Nghĩ đến cái gì?”

Đoạn Sở mím môi, vẫn không chống đỡ được hấp dẫn mà nói: “Mụ mụ hỏi chúng ta, tính toán khi nào thì có đứa nhỏ.”

Úc Thịnh Trạch sửng sốt, người thứ nhất nghĩ đến chính là Nguyên Vĩnh Nghị cả ngày ngốc hồ hồ khoe đứa con bảo bối của hắn, mà thất ca Úc Hạo Bằng, thì hận không thể đem tất cả mọi thứ có thể vơ vét được đến trước mặt đứa con vừa mới có thể đi đường của mình, lại tưởng tượng chất nữ Úc Thanh Hàn từ khi còn được nuông chiều đến khi nhận trách nhiệm chăm Úc Sơ Tiểu, bây giờ nửa bước cũng không muốn rời khỏi tiểu cô của mình. Tựa hồ đứa nhỏ, đều là phiền toái. Bất quá, Đoạn Sở nếu muốn có đứa nhỏ, hắn đương nhiên sẽ ủng hộ.

“Ngươi cảm thấy sao?” Hai người đồng thời mở miệng, nhìn nhau liếc mắt một cái, cười rộ lên.

“Chờ sau khi từ thú vực tinh cầu trở về Đế Ma Tư rồi nói sau.” Úc Thịnh Trạch nói xong, lôi kéo Đoạn Sở đi tới chỗ chọn đồ vật đoán tương lai. “Khang Hạo kêu kìa, chúng ta mau đi qua!”

Đoạn Sở cũng nhớ tới nhiệm vụ đi thú vực tinh cầu, đồng ý gật gật đầu.

Nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai cũng không phức tạp, trên mặt bàn đặt mười hai cái phù điêu tinh xảo, trong đó có cơ giáp, chiến hạm, bút khắc phù điêu, đá năng lượng nguyên, bình thuốc, huy hiệu y sư, gần như bao gồm toàn bộ những ngành nghề được tôn sùng nhất tinh tế, ngay cả nhà di động, đá không gian cũng đều có, mọi người cũng đều sôi nổi nghị luận.

Trữ Khang Hạo đem Trữ Thần An đặt lên bàn lớn, Lam Tư cười tủm tỉm từ phía sau đẩy mông An An một phen, An An vốn bộ dạng cũng coi như mạnh khỏe liền đặt mông ngồi ở trên bàn. Cũng may trên bàn đã trải vải nhung mềm mại, không khiến đứa nhỏ bị lạnh.

An An quay đầu lại, hướng về phía hai ba ba kêu to vài tiếng.

“Mau, bắt đồ vật rồi ba ba liền ôm con.” Lam Tư lại đẩy mông An An.

An An nhanh chóng đi về phía trước, như là muốn né tránh bàn tay của ba ba vô lương. Hai tay nhỏ bé lay lay, phù điêu đều bị đánh ra phía sau, cái gì cũng chưa bắt được, thân thể nho nhỏ đã đi tới cái bàn bên cạnh.

“An An đừng nhúc nhích!” Đoạn Sở hoảng sợ, theo bản năng liền bước về phía trước.

Không chỉ hắn, ngay cả Nhạc Tùng Trữ cùng Trữ Huy Dung cũng giật nảy mình. Ngược lại hai vị phụ thân, lộ ra tinh thần lực đề phòng.

An An không đi tiếp, thân thể lắc lư, ánh mắt vừa nhìn chằm chằm Đoạn Sở vừa mở hai tay nhỏ: “A a, tô, tô. . . . . .”

Úc Thịnh Trạch cảm thấy rất thú vị, tùy ý An An gật gù đắc ý, ánh mắt đen nhánh ngọt ngào trông mong nhìn Đoạn Sở, cái miệng cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn hơi hơi mở ra, trông thật khờ dại lại đáng yêu vô cùng.

“Nếu có một đứa nhỏ giống Tiểu Sở, con nhất định cũng sẽ thích đúng không?” Trữ Khang Viễn không biết từ nơi nào nhảy ra, cười hì hì nói, lại kiêu ngạo tuyên bố: “Ta cũng muốn làm ba ba!”

Vừa dứt lời, An An đã bổ nhào vào trong lòng Đoạn Sở: “Tô, tô. . . .” Miệng còn kêu la không rõ.

“Di, không đúng không đúng, An An mau xuống dưới, con còn chưa chọn tốt đâu!” Lam Tư nóng nảy, hắn rất coi trọng lần chọn đồ vật đoán tương lai này.

Trữ Khang Hạo một phen giữ chặt hắn, cười vui vẻ: “Sao lại thế được, bắt được Tiểu Sở, đứa con của chúng ta chí hướng rất rộng lớn.”

Mấy huynh đệ Trữ Huy Dung cũng đều nở nụ cười, mọi người vây xem cũng bắt đầu chúc mừng.

Úc Thịnh Trạch nhìn Đoạn Sở nhẹ nhàng ôm lấy An An, ôn nhu trong mắt cơ hồ có thể khiến người chìm sâu vào trong đó.



Tháng Sáu 12, 2016

171


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.