Trà Hương Mãn Tinh Không

Chương 77



Tề gia là gia tộc huân quý nổi danh ở Cáp Ngói tinh hệ, những người nhận được thiếp mời tham gia hôn lễ của Tề Hạo Ngôn cùng Sở Hoa, đều là người có địa vị ở Đế Ma Tư tinh cầu. Cũng may bên người Đoạn Sở là Úc Thịnh Trạch, thân phận hoàng tử đã đủ cao quý, hơn nữa Úc Thịnh Trạch là người không thích tiệc xã giao, cuối cùng Đoạn Sở thập phần thoải mái bị Úc Thịnh Trạch đưa tới chỗ nghỉ ngơi, hoàn toàn không cần đi xã giao với những người huân quý đầy bụng tính kế lại ngạo mạn. Ngược lại đại hoàng tử Úc Hồng Trì cùng là thân phận cao quý, bên người lại bị vây quanh bởi một đám tân khách.

“Tiểu Sở, ta lúc trước còn tưởng rằng, ngươi căn bản không tính toán công khai quan hệ cậu cháu với Sở Hoa chứ?” Nguyên Vĩnh Nghị kinh ngạc hỏi. Hắn vừa tiến đến liền đều nghe thấy mọi người nói về quan hệ cậu cháu của Đoạn Sở cùng Sở Hoa, kinh ngạc hết sức.

Đoạn Sở lắc lắc đầu, buông cái cốc trong tay ra: “Ta nghĩ, Tề gia sẽ không buông tha cơ hội công khai tốt như vậy, thời điểm chúng ta đến đây, ánh mắt khách nhân ở đây rõ ràng là đã biết, phủ nhận ngược lại không tốt.”

Cho dù cách làm của Tề Hạo Ngôn, làm cho hắn có điểm ngoài ý muốn. Ít nhất hiện tại xem ra, Tề Hạo Ngôn đối với Sở Hoa là thật lòng.

Úc Thịnh Trạch nhẹ nhàng mà vỗ vỗ tay hắn, trấn an: “Không cần lo lắng, Đoạn gia cùng Tề gia, ngươi cũng không cần để ý tới.”

Đoạn Sở ngoái đầu nhìn lại cười, hiện tại ngẫm lại, may mắn mà có Úc Thịnh Trạch.

“Nếu ngươi ngày hôm qua không vừa vặn trở về, ta mới là có phiền toái.” Đoạn Sở nhẹ giọng nở nụ cười. Sắc mặt của Hà Dược Bân thời điểm hạ phi hành khí, hắn nhìn thấy nhất thanh nhị sở. Mà hắn đúng lý hợp tình yêu cầu rời đi trước, cũng là dựa vào thân phận của Úc Thịnh Trạch.

Úc Thịnh Trạch nhếch môi, ánh mắt chưa từng rời khỏi Đoạn Sở.

Nguyên Vĩnh Nghị một mực yên lặng chú ý hai người, thấy sau khi hắn hỏi xong, Đoạn Sở cùng Úc Thịnh Trạch đối mặt nhau cười, hoàn toàn đem chính mình quên sạch, không khỏi trở mình xem thường. Dung Thu bên người hắn cười minh bạch, lôi kéo hắn nói thầm.

“Tiểu Sở, ta có thể cùng ngươi nói chuyện không?” Tề Thành Hữu bỗng nhiên tới chỗ bọn họ, nhìn Đoạn Sở vẻ mặt thấp thỏm.

Đoạn Sở nghiêng đầu thăm dò ý kiến Úc Thịnh Trạch, lúc trước hắn cùng Úc Thịnh Trạch cam đoan, tuyệt không hành động một mình. Đương nhiên, điều này cũng là bọn họ lâm thời biết được, Đoạn An Vũ bị giam lỏng đả thương thị vệ chạy ra. Hắn cũng không muốn bị mất mặt mà trở thành con tin. Ai biết hôn lễ hôm nay sẽ đem Đoạn An Vũ kích thích thành cái dạng gì.

Úc Thịnh Trạch thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn Tề Thành Hữu, tựa hồ đánh giá cái gì.

Tề Thành Hữu bị Úc Thịnh Trạch nhìn thì toàn thân giật mình, tổng cảm thấy được cửu hoàng tử tựa hồ có địch ý với hắn. Đang định giải thích hai câu, Úc Thịnh Trạch đã thu hồi cái nhìn, đối với Đoạn Sở nói: “Nói ở nơi này luôn đi, ta dùng tinh thần lực ngăn cách các ngươi.”

Đoạn Sở cong lên mặt mày, cảm nhận được một cỗ tinh thần lực quen thuộc lại lãnh đạm dao động, nhìn về phía Tề Thành Hữu: “Tốt lắm, ngươi không cần lo lắng bị người nghe được, nói đi, có chuyện gì?”

Tề Thành Hữu gương mặt hiện lên một tia đỏ ửng quẫn bách, có điểm xấu hổ giải thích: “Thực xin lỗi, Tiểu Sở, chuyện của ngươi cùng Hoa thúc, là ta không cẩn thận nói ra, bị muội muội ta lớn tiếng kêu lên.”

Tề Thành Hữu trong lòng biết lấy biểu hiện lúc trước của Đoạn Sở, không có khả năng đột nhiên chủ động làm như vậy, hắn không hy vọng vì vậy mà làm cho Đoạn Sở nghi ngờ Tề gia tính kế.

Đoạn Sở nghe xong lời nói của Tề Thành Hữu, cảm thấy giật mình. Bất quá, cho dù không phải ý tứ của người cầm quyền Tề gia, một đại tiểu thư xuất thân thế gia lại thất thố như vậy, rõ ràng là Tề Nhạn Dong cố ý.

“Cũng không có gì, dù sao cũng là sự thật.” Đoạn Sở thần sắc thản nhiên gật đầu. Hắn cũng không vì chuyện thành như vậy mà hối hận, còn không bằng nghĩ biện pháp bù lại. Huống chi thân phận Sở Hoa cũng không phải tuyệt mật, chỉ cần có tâm tư, luôn có thể điều tra ra.

Tề Thành Hữu trong lòng bất ổn, còn tưởng rằng sẽ bị Đoạn Sở lạnh giọng răn dạy hoặc là xa cách, kết quả Đoạn Sở thoạt nhìn hoàn toàn không để ý, Tề Thành Hữu ngơ ngác nhìn Đoạn Sở, không biết vì sao trong lòng đặc biệt khó chịu. Nghĩ đến Đoạn Sở khi hôn lễ kết thúc sẽ rời đi, căn bản là hạ quyết tâm xa lánh Tề gia, Tề Thành Hữu tâm tình càng thêm mất mác.

Bỗng nhiên, một ánh mắt lãnh đạm nhìn tới, Tề Thành Hữu theo bản năng quay đầu lại, vừa lúc chống lại đôi mắt màu đen tựa như bão táp của Úc Thịnh Trạch.

“Đã nói xong chưa?” Úc Thịnh Trạch lạnh giọng, mặt mày đều là không kiên nhẫn.

Đoạn Sở lập tức chú ý tới Úc Thịnh Trạch tâm tình không tốt, nghĩ đến hắn từ trước đến nay đều không thích tính kế, thân thể hơi hơi nghiêng qua, giải thích: “Đã không còn việc gì, Tề Thành Hữu chỉ là giải thích một việc.”

Úc Thịnh Trạch thu liễm khí thế sắc bén, bưng một ly sữa trái cây trên bàn đưa cho Đoạn Sở.

“Uống một chút rồi nghỉ ngơi, hôn lễ rất rườm rà, chúng ta trở về còn có việc.” Úc Thịnh Trạch nhẹ giọng nhắc nhở.

Đoạn Sở quẫn bách cười cười, tối hôm qua xa cách đã lâu gặp lại, bởi vì nhắc tới tiến hóa của Tử Tinh thú, hai người nói tới hơn nửa đêm, nhìn xong năng lượng dao động của hai Tử Tinh thú mới ngủ, buổi sáng lại vội vàng đi tới, hắn thật đúng là có điểm mệt mỏi.

Tề Thành Hữu giật mình nhìn hành động của hai người, bỗng nhiên như là linh quang chợt lóe, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Úc Thịnh Trạch, vừa muốn nói gì, bả vai bỗng nhiên bị vỗ thật mạnh.

“Thành Hữu, ngươi sao lại ở trong này, không đi giúp đỡ tiếp đón khách nhân.” Tề Hạo Ngôn trầm giọng.

Tề Thành Hữu bừng tỉnh nhìn về phía thúc thúc của mình, Sở Hoa ở một bên cau mày nhìn hắn.

“Đúng vậy, ta vừa rồi tìm Đoạn Sở người khế ước giải thích một chút, hiện tại không có việc gì.” Tề Thành Hữu giải thích xong, đối với Úc Thịnh Trạch cùng Đoạn Sở gật đầu, ngơ ngác đi về phía nhóm người cùng tuổi.

Dung Thu vốn đang không cảm thấy được cái gì, nhìn thấy Tề Thành Hữu nhìn chằm chằm Đoạn Sở, trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm giác không ổn. Tề Thành Hữu thế nhưng thật sự giống như Nguyên Vĩnh Nghị nói, đối với Đoạn Sở nổi lên tâm tư? Nhìn thấy bạn tốt bị Tề Hạo Ngôn khuyên đi, Dung Thu đang nghĩ ngợi có nên đi an ủi hay không, Đoạn Sở vốn sẽ không dễ theo đuổi, bên tai lại nghe thấy Nguyên Vĩnh Nghị nhẹ giọng trêu đùa: “Xem ra bánh kẹo về sau, đều phải cho Tề Thành Hữu làm phí tổn.”

Dung Thu vội vàng quay đầu lại, nhất thời cảm thấy được ánh mắt đều bị làm cho choáng váng.

“Ngươi vậy mà nói cửu điện hạ không có cảm giác?” Dung Thu ghé vào bên tai Nguyên Vĩnh Nghị nghiến răng nói.

Mệt hắn tin là thật, xem Úc Thịnh Trạch đã muốn đem Đoạn Sở giam vào trong ngực, Đoạn Sở còn hồn nhiên không phát hiện mà tựa vào ngực hắn cùng Sở Hoa nói chuyện, làm sao lại là bộ dáng không có cảm giác. Nhìn người chung quanh đều là một bộ dáng hiểu rõ, rõ ràng nhận định đây là một đôi người yêu ký khế ước cực kỳ bình thường.

Đoạn Sở cho dù thật sự không có tâm tư này, cũng không có ai dám cùng cửu hoàng tử tranh đoạt bầu bạn, cuối cùng bên người Đoạn Sở, căn bản chỉ có thể là cửu hoàng tử. Nếu cửu hoàng tử thật sự không có cảm giác, chẳng lẽ là thân thể theo bản năng làm ra quyết định?

Nguyên Vĩnh Nghị cười hắc hắc, ngày hôm qua hắn còn chỉ là đoán, hôm nay xem biểu hiện của Úc Thịnh Trạch, chính là hoàn toàn xác định. Hắn ôm Dung Thu cười khẽ giải thích: “Cho nên ta mới nói, Tề Thành Hữu có công kích thích a. Bằng không ngươi cho là, Thịnh Trạch vì cái gì gấp gáp trở về trùng hợp như vậy. Ngày hôm qua Tiểu Sở có nhắc tới muốn mời ta cùng hắn tham gia tiệc cưới, Thịnh Trạch thế nhưng mặt mày đều toát lên sự vui vẻ đâu.”

Úc Thịnh Trạch như là biết Nguyên Vĩnh Nghị đang nói hắn, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn qua.

Nguyên Vĩnh Nghị vẻ mặt tự nhiên cởi bỏ kết giới, cười tủm tỉm hỏi: “Mạch Duy bị thương rất nặng sao, sao bây giờ không cùng ngươi trở về?”

Trên thực tế, nếu không phải ngày hôm qua Úc Thịnh Trạch nhắc tới, hắn cũng không biết Mạch Duy xảy ra chuyện, quân bộ lúc này, thật đúng là đem bí mật giấu tới mức nước cũng không chảy lọt.

Úc Thịnh Trạch thần sắc không thay đổi trả lời: “Mạch Duy tinh thần lực bất ổn cần tĩnh dưỡng, không thích hợp xuyên qua trùng động.” Hắn nói xong, lại nhìn về phía Đoạn Sở: “Tiểu Sở, gối trà của ta đã dùng hết.”

Đoạn Sở vốn đang nghe Sở Hoa lắp bắp thân thiết vội vàng quay đầu lại, phi thường sảng khoái gật đầu: “Di, là cho người khác? Ta trong khoảng thời gian này vừa lúc làm rượu trà, thừa lại rất nhiều lá trà đã ngâm qua, làm xong đều cho ngươi.”

Úc Thịnh Trạch trong mắt hiện lên sung sướng, gật gật đầu: “Ân, đưa cho Mạch Duy, tinh thần lực chung đoan của hắn bị đánh nát, tuy rằng đã dùng thuốc ngưng thần loại A, bất quá tinh thần lực bị thương nghiêm trọng, thường thường xuất hiện tinh thần lực bạo động, sau mang theo gối trà, hắn nói có thể dựa vào ý chí chính mình để bình phục.”

Đoạn Sở có điểm kinh ngạc, lại có điểm kinh hỉ. Gối trà theo hắn thì hiệu quả không lớn mới đúng, nghĩ đến lúc trước Lộ Dịch Toa từng nói, lá trà có thể làm bình phục tinh thần của người khế ước, nhất thời cảm thấy được khích lệ.

Sở Hoa khi Đoạn Sở quay đầu lại nói chuyện với Úc Thịnh Trạch, vẫn lẳng lặng nhìn, chờ hai người nói xong, quay đầu nói gì đó với Tề Hạo Ngôn. Tề Hạo Ngôn lập tức đứng dậy rời đi, Sở Hoa từ bên người lấy ra cái gì đó giống như chiếc thẻ, đưa cho Đoạn Sở.

“Tiểu Sở, đây là thẻ khách quý của Gia Hoa thương hội.” Hắn khoát tay áo, ngăn trở Đoạn Sở khước từ: “Kỳ thật cửu điện hạ cũng có, bất quá ở trong tay trợ lý Áo Lợi Ngươi của hắn. Ta cho ngươi, cũng bất quá là vì thuận tiện. Ngươi về sau làm người khế ước, cùng thương hội giao tiếp là chuyện thường, mà Gia Hoa thương hội là liên minh vũ trụ, thường xuyên sẽ có đặc sản tinh hệ khác, đối với người khế ước nghiên cứu chế thuốc, gieo trồng thậm chí chế tạo cơ giáp đều cần dùng.”

Đoạn Sở không tiếp tục cự tuyệt, tiếp nhận để vào nhẫn không gian.

Sở Hoa nở nụ cười, ôn hòa từ ái nhìn Đoạn Sở nói: “Ta nói với một mình ngươi được không? Hay dùng kết giới tinh thần lực ngăn cách một chút, rất nhanh thôi.”

Đoạn Sở cũng không có cự tuyệt, chỉ là nhìn về phía Úc Thịnh Trạch. Nơi này có rất nhiều chiến sĩ cấp cao, hắn không biết phóng thích tinh thần lực của mình có thể hay không bị phát hiện dị thường, căn bản không muốn mạo hiểm.

Úc Thịnh Trạch tự nhiên sẽ không cự tuyệt, Sở Hoa thấy Đoạn Sở đối với hắn gật đầu, hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.

“Tiểu Sở, ta thấy ngươi cùng cửu hoàng tử, ở chung cũng không tệ lắm?” Sở Hoa thử hỏi. Hắn không có nói chuyện ở Tề gia với Đoạn Sở, theo Sở Hoa thấy, Đoạn Sở nếu có thể thoát ly Đoạn gia, tự nhiên có thể hiểu được lợi và hại khi kết giao cùng Tề gia, không cần hắn nhắc nhở. Mà hắn lo lắng, ngược lại là vấn đề tình cảm.

Đoạn Sở híp mắt, trầm mặc không nói.

Sở Hoa nhiều năm qua giao tiếp cùng đủ loại người, Đoạn Sở lại không che dấu, tự nhiên biết hắn như vậy là biểu đạt cái gì, có chút chua xót, nhẹ giọng giải thích.

“Ta là muốn nói, cửu hoàng tử thực thích ngươi, cũng thực để ý đến ngươi, mà hắn cũng là thích hợp nhất với ngươi. Ngươi bây giờ còn nhỏ, có thể cảm thấy nếu bởi vì tinh thần lực xứng đôi liền kết làm bầu bạn, thì quá mức tính toán lợi ích, nhưng ngươi không thể bởi vì cảnh ngộ của tỷ tỷ, còn có người như Mông Gia Nghị, liền sợ hãi, trốn tránh cảm tình.”

Đoạn Sở kinh ngạc trợn to mắt, hoàn toàn không rõ Sở Hoa vì sao lại cho ra kết luận như vậy. Vẫn là nói, hắn lảng tránh tình cảm thực sự rõ ràng?

Sở Hoa hốc mắt hơi hơi phiếm hồng, quá trình Đọa Sở lớn lên hắn hoàn toàn bỏ lỡ, mà hắn làm sao có thể trông cậy vào Đoạn gia đối với Đoạn Sở khuyên răn về chuyện tình cảm.

“Tiểu Sở, cửu hoàng tử lần này cố ý gấp gáp trở về, kỳ thật cũng biểu lộ tâm ý của hắn, mà hắn thân phận địa vị như vậy, cũng không cần đối với ngươi làm bộ. Nếu ngươi không có lo lắng, hiện tại cũng nên suy nghĩ nhiều một chút. Không phải nói ngươi miễn cưỡng, mà là có bầu bạn, cũng tương đương có người nhà chân chính thuộc về ngươi.” Đoạn Sở cùng cô nhi không sai biệt lắm giống nhau, đại khái cần nhất, chính là một gia đình có thể an tâm.

Đoạn Sở cả người chấn động, cố ý gấp gáp trở về?

Úc Thịnh Trạch ẩn ẩn cảm thấy được không thích hợp, tổng cảm thấy Đoạn Sở sau khi Đoạn Hoa rời đi, tựa hồ có tâm sự. Chờ hôn lễ chấm dứt, hắn lôi kéo Đoạn Sở ngồi trên phi hành khí, vẫn là nhịn không được ôm Đoạn Sở thấp giọng hỏi: “Là Sở Hoa cùng ngươi nói cái gì sao?”

Đoạn Sở ngẩng đầu, nhìn đến đôi mắt quen thuộc mang theo thân thiết của Úc Thịnh Trạch, tâm tư vừa chuyển, lắc lắc đầu: “Không có, ta chỉ là muốn hỏi về việc xuyên qua trùng động?”

Úc Thịnh Trạch nheo mắt, nói ra đáp án khiến Đoạn Sở thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Mã Luân đại sư nói cơ giáp đã muốn làm tốt, chờ ngươi thuần thục nắm giữ nó, ta liền mang ngươi quay về trái đât.”



Tháng Một 23, 2016

78


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.